Hứa Tịnh Nhi ngước nhìn Khiết Thần. Đáng tiếc lúc này anh quay lưng nên cô không nhìn thấy biểu cảm của anh.
Vụ án này được thiết kế quá hoàn hảo.
Toàn bộ chứng cứ đều bất lợi cho cô. Tên hung thủ có thể chứng minh
cô vô tội lại chỉ là một bóng lưng. Có tìm thế nào cũng không có thông
tin gì.
Hoặc là tên hung thủ này không tồn tại, hoặc là chắc chắn trốn rất kỹ, không để người khác nhận ra mình.
Hơn nữa cô cảm thấy, có khả năng rất cao rơi vào trường hợp thứ nhất…
Có lẽ luật sư Tiền nắm bắt được điều này nên người khác không thể nào chứng minh được sự trong sạch cho cô, bản thân cô cũng không thể chứng
minh được, đành bị bắt nhận tội.
Thực ra hôm nay, có thể nhìn thấy dáng vẻ cố gắng của Khiết Thần là
cô đã thấy cảm động lắm rồi. Cho nên dù vụ án này có thua, dù cô sẽ phải bị bắt giam thì cô cũng cảm thấy vô cùng tự hào về chồng của mình.
Anh từng hứa với cô rằng, cô cứ lao lên đi, anh sẽ bảo vệ cô. Giờ anh làm tốt quá…
Nếu không phải lúc này đang ở tòa thì cô thật muốn lao lên ôm anh và nói: “Ông xã em thật tuyệt!”
Luật sư Tiền nói xong thì cả tòa án bỗng rơi vào im lặng. Tất cả
dường như đều đang chìm trong màn lật tình huống của ông ta, bị dao động bởi ông ta nên chưa kịp hoàn hồn.
Thẩm phản để lộ vẻ đáng tiếc. Họ cũng biết tới thành công của Vân
Nhu. Dù sao thì cô ta cũng là nữ anh hùng quốc dân, hơn nữa âm nhạc của
cô ta đúng là rất có sức hút và cực kỳ truyền cảm hứng.
Ai cũng có lòng trắc ẩn cả, hơn nữa, tất cả đều hướng về những kẻ yếu thế, đáng thương.
Thẩm phán im lặng, sau đó ngước nhìn Khiết Thần: “Luật sư Khiết Thần, lập luận của anh không có chứng cứ, không được tính”.
Luật sư Tiền nhếch miệng cười. Vừa rồi ông ta còn tức tối lắm, giờ
thì cảm giác đó đã tan thành mây khói rồi. Hơn nữa còn không khác gì
được đả thông kinh mạch, vô cùng thoải mái.
Tên Khiết Thần này vẫn còn ngây thơ lắm.
Thẩm phán tiếp tục: “Luật sư Khiết Thần, anh còn gì bổ sung không?”
Khi tất cả mọi người đều cho rằng Khiết Thần đã bị luật sư Tiền chèn
ép, không thể nào phản biện được và phải từ bỏ thì Khiết Thần bèn đứng
lên
Trong dáng vẻ vô cùng nho nhã, biểu cảm của anh không hề có ý thoái lui, thậm chí là không hề tỏ ra thất bại.
Dáng vẻ này của anh, lẽ nào anh vẫn còn đòn sát phạt sao?
Quả đúng là như vậy, Khiết Thần khẽ nhếch miệng nói: “Có”.
Chỉ một câu nói thôi nhưng cũng đủ sức chấn nhiếp toàn bộ hiện
trường, khiến người khác không khỏi nín thở và tự hỏi, anh còn con át
chủ bài nào nữa đây?
Khiết Thần lịch sự gật đầu, sau đó nhìn đám đông, nói rành mạch từng
từ: “Tôi thừa nhận, lập luận của tôi dành cho cô Vân Nhu chỉ là sự suy
đoán. Nhưng tương tự, lập luận của luật sư Tiền dành cho đương sự của
tôi cũng vậy, chẳn liên quan gì tới việc Vân Nhu tự hủy hoại sự nghiệp
của mình cả. Vậy thì có phải là nên có cách nhìn công bằng dành cho
đương sự của tôi không?”
“Bởi vì hiện tại chưa bắt được hung thủ, không lấy được cung, tôi cho rằng đây là điểm đáng nghi. Đương sự của tôi có liên quan gì tới tên
hung thủ hay không chẳng ai biết được, đúng không?”
Thẩm phán gật đầu đồng ý.
Cái gật đầu của thẩm phán khiến Khiết Thần mỉm cười rạng rỡ hơn, còn
luật sư Tiền thì dường như ý thức được điều gì đó bèn tái mặt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT