Luật sư Tiền tức lắm trước lời phản biện của
Khiết Thần. Ông ta thở hổn hển. Nếu như ông ta nói lại thì chẳng khác gì là tự phủ định lập luận và tự tát vào mặt mình.
Khiết Thần tiếp tục với quan điểm của mình: “Hơn nữa, bộ đồ mà tên
hung thủ mặc là chiếc áo mà lúc Vân Nhu ốm, tôi tới thăm vứt trong thùng rác của bệnh viện. Sau đó nó lại nằm trên người của tên hung thủ. Người biết áo khoác đó của tôi, chỉ có một mình Vân Nhu. Vậy mà tên hung thủ
lại biết dùng cái áo đó để dụ Hứa Tịnh Nhi, vậy thì có thể nói một cách
hợp lý rằng giữa Vân Nhu và tên hung thủ có vấn đề”
Sắc mặt của luật sư Tiền tối sầm.
Bởi vì không bắt được hung thủ, không lấy cung được nên ông ta đã đổ
hết tội lên Hứa Tịnh Nhi. Nào ngờ, Khiết Thần lại lợi dụng đúng điểm này để phản công ông ta, đổ tội cho Vân Nhu, chỉ ra cô ta tự biên tự diễn.
Cả hai bên đều dựa vào suy đoán. Ai mà chẳng nói được.
Luật sư Tiền biết, ông ta không thể tức giận được. Ông ta cần giữ bình tĩnh, nếu bất cẩn thì sẽ bị Khiết Thần dắt mũi ngay.
Đây là tòa án, nói xuông không có tác dụng gì cả, phải cần dựa vào chứng cứ nữa.
Luật sư Tiền hít một hơi thật sâu. Đúng là người có nhiều kinh
nghiệm. Ông ta nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, lanh lợi đưa ra lập
luận: “Trong vụ án bắt cóc này, đương sự Vân Nhu của tôi bị thương không nhẹ, có thể nói là vết thương nghiêm trọng tới mức tay cô ấy gần như bị phế rồi. Sự nghiệp của cô ấy đã không còn. Thử hỏi nếu cô ấy thật sự
thông đồng với hung thu thì có thể làm tới mức tự diệt chính mình được
không?”
“Hứa Tịnh Nhi thì sao? Trong vụ bắt cóc này cô ta hoàn toàn bình an
vô sự. Lẽ nào tên hung thủ bắt cóc cô ta cho vui? Cách nói này, mọi
người thấy có hợp lý, đáng tin không?”
“Vân Nhu là nhà dương cầm quốc tế có tiếng, tiền đồ vô lượng. Bàn tay của cô ấy có thể tạo ra được thành tựu huy hoàng, vậy cô ấy lại làm
những chuyện ngu ngốc như vậy sao?”
Đồng thời, luật sư Tiền cũng phát báo cáo kiểm tra về tay của Vân Nhu lên màn hình. Tất cả mọi người đều nhìn thấy, tay của cô ta bị thương
vô cùng nghiêm trọng. Sau này chỉ có thể cử động được bình thường chứ
tuyệt đối không thể nào đánh đàn được nữa.
Đòn sát phạt của luật sư Tiền đánh vào tình cảm. Không thể phủ nhận,
màn phản biện này của ông ta, cộng thêm bản báo cáo kia và vẻ mặt đau
đớn, tuyệt vọng của Vân Nhu đã khiến cho người ta không khỏi dao động.
Luật sư Tiền mượn thế nói tiếp: “Thưa tòa, đương sự của tôi luôn cho
rằng Khiết Thần yêu cô ấy. Vậy thì không thể nào lại đi hận Hứa Tịnh Nhi được. Hơn nữa trước khi đương sự của tôi bị bắt cóc còn định rút lui,
tác thành cho Khiết Thần và Hứa Tịnh Nhi. Nếu không xảy ra sự việc này
thì cô ấy đã quay lại nước ngoài, tiếp tục biểu diễn chứ không phải đau
khổ ngồi đây để bị người khác vạch trần những tổn thương như này rồi”.
Vấn đề bổ sung này cũng khiến thẩm phán không khỏi dao động. Những người khác cũng đồng loạt gật đầu.
Không thể phủ nhận luật sư Tiền rất có năng lực. Từng quan điểm ông
ta đều có sức tấn công. Dù lập luận này không thông thì ông ta cũng có
thể chuyển hướng, khiến người khác không đỡ được. Nếu như không vững lập trường thì rất dễ bị ông ta đánh bại.
Đương nhiên, Khiết Thần cũng không hề kém cạnh. Là luật sự lần đầu ra tòa, anh có thể đối đáp liên hoàn với luật sư Tiền, có lúc còn chèn ép
cả ông ta đã đủ lợi hại rồi. Thế nhưng có vẻ như, khi anh không có đủ
chứng cứ thì rất khó đối phó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT