Hôm sau là một ngày đẹp trời, ánh nắng rực rỡ, trời quang mây tạnh.
Bệnh đi cả người nhẹ nhõm, Hứa Tịnh Nhi xuống giường, hai tay chống eo, vặn
trái rồi lại vặn phải, vươn vai một cái, kích hoạt cơ thể đã cứng ngắc
do nằm nhiều ngày.
Hộ lý đang thu dọn đồ dùng hàng ngày giúp cô, lát nữa sẽ đi làm thủ tục xuất viện.
Hứa Tịnh Nhi hoạt động một lúc, rảnh rỗi quá cũng chạy tới thu dọn cùng.
Động tác của cô rất nhanh nhẹn, cũng khá thành thạo, chớp mắt đã thu dọn xong xuôi, kéo khóa túi hành lý.
Hộ lý kinh ngạc trợn tròn mắt, không khỏi cảm thán: “Cô Hứa, cô làm còn thành thạo hơn cả tôi nữa”.
Cô ấy từng chăm sóc nhiều thiên kim tiểu thư, ai nấy đều được nuông chiều
quen thói, về cơ bản không biết làm gì, Hứa Tịnh Nhi giỏi giang như vậy, đúng là hiếm có khó tìm.
“Tôi thường phải chạy tin, cần nhất là nhanh, chút chuyện nhỏ này tôi làm đã nhiều, đương nhiên không thành vấn đề”.
Trước khi đi nước ngoài, cô cũng nghĩ mình chỉ có thể là một thiên kim tiểu
thư ngồi mát ăn bát vàng, nhưng ra nước ngoài rồi cô mới biết, con người rơi vào đường cùng sẽ kích hoạt tiềm năng và nghị lực lớn đến mức nào.
Tuy giọng nói của Hứa Tịnh Nhi bình thản, dáng vẻ cũng không lấy gì làm to
tát, nhưng hộ lý vẫn cảm nhận được sự chua xót. Rõ ràng là cô gái còn
trẻ như vậy, tại sao lại khiến người ta có cảm giác thê lương như đã
trải qua rất nhiều chuyện.
“Tiểu Tịnh Nhi, mình đến rồi đây!”.
Ở cửa bỗng xuất hiện một cô gái thời thượng, Tiêu Thuần ôm một bó hoa
hồng màu hồng, chân đi giày cao gót, phong thái mạnh mẽ bước vào. Nhìn
thấy khuôn mặt gầy hẳn đi của Hứa Tịnh Nhi, cô ấy lập tức đau lòng ôm
chầm lấy cô: “Có phải cậu bị bệnh sau buổi tối mình đưa cậu về không?
Biết thế tối đó mình không về, nếu mình ở lại với cậu, mình có thể phát
hiện luôn cậu bị bệnh, có thể chăm sóc cho cậu”.
“Chẳng phải mình đã khỏe lại rồi sao? Lâu lâu ốm một lần, coi như thải độc cho cơ thể”, Hứa Tịnh Nhi tự giễu.
Tiêu Thuần không đồng ý: “Lần sau cậu không được như vậy nữa, nếu bị bệnh phải nói với mình ngay lập tức”.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu: “Được được được”.
Hộ lý cũng không làm phiền hai người nói chuyện, nói với Hứa Tịnh Nhi là
đi làm thủ tục xuất viện cho cô, rồi rời khỏi phòng bệnh.
Tiêu
Thuần kéo Hứa Tịnh Nhi ngồi xuống, đánh giá cô một lượt. Bị bệnh nhiều
ngày như vậy, tuy cô đã khỏe nhưng trạng thái tinh thần vẫn còn hơi kém, cô ấy nói: “Cậu về nhà phải bồi bổ nhiều vào, rồi mình bảo người mang
tổ yến a giao nhân sâm gì đó qua cho cậu, cậu nhớ phải ăn đấy”.
“Không cần làm quá như vậy đâu, mình đã khỏe rồi mà”.
Hứa Tịnh Nhi biết cô ấy quan tâm mình, nhưng cũng không cần lo lắng như
vậy. Cô cũng không còn là Hứa Tịnh Nhi yếu đuối của ba năm trước, lần
này chỉ là sau khi về nước, nhiều chuyện khiến tâm trạng không tốt tích
tụ, bộc phát ra mới khiến cô ngã bệnh.
Tiêu Thuần chán không buồn
tranh cãi với cô, kết luận thẳng thừng: “Dù sao mình cũng sẽ cho người
mang thuốc bổ đến, nếu cậu không ăn thì mình chỉ đành phiền phức hơn
chút, mình sẽ bảo người nấu, ngày nào cũng mang cho cậu đúng giờ”.
Hứa Tịnh Nhi lập tức giơ hai tay đầu hàng: “Được, mình ăn”.
“Ngoan”, Tiêu Thuần vỗ nhẹ khuôn mặt cô, bỗng nhìn thấy một chiếc cà vạt vắt
trên sô pha, cô ấy thu lại nụ cười, nói: “Nghe nói mấy hôm nay anh Khiết Thần đều ở bệnh viện với cậu, lần này cậu bị bệnh cũng coi như trong
họa có phúc”.
Nhắc đến Cố Khiết Thần, nụ cười của Hứa Tịnh Nhi cũng nhạt đi, cô hơi cúi mặt xuống: “Trong họa có phúc sao?”.
Tiêu Thuần thấy vẻ mặt cô khác lạ, không khỏi nói: “Sao thế? Anh Khiết Thần ở bên cậu không tốt sao? Hay là… không phải hai người lại cãi nhau đấy
chứ?”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT