Sau khi nghe Giang Đình Phong giải thích lý do vì sao hôm nay lại về trễ, ông bà Lăng không khỏi thảng thốt, rồi lần lượt vỗ vai khen ngợi hắn hành động rất nhanh, đã cứu được một mạng người, duy chỉ có Lăng Hàn là sắc mặt không tốt cho lắm.
Lăng Hiên ngồi bên cạnh trông thấy lông mày của anh trai mình cứ luôn nhíu chặt, không hiểu lắm mà nghiêng đầu, hỏi nhỏ: "Anh hai, anh dâu vì cứu người nên mới về trễ thôi mà, sao trông anh khó chịu vậy?"
Lăng Hàn một tay đặt trên tay ghế sô pha thỉnh thoảng cào cào vài cái, sau khi nghe thấy câu thắc mắc của em trai thì giơ tay còn lại lên xoa đầu cậu, nói: "Không có gì đâu, trễ rồi, em đi ngủ đi."
Lăng Hiên không nhận được câu trả lời rõ ràng, mới nhún vai: "Giờ mới mười giờ hơn thôi, em không cần đi ngủ sớm như anh dâu đâu."
Lăng Hàn nhìn qua, thầm nghĩ từ khi nào mà thằng nhóc này lại biết được chuyện anh hay gọi Giang Đình Phong đi ngủ sớm rồi.
Nhưng mà dù vậy thì anh cũng không để tâm, sau khi Giang Đình Phong được hỏi han xong xuôi rồi thì anh cũng vẫn như thường lệ đi vào phòng chuẩn bị dọn giường trước.
Còn Giang Đình Phong thì đi vào phòng tắm tắm rửa. Suốt từ trưa đến giờ hắn toàn quanh quẩn trong bệnh viện, trên người vẫn còn ám mùi thuốc khử trùng, mặc dù đã quen rồi nhưng hắn vẫn không thích chút nào.
Khi nãy Lăng phu nhân bảo hắn ngày mai nên đi thăm người ta thêm lần nữa để xem tình hình có nghiêm trọng lắm không, nếu có thì nhà họ Lăng sẽ giúp đỡ một chút. Mà cho dù bà không nói thì hắn vẫn sẽ đi thôi, dù sao thì bản thân hắn vẫn còn chút tình mẫu tử với Giang phu nhân mà.
Bây giờ đã khá trễ cho nên Giang Đình Phong chỉ tắm qua loa rồi thôi, sau đó thay quần áo đi vào trong phòng. Hôm nay ở bệnh viện trông thấy ảo giác khiến hắn càng ngày càng lo lắng cho chính mình, trên đường về đây cũng đã có ý định ghé vào hiệu thuốc để mua thuốc ngủ, thế nhưng hắn đã dẹp ngay suy nghĩ đó đi một cách nhanh chóng, vì thuốc ngủ cũng chỉ giúp hắn tạm thời mà thôi.
Lăng Hàn đang đợi ở trên giường, Giang Đình Phong vừa thất thần đi tới vừa suy nghĩ liệu hắn có nên vào bệnh viện tâm thần để nhờ bác sĩ có chuyên môn xem cho hay không, đột nhiên, trước mặt xuất hiện một bàn tay to quơ qua quơ lại.
Giang Đình Phong hồi thần, khó hiểu nhìn người trước mặt, Lăng Hàn nhăn mày quan sát khuôn mặt hắn, sau đó thở dài.
"Em vẫn không ngủ đủ giấc, phải làm sao bây giờ?"
Nói đoạn, anh tiến tới dùng hai tay nâng khuôn mặt hắn lên, lo lắng nói: "Mắt em càng lúc càng lờ đờ rồi."
Giang Đình Phong nghiêng đầu thoát khỏi đôi tay anh, leo lên giường nằm xuống: "Phải chịu thôi, bệnh này không dễ gì mà trị được."
"Bệnh?" Lăng Hàn không hiểu, "Không phải chỉ là mất ngủ thôi sao?"
Chỉ cần đi ngủ sớm hoặc ngủ thật nhiều là có thể bình thường trở lại rồi, lúc trước khi ra chiến trường anh cũng thường xuyên mất ngủ, thế nhưng sau đó trở về chỉ cần ngủ hai ba ngày là lại có thể tiếp tục đi luyện tập rồi. Lăng Hàn cho rằng sở dĩ Giang Đình Phong không khá lên được là do hắn thức dậy quá sớm trong khi lại ngủ quá trễ, vì thế anh mới đốc thúc cho hắn đi ngủ lúc chín giờ. Nhưng hắn lại nói đây là bệnh?
Giang Đình Phong nghe thấy đối phương nói như thế mới nhìn anh một cái, sau đó kéo chăn lên xoay người vào tường, để lại một câu: "Anh không hiểu đâu."
Linh hồn của Lăng Hàn là người cổ đại, khi đó con người vẫn chưa khám phá ra nhiều điều bí ẩn của nhân loại bao gồm cả bệnh tâm lý, cho nên anh nghĩ hắn chỉ mất ngủ bình thường cũng đúng thôi. Nhưng anh lại chăm sóc Giang Đình Phong rất chu đáo nên hắn đã lầm tưởng rằng anh đã chủ động tìm hiểu trong khi học tập những thứ mới thuộc về thời đại này.
Xem ra chuyện này vẫn phải từ từ phổ cập thêm rồi.
Lăng Hàn không hiểu ý trong câu nói của hắn, sau một hồi ngẫm nghĩ không có kết quả thì cũng bỏ cuộc, nằm xuống theo.
.
Ngày hôm sau, buổi sáng Lăng Hiên không phải đến trường nên Giang Đình Phong cùng cậu nhóc đi tới trung tâm ôn luyện để học bài, đến trưa thì Lăng Hàn và chú Trần tới đón hắn vào bệnh viện.
"Sao anh cũng ở đây vậy?" Giang Đình Phong thắc mắc, đáng lý hôm nay Lăng Hàn phải tới công ty với Lăng lão gia mới phải.
Lăng Hàn đang mặc vest trên người, trông chững chạc và trải đời hơn so với khi mặc đồ ở nhà, nhưng có vẻ như anh vẫn chưa quen với việc ngồi xe hơi nên khuôn mặt hơi tái mét đôi chút.
Anh đáp: "Anh vừa được cha cho về."
Lăng Hàn theo Lăng lão gia vào công ty được mới hơn hai ngày, những kiến thức về kinh doanh khiến anh thích thú nhưng cũng quá đau đầu, phải học cách xem thị trường, các doanh nghiệp nào đang phát triển hoặc có tiềm năng phát triển, một loạt những con số hay thậm chí là cách quản lý một bộ phận văn phòng. Chỉ mới ngần ấy thời gian nhưng Lăng Hàn phải tiếp nhận rất nhiều thông tin, cha cũng cho anh tham gia một vài cuộc họp nội bộ để làm quen lại từ đầu sau khi "mất trí nhớ", điều này cũng khiến cho anh phải kinh ngạc vì những gì con người có được ở thời đại này.
Hôm nay Lăng lão gia phải đi gặp đối tác ở thành phố khác nên Lăng Hàn được cho về sớm, mặc dù trong cặp sách cũng không thiếu những giấy tờ được giao để xử lý, thế nhưng anh muốn đi gặp Giang Đình Phong hơn.
Lúc cả hai vào đến phòng ICU thì bất ngờ là Giang lão gia cũng đang có mặt, có lẽ ông đã gác công việc bận rộn sang một bên để chú tâm chăm sóc vợ mình, khi Giang Đình Phong gõ cửa còn thấy ông đang ngồi bên cạnh giúp vợ ăn cháo.
"Giang Kiệt đến rồi à?" Giang phu nhân trông thấy hắn thì nở nụ cười, miệng của bà đã bị méo do di chứng của đột quỵ, "Cảm ơn con đã giúp đỡ nhé."
Lòng Giang Đình Phong quặng lại, hắn vừa cố giữ cho mình không thể hiện quá nhiều cảm xúc vừa đặt giỏ trái cây lên bàn bên cạnh, khách sáo đáp một tiếng: "Gia đình con gửi ít trái cây để hỏi thăm bác ạ."
Nói xong còn không quên giới thiệu người bên cạnh: "Đây là Lăng Hàn ạ, anh ấy là anh cả trong nhà."
Giang lão gia theo thói quen bắt tay với Lăng Hàn một cái, sau đó cả bốn người mới ngồi lại trò chuyện cùng nhau.
"Trước đây bà ấy cũng được chuẩn đoán là có khả năng sẽ bị đột quỵ cao vì làm việc quá sức." Giang lão gia nói, "Từ sau đó thì bà ấy đã chuyển sang công việc nhẹ nhàng hơn, nhưng không ngờ vẫn bị."
Giang Đình Phong gật đầu, nếu đã được chuẩn đoán chắc chắn thì sớm hay muộn cũng sẽ diễn ra thôi, nếu muốn không bị thì phải chăm chỉ luyện tập thể dục với ăn uống hợp lý nữa, hắn đã gặp qua nhiều người vì xem nhẹ mà phải nhận hậu quả nặng nề. Thế nhưng từ đời trước cho tới giờ hắn vẫn không ngờ rằng căn bệnh này sẽ xuất hiện trên người mẹ mình.
Giang phu nhân ngắm nhìn gương mặt hắn, trong ánh mắt không giấu được một chút buồn bã lẫn với dịu dàng: "Từ khi con trai mất đi thì cô chú mới bắt đầu hối hận vì sao lúc trước không quan tâm thằng bé nhiều hơn, cho nên vì để vơi đi nỗi đau mà cô mới đâm đầu vào công việc."
Bà nở nụ cười chua xót, cho dù đã trôi qua ba năm kể từ khi đứa con trai duy nhất qua đời, bà vẫn nhớ như in khoảnh khắc được cảnh sát báo tin. Khi hai vợ chồng tìm đến nơi ở của hắn, Giang phu nhân đã không thể nhịn được mà đỏ bừng hốc mắt.
Căn nhà rộng lớn nhưng lại mang cảm giác lạnh lẽo chắc khác gì căn hộ của gia đình họ, nhưng trong đó còn nhuốm cả màu tang thương. Phòng khách bừa bộn nào là quần áo, vỏ bia cùng thuốc lá, phòng bếp chất đầy chén bát bẩn, phòng vệ sinh rơi vãi đầy gạt tàn. Còn phòng ngủ, căn phòng tối đen không có cửa sổ thì có con trai hai người nằm đó, bất động, bên cạnh là lọ thuốc ngủ đã cạn sạch rơi lăn lốc dưới chân giường.
Khoảnh khắc đó Giang phu nhân đã ngã quỵ, nước mắt bà chảy dài không thể khống chế được, sau khi được chồng đỡ dậy bà đã lao đến bên thi thể con trai mà gào khóc, ngày cả Giang lão gia cũng không cầm lòng được mà quay mặt đi.
Bọn họ hối hận, nếu như ngày trước khi Giang Đình Phong come out hai người không ngăn cản, không làm quá mọi chuyện lên thì có lẽ thằng bé sẽ không dọn ra ở riêng rồi biệt tăm chẳng thèm liên lạc về nữa, để bây giờ gặp lại chỉ là một thân xác lạnh lẽo, con trai họ đã tự vẫn từ lâu.
Giờ nhớ lại hình ảnh đó vẫn khiến hai ông bà Giang buồn bã vô cùng.
Phòng bệnh chìm trong trầm mặc, Giang Đình Phong cũng không biết nên nói gì, hắn không rõ cảm xúc lúc này của mình là gì, rõ ràng đời trước bản thân không thích hai người kia lắm, ấy vậy mà sống lại một lần thấy họ vì mình mà thay đổi, vì mình mà đau khổ, hắn nửa muốn ôm lấy họ lại nửa muốn giữ khoảng cách.
Cuối cùng hắn chọn giữ khoảng cách, vì chung quy hiện tại hai bên cũng chỉ là hàng xóm của nhau mà thôi.
Đã chẳng còn quan hệ máu mủ nữa rồi.