Tuy cô đã có sự chuẩn bị về tâm lý, cũng đã tự cổ vũ bản thân, nhưng
khoảnh khắc sắp phải đối mặt, cô vẫn nảy sinh sự sợ hãi e dè.
Hay là bây giờ cô nói luôn chuyện ly hôn với Cố Khiết Thần nhỉ?
Bàn tay buông thõng bên người Hứa Tịnh Nhi siết chặt lại, còn có thể nhìn thấy gân xanh nổi trên mu bàn tay trắng nõn.
Nhưng ngay sau đó, lòng bàn tay ấm áp của người đàn ông đã bao trọn
bàn tay cô. Cố Khiết Thần lại chìa tay nắm tay cô, lúc cô còn chưa kịp
có phản ứng, đã dẫn cô đi tiếp, nhanh chóng đến trước căn phòng trong
suốt.
“Đến rồi!”.
Cùng với giọng nói của anh, cánh cửa trong suốt bị đẩy ra, Hứa Tịnh Nhi đi theo anh, bước vào một cách bị động.
Trái tim Hứa Tịnh Nhi thấp thỏm, nhưng trong phòng không có bóng dáng mà cô nghĩ đến là Vân Nhu, nó trống không.
Cô nhanh chóng đưa mắt nhìn một lượt, quả thực không còn người nào khác ngoài cô và Cố Khiết Thần, ngược lại cô đã nhìn thấy…
Đôi mắt đen trắng rõ ràng của Hứa Tịnh Nhi trợn tròn, cô sững sờ nửa
giây rồi quay lại nhìn Cố Khiết Thần, đôi mắt anh cũng đang nhìn chằm
chằm vào bức ảnh đặt trên chiếc bàn trước mặt.
“Đây là…”, Hứa Tịnh Nhi sửng sốt nói.
Cố Khiết Thần không trả lời cô ngay, mà dẫn cô tiếp tục tiến về phía
trước, cho đến khi cùng đứng trước chiếc bàn, anh mới nhìn cô, nói đầy
trịnh trọng và nghiêm túc: “Hứa Tịnh Nhi, đây là bố mẹ anh”.
Đầu óc Hứa Tịnh Nhi bỗng chốc trống rỗng.
Cô và Cố Khiết Thần từng ở bên nhau, nhưng… anh chưa bao giờ nói với
cô chuyện về bố mẹ anh, càng đừng nói đến chuyện đưa cô đi gặp bố mẹ
anh. Cũng không biết là lúc đó anh không muốn nói với cô, hay là cảm
thấy cô không có tư cách được biết.
Đây là lần đầu tiên.
Thế nên, khi anh nói đến người trong lòng, cô không hề có suy nghĩ này.
Lúc này cô quả thực như đang nằm mơ, có chút không dám tin, cẩn thận
lên tiếng xác nhận: “Cố Khiết Thần, anh đưa em đến gặp bố mẹ anh sao?”.
“Ừ”.
“Vậy… còn ngày kỷ niệm?”.
Cố Khiết Thần hơi nhếch môi, khuôn mặt ngập tràn dịu dàng: “Hôm nay
là kỷ niệm ngày cưới của bố mẹ anh, nhà hàng này, căn phòng trong suốt
này, tất cả hoa ở sân sau đều do chính tay bố anh trồng, là món quà kỷ
niệm ngày cưới mà bố anh tặng cho mẹ anh”.
“Hồi bọn họ còn sống, năm nào vào ngày này, họ cũng đều tổ chức ở
đây. Lúc đầu là hai người họ, sau có thêm anh thì là ba người”.
Giọng nói của anh rất trầm thấp, câu cuối cùng lọt vào tai Hứa Tịnh
Nhi vẫn đang đờ đẫn: “Bắt đầu từ hôm nay trở đi sẽ là bốn người”.
Bốn người…
Người trong lòng mà Cố Khiết Thần nói là bố mẹ anh, liệu có phải là anh cũng coi cô là “người trong lòng” không?
Trái tim Hứa Tịnh Nhi đập thình thịch.
Cô hoàn toàn không ngờ câu chuyện lại phát triển theo chiều hướng như thế này. Tất cả những suy đoán, suy nghĩ lung tung trước đó của cô đều
là… tự mình dọa mình…
“Hứa Tịnh Nhi, em chào bố mẹ đi”.
Giọng nói của Cố Khiết Thần kéo suy nghĩ đang hỗn loạn của Hứa Tịnh
Nhi trở lại, cô vội vàng nén những nghi hoặc xuống, rồi sửa sang đầu
tóc, đứng thẳng lưng, có chút mất tự nhiên nói: “Con chào bố mẹ, đây là
lần đầu tiên gặp nhau, con là Hứa Tịnh Nhi, năm nay 25 tuổi, làm nghề
phóng viên, là kiểu phóng viên duy trì chính nghĩa, con…”
Còn chưa nói xong đã nghe thấy tiếng Cố Khiết Thần bật cười.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT