Nhân loại là động vật quần cư, cho dù cá biệt biểu hiện thật sự độc ác, nhưng khi ở trong hoàn cảnh sinh tồn sẽ trở nên cực đoan ác liệt, bọn họ thường thường sẽ buông bỏ cá tính, dựa vào đặc tính chung, để có thể bảo đảm những thứ cơ bản nhất để bảo đảm an toàn cho sinh mạng.

Người đàn ông to cao vạm vỡ đó chính là như thế.

Hắn chẳng sợ đơn đả độc đấu nên năng lực sẽ không yếu, kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú, nhưng khi nhận thấy được một “Bộ lạc” khác hướng đến chỗ hắn phát ra lời mời hợp tác, hắn cơ hồ không có do dự liền lựa chọn gia nhập.

Hết thảy đều là vì sống sót.

Nhưng sống thì sống, ăn là ăn, đây là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Người đàn ông to cao rõ ràng là một người thực tế, nguyên tắc hắn muốn hợp tác là để chia sẻ để tìm kiếm thông tin về con mồi, hắn ngao ngao kêu to vài tiếng, phun ra một đống âm tiết kỳ quái, ý đồ nói cho đồng bạn mới là “Thứ này không thể ăn, lại dơ bẩn còn hôi thối là loài gặm nhấm kinh dị”.

Đáng tiếc là ngôn ngữ hệ thống của bọn họ vẫn còn kém xa đây là cả một quá trình tiến hóa của thế kỷ Băng Hà, ai cũng không rõ hắn đang ồn ào muốn nói gì, còn tưởng rằng đó là tiếng hô trợ hứng đánh nhau.

“Đừng kêu nữa, rút lui!”

Phía sau bọn họ là một tòa khách sạn có quy mô và trông có vẻ cao cấp, cũng biết rằng đây là một trong những nơi có người bị hại nhiều nhất, nhưng không biết rằng có bao nhiêu dị chủng đang lang thang bên trong đó.

Tính sau đi, giặc tới thì đánh, nước lên thì nâng nền, còn có thể làm gì?

Nương theo thời gian lúc xe RV bị chặn, một hàng năm người thuận lợi lui vào bên trong khách sạn.

Tuy rằng hiểu rõ tính bền của cửa kính, độ bền của cánh cửa căn bản ngăn không được một kích của dị chủng, nhưng bọn hắn vẫn vẫn duy trì thói quen tốt “Tiện tay đóng cửa”.

Rốt cuộc trong năm người vẫn có có ba người là sống thời đại bùng nổ tin tức, ít nhiều đều đã trải qua lễ rửa tội như một bộ phim kinh dị nào đó. Theo kịch bản thông thường đoán được, trong phim nhựa đại đa số thảm kịch gây thành đều là bởi vì không · có · đóng · cửa!

Chỉ cần thuận tay đem cánh cửa đóng lại, tang thi, cự mãng, quỷ quái, hay người ngoài hành tinh đều có thể thay đổi tuyến đường, sẽ trực tiếp giảm tỉ lệ tử vong đến mức thấp nhất nha!

Chính vì thế, bọn họ có đi đến đâu, thái độ cũng không chút cẩu thả. Mà sự thật thì như bọn họ suy nghĩ, sau khi liên tục đóng bảy tám cánh cửa phía sau, không chỉ có ngăn cách hơi thở của bản thân, thậm chí còn khiến bọn dị chủng hoa mắt chóng mặt ……

Có thể nói ngoài ý muốn tìm được niềm vui.

Trước mắt, bọn họ trốn vào phòng bếp của khách sạn lớn.

Chạy trốn luôn là việc mà tiêu tốn nhiều thể lực và công sức nhất, đêm đã khuya, ba người thường chỉ nghĩ nắm chặt thời gian để nghỉ ngơi, nhưng thành viên mới bất đắc dĩ mới lại quá ầm ĩ.

Hắn giống một đứa trẻ, đối với tất cả mọi thứ được chứng kiến cảm thấy tò mò, không những dùng tay để thưởng thức, trong miệng còn phát ra những thanh âm bô bô.

Tư Vọng Đông không thể nhịn được nữa, nhưng so sánh vóc dáng đối lập một chút, phát hiện đối phương cao đến gần hai mét, cơ bắp cuồn cuộn, thân hình cường tráng, cho dù trên mặt bôi trét thuốc màu nhìn không rõ gương mặt thật, nhưng từ hình dáng như cũ vẫn không mất đi bản sắc của một người cứng rắn ngang ngạnh —— ừm, hắn cảm thấy chính mình còn có thể nhịn thêm một chút.

Hắn hết sức nhẫn nhịn nói: “Ta nói này đại ca, ngươi có thể nhỏ giọng một chút hay không? Nếu không sẽ thu hút đám dị chủng đấy.”

Cái mũi của người đàn ông to cao giật giật, ghi nhớ mùi hương vị trí của hắn. Có lẽ là cảm thấy hắn không có gì uy hiếp, người đàn ông to cao lại bắt đầu thả tự mình nhìn, thẳng đến lúc Lệ Uẩn Đan đem tầm mắt chuyển hướng về phía hắn.

Trong không trung lơ đãng liếc mắt nhìn một cái, không có bao nhiêu lực uy hiếp, nhưng người đàn ông to cao theo bản năng lại thu liễm âm thanh rồi nín thở.

Hắn ngoan ngoãn mà buông nồi sạn cùng dụng cụ cắt gọt trong tay xuống, cản thận mà tiếp cận Lệ Uẩn Đan. Cùng lúc đó chóp mũi giật giật, nlại mùi hương sau đó liền tránh ra xa.

Tứ chi sử dụng cùng lúc, hắn ngẫu nhiên nhanh chóng di chuyển bộ dáng cực kỳ giống một con vượn.

“Đây…… Đây lại là kiểu người nào thế hả?”

Đi chân trần, ăn mặc kiểu váy da thú, một đầu bím tóc bện bằng dây thừng, trên mặt còn bôi thuốc màu, trên người còn treo những đồ bằng xương cốt. Không có biện pháp cùng hắn hỏi rõ, hành vi hình thức đặc biệt giống như động vật, nhìn như thế nào cũng giống một tên mới từ bệnh viện tâm thần chạy ra ngoài còn thích mặc đồ khác giới?

Ứng Thế Uông: “Có một loại khả năng hay không, hay là hắn chính là kiểu người như trong tin tức đã đưa tin qua ‘ con của sói ’?”

“Gì cơ?”

“Sau khi mất đi con của mình soi mẹ nhặt được trẻ con loài người, nhưng nó không đem hắn coi như đồ ăn, ngược lại còn mang theo trên người nuôi dưỡng dạy dỗ, dùng phương thức dạy dỗ của sói để nuôi dưỡng.” Ứng Thế Uông giải thích nói: “Con người tốt hay xấu vẫn được tính là vạn vật linh trưởng, sói con chỉ cần có thể sống đến lúc thành niên, giống nhau đều sẽ trở thành một con sói đầu đàn mạnh mẽ. Nhưng nếu là bị nhân loại mang về giáo dục, hơn phân nửa sống không qua nổi mấy năm.”

“Hắn nhìn qua giống một con sói đầu đàn của bầy sói, sẽ ngửi mùi vị của chúng ta, ‘ sói đầu đàn ’ cũng sẽ đề phòng chúng ta .”

Khi nói đến “Sói đầu đàn” , Ứng Thế Uông lạt bất giác nhìn về phía Lệ Uẩn Đan.

“Cô ấy rất mạnh, cho nên thái độ hắn đối cô ấy rất tôn trọng và dè chừng.” Lại nhìn về phía Tư Vọng Đông: “Đối với ngươi liền không giống nhau, hắn cảm thấy chính mình ở giai cấp phía trên ngươi, ngươi là ‘ kẻ yếu hơn ’, cho nên không thèm để ý đến ngươi.”

Tư Vọng Đông:……

Tuyên U Nghi buông tiếng thở dài: “Dù sao trong đội đã có một võ lâm cao thủ, cũng không sợ lại nhiều thêm một người là con của sói. Việc gì phá vỡ tam quan ta đều đã gặp qua, chẳng sợ ngay cả gặp được Thần Tiên Sống cũng sẽ không cảm thấy kinh ngạc.”

“Như vậy vấn đề tới đây……” Tư Vọng Đông tỏ vẻ nghi hoặc: “Người sói, vậy chúng ta nên giao tiếp như thế nào? Lão đại còn có thể làm ra ngôn ngữ của người câm điếc, còn hắn thì làm sao bây giờ? Chúng ta đi đến đâu đều phải gâu gâu* theo sao?”

(*ý nói không có từ ngữ nào giao tiếp phải dùng tiếng động vật )

Cả tập thể tẻ ngắt.

Nhưng sự trầm mặc rất nhanh đã bị đánh vỡ, bụng của người đàn ông cao to bị đói đã kêu vang, trong bụng phát ra âm thanh “Ục ục”.

Khóe miệng mấy người giật giật, cũng may phòng bếp đồ ăn không khó tìm, chỉ cần mở ra tủ lạnh to liền có rồi.

Bọn họ lấy ra một khối thịt bò sống thật to, ít cũng phải đến hai mươi cân.

Hai mắt người đàn ông to cao tỏa sáng lấp lánh, chỉ hận không thể lập tức nhào lên để cắn xé. Nhưng hắn vẫn kiềm chế bản tính, ánh mắt cực kì cẩn thận mà nhìn về phía Lệ Uẩn Đan, tựa hồ như đang đợi cô phân chia đồ ăn.

Nhìn thật là có chút vừa đáng thương lại vừa buồn cười, rõ ràng là một người tráng sĩ có sức lực có thể khiêng đỉnh, nhưng cố tình làm ra vẻ mặt trông mong đồ ăn như kiểu ăn xin.

Lệ Uẩn Đan mỉm cười trong lòng, nhưng trên mặt biểu tình vẫn không thay đổi.

Cô nhìn ra vị lực sĩ này hẳn là sinh ra ở nơi man di hẻo lánh, không hiểu được phép tắc và cách hành xử của con người thông thường, sinh ra một bộ dáng bề ngoài giống một vị thượng tướng quân, nhưng lại không có kiến thức giống như một vị thượng tướng. Thí dụ như một khối ngọc nguyên chất, khi mới gặp liền nhìn không chớp mắt, nhưng sau khi mài giũa chắc chắn kinh động tứ phương.

Làm một người bề trên xuất sắc, Lệ Uẩn Đan luôn biết chiêu hiền đãi sĩ quán. Tuy lực sĩ này xuất thân man di có thể không hiểu lễ nghĩa, nhưng cô lại không thể thô lỗ đối đãi với anh ta.

Thịt bò được để trên cái thớt gỗ, Lệ Uẩn Đan hướng đến chỗ lực sĩ gật đầu, ý bảo “Xin mời dùng”.

Người đàn ông to cao nửa điểm cũng không khách khí, sau khi được thủ lĩnh sau cho phép liền nhào lên xé rách thịt bò. Không thể không nói rằng răng của hắn thực sự rất sắc bén, sau ba phát cắn liền đem thịt bò xé thành từng miếng thăn bò, còn hào phóng mà đem miếng thịt phân cho tổ ba người.

Ba người:……

Tuyên U Nghi: “Thật sự không cần nướng một chút sao?”

Ứng Thế Uông: “Thịt bò có thể ăn sống, nhưng thịt bò sống không thể ăn nhiều, hả…?”

Khác với những chiếc răng khểnh nhỏ đáng yêu của người hiện đại, “Răng nanh” của người đàn ông to cao giống như răng nanh của mãnh thú, trên dưới đều có hai cái, lực cắn hợp lại thật kinh người, máu thịt của động vật nào đều có thể xé toạc.

Hắn ăn rất nhanh chóng, trước sau chỉ mất đúng năm phút, thế nhưng lại đem toàn bộ mười mấy cân thịt bò bỏ vào trong bụng! Thậm chí, hắn còn chưa đã thèm mà liếm mút ngón tay, đối với thịt vừa ném cho tổ ba người tổ như hổ rình mồi.

Tư Vọng Đông: “Xin hỏi một người nam tử thành niên sức ăn hẳn là bao nhiêu?”

Ứng Thế Uông: “Người bình thường giống nhau ăn 1 cân thịt là có thể chống được chết đói rồi.”

Tuyên U Nghi: “Xem ra hắn cũng không phải là một người bình thường. Từ từ, ta vì sao phải dùng từ cũng ’……”

“Nếu không chúng ta đem thịt cho hắn đi? Hắn giống như vẫn còn muốn ăn.”

“Đừng vội, vạn nhất hắn ăn đến mức no căng gây chết người ngươi sẽ bị hình phạt đấy.”

Tâm trí liền tắt!

Người đàn ông to cao ăn một lần đã thấy no cho nên tinh lực dư thừa, cả người tràn đầy hơi thở như tráng sĩ “Ta muốn đánh lộn”. Đều không cần chờ đám dị chủng phải tìm tới cửa, hắn nhặt lên hai cái lưỡi hái của đám dị là cửa vẫn luôn đóng lại, sẽ không mở cửa, phỏng chừng lúc này đã chạy như bay ra ngoài rồi.

Ý tưởng của hắn cũng thực đơn thuần ——

Lệ Uẩn Đan mặc “Da thú” dài nhất nhất tươi đẹp nhất, nhất định là trong bộ lạc có địa vị tối cao đồng thời là phù thủy kiêm vị trí thủ lĩnh, cho nên phải kính trọng. Tuyên U Nghi “Da thú” ngắn hơn một chút, lộ ra đôi chân thuận tiện để hành động, hẳn là nữ nhân trong bộ lạc làm công việc hái lượm.

Mà hai cái nam nhân kia “Da thú” thực sạch sẽ, trên đầu không có bím dây thừng, trên mặt không có vu họa, trên người cũng không dính mùi máu tươi của việc thường xuyên săn bắn dã thú. Như vậy bọn họ tám phần là tù binh của bộ lạc, hoặc là những người có địa vị thấp nhất. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT -

Bởi vậy, thân là trước mắt chiến sĩ duy nhất, hắn phải đứng ra gánh vác việc giết chết dã thú, mang theo toàn bộ trọng trách cầu sinh cho bộ lạc!

“A Nỗ! A Nỗ!” Hắn vỗ ngực, chủ động đưa tới sự chú ý của đám dị chủng.

Tư Vọng Đông tuyệt vọng nói: “ Lão đại à ngươi quản quản cái tên ‘ a nỗ ’ này đi! Ngươi quản hắn đi mà!”

Lệ Uẩn Đan không những không quản, còn mở cửa cho người đàn ông to cao kia nữa. Lúc sau, hai người này một trước một sau đi ra ngoài, bên ngoài rất nhanh truyền đến âm thanh của tiếng chém giết dị chủng.

Tổ ba người thở dài, liền biết không có thể vọng tưởng ở một chỗ rồi trốn đến hừng đông.

“Trong tủ lạnh có cà phê, có muốn uống để nâng cao tinh thần không.” Tuyên U Nghi nói.

“Không cần.” Tư Vọng Đông quyết đoán cự tuyệt: “Cà phê lợi tiểu, ta không nghĩ đến việc phải đi tìm đường rồi tìm WC trong trường hợp khẩn cấp đâu. Hơn nữa, vạn nhất gặp phải thực quái vật khủng bố to lớn, ngay tại chỗ bị dọa cho tiểu ra quần thì làm sao bây giờ? Ta còn không muốn ném đi hết mặt mũi như vậy!”

Vì thế, cà phê bị ghét bỏ.

……

Cũng là từ khách sạn ra tới lúc sau, Lệ Uẩn Đan mới phát hiện bên ngoài bầu trời đã thay đổi.

Bọn họ sở dĩ có thể ở bên trong an ổn lâu như vậy, không phải bởi vì đám dị chủng tìm không thấy người, mà là chúng nó chủ yếu mục tiêu thay đổi tấn công, cho nên mới nới lỏng và không rảnh để tìm kiếm thêm người sống khác.

Che trời lấp đất, dày đặc như dệt, chúng nó không hẹn mà cùng mạnh mẽ đổ về một phương hướng, lại không thấy bất kỳ một con nào trở lại.

Đại khái là này trạng thái liên tục kéo dài khá lâu rồi, một số người còn sống sót đánh bạo lại gần phi cơ trực thăng. May mắn chính là, bọn họ lần này không bị đám dị chủng ngăn trở, cuối cùng cũng cất cánh bay lên trên trời cao.

Việc còn sống sót sau tai nạn vui sướng tràn ngập lồng ngực, có người sống sót vui mừng đến mức khóc không thành tiếng!

Thành phố A Tạp Khắc Thác của bọn họ đã trở thành một thành phố đổ nát, bạn bè người thân của bọn họ bây giờ đã hóa thành vong hồn. Những gì trải qua đêm nay giống một hồi ác mộng, sẽ liên tục theo và ám ảnh bọn họ cả phần đời còn lại.

Vào lúc mười hai giờ đêm, có bảy giá phi cơ trực thăng thành công rời khỏi quặng thành, tổng cộng đã giải cứu được 45 người còn người sống sót.

Chỉ có duy nhất một chiếc phi cơ quân dụng không vội vã rời đi, nó bay lượn thật lâu ở trời cao, ở bên trong lính đánh thuê đang ở tác nghiệp.

Nguồn điện trong thành phố cung cấp không bị gián đoạn, cho nên đại bộ phận máy quay phim còn chưa bị ngừng lại. Bọn họ thông qua khoa học kỹ thuậthiện đại, bọn họ đã thấy tại đây trong lúc tai nạn rối ren này phát sinh đã có mấy người có biểu hiện đặc biệt.

Tóc đen mắt đen gương mặt châu Á giống người Hoa, một nam một nữ một đại hán, thực lực trác tuyệt mạnh mẽ đến mức có thể một mình đấu lại cả một đám quái vật!

Đây là như thế nào có thể làm được vậy? Bọn họ vì sao lại mạnh mẽ như vậy? Chẳng lẽ trong nhân loại tồn tại kiểu như người siêu nhân có gien biến dị mà không phải chỉ là những tưởng tượng vớ vẩn của những nhà khoa học?

“Tra được tin tức của bọn họ không?”

“Không có, thưa trưởng quan.” Có người trả lời: “Trong kho tin tức của A Tạp Khắc Thác không có thông tin nào trùng khớp với họ, hệ thống trong Liên Bang cũng không có tin tức của bọn họ, hơn nữa……”

“Hơn nữa cái gì?”

“Hơn nữa, bọn họ hình như là bất ngờ xuất hiện ở trong A Tạp Khắc Thác.” Máy tính bị xoay lại đây, biểu hiện ra các hình ảnh theo dõi được chụp bở camera giám sát: “Phố diên vĩ, trung tâm thương mại, trạm tàu điện ngầm, tàu điện ngầm, lúc trước cũng không có mấy người này, sau đó bỗng nhiên lại xuất hiện.”

“……”

Trong lúc đó, Lệ Uẩn Đan chuẩn bị đi đến chỗ một hàng dị chủng đang tụ tập. Bất quá phải điều tra rõ nguyên nhân của tình trạng hỗn loạn này trước đã, cho nên đã kêu bọn họ đến cấp vũ khí làm bảo dưỡng hoành đao.

Lệ Uẩn Đan cầm lấy noãn ngọc, rồi cẩn thận mài đao trước mặt người đàn ông cao to, tựa hồ như đang dạy hắn cách làm như thế nào.

Người đàn ông cao to ngầm hiểu, cũng đồng dạng cầm lấy noãn ngọc hướng tới lưỡi hái rồi mắt đầu mài. Nhưng mài mãi, hắn phát hiện ra trên chi tiết của răng cưa thế nhưng lại bị mài ra mấy cái lỗ, mà “ cục đá ấm áp” vẫn chưa bị tổn hại gì cả.

Noãn ngọc có thể làm vẫn thiết hoành đao sinh ra đao khí, lại đối với chi tiết lưỡi hái chi thành tổn thương nghiêm trọng. Một màn này lệnh Lệ Uẩn Đan hơi ngạc nhiên, cô duỗi tay lấy ra chi tiết lưỡi hái cẩn thận quan sát, phát hiện xác thật là như thế.

Cô không tin tà ma, sau đó liền ấy ra một thanh chủy thủ để thử. Mài nhẹ hai cái, thanh chủy thủ thổi phát nhưng bị gãy làm đôi.

Cố tình lại là lưỡi hái của dị chủng…… Cố tình là dị chủng……

Nhưng đột nhiên, cô nhớ lại trên người của đám dị chủng có mùi đất tanh nồng nặc.

Chúng nó cũng bị chôn ở dưới nền đất, mà ngọc thạch cũng bị chôn ở dưới nền đất.

Trong thiên hạ vạn vật tương sinh tương khắc, có lửa thì sẽ có nước, có ánh sáng thì sẽ có bóng tối, có rắn độc lui tới địa phương, tất sẽ có dược thảo giải độc. Nếu đã như thế, có phải là đám dị chủng bị chôn sâu dưới nền đất nên cũng sẽ có một khối noãn ngọc rất to hay không?

Noãn ngọc ngăn trở đường đám dị chủng bò lên nhân gian, nhưng phàm nhân vô tri, đào ra ngọc quặng để làm thành trang sức, cho nên mới thả ra quái vật dưới nền đất.

Đúng, nên như thế……

【 Đinh! Chi nhánh cốt truyện che giấu đã được giải khóa đạt 50%, tỉ lệ tử vong tăng lên đến 98%, xin ngài hãy đề cao cảnh giác, chú ý đến an toàn của sinh mệnh. 】

【 Đinh! Thành công đánh chết 235 con “Tiền sử dị chủng”, thành công đánh chết 15 con “Tiền sử dị chủng · thể tiến hóa”, hoàn thành cấp bậc có độ khó là “Canh”, khen thưởng cộng lại được 26500 điểm. 】

【 Đinh! Chi nhánh cốt truyện che giấu giải khóa đạt tới trình độ nhất định, có thể mở ra cơ chế bảo hộ cho người mới, xin ngài……】

Thật là phiền phức khó chịu, Lệ Uẩn Đan đang suy nghĩ muốn đến nhập thần, nhất thời phân tâm liền không nhịn được quát lên: “Im miệng!”

Phát âm rõ ràng rõ chữ, thanh âm cường thế dễ nghe, chỉ là nghe không hiểu đang nói cái gì.

Lạch cạch một tiếng, Tuyên U Nghi làm rơi cả thanh dao găm trên tay: “Lão đại, thì ra ngươi có thể nói chuyện.”

Oa, ngươi thế mà lại giả vờ câm điếc!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play