Dù anh có muốn nổi giận, Hứa
Tịnh Nhi cũng không thể để anh nổi giận trước mặt cô Lâm. Cô cắn răng,
trước khi Cố Khiết Thần lên tiếng, cô đi đến bên cạnh anh trước, kéo
cánh tay anh.
Cô nghiêng mặt qua, ngẩng đầu lên, cười một cách
rạng rỡ: “Cố Khiết Thần, anh đi làm cả ngày mệt rồi phải không? Hôm nay
cô Lâm làm rất nhiều món ngon cho chúng ta, mau đi thay quần áo rồi
xuống ăn cơm”.
Cố Khiết Thần rủ mắt nhìn nụ cười mà cô cố gắng duy trì trên mặt, cả bàn tay đang khoác cánh tay anh. Dù cô cố gắng ra vẻ
bình tĩnh tự nhiên, nhưng anh vẫn cảm giác được tay cô đang run.
Dù là giả…
Cố Khiết Thần nhanh chóng giấu đi ánh sáng ảm đạm nơi đáy mắt, ánh mắt anh khôi phục sự thờ ơ như thường lệ, không nhìn ra vui buồn. Sau đó, anh
tùy ý gật đầu, để mặc Hứa Tịnh Nhi kéo anh cùng đi vào phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ vừa đóng lại, ngăn cách tầm nhìn của cô Lâm, trái tim lơ lửng giữa không trung của Hứa Tịnh Nhi mới trở về chỗ cũ. Có trời mới biết…
vừa rồi cô sợ Cố Khiết Thần sẽ hất cô ra, sau đó giễu cợt cô như thế
nào.
Nhưng chẳng mấy chốc, cô ý thức được tay mình vẫn còn nắm
cánh tay Cố Khiết Thần. Tim cô đánh bộp, chợt buông tay ra, thậm chí còn lùi lại hai bước, kéo giãn khoảng cách với anh.
Hứa Tịnh Nhi gãi đầu, vội vàng giải thích: “Tình thế bắt buộc, tôi không cố ý muốn chạm vào anh”.
Câu này nói ra thật ra rất buồn cười, cô khoác tay chồng mình còn cần phải có lý do.
Cô rủ mi mắt, đắn đo câu từ, sau đó nói tiếp: “Từ hôm nay trở đi cô Lâm sẽ ở lại đây, là ý của ông nội. Anh cũng biết… ông nội hi vọng chúng ta
sống tốt, cho nên… có lẽ tạm thời chúng ta phải duy trì mối quan hệ tốt
đẹp”.
Cô đã suy nghĩ rồi, chỉ cần cô Lâm có thể thấy cuộc sống hôn nhân của cô và Cố Khiết Thần không tệ, có thể thấy tình cảm của bọn họ
ổn định, để ông nội yên tâm. Cô sẽ lấy lý do muốn sống thế giới của hai
người, cho cô Lâm về lại nhà cũ.
Đó là cách duy nhất cô có thể
nghĩ ra lúc này. Cô nói sơ lược cách nghĩ của mình cho Cố Khiết Thần
nghe. Anh không có biểu cảm gì mà cứ mãi im lặng, cũng không nắm được
rốt cuộc anh đang nghĩ gì.
Đôi mắt anh cực kỳ sâu, bên trong dường như có muôn vàn cảm xúc đan xen, lại như trống rỗng không có gì. Từ
trước đến giờ, Hứa Tịnh Nhi vẫn chưa từng hiểu thấu người đàn ông này.
Cô từng cho rằng anh yêu cô giống như cô yêu anh, nhưng anh lại có thể vứt bỏ cô trong chớp mắt. Từ đó về sau, cô đã có được bài học, không dám tự cho mình đúng nữa.
Cô nghĩ ngợi một lúc, lại bổ sung một câu: “Anh thấy có được không?”.
Cố Khiết Thần đã quen với việc ra lệnh, cô tự mình nói như vậy chưa chắc
anh đã bằng lòng. Bây giờ cả hai đứng cùng một chiến tuyến, cô cũng
không ngại hạ thấp mình một chút.
Lời cô nói lại như hòn đá rơi
vào biển lớn, không hề có hồi âm. Hứa Tịnh Nhi vốn đã không có lòng tin, bây giờ lại càng hoảng loạn hơn.
Rốt cuộc Cố Khiết Thần nghĩ thế
nào, ít nhất cũng phải nói một câu chứ? Nếu anh không đồng ý, cô cũng sẽ mau chóng nghĩ cách khác…
Đợi đến lúc cô sắp tuyệt vọng, cuối
cùng anh cũng có động tác. Anh ném cặp tài liệu trong tay lên ghế sofa ở bên cạnh, sau đó vừa cởi áo ngoài vừa đi vào phòng thay đồ, phớt lờ
luôn lời cô nói.
Hứa Tịnh Nhi ngơ ngẩn nhìn bóng lưng cao lớn của Cố Khiết Thần, đôi mày thanh tú nhíu lại, anh vậy là có ý gì?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT