Tuy miệng nói là “Đã được cứu”, nhưng trên thực tế chỉ là “Tạm thời an toàn” mà thôi.

Cửa hàng bán châu báu phải làm kinh doanh, nên tất nhiên muốn bảo đảm luôn sẽ có một lưu lượng khách hàng ổn định. Cho nên, địa điểm được chọn cũng phải ở trên khu vực có đoạn đường phồn hoa nhất trong quặng thành, nó chỉ cách lối vào của trạm tàu điện ngầm nơi có rất nhiều người đến người đi một con phố.

Bởi vì có đám dị chủng xuất hiện, cho nên không may nơi này đã trở thành khu vực đầu tiên bị tấn công thất thủ. Đặc biệt là sau khi bị liên tiếp gặp hai đợt sóng dị chủng càn quét tàn sát, nhân loại chết chết, nếu như may mắn còn sống cũng phải chạy trốn. Số người sống sót trong số mười người trước đó đã không còn một ai, nếu có bọn họ đã sớm đã ẩn náu thật kỹ rồi, cứ thế khu vực này lâm vào sự im lặng chết chóc đến tột độ, còn sót lại tiếng gió đêm thổi qua.

Đại khái là bởi vì hơi thở của người sống “Biến mất”, đám dị chủng nấn ná một lúc lâu rồi liền từ bỏ tuần tra, ngược lại chạy về phía những địa phương có hơi thở người sống càng nồng đậm.

Không nghĩ tới này vừa lúc làm chạy ra khỏi trạm tàu điện ngầm mấy người nhặt được chỗ tiện nghi, bọn họ rốt cuộc cũng có được một “ chỗ nghỉ ngơi” có thể ngồi mà thở, cũng có thời gian để khôi phục thể lực.

Vì để thu hút khách hàng, trong cửa hàng châu báu có để cả bánh kẹo, bánh kem và có cả nước để uống. Mấy người vội vàng bổ sung nước và đồ ăn, cũng ăn ý mà đều đưa ra một phần lớn nhất cho Lệ Uẩn Đan.

Tuyên U Nghi bưng đồ ăn lại đây, thái độ hòa nhã thân thiện.

Nhưng Lệ Uẩn Đan từ nhỏ đã lớn lên ở hoàng cung, lại là cuối cùng người chiến thắng để đăng cơ đế vị, kinh nghiệm sống tích lũy nhiều năm đã nói cho cô, cho dù cô có tò mò đồ ăn của phiên bang, nhưng cô biết tuyệt đối không thể tùy tiện ăn đồ ăn người xa lạ đưa cho.

Ngay cả khi bọn họ làm trò trước mặt cô mà ăn chúng, nhưng cũng không chứng minh được rằng trong đồ ăn không có độc.

Lệ Uẩn Đan dùng ngôn ngữ kí hiệu nói: Đa tạ, ta không cần.

Nhìn thấy cô dùng ngôn ngữ của người câm điếc, Tuyên U Nghi sửng sốt. Cô há miệng thở dốc, rồi lại ngậm miệng, tựa hồ đối với câu “Võ lâm cao thủ sẽ không nói chuyện” điểm này cảm thấy kinh ngạc.

Nhưng cô có sự tu dưỡng chuyên nghiệp rốt cuộc cũng chiếm thượng phong, có lẽ là đã gặp qua các loại hành khách khác nhau, xử lý qua nhiều loại tình huống phát sinh, cho nên Tuyên U Nghi đã tự học qua một ít ngôn ngữ của người câm điếc.

Vì thế, cô hồi phục điệu bộ, phát huy căn bệnh bệnh nghề nghiệp và lấy kí hiệu để trả lời: Được rồi thưa cô, xin hỏi cô có nhu cầu nghỉ ngơi một chút sao? Quầy bên kia có ghế mát xa rất thoải mái, tôi có thể tìm cho bạn một tấm chăn.

Lệ Uẩn Đan:……

Cùng là dùng ngôn ngữ của người câm điếc, nhưng sự khác biệt về nền tảng văn hóa cùng bối cảnh sẽ dẫn tới một ít cử chỉ cùng ngữ cảnh cũng bất đồng. Tỷ như cô có xem và hiểu được đại ý của đối phương, nhưng cô lại không hiểu quầy cùng ghế mát xa ý là chỉ cái gì?

Lệ Uẩn Đan không định bắt đầu một cuộc đối thoại vô nghĩa, dứt khoát lưu loát mà cự tuyệt: Không cần, lui ra.

Lúc sau liền không hề để ý đến cô nàng, chỉ xuyên thấu qua khe hở của tấm mành nhìn chăm chú vào hướng đi của đám dị chủng.

Tuy rằng bị bọn họ đã chạy đến lạc đường, nhưng Lệ Uẩn Đan cũng không lo lắng sẽ không tìm thấy hang ổ của đám dị chủng này.

Theo quan sát của cô, đám dị chủng ra ngoài sẽ đem đồ ăn tha về sào huyệt để cung cấp cho những con mạnh hơn dùng ăn trước, cũng sẽ ở chạy đến mấy chỗ bên người của con mạnh hơn khi nghe được tiếng kêu của chúng.

Nói cách khác, chỉ cần cô chú ý hướng đi của đám dị chủng này nhiều hơn, sớm hay muộn có thể đem hang ổ của chúng nó nhổ cỏ tận gốc……

Tuyên U Nghi đợi một lát, thấy Lệ Uẩn Đan thật sự không có ý định muốn ăn uống, liền săn sóc mà đem bánh kẹo cùng nước uống đặt ở trên quầy hàng phía sau cô nàng, thuận tiện cho việc cô nàng nếu có đói bụng thì tự lấy dùng.

Cho dù liên tục bị cự tuyệt hai lần nhưng cô nửa điểm cũng không thấy bực bội, sau khi trở lại bên người đồng đội, còn thì thầm nói cho bọn họ một ít những việc cần chú ý.

“Có thể là địa phương sinh hoạt ngăn cách với người bên ngoài đi, cô ấy không hiểu lắm những gì chúng ta nói, chỉ biết dùng tay làm thủ ngữ.” Tuyên U Nghi không đề cao tay sẽ không nói sự tình, chỉ uyển chuyển nói: “Nếu các ngươi không hiểu ngôn ngữ của người câm điếc, tốt nhất vẫn không nên quấy rầy cô ấy.”

Tư Vọng Đông: “Ai da, vậy không phải không có cơ hội để kéo gần khoảng cách sao? Ta còn muốn hỏi hỏi cô ấy học công phu ở đâu? Đã tu luyện được bao nhiêu năm rồi?”

Tuyên U Nghi: “Đừng, tin tưởng tôi đi, không thức thời mà đi quấy rầy chỉ làm chuyển biến xấu quan hệ của chúng ta với cô ấy mà thôi. Bảo trì tình cảnh như hiện trạng là tốt rồi, nếu như cô ấy xuất phát, chúng ta có thể không xa không gần mà đi theo cô ấy. Chỉ cần không gây thêm phiền toái, hẳn là cô ấy sẽ không chê chúng ta dây dưa đâu.”

Hai người gật gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu rõ.

Trong phòng nhất thời an tĩnh lại, Ứng Thế Uông thỉnh thoảng ngó qua liếc mắt nhìn qua sườn mặt của Lệ Uẩn Đan, rồi đè thấp giọng nói: “Các ngươi nói xem, cô ấy có thể hay không cũng là người tham gia tuyển chọn tân thủ mới?”

“Không biết.” Tuyên U Nghi lắc đầu.

“Tân thủ hẳn là cũng giống như chúng ta, dùng hình thức ‘ một nhóm ’ này đây dừng ở A Tạp Khắc Thác đi? Mà cô ấy lại chỉ có một người……”

Nếu như tân thủ thật sự muốn là tiến vào Trường Thí Luyện, còn cô ấy lại đơn độc một người bị phân phối ở trong tàu điện ngầm nơi nguy hiểm nhất, trời xa đất lạ còn không có đồng đội tiếp ứng, chẳng phải là có chút quá xui xẻo sao?

“Hay cô ấy là người địa phương?”

“Nhưng cô ấy mặc Hán phục lại còn biết công phu nữa đấy, lại không nói điểu ngữ, vừa nhìn thấy chính là đồng hương của chúng ta a!”

“……”

Hay cho một đống lời vô ngữ.

Thật lâu sau, sau khi nỗi sợ hãi qua đi, Tư Vọng Đông đã hòa hoãn lại tinh thần bắt đầu nhìn đông nhìn tây, lại hậu tri hậu giác mà lẩm bẩm nói: “Lại nói tiếp, tòa nhà này là cửa hàng châu báu …… Lực phòng ngự cơ bản cũng bằng không đi?”

Lần thứ hai không khí trở nên nhàm chán.

Xác thật, cửa hàng châu báu chính là nơi để trưng bày cái đẹp. Đừng nhìn bên trong ánh đèn lộng lẫy, ghế da mềm mại, nhiều cửa sổ cao ngất, nhưng trừ bỏ quầy trưng bày được làm rất bền chắc, còn nơi nào cũng đều không chắc chắn.

Nói trắng ra là, bọn họ cùng đám dị chủng bên ngoài đi ngang qua chỉ cách nhau một tấm kính và một tấm mành che mà thôi. Phàm là con nào mà thông minh một chút, liền có thể vọt vào trong đem bọn họ ba con gà mờ (cùi bắp) một đợt mang đi hết.

Điều tồi tệ nhất chính là, “Đầu sỏ gây tội” phỏng chừng là ngại bọn họ đã chịu kinh hách còn chưa đủ, thình lình mà xuất hiện, thanh âm một giọng nói ái nam ái nữ xâm nhập trong trí óc.

【 Đinh! Thành công đánh chết 1 con “Tiền sử dị chủng”, hoàn thành cấp bậc khó khăn là “Canh”, được khen thưởng 100 điểm. 】 đây là Tư Vọng Đông.

Hắn bị dọa tới rồi, thiếu chút nữa thất thanh thét chói tai. Nếu không phải hai đồng bạn phản ứng mau, song song dơ tay che lại miệng hắn, không chừng mấy giây tiếp theo liền có dị chủng tìm theo tiếng mà đến đây.

Tiếp theo, Tuyên U Nghi cùng Ứng Thế Uông mỗi người được cộng 200 điểm.

Khi thanh âm biến mất, một trận trầm mặc. Ba người ở mê mang bên trong theo bản năng mà nhìn về phía Lệ Uẩn Đan, chỉ thấy cô ấy trong tay vẫn nắm đao đứng ở cạnh cửa, bất động như núi. Kỳ lạ thay, những sợ hãi trong lòng đều tiêu tán, thậm chí sinh ra một loại cảm giác an toàn quỷ dị, phảng phất dường như chỉ cần có cô ấy đứng ở cửa thì cái gì cũng không cần sợ hãi.


Đúng là muốn mạng người ta mà, tiểu tỷ tỷ có điểm soái nha……

Ba người khôi phục trấn định, nhìn qua có chút nghiêm túc.

Ứng Thế Uông: “Cô ấy ngay cả lông mày cũng chưa nhăn một chút, hẳn là không có thu được ‘ thông báo của hệ thống ’. Cho nên,cô ấy không phải người dự thi……” Tám giờ sau liền không thấy được.

Không biết vì sao, trong lòng hắn thế nhưng sinh ra một chút tiếc nuối.


Ứng Thế Uông hít sâu một hơi, dời đi lực chú ý: “Tiền sử dị chủng, Canh, giết một con khen thưởng 100 điểm.” Một bên đang lẩm bẩm phân tích, hắn tiến vào trạng thái: “Giáp Ất Bính Đinh Mậu Kỷ Canh Tân Nhâm Quý.”

Tư Vọng Đông: “Huynh đệ à, ngươi nói tiếng người đi.”

Ứng Thế Uông:……

“Thiên can có mười cái, ở cổ đại lấy dùng để làm‘ văn tự đếm giờ và thứ tự ’, canh là chi nhất, xếp hạng thứ bảy.” Ứng Thế Uông nói: “Nói cách khác, tuy rằng tiền sử dị chủng đem chúng ta đuổi giết chạy trốn thành cẩu, nhưng dựa theo danh sách của Thiên can, vũ lực giá trị của nó chỉ có thể đứng hàng thứ bảy.”

Nhất thời bầu không khí yên lặng quỷ dị.

“Đã chơi qua trò chơi thăng cấp rồi sao? Hình thức như này thật sự là rất giống.” Ứng Thế Uông tiếp tục nói: “Chúng ta đã tiến vào vị trí người chơi trò chơi, Trường Thí Luyện A Tạp Khắc Thác chính là ‘ Thôn Tân Thủ ’, mà ban bố nhiệm vụ hệ thống là GM, cũng chính là quản lý trò chơi.”

“Giết quái vật có thể thu hoạch được điểm khen thưởng, mà điểm khen thưởng này là tài chính của chúng ta khi mới bắt đầu. Ta không biết nó cụ thể có thể sử dụng để làm gì, nhưng giết quái sẽ được cộng điểm khen thưởng —— đây là cổ vũ chúng ta đi giết quái vật.”

Tư Vọng Đông: “Điên rồi hả! Trò chơi nào mà ở Thôn Tân Thủ lại có tỉ lệ tử vong cao như vậy? Không phải là đều đưa trang bị miễn phí và đưa đồng vàng sao?”

Ứng Thế Uông: “Trăm dặm mới tìm được một cái đấy.”

“A?”

“Ta nói, các ngươi còn nhớ rõ câu nói đầu tiên của hệ thống sao? Nó nói là A Tạp Khắc Thác thí luyện khó khăn nhất chính là ‘ trăm dặm mới tìm được một ’.”

Ứng Thế Uông cân nhắc: “Cũng không biết câu ‘ trăm dặm mới tìm được một ’ là có ý tứ gì? Rốt cuộc là chỉ ở A Tạp Khắc Thác 100 cái Thôn Tân Thủ là khó khăn lớn nhất tìm được một cái, hay vẫn là chỉ GM cho 100 người chơi gia nhập, cuối cùng sẽ lựa chọn trong đó một người mạnh nhất còn sống?”

Hai người nghe xong, chỉ cảm thấy nửa câu đầu còn có thể lý giải, nửa câu sau quả thực không thể lý giải .

Gặp quỷ rồi, trăm dặm mới tìm được một!

Nếu chơi tồn tại tám giờ không ngừng chỉ được chọn một người, vậy không phải là ám chỉ bọn họ phải giết hại lẫn nhau sao?

Vậy điểm mấu chốt cũng quá là vô nhân tính đi?

“Nhưng điều này chỉ là suy đoán của tôi, đừng vội nghĩ đó là sự thật.”

Trong lòng Tư Vọng Đông vẫn còn sợ hãi: “Nếu như cả ba chúng ta đều sống sót, các ngươi sẽ không mưu sát ta chứ hả?”

Ứng Thế Uông: “Ngươi có bị giết hay không thì có giá trị gì khác sao?”

“Đầu óc thì không tốt bằng Tuyên tỷ tỷ, chạy trốn cũng không xong không nhanh bằng ta, một khi đám dị chủng tới ngươi chính là người đầu tiên bị kéo đi làm pháo hôi, còn đến phiên đợi được đến khi chúng ta xuống tay đối phó với ngươi à?”

Tư Vọng Đông:…… Ngươi có chút lễ phép nào hay không?

Nhưng mà, thời gian ngồi để nói chọc cười luôn là ngắn ngủi. Cũng không biết nơi nào còn có người sống sót sẽ bị lôi ra giết hại, ở mấy nơi xa trên những tòa nhà cao tầng truyền đến một trận những tiếng kêu thê lương thảm thiết, lại trong nháy mắt quay về yên lặng.

Lại có thêm một sinh mệnh biến mất.

Mấy người tức khắc không có nói chuyện phiếm nữa, mà Lệ Uẩn Đan cũng đang chuẩn bị hành động.

Lắng nghe âm thanh để xác định vị trí, là ở phía Đông Nam. Lúc này nếu như bám theo sau hẳn là có thể tìm được dấu vết của đám dị chủng, sẽ lần được đến hang ổ của chúng nó. Vận khí tốt một chút sẽ đụng phải con thủ lĩnh hai đầu của đám dị chủng, xảy ra một hồi ác chiến là không tránh được, nhưng cô nhất định phải làm thịt nó.

Cô tính toán muốn đi ra ngoài.

Nhưng ngay khi cô định bước một bước ra bên ngoài, khi thay đổi phương vị, góc độ thay đổi vừa vặn làm một mạt châu báu phản quang chiếu vào đôi mắt. Theo bản năng Lệ Uẩn Đan nhìn lại, liền gặp được từng khối cốt nguyên chất, là những viên noãn ngọc ôn nhuận.

Chúng nó bị làm thành đủ hình dạng các loại để trưng bày ở trong quầy, cùng với khối noãn ngọc cô nhặt được ở trong khoang tàu kia là giống nhau như đúc về tính chất.

Thật là kỳ quái.

Cô từ lâu sớm đã nhìn quen vàng bạc châu báu, cũng đối với chúng mất đi hứng thú. Lại không ngờ có một ngày sẽ bị trang sức cùng loại như thế hấp dẫn lực chú ý đến hai lần, giống như việc cô đã từng nhìn thấy vẫn thiết hoành đao, thật sự có loại cảm giác không rời được mắt.

Cái này rốt cuộc là loại ngọc gì vậy?

Nếu như cô muốn biết, cô lập tức liền đi làm. Lệ Uẩn Đan dứt khoát đi vào trong quầy, sờ soạng một phen liền biết được cách mở, lưu loát mà mở cửa tủ pha lê ra, tùy tay nhặt rồi đem mấy khối noãn ngọc ném ở trên mặt tủ kính.

“Hảo gia hỏa!” Tư Vọng Đông trừng lớn mắt: “ Cửa hàng châu báu cao cấp ta cũng liền ngẫm lại, lão đại ngươi lại trực tiếp động thủ cầm để ném a……”

Lệ Uẩn Đan không hỏi mà tự lấy, không hề có tâm lý chướng ngại.

Đừng nói đến việc cô có toàn bộ đất nước Đại Lệ làm hậu thuẫn, cho dù có muốn đập phá cửa hàng này cũng đều được ấy chứ, huống chi tình trạng trước mắt như này mấy người đều là cửa tử, còn muốn để ý đến đống châu báu có chủ hay không nữa à, có thể không lấy được hay sao?

Tay trái cô lật qua vẫn thiết hoành đao, tay phải vân vê một viên noãn ngọc hình trụ. Đột nhiên lạc tay, đem khối noãn ngọc quăng về dưới phía lưỡi đao mà cắt.

Nhưng nghe thấy một tiếng “Đinh” giòn vang, hoành đao lông tóc không việc gì, khối noãn ngọc vẫn như cũ không có một chút tì vết. Nhìn qua hình như là không có việc gì phát sinh, nhưng Lệ Uẩn Đan đã tinh mắt phát hiện, địa phương mà lưỡi dao cùng noãn ngọc tiếp xúc như ẩn như hiện mà tỏa sáng, nhìn qua tựa hồ càng thêm sắc bén.

Sắc bén?

Lệ Uẩn Đan nheo mắt lại, dựa theo thân thủ tư thế ngày thường bảo dưỡng cho hoành đao, lập tức dùng noãn ngọc thay thế cho vải bông, nhẹ nhàng mà chà lau lưỡi dao của hoành đao.

Dưới mắt thường có thể thấy được, thân đao của vẫn thiết hoành đao giống như là được bôi dầu, toàn bộ vẫn đao hiện ra một loại màu sắc mới sáng bóng.

“Ong ——”

Nó khẽ run rẩy, hình như có đao minh. Có một sự chấn động nhẹ từ thân đao truyền tới chuôi đao, rung động đến mức khiến cho đầu ngón tay cô có chút tê dại.

Đây là……

Tại giờ phút này, Lệ Uẩn Đan chỉ cảm thấy hoành đao trong tay đang sống lại!

Mà hành động của cô không thể nghi ngờ khiến cho ba người kia chú ý, bọn họ tuy rằng không biết cô đang làm cái gì, nhưng nhất cử nhất động của cao thủ đều là chong chóng thu hút chiều gió*, kêu gọi bọn họ đi tới phương hướng đó.

(*ý nói làm gì cũng gây sự chú ý)


Bọn họ không hẹn mà cùng mà tụ lại ở bên cạnh quầy trưng bày, bắt đầu đứng lật xem sách báo giới thiệu về châu báu.

Cửa hàng này bán châu báu đúng là khoáng thạch do A Tạp Khắc Thác sản xuất.

“Các mỏ khoáng sản được chôn sâu dưới lòng đất ngầm, đến nay đã có được gần trăm triệu năm lịch sử. Vào thời điểm đó, kỉ nguyên cổ đại còn chưa có kết thúc, khủng long vẫn là lam tinh bá chủ một phương…… Mấy nhà khoa học nói rằng kết cấu của phần tử khoáng thạch cùng sinh vật hình thành về mặt sinh học tương tự, nhưng trong đó có một ít thành phần đến nay không có biện pháp phân tích, cái này có lẽ chính là chỗ thần kỳ của ‘ nguồn năng lượng khoáng thạch ’.”

“Đeo nó lên có thể tiêu trừ thân thể mệt nhọc, xúc tiến sự trao đổi chất, làm trì hoãn việc lão hóa của làn da. Nó là chất dinh dưỡng của sinh mệnh, là thuốc hay chữa khỏi bệnh, là vật báu trời xanh ban tặng.”

“Thật vất vả mới đi vào A Tạp Khắc Thác một chuyến, ngươi thật sự không muốn mang theo đi một khối khoáng thạch dùng để tăng nguồn năng lượng với ngươi sao?”

Tổ ba người:……

Bọn họ quay đầu, chỉ thấy Lệ Uẩn Đan yên lặng tay cầm một khối noãn ngọc để mài đao, biểu tình phi thường bình tĩnh.

Một lát sau, bọn họ bình tĩnh mà duỗi tay, một người cầm một khối vòng cổ bằng noãn ngọc đeo ở trên cổ, làm bộ như không có việc gì phát sinh.

Tác giả có lời muốn nói: PS: Lâm thời các đồng đội: Chúng ta không có ý gì khác, chính là muốn thử mang một chút xem nó có phải hay không thật sự có thể giảm bớt được mệt nhọc.

Lệ Uẩn Đan :……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play