Vẫn thiết hoành đao, đao nếu như tên gọi, đúng là từ một khối vẫn thiết hoàn chỉnh rèn luyện thành.
Lệ Uẩn Đan có được nó bất quá mới được bảy năm, tuy nghe qua vô số truyền thuyết về vẫn thiết hoành đao, nhưng nếu thật sự muốn tìm hiểu kỹ càng, cô đối với hiểu biết về thanh đao này chỉ là da lông bên ngoài, rốt cuộc nó đã “Sống” từ rất lâu rồi.
Cô năm nay mới chỉ có 23 năm, nếu so với nó, thật sự chỉ là muối bỏ biển.
Nghĩ như vậy, Lệ Uẩn Đan một bên dùng noãn ngọc cẩn thận tỉ mỉ mà mài đao, một bên nhớ lại hai ba đời tồn tại của vẫn thiết hoành đao.
Tương truyền vào 600 năm trước, vương triều Đại Doãn là đất nước mặt trời mới mọc dần dần suy thoái. Trong hai đời tạo ra mấy tên hôn quân yêu phi ngu xuẩn, gian tà nịnh thần, gây tai họa hãm hại hàng trăm người trung lương, lăn lộn khiến cho dân chúng bá tánh trong thiên hạ rơi vào cảnh lầm than.
Vì để cứu bá tánh lâm vào tình cảnh nước sôi lửa bỏng, vì để báo thù cho cuộc diệt môn đẫm máu, Cảnh Dụ là con trai của một vị thượng tướng quân lúc trước đã giận dữ cực độ bắt đầu khởi binh, thề muốn chém hôn quân dưới đao của mình. Nhưng ngặt nỗi một con rết có cả trăm chân dù có chết cũng không bị ngã xuống, hắn dẫn quân đuổi giết đến hoàng thành, thế nhưng bị làm sóng triều vu cổ trùng ngăn lại.
Tuy nhiên trời xanh có mắt, ánh sáng của sao Bắc Đẩu chiếu rõ. Chỉ thấy có một ngọn lửa lớn từ trên trời đánh úp lại, chiếu sáng rực cả một vùng trong đêm tối, không nghiêng không lệch mà rơi vào trong trung tâm của hoàng thành.
Thoáng chốc vang lên ầm ầm một tiếng nổ lớn, trời sập đất lún, cả tòa hoàng thành cùng cơn sóng cổ trùng trong phút chốc không còn một mảnh, chỉ còn lại quân đội của Cảnh gia ở đoạn tường thành bên ngoài là sống sót. Mà có một mảnh kim loại cháy đen như bùn bên trong thành, thi cốt không còn, chỉ có một mảnh thiên thạch nằm sâu trong hố là một khối vẫn thiết cực nóng. (Liên tưởng đến thanh đao này của TQ qua 2000 năm vẫn sắc bén, ngta đồn nó được rèn từ thiên thạch, tưởng tượng như thanh này đi)
Toàn thân nó có màu đỏ đậm, màu sắc như chu sa, chỉ to bằng nắm tay của một nam tử thành niên, lại có trọng lượng 33 cân. Sau bị đăng cơ Cảnh Đế mang vào trong cung tôn sùng là trấn quốc chi bảo, lại giao cho thợ thủ công chế tạo, sau đó ra lệnh rèn thành binh khí.
Ai ngờ vẫn thiết không nóng chảy trong kim thủy, cũng không sợ luyện trong lò lửa, đã không ít lần làm khó cho nhóm thợ thủ công. Cuối cùng thật sự không có biện pháp, đành phải để lại hình dạng của thanh vẫn thiết lặp đi lặp lại đấm đánh, từ năm này sang năm nọ.
Xuân đi rồi Đông tới, trước sau đã trải qua chín năm. Bọn họ đã phải hỏng đến 3000 thanh búa tạ, hao hết tinh lực của 49 vị thợ có tay nghề cao, mới khó khăn lắm mài ra hình dạng ban đầu thô sơ của hoành đao.
Tuyệt kỹ không có tác dụng, thần binh không lộ.
Vào ngày xuất đao, ở phía chân trời hiện lên vệt đỏ hồng phải đến mười dặm. Rồi không biết ở đâu xông ra một tên đạo sĩ điên cuồng xông vào cung để xem xét thiên tượng kì này, rồi lớn tiếng nói: “Chất phác tự nhiên, trở lại nguyên trạng. Nếu đã từ bầu trời tới đây, cho nên tên bắt đầu phải từ trên trời bầu trời, vương hầu tướng sĩ không can thiệp được, chỉ có chủ nhân duy nhất thực sự mới có thể sửa đổi nó! Đây là số mệnh, ha ha ha!”
Cho đến tận bây giờ, vẫn thiết đã được rèn thành đao, đạo nhân điên loạn cũng rơi xuống không rõ tung tích.
Sau đó, quay xung quanh cuộc chiến tranh đoạt vẫn thiết hoành đao từ từ triển khai, nhìn qua thì có vẻ như sóng yên gió lặng, nhưng kỳ thật nội bộ thì xác chết khắp nơi.
Cảnh Đế không tin vào ma quỷ, được mệnh danh là “Thiên Càn”. Ông ta đã mang nó ra sa trường, để chống lại bọn man di lúc trước. Ác chiến trong ba năm, nhưng bất hạnh bị trúng độc bỏ mình, mà bảo đao cũng ở biên cảnh đánh rơi sau đó không biết thất lạc ở đâu.
Lại mười năm sau đó, vẫn thiết hoành đao lại một lần nữa xuất hiện trên giang hồ, mà lại xuất hiện ở đạo môn. Sau đó lại rơi vào tay của một tên võ lâm tên là Thiên Kiêu, cuối cùng Thiên Kiêu lại bị tẩu hỏa nhập ma rồi ném hoành đao xuống vực sâu.
Sau đó lại trải qua một trăm năm, một trận đại hạn đã khiến cho sông nước khô cạn, đất đai bị nứt nẻ khô cằn. Hoành đao bị ngâm ở dưới đáy hồ lại một lần nữa thấy ánh mặt trời, sau đó được một phụ nữ chăn dê nhặt được.
Ba mươi năm sau, người phụ nữ chăn dê lên nắm quyền điều hành bộ lạc, xưng bá thảo nguyên, kết quả trong một lần mất kiểm soát cô đã ngộ sát con gái của mình, sau đó vì quá đau khổ tuyệt vọng nên đã đem hoành đao đặt trên một ngọn núi tuyết……
Nó từng vào sinh ra tử, cũng từng lưu chuyển và bị bán trong các cửa tiệm; nó cũng từng nhấc lên bao trận gió tanh mưa máu, cũng từng bình ổn bão giông gió lửa. Mấy trăm năm qua đi, vẫn thiết hoành đao lại rơi vào trong tay một vị tông sư, rồi trở thành binh khí “Đệ nhất thần đao” nổi danh trong thiên hạ .
Người trong thiên hạ đổ xô đến nó, những người muốn kế thừa tông sư y bát đếm không hết. Nhưng cuối cùng, vị tông sư đó đã vứt bỏ một đám thiên kiêu, trịnh trọng mà đem nó giao phó cho cô.
【 Hi vọng điện hạ ghi nhớ rõ, hoành đao vì dân, đừng để dân chúng trăm họ lầm than! 】
Cô nhớ vẫn luôn nhớ rõ……
Cô luôn luôn coi trọng lời hứa.
Cầm khối noãn ngọc trong tay khẽ lướt qua mũi đao, lưu lại một đường bóng lưỡng. Vẫn thiết hoành đao giống như đồng ruộng khô hạn gặp mưa rào, “Ăn” đến rất no, thân đao còn hơi toát lên một đường hồng quang. Trên mặt trên đơn giản của hoành đao, một đường hồng quang này có vẻ phá lệ yêu dị.
Thấy thế, tầm mắt Lệ Uẩn Đan không khỏi chuyển từ hoành đao sang khối noãn ngọc.
Liền thấy noãn ngọc vẫn như cũ, đừng nói ở mặt ngoài lưu lại dấu vết gì, ngay cả cốt ngọc hay màu sắc cũng không hề có thay đổi gì.
Một vật phi phàm như thế, cư nhiên bị phiên bang lấy để làm thành đồ trang sức?
Đúng là phí phạm của trời! Bọn họ đến tột cùng là quá mức giàu có và đông đúc, có loại đá tốt hơn so với đá mài dao noãn ngọc không? Hay là do quá mức ngu xuẩn, ngốc đến mức căn bản không biết sử dụng bảo vật, cho nên mới đạp hư lãng phí?
Lệ Uẩn Đan đối với cách làm “Phô trương chà đạp” này rất có phê bình kín đáo, bất quá cũng hiểu rõ việc này đối với cô không có gì quan trọng cùng liên hệ. Trước mắt càng có chuyện quan trọng hơn để làm, cho nên cô quyết định đi tìm một con dị chủng xui xẻo thử đao xem sao.
Cô cần biết xem vẫn thiết hoành đao có những biến hóa thay đổi như thế nào, việc này rất quan trọng với đối với cục diện chiến đấu hiện giờ.
Mà cũng chỉ có kết quả sau khi thử đao để cho cô sẽ ra quyết định có muốn hay không mang đi noãn ngọc, nên mang đi nhiều hay ít noãn ngọc?
Cũng chả buồn hỏi qua ý kiến của ba người kia, Lệ Uẩn Đan xốc thẳng mành cửa lên, đẩy cửa kính đi ra ngoài. Nhưng vì đề phòng tai họa cho những người vô tội, nên cô thuận đóng cửa lại.
Trong đêm tối tĩnh mịch, cô nương theo ánh đèn đường leo lét để đi vào trong đường phố, lại phát hiện không ít “Hộp sắt” *đang bị ngã trái ngã phải dừng ở ven đường.
(*ý cô nàng đang chỉ ô tô)
Lệ Uẩn Đan đi đến một cái hộp sắt gần nhất ở gần đó, cô giơ tay, dùng sức mà hướng lên trên đập mạnh một cái.
“Bang!”
Ý định của cô là muốn thu hút sự chú ý của mấy con dị chủng, tốt nhất trong vòng mười con. Như vậy sẽ dễ dàng cho việc cô tiêu diệt chúng nó, cũng thuận cho tiện cho cô có thời gian trở về lấy thêm mấy khối noãn ngọc.
Đáng tiếc, Lệ Uẩn Đan không nghĩ tới cái gọi là “Hộp sắt” căn bản không phải là hộp sắt đơn thuần, nó là một chiếc xe ô tô cá nhân đang đỗ ở ven đường.
Không có kiến thức là chịu thiệt, cô đập một phát này xuống, chiếc xe ô tô liền cảnh báo rồi trực tiếp khởi động, lập tức phát ra tạp âm “Tích tích tích”, truyền đến bốn phương tám hướng.
Trong nháy mắt, đường phố đang trống trải bỗng “Náo nhiệt” hẳn lên. Từ xa truyền đến tiếng đuôi rắn bơi lội đang bò trườn trên mặt đất, càng ngày càng nhiều càng dày đặc, cũng càng ngày càng rõ ràng.
Kẻ tới không có ý tốt, lại còn tới cả một đám.
Lệ Uẩn Đan:……
Là cô thất sách, ở phiên bang gặp phải đồ vật quỷ quái thật là nhiều.
Nhưng tai họa nhanh như sấm sét đã ập đến, chúng nó có đến bao nhiêu thì cô cũng sẽ đem cục diện rối rắm thu thập hết một lượt. Nếu không ba người vô tội ở bên trong kia sẽ bị liên lụy, nếu đám dị chủng công kích cùng nhau công kích hơn phân nửa sẽ không sống được.
Mặc dù việc nàng xuất thân từ hoàng tộc, nhưng cũng không không có đạo lý hay lý do gì để cho bá tánh bình thường vì nàng mà mất mạng.
Ngoài cửa Lệ Uẩn Đan đang chuẩn bị nghênh chiến, bên trong cánh cửa tổ ba người cảm khái vạn phần.
“Đây là phong cách của lão đại sao?”
“Không nói hai lời trực tiếp đi ra ngoài, cũng chẳng buồn xem xét tình hình xung quanh.” Tư Vọng Đông bội phục sát đất, hận không thể biểu diễn một cái dập đầu ngay tại chỗ với cô: “Chúng ta là bị dị chủng đuối cho trốn chạy như chó, cô ấy thì hay rồi, lại còn chủ động đập vào xe để hấp dẫn sự chú ý của đám dị chủng.”
“Mấy người nói xem, liệu cô ấy thu đồ đệ không nhỉ? Người từng học đại học, cái kiểu hằng ngày 9 giờ sáng rồi đến 9 giờ tối 6 ngày trên một tuần ấy.”
Tuyên U Nghi: “Tôi cũng muốn…… Không, đừng có nói lung tung nữa! Nghe tôi nói, lão đại một khi đi ra ngoài, có nghĩa là chúng ta cách ở trận địa không xa đâu. Súng của các ngươi còn ở đó không? Còn đạn hay không? Mau chóng thu thập đồ vật để yểm trợ đi.”
“Đã dùng hết rồi.”
“……”
Tuyên U Nghi hít sâu một hơi: “Ở nước ngoài không cấm sử dụng súng ống, hẳn là có thể tìm được cửa hàng bán vũ khí. Chúng ta trước mắt đi đến tìm một chiếc xe hơi, sau đó đi tiệm bán báo tìm mấy quyển sổ tay du lịch để nhìn xem.”
Bên ngoài trên đường phố đang đậu không ít xe, nhưng trong xe đa số đều có người chết, và dưới tình hình thảm họa như vậy thì mạng lưới giao thông sẽ rất phức tạp. Đúng là cô có thể lái xe không sai, nhưng mà chiếc xe cô mua cách đây 5 năm ngay cả đường cao tốc cũng chưa từng đi qua……
Ứng Thế Uông: “Vậy thì để tôi tới lái xe đi, tôi đã từng trải qua một đoạn thời gian đua xe.”
Hắn cằm giương lên, ý bảo nhìn xem ở bên phố đối diện: “Thấy gì không? Nơi đó có một chiếc việt dã lao vào chỗ bồn hoa, có thể xác định trên đó có cắm chìa khóa xe. Đến lúc đó khi vừa lên đường, hai người có thể lưu ý đến cửa hàng vũ khí.”
Kế hoạch chưa định xong, đám dị chủng đã xuất hiện.
Nhóm đầu tiên số lượng không tính là nhiều, nhưng quy mô lại rất đáng xem xét. Chúng nó tựa như thủy triều màu đen, từ cuối đường phố lan tràn mà đến, nếu nhìn thấy vật nào còn sống sẽ đem toàn bộ cắn nuốt.
Lệ Uẩn Đan chờ cho chúng nó tiến vào phạm vi góc chết của cô, nhưng không nghĩ khi hai bên còn cách xa nhau ba trượng, vẫn thiết hoành đao lại bắt đầu rung động, phảng phất như đang ở đó thúc giục cô nhanh chóng xuất đao.
Xuất đao?
Cô cùng đám dị chủng cách xa nhau ba trượng, cho dù duỗi dài tay đều không chém tới, xuất đao chẳng phải uổng phí sức lực hay sao?
“Ong!”
Cuối cùng là tâm tùy ý động, hoặc là không làm, nếu đã làm phải làm đến cùng, Lệ Uẩn Đan dựa vào quen dùng phương thức mở đầu, hướng đến đám dị chủng đen như thủy triều chém ra một kích.
Trong khoảnh khắc, mặt đất bằng dâng lên một cơn gió lớn, tạo thành cơn lốc nhỏ cuốn từ trên rơi xuống mặt đất, đem bụi bặm hướng đến nơi hai cạnh hung hăng đẩy ra. Đồng thời, một đạo khí tức mãnh liệt khí bắn nhanh mà ra, không tiếng động vô hình mà xuyên thấu một con dị chủng thứ nhất, rồi con thứ hai, rồi con thứ ba …… Thân thể của đám dị chủng, khiến cho chúng nó đang chạy vội đột nhiên vỡ nát!
“Soạt soạt……” Nội tạng, chất lỏng rải rác rơi đầy đất, ước chừng có khoảng bảy con dị chủng ở trong nháy mắt chết chỉ bằng sức mạnh của một đao.
Tứ chi của chúng vẫn còn đang co rút, những cũng không thể dịch chuyển được thêm một tấc nào.
Có lẽ là này một đao quá mức bá đạo uy mãnh, dẫn tới đám dị chủng ngốc nghếch sôi nổi dừng bước, thẳng lăng mà “Nhìn chăm chú” đồng loại đã chết đi.
【 Giết chết cô ta! Giết chết cô ta! Giết chết cô ta……】
Mệnh lệnh của những con cao cấp hơn, cho nên những con yếu hơn phải phục tùng vô điều kiện. Chúng nó lập tức không quan tâm mà nhào về phía Lệ Uẩn Đan, lại ở trong nháy mắt bị đao khí giết chết toàn bộ, đem tất cả chém thành hai nửa.
Tổng cộng có 21 con dị chủng, bị Lệ Uẩn Đan trong vòng năm đao tiêu diệt toàn bộ!
“Cái ..cái ..cái ..cái ..cái gì thế này!” Tư Vọng Đông chỉ cảm thấy tam quan lẫn lộn, đất trời xoay chuyển: “Ta con mẹ nó không nhìn lầm đi, a! Ta không nhìn lầm chứ hả! Cô ấy chỉ hướng trong không khí bổ mấy đao, cả một đám dị chủng cách xa 5 mét toàn bộ bị diệt sạch?”
“Lẽ ra ta tiến hẳn là phải vào chỗ ‘ gien biến dị ’, hay là ‘ vật thí nghiệm trốn đi ’ Trường Thí Luyện chứ hả? Vì sao đột nhiên biến thành phim võ hiệp thế này?”
Tuyên U Nghi: “Đây là võ lâm cao thủ sao? Ta cũng muốn học.”
Ứng Thế Uông: “……” Tuyên tỷ à cầu xin ngươi đừng giống như tên họ Tư kia, tôi sợ lắm.
Chỉ có điều, không chỉ có bọn họ bị sự thật dọa cho sợ hãi, mà ngay cả Lệ Uẩn Đan cũng rất là kinh ngạc.
Cô nhớ rõ chỉ có đạt tới cảnh giới tông sư nhân tài mới có thể sử dụng và giải phóng ra kiếm khí, đao ý cùng năng lượng, có thể trong vòng mười trượng giết địch trong vô hình, trở nên bất khả chiến bại.
Mà cô còn cách cảnh giới tông sư kia khá xa, làm sao có thể phát ra đao khí được?
Từ từ đã……
Là noãn ngọc!
Đột nhiên hoàn hồn, Lệ Uẩn Đan nhìn vào trong cửa hàng châu báu, vừa lúc cùng Ứng Thế Uông đối mắt với nhau.
Thiếu niên này thật là thông minh, tựa hồ đối với việc nghiền ngẫm suy nghĩ của người khác rất có năng khiếu, đối mặt khoảng ba giây đồng hồ, ngay lập tức đi thực hiện. Chỉ thấy hắn nhảy ra chỗ cửa hàng châu báu tìm túi để đóng gói, nhanh nhẹn mà đem “Nguồn năng lượng thạch” toàn bộ dốc hết vào trong túi.
“Tuyên tỷ, mau tới hỗ trợ nhanh lên!”
“Tư Vọng Đông ngươi đừng ngây ra đấy nữa! Mau gom hết ‘ nguồn năng lượng thạch ’ lại, lão đại khẳng định phải dùng đến!”
Thời khắc sinh tử nên chỉ mười lăm giây trên một giờ, tiềm lực của ba người đại bùng nổ, một mạch vơ vét hết noãn ngọc trong cửa hàng.
Bọn họ xách theo túi hoả tốc chạy ra, đem hết toàn lực chạy về phía xe việt dã ở phố đối diện, thuận tiện lần thứ hai quen thuộc mà túm lấy Lệ Uẩn Đan lôi lên trên xe. Mà Lệ Uẩn Đan đang cần mấy người hầu xách theo noãn ngọc, cho nên cũng kệ cho bọn họ hồ nháo.
Cũng thật may mắn, xe việt dã tuy rằng có vết máu, nhưng chìa khóa vẫ còn cắm ở đó, dầu cũng đủ dùng. Bọn họ thuận lợi mà chui vào trong xe, cũng đem Lệ Uẩn Đan nhét vào trên ghế lái phụ.
Lệ Uẩn Đan:…… Thì ra cái hộp sắt này còn có thể dùng như vậy à?
Ứng Thế Uông khởi động xe việt dã, một chân nhấn mạnh ga: “Cột kỹ đai an toàn vào!” Hắn rống to.
Lệ Uẩn Đan không rõ nguyên do, hai người ngồi ở ghế sau đã bị trói lại.
Mấy giây tiếp theo, xe việt dã lùi dần về sau làm điểm tựa, rồi bất ngờ xoay một vòng lớn. Cùng với âm thanh chói tai ma sát của lốp xe, sau đó nó nhẹ nhàng rời ra khỏi bồn hoa, lao lên trên đường. Ngay sau đó, xe việt dã giống như một mũi tên rời dây cung nhằm phía phương xa lao vút đi, để lại một làn hơi dài của khói xe.
Lệ Uẩn Đan thình lình bị sự xóc nảy làm cho va chạm hai lần, cô phải nắm chặt tay vịn mới ổn định được cơ thể.
Cái hộp sắt này còn có thể chính mình chuyển động?
Thật là giống một con ngựa hoang!
Không để cho cô suy nghĩ nhiều, xe việt dã dùng tốc độ cao nhất phóng đi, ngoài cửa sổ xe ánh đèn đường cấp tốc xẹt qua. Nó lao đi một cách nhanh chóng đi qua từng đường phố, đem đám dị chủng đang đuổi theo ném ở phía sau, vận khí tốt hơn còn có thể cán chết một hai con cản đường.
Nhưng đám dị chủng số lượng thật sự quá nhiều, cửa sổ của xe việt dã ban đầu vốn lành lặn bây giờ đã bị vỡ nát một bên trong hành trình di chuyển.
Có gió mạnh từ cửa sổ rót vào, thổi cho âm thanh nói chuyện của mấy người trong xe thành mảnh nhỏ.
“Có nơi nào để bổ sung vũ khí không?” Ứng Thế Uông rống to, “Chú ý xem có nơi nào không!”
Tư Vọng Đông khàn cả giọng nói: “Ngươi lái xe quá nhanh, ta căn bản không kịp xem!”
“Tuyên tỷ ngươi tìm xem!” Hắn lại gào lên.
“Đừng con mẹ nó kêu Tuyên tỷ ngươi nữa, cô ấy say xe đều muốn phun ra rồi!” Đối phương gào lên.
Lệ Uẩn Đan:……
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, khi xe việt dã cán qua một con dị chủng tiếp theo do dùng sức quá mạnh cho nên phải dừng lại. Tuy là Ứng Thế Uông kịp thời đảo quanh tay lái, kịp thời khống chế phanh xe, nhưng cũng không tránh được kết cục khiến cho chiếc xe đụng phải vách tường của một khu trung tâm mua sắm.
“Két!”
Túi hơi an toàn bắn ra ngoài, che kín cả người cả mặt của Lệ Uẩn Đan.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT