Hứa Tịnh Nhi lau qua khóe mắt, nhưng nước mắt càng rơi xuống nhiều hơn. Cô tiếp tục lau, càng lau càng nhiều, cuối cùng, cô để mặc cho nó tuôn rơi.
Cô đi vào phòng làm việc, đến trước tủ rượu, mở cửa, lấy toàn bộ số rượu quý mà Cố Khiết Thần cất giấu ra. Cô tìm một dụng cụ mở nắp, mở hết tất cả các chai.
Cô đã lâu không uống rượu vì để cơ thể mình hồi phục, nhưng bây giờ cô hơi khó chịu, cô muốn uống một chút, tối nay mới có thể ngủ được.
Rượu là rượu ngon, dư vị ngọt ngào, Hứa Tịnh Nhi uống hết ngụm này đến ngụm khác, ôm chai rượu ngồi xuống ghế sofa.
Nói thật, lần này cô không đau lòng như lần trước. Hơn một tháng nay, Cố Khiết Thần không liên lạc, cũng xem như đã cho cô thời gian chuẩn bị. Hơn nữa, sự thẳng thắn của Cố Khiết Thần, cô vẫn có thể chấp nhận được.
Bạn không thể đánh thức một người giả vờ ngủ, bạn cũng không thể ép buộc một người không yêu bạn có thể yêu bạn.
Cô nghĩ, dù cô không muốn ly hôn, Cố Khiết Thần cũng sẽ tôn trọng lựa chọn của cô, nhưng mà… như vậy có ý nghĩa gì?
Ba năm trước, anh muốn từ hôn, cô còn có thể cảm nhận được sự vô tình và phẫn nộ của anh, ít nhất là có tình cảm dao động, còn hôm nay, Cố Khiết Thần không có bất cứ cảm xúc nào.
Cố Khiết Thần đối với cô đã là không vui không buồn, không yêu cũng không hận.
Hai người đi đến mức này, cứ dây dưa thêm nữa cũng chỉ là người lạ quen thuộc nhất mà thôi.
Nghĩ lại thì thật ra cũng giống như quay về lúc ban đầu, nếu lúc đó cô không thích Cố Khiết Thần, Cố Khiết Thần cũng không chú ý đến cô, giữa bọn họ có lẽ sẽ chỉ kết hôn vì hôn ước, sau đó… sống cuộc sống hôn nhân không hề có tình cảm.
Chẳng qua đó không phải điều cô mong muốn mà thôi.
Hứa Tịnh Nhi uống rồi dừng, dừng rồi uống, uống cả một chai lớn. Khi đầu đau đến mức có chút mơ hồ, cô mới đặt chai rượu xuống, ngả nghiêng quay về phòng ngủ, đổ người xuống giường.
…
Ngày hôm sau tỉnh lại đã là buổi chiều, đầu đau nhức vì say rượu, cô xoa xoa huyệt Thái Dương, chờ dịu bớt một chút mới đứng dậy, đi vào phòng tắm rửa mặt.
Nhìn mình ở trong gương, sắc mặt tái nhợt và khó coi.
May là lúc này trong căn hộ chỉ có một mình cô, cô Lâm sẽ không về đây, Cố Khiết Thần càng không về đây, cô cũng không sợ bị người khác nhìn thấy dáng vẻ chật vật của cô.
Sau khi ra khỏi phòng, cô đi vào phòng bếp nấu cháo cho mình. Tối hôm qua đến bây giờ vẫn không ăn gì, bụng đói uống rượu, dạ dày cô rất khó chịu, còn khó chịu hơn cả trái tim cô.
Cho nên… bạc đãi chính mình là hành động ngu ngốc nhất.
Ăn xong cháo nóng hổi, cuối cùng dạ dày cô cũng thoải mái hơn một chút. Cô đến phòng làm việc thu dọn đống hỗn loạn mà tối qua cô tạo ra, rượu chưa uống xong cô cũng không trả nó về chỗ cũ mà đổ hết đi, sau đó vứt chai vào trong thùng rác.
Dù sao cô cũng không tiếc.
Làm xong mọi thứ, cô lại thay quần áo, lái xe đến phòng tập gym của Simon. Cô vận động hơn một tiếng đồng hồ, ra đầy mồ hôi, chút khó chịu cuối cùng trong lòng dường như cũng trôi mất theo mồ hôi.
Hứa Tịnh Nhi nhanh chóng tắm sơ qua một lượt, ngồi trên ghế ở phòng thay đồ một hồi, sau đó mới lấy điện thoại từ trong túi xách ra, gọi cho trợ lý Lâm.
Có lẽ trợ lý Lâm đang bận, đợi một lúc lâu mới bắt máy, giọng nói anh ta hơi kinh ngạc: “Cô chủ?”.
Dù sao hôm qua Cố Khiết Thần cũng đã về chung cư, hai người đã gặp nhau, nếu Hứa Tịnh Nhi tìm Cố Khiết Thần, bây giờ không cần phải thông qua anh ta nữa…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT