Hứa Tịnh Nhi bị ngắt lời, càng tỏ ra căng thẳng
hơn. Cô quay qua nhìn Khiết Thần, giọng có phần yếu ớt: “Anh cười cái
gì? Tôi…em nói gì sai sao?”
Đây là gặp mặt phụ huynh mà. Cô nhất định phải biểu hiện cho tốt.
Nụ cười đong đầy trong đôi mắt, Khiết Thần đưa tay lên, xoa đầu cô:
“Không có gì là sai cả, chỉ là không cần phải văn hoa như vậy, thoải mái chút đi nào”.
Nói chung liên quan tới thông tin về Hứa Tịnh Nhi thì anh cũng đã báo cáo trước với bố mẹ rồi.
Hứa Tịnh Nhi cũng không muốn căng thẳng. Nhưng cô biết vị trí của bố
mẹ trong lòng anh. Bởi vì đó là những người vô cùng quan trọng. Cô đương nhiên hi vọng họ sẽ thích cô. Dù…cô không thể biết được họ có thích cô
hay không.
Hứa Tịnh Nhi nuốt nước bọt rồi mới nói: “Em muốn bố mẹ hiểu thêm về
em mà. Biết em không chỉ xinh đẹp, học hành giỏi mà còn có năng lực,
thông minh lanh lợi, hoạt bát ngoan ngoãn. Anh lấy em là khoản đầu từ có lời đấy. Như vậy có thể là họ cũng sẽ thích em”.
“Khụ khụ…”
Cô tự khen mình khiến Khiết Thần cạn lời. Anh chỉ biết đưa tay lên che miệng rồi khẽ ho vài tiếng.
Nói xong, Hứa Tịnh Nhi trợn trừng mắt với anh tỏ ý phàn nàn. Cô bĩu
môi: “Đúng ra anh lên nói sớm là tới thăm bố mẹ. Như vậy em còn trang
điểm kỹ càng hơn một chút, còn có thể mua thêm chút quà nữa. Lần đầu gặp mặt mà đi tay không, thật thất lễ quá! Để bố mẹ tưởng em là người không hiểu chuyện thì phải thế nào?”
Nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô, Khiết Thần cảm thấy bất lực. Anh đưa tay ra, ôm chặt Hứa Tịnh Nhi vào lòng.
Người đàn ông ghì nhẹ cằm lên đầu cô. Hơi thở của anh phả lên mái tóc cô. Anh nói giọng trầm thấp quyến rũ tới ghê người.
“Tịnh Nhi, em không cần trang điểm, không cần chuẩn bị quà cáp, cứ như này tới gặp là bố mẹ đã thích em rồi”.
“Sao anh biết? Anh đâu phải bố mẹ. Hứa Tịnh Nhi hậm hực phản bác.
“Bởi vì…em là người mà ông nội chọn mà”.
Người mà ông nội chọn sao…
Câu trả lời này ít nhiều khiến Hứa Tịnh Nhi cảm thấy thất vọng.
Một giây sau, giọng nói khàn khàn của người đàn ông cũng vang lên: “Giờ thì em cũng là người mà anh chọn”.
Hứa Tịnh Nhi đang ghé sát mặt vào lồng ngực anh. Lúc nghe anh nói những lời này, cô cảm nhận được tim anh đập nhanh hơn.
Đồng tử của cô co lại, hơi thở cũng trở nên nặng nề. Khiết Thần cuối cùng…cũng chấp nhận cô là vợ anh rồi sao?
Từ từ tiêu hóa những lời anh nói, Hứa TỊnh Nhi bất giác mỉm cười. Đôi mắt cô cong cong, thậm chí là hai tay cũng đưa lên ôm lấy anh.
Cô liếc nhìn cây đàn màu đen đặt ở một góc. Nụ cười lập tức thu lại.
Mặc dù tối nay cô đã hiểu lầm Khiết Thần, rằng không phải anh đưa cô
tới gặp Vân Nhu mà gặp bố mẹ, thế nhưng…trước khi ra khỏi cửa, Vân Nhu
đã gọi điện. Hóa ra những lời cô ta nói là giả, cố tình khiến cô hiểu
nhầm với mục đích là ngăn cản cô. Như vậy, cô sẽ phụ tấm chân tình của
Khiết Thần và tình cảm của họ sẽ bị ảnh hưởng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT