Hứa Tịnh Nhi cũng có chút ngạc nhiên, lúc này cô vẫn có thể bình tĩnh mà suy nghĩ và phân tích chuyện này như vậy, vì nghĩ chuyện này nên cô không nói gì.

Cố Khiết Thần đợi cô một lúc lâu mới nói: “Tôi muốn kết thúc cuộc hôn nhân sai lầm này”.

Anh đứng dậy, bước ra khỏi phòng ăn. Hứa Tịnh Nhi nghe tiếng bước chân của anh, có lẽ là đi về phía phòng làm việc, nhưng chẳng mấy chốc anh đã quay lại.

Anh xuất hiện ở phòng ăn, trong tay cầm theo một tập tài liệu.

Dù chưa nhìn thấy nội dung trên đó, nhưng trong lòng Hứa Tịnh Nhi đã hiểu rõ, có lẽ đó là đơn xin ly hôn.

Cố Khiết Thần lại ngồi xuống trước mặt cô, đặt tài liệu trong tay lên bàn, đẩy đến trước mặt cô, bình tĩnh lạnh lùng nói: “Đây là đơn xin ly hôn mà tôi nhờ luật sư soạn ra, cô xem đi, nếu có chỗ nào không hài lòng, hoặc còn cần gì đều có thể nói với tôi, tôi sẽ bảo luật sư sửa đổi”.

Hứa Tịnh Nhi cầm đơn xin ly hôn đó lên, lật xem từng trang. Cô xem rất chậm, Cố Khiết Thần cũng không thúc giục mà nhẫn nại đợi cô, cho đến khi cô xem hết, đóng tài liệu đó lại.

Đó là một… đơn xin ly hôn với điều kiện vô cùng phong phú.

Cố Khiết Thần cũng không hề bạc đãi cô, tiền cấp dưỡng anh cho cô đủ để tiêu thoải mái nửa đời còn lại.

Nhưng cô lại không hài lòng…

Cô gả cho anh, chịu đựng những lời ác độc ban đầu của anh, sau đó dũng cảm quên mình đỡ dao cho anh, từ đầu đến cuối cô đều không cần tiền.

Anh nói cô cần gì thì có thể nói với anh.

Vậy cô cần anh cũng có thể nói sao?



Cô im lặng, Cố Khiết Thần cũng im lặng, trong chung cư càng yên tĩnh, cả thành phố dường như cũng chìm trong sự tĩnh lặng.

Những lúc thế này, Hứa Tịnh Nhi cảm thấy cô nên nói gì đó, mặc kệ là oán hận hay là khó chịu, bất cam, không nỡ… ít nhất cũng phải biểu hiện ra chút cảm xúc.

Nhưng nhìn Cố Khiết Thần lạnh lùng thờ ơ, cô cũng rất bình tĩnh giống như kỳ tích.

Cô còn tự giễu nghĩ rằng Cố Khiết Thần đã tiến bộ hơn ba năm trước, ít nhất không bảo trợ lý Lâm gọi một cuộc điện thoại tới nói muốn ly hôn với cô, đưa đơn ly hôn cho cô bảo cô ký tên.

Anh ngồi đó, nói những lời trong lòng anh, cho cô sự tôn trọng, sự khách sáo, cũng cho cô sự lạnh lẽo tột cùng.

Khiến cô không có cả cơ hội phát điên.

Cũng không biết qua bao lâu, Hứa Tịnh Nhi mới nói ra được một câu: “Em phải suy nghĩ đã”.

“Ừ”, Cố Khiết Thần gật đầu: “Cô suy nghĩ cho kỹ, nghĩ xong rồi thì gọi điện thoại cho tôi”, dừng một lúc anh lại bổ sung: “Cô cứ tiếp tục ở lại chung cư đi, tôi dọn đi”.

Hứa Tịnh Nhi cũng gật đầu: “Ừ, anh đi đi”.

Anh đứng dậy, nhìn lướt qua gương mặt bình tĩnh của cô, xoay người, bước từng bước rời đi, biến mất sau cánh cửa.

Lúc Cố Khiết Thần trở về, cả valy cũng không mang theo, quần áo cũng không thay. Cho nên lúc đi, anh chỉ đến thẳng phòng làm việc lấy áo vest và điện thoại của mình, sau đó đi ra phía hành lang cửa, thay giày, mở cửa rời đi.

Lúc anh đi, Hứa Tịnh Nhi vừa khéo đi ra khỏi phòng ăn. Cô đứng đó, nhìn Cố Khiết Thần không quay đầu, để lại bóng lưng kiên quyết cho cô và cả cánh cửa chậm rãi đóng lại. Dường như thế giới của bọn họ đã hoàn toàn bị ngăn cách.

Cô cúi đầu xuống, nhìn đơn xin ly hôn trong tay mình. Cô bật cười một tiếng, sau đó nước mắt lã chã rơi xuống tờ đơn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play