Sau đó, Lăng Hàn được đưa vào bệnh viện.

Trong khi chờ Lăng Hiên đưa anh đi làm kiểm tra, Giang Đình Phong mới rảnh rỗi đi ra bên ngoài, hắn muốn đi xung quanh ngắm cảnh. Thật không thể tin được là bọn họ lại đưa Lăng Hàn tới đây, bởi vì nơi này chính là bệnh viện mà ngày trước Giang Đình Phong làm việc.

Lúc lên xe Lăng Hiên bảo với hắn rằng do gia đình mới chuyển tới có một tuần nên vẫn chưa có dịp đưa anh trai đi kiểm tra, nên vẫn luôn không biết gần nhà có bệnh viện nào. Khi đó Giang Đình Phong cũng không nghĩ nhiều, chỉ theo bản năng nói ra tên của nơi này, thế là tài xế chạy một mạch tới đây, mãi đến khi xuống xe hắn mới nhận ra.

Mà thôi, lỡ cũng đã lỡ rồi, dù sao thì đây cũng là một bệnh viện có uy tín, biết đâu may mắn có thể tìm cách để cho Lăng Hàn khôi phục trí nhớ luôn.

Giang Đình Phong quen cửa quen nẻo tìm đến chỗ bán cafe quen thuộc mà ngày trước hắn hay mua, chỗ này không dễ tìm vì nó nằm khuất sau một cái cửa hàng tiện lợi, trước đây là Đinh Luân chỉ cho hắn, cafe ở đây vừa ngon vừa rẻ nên khi nào tan ca hắn cũng tới mua một ly.

Sực nhớ nhắn cho Lăng Hiên một tin nhắn nói bản thân ra ngoài một lát, bảo cậu với Lăng Hàn khi nào khám xong thì cứ đi ăn trước hay về nhà luôn cũng được không cần đợi, sau đó hắn bước chân vào quán.

Từ khi Diệp Nhược Phi mất cho tới nay cũng đã gần nửa năm Giang Đình Phong chưa từng quay lại, cách bài trí ở nơi này vẫn không có gì thay đổi, rất giản dị và ấm cúng. Vẫn giữ thói quen ngày trước gọi một ly cafe đen ít đường, hắn dợm bước đi tới chỗ ngồi cũ.

Thế nhưng vừa bước tới, hắn đã trông thấy một người.

Người con trai với mái tóc đen vuốt keo hất ngược ra sau, mang một cặp kính tri thức cùng với chiếc áo blouse của bác sĩ ngồi ở nơi mà Giang Đình Phong thường ngồi, trước mặt đặt một ly cafe sữa đá, bàn tay thon dài đeo chiếc đồng hồ sang trọng đang nhẹ nhàng khuấy đều.

Đó là Đinh Luân.

Giang Đình Phong hơi bất ngờ, hắn không nghĩ sẽ có thể gặp được Đinh Luân ở đây, trên người cậu ta còn đang khoát áo blouse, chắc là đang chờ thay ca hoặc là vừa mới phẫu thuật xong, dù sao thì cũng chỉ có hai khoảng thời gian đó là rảnh rỗi.

Mặc dù cú chạm mặt này hơi bất thình lình thế nhưng Giang Đình Phong cũng không muốn lảng tránh, dù sao bọn họ cũng đã hẹn gặp nhau rồi, mà hắn cũng muốn gặp cậu ta để ôn chuyện.

Cho nên hắn cứ thế bước tới gần, tự nhiên như thường lệ ngồi xuống phía đối diện.

Bàn tay đang khuấy cafe của Đinh Luân hơi dừng lại, đôi mắt vốn đang thất thần ngước lên nhìn xem là ai đang quấy rầy không gian yên tĩnh của mình, định bụng sẽ phàn nàn một hai câu. Thế nhưng khi trông thấy khuôn mặt y hệt Giang Đình Phong thời còn trẻ, cậu ta trong phút chốc há hốc mồm.

Giang Đình Phong trong lòng buồn cười nhưng bên ngoài lại thong thả quan sát phản ứng tiếp theo của người bạn này.

Đinh Luân ngớ người mất hồi lâu mới trở về được, trông thấy người phía đối diện lúc này đang cười cười nhìn mình, không khỏi đẩy đẩy mắt kính, vẻ mặt hiếu kỳ nhìn tới nhìn lui.

“Cậu là... Giang Đình Phong hả?” Cậu ta hỏi.

Giang Đình Phong không nhịn nổi cười, bảo: “Bao lâu rồi không gặp nhưng cái vẻ ngoài của cậu vẫn lừa người như ngày nào.”

Người khác nhìn vào sẽ chỉ thấy được một bác sĩ Đinh Luân vừa giàu có vừa đẹp trai vừa nghiêm túc lại còn có chút hà khắc, trong công việc nói một là một nói hai là hai, cũng chỉ có Giang Đình Phong là bạn thân mới biết được kỳ thực cậu ta là một tên mê tín tới mức nào. Có ai đời học ngành y mà lại tin vào tâm linh không cơ chứ, thậm chí cả việc đoạt xá trọng sinh của hắn mà cậu ta cũng tin ngay mà không mảy may nghi ngờ gì.

Nghe ra giọng điệu quen thuộc, Đinh Luân không khỏi kích động, hai bàn tay nắm lại, nhoài người tới nói: “Thật sự là A Phong luôn nè! Th-- Thần kỳ ghê!!”

“Được rồi.” Giang Đình Phong đẩy bản mặt dí sát vào mình của cậu ta ra, chống tay nói, “Hồi sáng tôi nhắn tin cho cậu đấy, không thấy sao?”

“Thật hả?” Đinh Luân lấy điện thoại ra, “Nửa đêm tôi có một ca phẫu thuật bốn tiếng, làm xong là tôi ngủ thẳng tới tám giờ luôn, vừa mới chạy ra đây thôi. Không ngờ là cậu cũng ở đây á!”

“Hmm...” Giang Đình Phong chống cằm nhìn, hắn thấy thẻ đeo của Đinh Luân đã thay đổi, bên trên có bốn chữ “trưởng khoa tim mạch”.

Có lẽ sau khi Giang Đình Phong chết đi không lâu thì cậu ta đã được lên.

“Trông cậu có vẻ già dặn hơn trước nhỉ.” Hắn nói.

Đinh Luân xem xong tin nhắn, đặt điện thoại xuống, đáp: “Cũng ba mươi rồi, không già dặn thì lại kỳ. Mà nhìn cậu giờ trẻ hơn hồi trước nhiều.”

Giang Đình Phong nói: “Tất nhiên rồi, thân thể này mới có hai mươi sáu tuổi thôi.”

Hắn cẩn thận ngẫm nghĩ, lúc hắn vừa chết đi thì khi ấy bản thân cũng mới có hai mươi bảy tuổi, bằng tuổi với Đinh Luân, mà bây giờ cậu ta nói mình đã ba mươi, vậy là đã ba năm trôi qua rồi à. Đúng là thời gian tựa thoi đưa.

Đinh Luân bắt chéo chân, nhìn hắn mà không khỏi thảng thốt: “Tôi vốn tưởng đâu trường hợp người giống người như Thiên Thiên và Diệp Nhược Phi đã là hiếm lắm rồi, không ngờ tới còn có thể trông thấy lần nữa.”

Nói xong ngừng một chút, không biết là nghĩ tới cái gì, cậu ta đột nhiên bật cười: “A Phong cậu có biết không, nghe nói trên thế giới này nếu như xuất hiện hai người giống nhau như đúc thì sẽ có một người phải chết đấy, nghe nói gọi là hiện tượng song trùng. Aaa, tôi lại một lần nữa tin tưởng vào vũ trụ rồi.”

Giang Đình Phong hắc tuyến: “Cậu lại bắt đầu khùng điên rồi đấy.”

Hắn nâng ly cafe lên uống một ngụm, thật ra nếu cẩn thận nghĩ lại thì câu nói của cậu ta cũng không phải không đúng. Bởi vì Thiên Thiên và Diệp Nhược Phi giống hệt nhau, sau đó Thiên Thiên bất ngờ bị tai nạn mà chết, mà chuyện của hắn có lẽ còn hi hữu hơn, nguyên chủ và hắn không chỉ giống nhau về ngoại hình mà còn giống y đúc cả tên lẫn họ, sau đó thì nguyên chủ cũng ngoài ý muốn mà qua đời. Nếu như Giang Đình Phong không sống lại trong thân xác này, có lẽ hắn còn không biết được trên đời lại có một người giống mình đến như vậy.

Thế nhưng lý trí không cho phép hắn tin tưởng điều này, thế nên hắn mới mạnh mẽ gạt sang một bên không nghĩ tới nữa.

Đinh Luân cũng không để ý câu nói phũ phàng của hắn, chỉ hỏi: “Vậy khi nào thì cậu bắt đầu thi?”

Giang Đình Phong đáp: “Tầm tháng sáu tháng bảy.”

Đinh Luân xoa cằm: “Còn có bốn tháng à? Vậy cậu ôn bài như nào?”

Giang Đình Phong nhìn xuống bàn tay mình, thành thật nói: “Tôi xem video phẫu thuật, cũng lâu rồi không làm nên tôi nghĩ là tay mình đang bị cứng ngắc.”

Nói xong ngẩng đầu lên thì thấy cậu bạn thân đang thộn mặt ra nhìn mình.

“Sao thế?”

Đinh Luân ngập ngừng: “Cậu không ôn toán hay hóa hay sinh gì à?”

“Hả?” Giang Đình Phong ngớ ra, sau đó giống như được tát tỉnh, mới vỡ lẽ, “A, quên mất.”

“Quên mất?” Đinh Luân bó tay, “Ông thần của tôi ơi, thế mà cậu đòi thi vào đại học Y á? Còn có bốn tháng làm sao kịp đây, đừng có nói là cậu chỉ xem có mỗi video phẫu thuật thôi đấy nhé?”

Giang Đình Phong cứng ngắc gật đầu, đúng là từ khi hắn sống lại đến nay chỉ xem có mỗi thứ đó thôi.

Đinh Luân vuốt mặt, cậu ta cảm thấy người bạn này của mình chắc là bị chứng nghiện phẫu thuật mất rồi.

Một lúc sau, Giang Đình Phong hỏi: “Vậy bây giờ phải học lại từ đầu à?”

“Đúng vậy.” Đinh Luân nói, “Bây giờ cậu không còn là trưởng khoa tim mạch nữa, cậu chỉ là một người bình thường chuẩn bị thi đại học thôi, nên là để cho chắc ăn thì cậu nên mời gia sư về dạy lại đi. Chắc mấy cái lý thuyết hồi phổ thông cậu không nhớ đâu nhỉ?”

Giang Đình Phong nói: “Cái gì quan trọng thì vẫn nhớ được, dù sao tôi cũng học qua đại học rồi.”

Đinh Luân nghe vậy cũng yên tâm phần nào, nói thật cậu ta chỉ sợ hắn không đậu được đại học thôi, không đậu được thì chuyện trở lại làm bác sĩ gì gì đó coi như mơ cũng không thành.

Mà Giang Đình Phong sau khi được giác ngộ cũng đã hiểu ra, bản thân hắn bây giờ chỉ có thể bắt đầu lại từ con số không mà thôi, để có thể lại đậu vào ngôi trường trước kia thì hắn cũng phải ôn tập và rèn luyện như bao thí sinh khác, không thể có chuyện chỉ xem video phẫu thuật mà đậu được.

Hai người lại nói chuyện với nhau một lúc nữa, đến tầm một giờ chiều thì Đinh Luân phải vào làm việc, cho nên hai người cũng đành tạm biệt nhau.

“Hẹn hôm nào rãnh lại gặp.” Giang Đình Phong nói.

Đinh Luân gật đầu, sau đó vỗ vai hắn: “Chúc cậu thành công đỗ đại học, còn nữa, nếu mà đỗ rồi thì chúc cậu thành công đỗ luôn kinh tế chính trị và triết học.”

Giang Đình Phong: “...”

Sau khi để lại câu nói động viên đầy tình cảm, Đinh Luân trả tiền cafe rồi thong thả đi bộ về bệnh viện.

Giang Đình Phong cũng xem lại điện thoại, Lăng Hiên nhắn tin cho hắn là cậu nhóc đã đưa Lăng Hàn về nhà an toàn rồi, cùng với tình trạng của Lăng Hàn sau khi được bác sĩ kiểm tra cho. Giang Đình Phong nhắn lại cho cậu nhóc một tiếng, sau đó thấy không có gì quan trọng phải làm nữa thì cũng quyết định trở về nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play