Cố Khiết Thần thay quần áo trong phòng thay đồ xong đi ra, mắt không buồn nhìn Hứa Tịnh Nhi lấy một cái, cứ thế bước qua trước mặt cô, mở cửa phòng đi ra.

Hứa Tịnh Nhi bị thái độ hờ hững này của anh làm cho dở khóc dở cười, cô hơi bực bội siết chặt nắm đấm.

Anh cứ phải để cô lo lắng sợ hãi mới vui đúng không? Mưa nắng thất thường, mờ mờ ám ám, trước kia chắc chắn là cô bị ấm đầu mới thích anh!

Cũng may, bữa cơm vẫn yên ổn.

Không biết là Cố Khiết Thần không thích ăn cơm cùng cô, hay là không muốn ăn, mà ăn rất ít, đặt đũa xuống đi vào phòng làm việc, Hứa Tịnh Nhi mở to mắt nhìn bóng lưng anh, rồi lại cúi đầu xuống, im lặng tiếp tục ăn cơm.

Anh không ăn thì thôi, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng đến khẩu vị của cô! Mấy ngày ở bệnh viện, toàn ăn mấy món thanh đạm bổ dưỡng, miệng cô đã nhạt thếch ra rồi, tối nay cô Lâm làm nhiều món ngon như vậy, cô không muốn ngược đãi bản thân đâu!

Cô Lâm thấy thế, cũng coi như đã hiểu tại sao ông cụ lại vội vàng đưa cô ấy về đây rồi, cô ấy mà không đứng ra làm trung gian, chắc duyên phận giữa cậu chủ và cô chủ thật sự sẽ dừng lại ở đây mất.

Bởi vì… lần trước ở buổi tiệc gia đình, cô ấy vẫn còn thấy cậu chủ để ý đến cô chủ, nhưng hôm nay xem ra, cô chủ sắp buông bỏ rồi.

Có nhiều khi, người ta nói đàn ông bạc bẽo, có thể nhanh chóng quên đi cuộc tình, còn phụ nữ luôn bị tình cảm ràng buộc, bởi vì họ thiên về cảm tính, dễ động lòng.

Phụ nữ đúng là khó quên đi tình cảm, nhưng mà, bọn họ một khi đã buông bỏ, thì cho dù anh có bỏ ra bao nhiêu thứ, cũng sẽ không đổi lại được nữa.



Hứa Tịnh Nhi ăn uống no nê, giúp cô Lâm rửa bát, sau đó quay về phòng ngủ, mở một bồn nước ấm tắm. Lúc thay đồ ngủ, cô dứt khoát chọn lấy một bộ quần dài áo dài có thể che kín toàn thân.

Sau khi ra khỏi phòng tắm, đầu tiên cô bôi sữa dưỡng thể, sau đó cởi bỏ khăn tắm quấn trên đầu, lấy máy sấy sấy tóc.



Phía máy tính phát ra tiếng tinh tinh, mắt Hứa Tịnh Nhi sáng lên, tắt máy sấy đi, trèo lên giường, với tay kéo lấy chiếc laptop, quả nhiên cấp trên đại nhân đã trả lời mail.

Cố nhấp chuột, mở hòm thư ra.

Cấp trên đại nhân: Sức khỏe cô mới hồi phục, không hợp để lập tức thi hành nhiệm vụ nguy hiểm, tạm thời tôi sẽ không giao cho cô nhiệm vụ cấp A đâu.

Ánh mắt Hứa Tịnh Nhi bỗng trùng xuống, không có nhiệm vụ, đồng nghĩa với việc không có tiền, cô vô thức gào lên một tiếng, ngón tay gõ gõ cạch cạch vài chữ trên bàn phím.

Hứa Tịnh Nhi: Cấp trên đại nhân thân mến, tôi thật sự rất cần tiền, cơ thể tôi đã khỏe mạnh hoàn toàn rồi, có thể đánh chết cả mấy con hổ ấy, cầu xin anh đại phát từ bi, cho tôi nhận nhiệm vụ đi! Cứu bé đi!

Bao năm qua Hứa Tịnh Nhi viết mail cho cấp trên, đều nói chuyện công việc, trước giờ cô chưa từng nói những lời năn nỉ cầu xin như vậy, nếu như không phải thực sự cấp thiết, cô sẽ không nói như thế!

Vì vậy mà cấp trên bên kia cũng nhanh chóng trả lời, không có câu chữ nào cả, chỉ có mấy dấu “…”.

Hự hự… thế này quả thực là hơi phạm quy rồi! Hứa Tịnh Nhi cũng ái ngại lè lưỡi.

Nhưng vì để kiếm tiền, cô chỉ đành phạm quy đến cùng!

Cô tiếp tục gửi mail: Cứu bé đi! Oa oa oa~

Không biết có phải cấp trên đại nhân đã bị cô dọa rồi không, một lúc sau vẫn không thấy trả lời, Hứa Tịnh nhi chỉ có thể ngồi dậy, cầm máy sấy tiếp tục sấy tóc.

Giây phút cô sấy khô tóc, tiếng tinh tinh lại vang lên, Hứa Tịnh Nhi lại bò lên gường, mở hòm thư ra…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play