Bóng Cô Độc

Chương 15- Ôm


1 năm

trướctiếp

Giang Đình Phong về tới nhà thì đã gần hai giờ chiều, lúc này Lăng Hiên đang ngồi ở phòng khách xem ti vi, nghe thấy tiếng bấm mật mã thì ngó ra một tí.

"Lăng Hàn đâu rồi?" Giang Đình Phong đi vào, thấy chỉ có một mình Lăng Hiên thì hỏi.

Cậu nhóc đáp: "Anh ấy bị say xe ạ, từ hồi về tới giờ vẫn nằm trong phòng."

Hắn gật đầu: "Nãy trên đường về anh có gọi cho cô chú rồi, chắc là họ sẽ về sớm thôi."

"Dạ." Lăng Hiên nói.

Giang Đình Phong đi vào trong phòng để cất áo khoác, sẵn tiện kiểm tra Lăng Hàn một chút. Anh đang nằm trên giường, tuy nhắm mắt nhưng lại không ngủ, mà có vẻ mệt mỏi, hơi thở cũng có vẻ nặng nề.

Hắn chạm tay lên trán anh, Lăng Hàn từ từ hé mắt, trông thấy là Giang Đình Phong thì thả lỏng cơ thể, để hắn ngồi xuống bên cạnh.

"Bác sĩ nói thế nào?" Hắn hỏi.

Lăng Hàn đáp: "Nói là do căng thẳng nên bị ảnh hưởng tới vết thương. Dặn ta sau này chú ý thân thể."

Giang Đình Phong gật đầu, lại nói: "Bây giờ còn cảm thấy buồn nôn không?"

Anh về trước hắn gần một tiếng đồng hồ, không thể nào mà say xe lâu tới vậy được.

Lăng Hàn trở mình, vùi nửa mặt vào trong gối, giọng nói lè nhè: "Còn..."

Giang Đình Phong thấy vậy dở khóc dở cười, đặt tay lên tóc anh xoa xoa mấy cái rồi đứng dậy, nói: "Vậy anh nằm thêm tí nữa đi, đợi tôi tắm xong rồi thì dắt anh xuống lầu đi dạo."

Say xe thì chỉ nên nằm mấy phút thôi, nằm lâu quá lại càng mệt thêm.

Lăng Hàn nhìn hắn cởi áo khoác ra giắt lên ghế rồi mang quần áo mới đi ra ngoài, đến khi cánh cửa phòng khép lại mới nhắm mắt tiếp tục lười biếng.

Ở kiếp trước suốt ngày phải đi ra chiến trường, chưa lần nào Lăng Hàn có một ngày nghỉ ngơi tử tế cả. Tuy rằng anh chết không cam tâm, nhưng đến thế giới này quá đỗi bình yên, anh lại muốn dành tất cả thời gian để nằm lì trên giường mãi.

Mà nam nhân tên Giang Đình Phong kia lại còn rất quan tâm đến anh, mặc dù chỉ mới gặp mặt có mấy ngày.

Lăng Hàn nghĩ, một người tiếp cận mình mà không mang theo tâm địa bất chính thì chỉ có hai dạng, một là gia đình, hai là người thương. Giang Đình Phong không có máu mủ với anh, thế nhưng lại là vị hôn phu được phụ mẫu của thân thể này chọn cho từ khi còn nhỏ, anh cho rằng mình nên làm theo lời người lớn, chăm lo và săn sóc thê tử chưa cưới này.

Nghĩ như thế, Lăng đại thiếu gia nào đó trong vô thức âm thầm quyết tâm, anh sẽ đối đãi với Giang Đình Phong thật tốt.

Giang Đình Phong tắm rất nhanh, nhưng nhìn trời bên ngoài lại nắng khá gắt nên hắn suy nghĩ lại việc đưa Lăng Hàn đi dạo giờ này. Hơn nữa khi hắn vào kiểm tra lần nữa thì thấy anh vẫn mệt mỏi nằm trên giường, nên không khỏi thay đổi ý định.

Hắn lên mạng tìm cách làm trái cây dầm, sau đó lục tìm trong tủ lạnh được một ít hoa quả tươi mới mua vẫn còn nhãn giá của siêu thị. Sau khi hỏi Lăng Hiên xem có được sử dụng hay không thì bắt tay vào làm việc.

"Anh làm cho em một phần với." Lăng Hiên thấy hắn loay hoay trong bếp thì bèn chạy vào xem.

Giang Đình Phong nói: "Anh đang học làm thôi, nếu em không chê thì anh làm thêm cho."

Cậu nhóc Lăng Hiên gật đầu cái rụp: "Em không chê đâu, trời nóng quá nên em cũng thèm đồ lạnh nữa. Em cám ơn anh trước nha."

Nói rồi cậu nhóc lại quay lại trên ghế sô pha, nhâm nhi phần bánh bông lan trứng muối mà chú Trần vừa đưa tới không lâu.

Giang Đình Phong hí hoáy một hồi với cách cầm dao và cắt tỉa hoa quả, thành ra một món giải khát đơn giản hắn lại tốn mất tận hai mươi phút mới xong.

Gọi Lăng Hiên tự vào bếp lấy phần của mình, Giang Đình Phong mang phần còn lại vào trong phòng cho Lăng Hàn.

"Anh đừng có nằm nữa, dậy ăn đi này." Hắn một tay lật chăn lên, kéo con sâu lười kia dậy.

Lăng Hàn nghe giọng của hắn thì mở mắt, chống tay ngồi dậy rồi bất chợt ôm lấy đối phương.

Giang Đình Phong hết cả hồn, bàn tay đang bưng tô hoa quả run lên một cái. May mắn hắn bình tĩnh lại nhanh, mới đẩy Lăng Hàn ra, lùi lại một bước. "Anh làm gì vậy?"

Lăng đại thiếu gia ngơ ngác nhìn thê tử cảnh giác với mình, không khỏi khó hiểu trong lòng.

"Ngươi không phải là vị hôn phu của ta sao? Ta muốn quan tâm thê tử chưa cưới." Anh nói.

Giang Đình Phong rùng mình. Thê tử? Sao anh ta dùng từ lạ lùng quá vậy? Với cả quan tâm cái gì, vừa đi bệnh viện về mà lại hành xử bất bình thường như thế, hay là bác sĩ khám sót ở đâu rồi?

Lăng Hàn không biết suy nghĩ của Giang Đình Phong, anh là người đơn giản, chỉ nghĩ rằng người làm thê tử là phải được yêu thương. Hơn nữa Giang Đình Phong còn là nam nhân, như thế khác gì hạ mình làm nam sủng cho anh, vậy thì hắn lại càng thiệt thòi hơn nữa. Cho nên anh muốn đối xử thật dịu dàng, để xứng làm một trượng phu tốt.

Có điều Lăng Hàn quên mất, đây đã không còn là thời đại trước kia của anh nữa. Anh không biết rằng bây giờ đã tồn tại khái niệm tình yêu đồng giới rồi, chứ nếu biết thì có lẽ anh sẽ không nghĩ đơn giản như thế.

Còn Giang Đình Phong, hắn nhìn vẻ mặt ngây thơ như thể chẳng biết ý nghĩa của từ "vị hôn phu" là gì của anh mà bất đắc dĩ che trán. Sau đó dúi tô hoa quả dầm vào tay Lăng Hàn rồi nói: "Không cần phải ôm ấp mới có thể thể hiện sự quan tâm. Với cả, tôi cũng không muốn vậy."

Nói xong thì đi ra ngoài.

Lăng Hàn nhìn theo mà trầm tư. Hắn không thích ư?

.

Giang Đình Phong vô cùng khổ não. Sau khi làm ra hành động gần như bỏ chạy lúc nãy xong thì đi thẳng vào phòng tắm, bỏ qua ánh nhìn tò mò của Lăng Hiên.

Hắn chống tay lên bồn rửa mặt, hít thở sâu để điều chỉnh cảm xúc, rồi mới từ từ ngồi xổm xuống.

Không biết vì lý do gì mà Lăng Hàn đột nhiên cư xử như vậy, thế nhưng nó khiến cho hắn bị giật mình và hơi bất an, chung quy cũng là do có ám ảnh trong quá khứ. Giang Đình Phong từ sau khi nhận thức được bản thân mình sống lại đã thầm nhắc nhở chính mình rằng tốt nhất đừng để phạm lại sai lầm khi xưa, nếu không thì người chịu khổ sẽ chỉ là hắn mà thôi.

Hình ảnh khi Diệp Nhược Phi và Thiên Thiên ra đi lại một lần nữa xuất hiện trong đầu, Giang Đình Phong cắn răng nhắm chặt hai mắt hòng xua đuổi chúng đi. Phải mất một lúc lâu sau hắn mới có thể hoàn toàn bình tĩnh, lúc này mới đứng dậy chầm chậm rửa mặt rồi ra ngoài.

Mở cửa ra thì thấy Lăng Hiên đã đứng ở đó từ khi nào, Giang Đình Phong ngạc nhiên: "Sao em ở đây? Muốn đi vệ sinh ư?"

Lăng Hiên lắc đầu: "Không ạ, tại em thấy anh có vẻ mệt nên em lo."

Cũng phải, tuy nói là vào để ổn định cảm xúc thế nhưng lại mất gần mười lăm phút. Giang Đình Phong bất đắc dĩ trong lòng, bên ngoài thì xoa đầu cậu bé, bảo: "Đâu có, tại hồi nãy đi nắng về nên anh hơi choáng một chút, giờ đã ổn rồi."

Lăng Hiên nghiêng đầu nhìn hắn, rõ ràng vẫn chưa yên tâm lắm, vừa bỏ tô trái cây đã ăn xong vào bồn nước vừa nói: "Anh không nói dối đấy chứ? Hay là hồi nãy anh hai ăn hiếp anh? Ba mẹ dặn em phải canh chừng không để anh hai làm anh buồn á."

Giang Đình Phong nghe vậy bật cười, cậu nhóc này sao mà thật thà đáng yêu quá vậy, mới xoa đầu cậu lần nữa, bảo: "Anh nói thật. Thôi em đi chơi đi, anh vào phòng với anh hai em."

"Vậy được rồi, có gì anh phải nói cho em biết á, để em còn nói lại cho ba mẹ." Lăng Hiên nói, xong rồi chạy về sô pha của mình tiếp tục ăn bánh bông lan.

Giang Đình Phong suy nghĩ nhanh một lượt, vẫn quyết định trở vào phòng với Lăng Hàn, dù sao anh vẫn còn đang mệt, hắn phải phụ trách chắm sóc nữa.

.

Cứ như thế cho đến khi chiều xuống, lúc ông bà Lăng trở về thì Lăng Hàn đã có thể ngồi dậy đi tới đi lui được rồi.

Sau khi hỏi han đơn giản chuyến đi đến bệnh viện lúc sáng và chẩn đoán của bác sĩ xong xuôi, thấy không có gì nghiêm trọng thì hai người cũng thở phào một hơi, đột nhiên Lăng Hiên gọi tới bảo rằng con cả gặp chuyện làm hai ông bà lo sốt vó mà không có cách nào trở về nhanh được.

"May mà không sao." Lăng phu nhân vuốt tóc Lăng Hàn, "Sau này nhớ phải chú ý sức khỏe của con nhiều hơn đó biết chưa?"

"Vâng, thưa mẫu thân." Lăng Hàn vẫn như cũ trả lời bằng cách nói nghiêm túc như vậy.

"Ngoan, đừng có gây phiền phức cho con dâu của mẹ." Lăng phu nhân nói.

Sau đó quay người lại phía Giang Đình Phong, kéo tay cậu, nói: "Có chuyện này cô muốn nhờ con một chút."

Giang Đình Phong đỡ bà ngồi xuống ghế: "Vâng ạ?"

Lăng phu nhân bảo: "Nhà chúng ta mới chuyển tới đây có một tuần thôi, tuy là chung cư này mỗi tầng hai căn hộ, nhưng mà cô vẫn muốn đi thăm hỏi hàng xóm ở tầng dưới nữa."

Giang Đình Phong nghe vậy thầm giật mình, căn hộ của Lăng gia nằm ở tầng sáu, phía dưới là tầng năm, chính là nhà của cha mẹ hắn đời trước.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp