Cô từng yêu thầm Cố Khiết Thần, giống như tất cả các cô gái trên đời, cô thích chia sẻ những điều ngọt
ngào trong lòng với bạn thân.
Sau đó cô ở bên Cố Khiết Thần, tuy
cô không cố ý “phát cơm chó” trước mặt Tiêu Thuần, nhưng chỉ cần nhìn
cảm giác hạnh phúc tự nhiên mà có trên người cô, Tiêu Thuần đã có thể
biết được cô vui vẻ đến nhường nào.
Hiện giờ, không phải cô không muốn nói với cô ấy chuyện giữa cô và Cố Khiết Thần, mà là… quá khó xử.
Hôn nhân không có tình yêu, còn kèm theo mối quan hệ lợi ích lạnh lùng, cô
không muốn sự không hạnh phúc của mình khiến Tiêu Thuần lo lắng, cũng
không muốn để cô ấy biết sự hèn mọn của mình.
Hứa Tịnh Nhi lắc đầu: “Không, vẫn tốt lắm”.
Tiêu Thuần chậm rãi nở một nụ cười: “Vậy thì tốt”.
Ai thật lòng, ai giả dối, cô có thể nhìn ra được. Tiêu Thuần và cô đã đi
qua nhiều năm tháng như vậy, cô ấy đối xử với cô tốt thế nào, cô đều ghi nhớ trong lòng.
Tiêu Thuần lái xe đưa Hứa Tịnh Nhi về chung cư,
Hứa Tịnh Nhi vốn muốn mời cô ấy lên nhà ngồi một lát, nhưng cô ấy từ
chối: “Hôm nay mình trốn làm ra ngoài, phải quay về làm việc đây, nếu
không cậu biết tính anh Khiết Thần đấy, sẽ không vì mình là em gái nuôi
mà thiên vị đâu, anh ấy chỉ lạnh lùng nói, không chăm chỉ làm việc thì
nộp đơn xin nghỉ đi”.
Dứt lời, cô ấy còn học theo dáng vẻ lạnh lùng của Cố Khiết Thần, khiến Hứa Tịnh Nhi phải mỉm cười.
Đương nhiên Hứa Tịnh Nhi không miễn cưỡng: “Vậy cậu về làm việc đi, lúc nào rảnh lại gặp nhau”.
“Ừ”.
Tiêu Thuần ngồi ở ghế lái, gửi một nụ hôn gió đến Hứa Tịnh Nhi đã xuống xe
đang đứng đó, sau đó giẫm chân ga, chiếc xe nhanh chóng rời đi.
…
Tiêu Thuần không về công ty làm việc như cô ấy nói, mà đến thẳng A-PUB.
Ban ngày nơi này không kinh doanh, nhưng Tiêu Thuần là khách VIP, lại thân
thiết với ông chủ Từ Soái, nên cô ấy đến thì vẫn phải phục vụ tử tế.
Đêm qua Từ Soái chơi đến khuya, ngủ luôn ở căn phòng trên tầng, Ngô Nhị gọi cho anh ta mười mấy cuộc điện thoại mới dựng được anh ta dậy. Sau khi
bị anh ta nạt một trận, Ngô Nhị vừa yếu đuối vừa đáng thương nói: “Cô
Tiêu đến, gọi rất nhiều rượu, sáng sớm đã say rượu, cũng không biết có
chuyện gì, anh có cần qua xem thế nào không?”.
Tút một tiếng, điện thoại bị ngắt không chút khách sáo, Từ Soái lại nhào lên giường, tiếp tục ngủ.
Mười giây sau, anh ta mới tỉnh táo nhảy bật dậy, cào mái tóc rối tung, cuối
cùng trong đầu cũng lắp ghép hoàn chỉnh lời nói của Ngô Nhị.
Tiêu Thuần ban ngày ban mặt say rượu?
Anh ta rủa thầm một tiếng, cuối cùng vẫn bò dậy, vào phòng tắm tắm qua loa, đánh răng rửa mặt, rồi khoác luôn chiếc áo choàng tắm, đi đôi dép lê
bằng bông ở phòng khách, xuống lầu, chạy thẳng đến quầy bar ở đại sảnh.
Tiêu Thuần không hổ là em gái nuôi của Cố Khiết Thần, ngồi đúng vị trí Cố
Khiết Thần ngồi trước đó, uống loại rượu giống hệt, dáng vẻ mua say
giống hệt nhau. Hai anh em nhà này hẹn nhau đấy à? Lần lượt đến hành hạ
anh ta!
Anh ta sải bước đến, còn chưa kịp chải chuốt, tóc trước
trán rũ xuống, hơi che đôi mắt. Từ Soái lười biếng hất tóc, dựa vào quầy bar, đôi mắt đen liếc Tiêu Thuần, nhìn vẻ mặt chán chường của cô ấy,
nói: “Tiêu đại tiểu thư, em thất tình đấy à?”.
Tiêu Thuần giống
anh ta, cũng là động vật hoạt động về đêm, nếu buổi tối cô ấy uống nhiều rượu đến đâu, anh ta cũng không cảm thấy ngạc nhiên, nhưng ban ngày ban mặt thế này… đúng là ma làm mà!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT