Nghe Lưu ma ma khuyên ngăn xong, cuối cùng nhị phu nhân cũng bình tĩnh lại một chút. Bà ta thở dài rồi đáp lại: “Nãi nương, không phải ta không hiểu những điều ngươi vừa nói, ta chỉ tức giận vì Triệu thị giở thủ đoạn ngay sau lưng ta.”
Lưu ma ma nói: “Phu nhân, người đang nghĩ sai hướng đấy, lùi lại một bước để nhìn rõ mọi chuyện hơn. Nếu nàng ta dám đối đầu với Thái tử phi, chẳng cần bàn cãi thêm, Trần gia chúng ta chắc chắn sẽ không tha cho nàng ta. Người nghĩ xem, đại phu nhân sẽ bênh vực cho điệt nữ của bà ta hay là sẽ lo nghĩ cho Trần gia.”
Nhị phu nhân lộ ra một nụ cười như thể đã nhìn ra tình thế đại phu nhân đang bị mọi người bao vây.
“Nãi nương, ngươi nói tiếp theo chúng ta nên làm gì? Lão phu nhân bảo ngày mai cho ta vào cung bẩm báo mọi chuyện với Thái tử phi. Ta thấy lão phu nhân có ý muốn đưa Triệu Hi Nguyệt vào Đông Cung làm thiếp. Con tiện nhân Triệu thị kia, dám thuyết phục lão phu nhân nâng đỡ Triệu Hi Nguyệt làm thiếp của Thái tử!”
Vừa nói hết câu, nhị phu nhân lại nổi giận, hiển nhiên bà ta rất hận đại phu nhân.
“Lão phu nhân nói thế nào thì người làm thế đó. Với tình hình hiện tại, người nên khuyên bảo Thái tử phi thật tốt, dẫu sao hiện tại Thái tử phi vẫn cần phải có gia tộc chống lưng. Nếu đây không phải là lúc không thích hợp để gia tộc đưa thêm người vào Đông Cung thì cũng đâu đến lượt nữ nhi của Triệu gia. Nhưng mọi chuyện đã đi đến bước này rồi, tam phu nhân và tứ phu nhân đều cảm thấy hụt hẫng. Vậy thì sao người không chớp lấy cơ hội này làm người tốt đến cùng đi? Cũng để tam phu nhân với tứ phu nhân biết bản thân nên căm hận ai.”
“Chuyện này ta làm chắc rồi, bà ta làm ta khó chịu, ta cũng sẽ không để yên cho bà ta sống thoải mái đâu! Cả Triệu Hi Nguyệt kia nữa, chẳng phải Triệu thị nói muốn đưa nàng ta vào cung để giúp Thái tử phi sinh quý tử cho Thái tử sao? Ta sẽ chống mắt lên xem nàng ta sinh con một cách bình yên trong phủ Thái tử như nào!”
Nhị phu nhân và Lưu ma ma nói thêm vài câu rồi nghỉ ngơi, không bàn về chuyện đó nữa.
Qua ngày kế tiếp, nhị phu nhân chuẩn bị mọi thứ để vào cung, vừa bước ra khỏi cửa đã bị lão phu nhân gọi lại.
Lão phu nhân vẫn cảm thấy không yên tâm để một mình nhị phu nhân vào cung nói chuyện với Thái tử phi, hơn nữa từ khi Thái tử phi vào Đông cung, trừ lúc thấy mặt Thái tử phi từ xa trong các buổi yến tiệc trong cung vào những dịp lễ tết thì cũng lâu lắm rồi lão phu nhân không nói chuyện với Thái tử phi.
Hôm nay tiến cung, ngoài việc thăm nom ra, lão phu nhân cũng có các dự định khác.
Ngày hôm qua Bàn Nhi đã nghe được tin tức này từ Hương Bồ.
Nhưng Bàn Nhi chỉ biết lão phu nhân gọi nhị phu nhân đến Vinh An Đường, lúc từ đó về trông bà ta rất tức giận. Sáng sớm hôm nay, lão phu nhân cùng nhị phu nhân tiến cung, nàng cũng hiểu bà ta đã đồng ý với Bùi Vĩnh Xương.
Nàng không thể không nghĩ gì bởi Bùi Vĩnh Xương đã gửi Tình cô cô đến đây.
Từ năm bảy tuổi, Bàn Nhi đã được người nhà gửi cho người khác nuôi nấng và từ lúc ấy đến nay, nàng chưa bao giờ trở về nhà. Trừ những ngày lễ tết mẫu thân của nàng thỉnh thoảng lên thăm nàng.
Vì hoàn cảnh khó xử của nàng mà nàng bị người khác xem là nữ nhi bị đem đi gởi nuôi, nhưng nàng khăng khăng rằng mọi chuyện không phải như thế. Dù “nương” không quá thân thiết với nàng, nhưng các tỷ tỷ khác trong nhà được học cái gì thì “nương” cũng cho nàng học cái đó. Do đó nàng khó tránh phải sống chung với Tình cô cô nhiều hơn.
Tình cô cô là ma ma giáo dưỡng “trong nhà”. Bà ta sinh ra đã long đong lận đận, cả cuộc đời phải chịu nhiều đắng cay. Nghe nói năm ấy bà ta là ca kỹ đứng đầu bảng của sông Tần Hoài, sau bao năm trắc trở khốn đốn, cuối bà ta cũng tìm được một chàng thư sinh đối xử thật lòng thật dạ với mình nên đã quyết định tự chuộc thân để gả cho người ta.
Ngỡ tưởng từ nay về sau sẽ được hạnh phúc và thoát khỏi bể khổ, ai ngờ đâu mọi chuyện không thể lường trước được. Nam nhân có mới nới cũ, miệng bảo yêu thương sâu đậm, nhưng thực ra chỉ ưa thích nhan sắc, si mê cái đẹp thôi. Khi thực sự chung sống với nhau, cái khó cái khổ mới từ từ lộ ra.
Nam nhân ấy thốt ra toàn là văn chương với những từ ngữ hoa mỹ, miệng bảo rằng bản thân tài hoa kiệt xuất, nhưng thực ra khi lập nghiệp lại chẳng làm nên trò trống gì.
Trong nhà còn một người mẹ già, lại thêm hai người đầy tớ hầu hạ, bề ngoài trông gia đạo khá giả, nhiều của cải, nhưng thực ra lại vô cùng sa sút và khốn đốn. Tình cô cô gả qua đó chưa được mấy năm, gia đạo đã chống đỡ không nổi và phải sống dựa vào vốn riêng mà Tình cô cô dành dụm được.
Thế nhưng, bà bà ghét bỏ bà ta xuất thân hèn kém làm bại hoại danh tiếng của nhi tử mình. Bà bà không chỉ gây khó dễ, không coi bà ta ra gì mà còn bắt nhi tức nạp tiếp cho nhi tử của mình.
Nạp thiếp xong, cuộc sống gia đình lại càng thêm thê lương, khốn khó. Nam nhân xuất thân là người đọc sách lại vô dụng, không chịu ra ngoài bươn chải kiếm sống khiến Tình cô cô vừa hầu hạ bá mẫu vừa phải lo toan cho cuộc sống của gia đình, do đó bà ta ngày một buồn bực, khó chịu hơn. Thêm nữa, tiểu thiếp ác độc, xấu xa kia buông lời gièm pha, xúi giục nam nhân bán Tình cô cô nhân lúc bà ta chưa già để đổi lấy bạc, Tình cô cô bất đắc dĩ đành phải vùng lên để kiếm kế sinh nhai cho mình.
Công việc của bà ta là dạy dỗ và chăm sóc cho các ngựa gầy “trong nhà”. Tình cô cô vốn xuất thân là ngựa gầy, lại được “danh sư” dạy dỗ, mắt thấy tai nghe rất nhiều thứ trong những năm lăn lộn nên am hiểu rất sâu sắc về cuộc đời.
Dựa vào sinh kế này, Tình cô cô mới có thể tự bảo toàn chính mình, mà hai tiếng “phu thê” cũng chỉ tồn tại trên danh nghĩa mà thôi. Tình cô cô thường không về nhà, chỉ khi nào nam nhân đó đến đòi bạc bà ta mới gặp mặt.
Tình cô cô vì thương xót hoàn cảnh của Bàn Nhi nên đã lén lút dạy cho nàng rất nhiều điều, tuy nàng không được học tỉ mỉ nhưng những thứ này cũng đã giúp đỡ nàng rất nhiều.
Kiếp trước của Bàn Nhi cũng giống như kiếp này, được Bùi Vĩnh Xương gửi đến Trần gia rồi lại được đưa vào Đông Cung, nhưng ở giữa không có ai mượn sức Bùi Vĩnh Xương để xáo trộn tình hình, nên hắn ta chỉ gửi một mình nàng đến.
Đây chắc chắn là cái gai trong lòng Thái tử phi, nên sau khi tiến vào Đông Cung, cuộc sống của Bàn Nhi cũng chẳng tốt đẹp gì. Thái tử phi muốn lợi dụng nàng để lôi kéo Thái tử về với mình, nhưng không muốn thấy nàng được sủng ái nên lại năm lần bảy lượt tìm cách chèn ép nàng.
Nàng không thạo chuyện đời, tính tình lại quá nhút nhát, nàng chỉ biết rằng nàng được Trần gia mua về để củng cố địa vị cho họ và phải làm việc theo sự điều khiển của Thái tử phi. Nàng tuy giận nhưng không dám nói mà chỉ luôn nhượng nhịn.
Không chỉ vậy, Thái tử phi vì không muốn nàng có thai nên đã nhiều lần âm thầm ra tay với nàng. Nhờ dựa vào những kiến thức y học và các phương pháp điều phối tinh dầu học được từ Tình cô cô, Bàn Nhi mới phát hiện ra chuyện này. Cũng nhờ đó, nàng có thể sinh hạ ba vị hoàng tử.
Sau này khi đã có quyền lực trong tay, nàng cho người đến Dương Châu để tìm Tình cô cô, nhưng lúc đấy đã năm, sáu năm trôi qua, Tình cô cô của năm ấy đã chết rồi. Người được nàng phái đi báo lại rằng, nam nhân kia vì bị tiểu thiếp xúi giục, đặt điều nên đã đánh chết Tình cô cô.
Tâm trạng của Bàn Nhi bỗng thay đổi, ánh mắt của Tình cô cô cũng để lộ nỗi bi thương và đau xót. Một lúc lâu sau, nàng mới hoàn hồn rồi vội vội vàng vàng đỡ Tình cô cô đang quỳ trước mặt mình lên.
“Ta mãi suy nghĩ đến ngây người. Cô cô mau đứng lên đi, Bàn Nhi không nỡ để người quỳ.”
Tình cô cô gần bốn mươi tuổi với nước da trắng nõn, mày ngài mắt phượng, thân hình hơi đầy đặn, nhìn thoáng qua cũng biết dung mạo thời son trẻ rất đẹp, chỉ tiếc là trong những năm qua bà ta lâm vào cảnh khó khăn, trên mặt phủ đầy bụi bặm chốn hồng trần, những nếp nhăn li ti nằm dày đặc trên vầng trán và ở khoé mắt. Bà ta mặc một chiếc áo khoác dài màu vàng nhạt như màu gỗ đàn hương, mái tóc đen sẫm được vén ra sau đầu và búi lại gọn gàng, ăn mặc trông rất sạch sẽ và gọn gàng, cách nói chuyện và phong thái của bà ta mang một nét duyên dáng đặc biệt khiến những ai tiếp chuyện với bà ta đều cảm thấy vui mắt vui tai.
“Sao cô nương lại nói nỡ hay không nỡ, quỳ lạy một cái là chuyện nên làm mà. Sau này cô nương sẽ là chủ tử của nô tỳ rồi.” Có lẽ Bùi Vĩnh Xương đã nói gì đó với Tình cô cô nên bà ta mới nói như vậy.
Bàn Nhi để Tình cô cô ngồi xuống cái giường đất trước mặt nàng, rồi bảo Hương Bồ dâng trà. Thấy trên má Tình cô cô có vết bầm, nàng không khỏi nhìn chăm chú vào nó.
Tình cô cô cúi đầu sờ mặt mình rồi nói: “Cảm ơn cô nương đã cho người đi tìm nô tỳ. Lần đó là do tiểu thiếp nói bậy bạ, bảo nô tỳ giấu bạc của nhà và mượn cớ đó để gọi nô tỳ về nhà. Về đến nơi, họ đánh nô tỳ bầm dập và không cho ra khỏi cửa, ép nô tỳ phải khuất phục, phải đồng ý giao hết lượng bạc nô tỳ kiếm được cho cả nhà họ thì mới thả ra ngoài.”
Mà cũng thật tình cờ, khi người được Bùi Vĩnh Xương phân phó tìm đến ngôi nhà đã nuôi dưỡng Bàn Nhi mới biết Tình cô cô đã về nhà. Khi đến phu gia của Tình cô cô để tìm bà ta, người đó nhìn thấy Tình cô cô đang bị nhốt và đánh đập trong nhà.
Bùi Vĩnh Xương là một người giàu có và quyền lực ở Dương Châu, ngay cả phủ đài đại nhân cũng phải nể mặt chứ nói chi một thư sinh nghèo túng. Chỉ cần cầm được số bạc ít ỏi, người nhà đó trơ tráo đem Tình cô cô ra đổi chác, hơn nữa vì để tỏ ra mình là những người hiểu chuyện, còn chủ động ký khế thư bán thê.
Nghe Tình cô cô kể xong, Bàn Nhi lại vui mừng vì quyết định kịp thời của mình, nếu không Tình cô cô sẽ gặp nguy hiểm.
Hai người cùng hàn huyên những chuyện cũ đã qua, trong lúc đó Bàn Nhi cho những người khác lui ra ngoài rồi tâm sự một chút về hoàn cảnh của mình với Tình cô cô. Trong lòng Tình cô cô cũng biết việc nào cũng có mặt lợi và mặt hại của nó, bây giờ bà ta cũng không được phép đổi ý. Thật ra đứng ở vị trí của bà ta, chỉ cần thoát ra khỏi ổ sói thì cho dù lưu lạc đến bất cứ chỗ nào khác cũng đều tốt hơn ở lại đó và bị người nhà kia chà đạp, chèn ép.
Đến chiều, Bùi Vĩnh Xương đến.
Nói là làm, Trần gia quyết định cử người vào cung, ngoài Bàn Nhi ra còn có điệt nữ của đại phu nhân. Chỉ là, điệt nữ của đại phu nhân được rước vào Đông cung làm thiếp, còn Bàn Nhi tiến cung làm nha hoàn và vẫn phải ở bên cạnh Thái tử phi. Bàn Nhi thở dài nhưng ngoài mặt thì không nói gì.
Đương nhiên, trong dự tính của nàng thì mọi thứ không chỉ dừng ở mức như thế, nếu không kiếp này của nàng không có gì khác biệt so với kiếp trước, vẫn sẽ là nô tỳ của Thái tử phi và bị Thái tử phi chèn ép. Sau khi vào cung, nàng mang thân phận là nô tỳ của Thái tử phi, khi đó việc muốn thoát khỏi tầm tay của Thái tử phi sẽ không hề dễ dàng, hoặc là đứng lên đối mặt với mọi thứ hoặc là cúi đầu và chấp nhận số phận hèn mọn.
Tuy nhiên, nàng sẽ không nói cho Bùi Vĩnh Xương nghe những điều này, chỉ dựa vào sức mạnh và mưu kế của mình mới có thể khiến cho Bùi Vĩnh Xương nguyện cống hiến cả đời hắn ta cho nàng để nàng sử dụng.
Trong khi đó, hai nha đầu Hương Bồ và Thanh Đại đang vô cùng đau buồn, vì Bùi Vĩnh Xương cũng có nói nếu Bàn Nhi vào cung với tư cách là nha hoàn thì bản thân nàng sẽ là nô tỳ và không được phép đưa người vào cung để hầu hạ.
Tình cô cô có thể đi cùng là vì hắn ta lấy cớ rằng Tình cô cô là nãi nương của Bàn Nhi, hai người họ là người thân của nhau nên thực sự không thể tách rời nhau. Nhị phu nhân cho rằng đây là cách để kìm hãm Bàn Nhi, sẽ đưa cho Thái tử phi để nàng ta nắm giữ trước, nên mới đồng ý.
Mấy ngày nay, hai nha đầu Hương Bồ và Thanh Đại đều suy sụp tinh thần. Vốn dĩ, họ được Bùi Vĩnh Xương mua về để hầu hạ cho Bàn Nhi, nếu không được ở cạnh và hầu hạ cô nương, không biết sau này họ sẽ đi về đâu. Nhiều nha đầu ở tầm tuổi họ đều được mua về làm nha hoàn và cuối cùng bị đưa vào các kỹ viện lầu xanh tồi tàn thấp kém.
Nhìn thấy hai nàng ấy ủ ê mấy ngày trời như vậy, Bàn Nhi thực sự không nhẫn tâm nên gọi họ đến trước mặt.
“Chỉ cần các ngươi hết lòng phục vụ, nghe lời ta, ta nhất định sẽ đưa các ngươi vào cung với ta.”
Lúc đầu, hai nha đầu vui mừng khôn xiết, sau lại lo lắng nói: “Nhưng lão gia nói cố gắng lắm cũng chỉ đưa Tình cô cô vào được thôi.”
Tình cô cô cũng thích hai tiểu nha đầu này, dù mấy ngày nay buồn bã, nhưng họ chưa bao giờ tỏ ra ghen tị hay bất mãn.
Trong cuộc đời mình, bà ta đã chứng kiến biết bao thảm kịch nhân gian mà người thường không thể nhìn thấy, lúc còn thơ bé, tiếp đó là bên bờ sông Tần Hoài và kể cả sau khi đã trở thành một ma ma giáo dưỡng, bà ta cũng đã nhìn thấy rất nhiều tiểu cô nương nhỏ xíu bị người nhà bán đi. Đối với chúng, việc phải nhịn đói và bị đánh đập để học nghệ đã là chuyện thường ngày.
Tương tự như Bàn Nhi của hồi đó, giống với Hương Bồ và Thanh Đại của bây giờ, những đứa trẻ càng hiểu chuyện càng khiến người khác không đành lòng bỏ rơi.
Bà ta bất giác nhìn Bàn Nhi. Những ngày được gặp lại Bàn Nhi, bà ta cũng cảm thấy tính cách của Bàn Nhi đã thay đổi rất nhiều. Bề ngoài vẫn như xưa, chỉ là có lẽ nàng đã phải gặp phải biến cố lớn nên mới thay đổi nhiều như thế.
Nhớ lại những gì mà người nhà của Bàn Nhi đã làm với nàng khi ấy và thái độ bán nữ nhi của mình mà không hề do dự của mẫu thân Bàn Nhi, bà ta hiểu vì sao nàng lại như thế. Với bà ta, Bàn Nhi của trước đây quá lương thiện và quá yếu đuối. Một đứa trẻ như thế, nếu có người bảo vệ, chở che cho thì không sao, nhưng nếu rời khỏi vòng tay bảo vệ thì sẽ thế nào.
Những nữ nhân như bà ta, khi rơi vào bể khổ, nếu không tự tính toán đường đi nước bước cho bản thân, thì những ngày đầy nhọc nhằn, khó khăn của sau này sẽ còn mãi, vì vậy bà ta cũng rất mừng vì sự thay đổi này của Bàn Nhi. Làm sao bà ta biết được Bàn Nhi của kiếp trước vì đã nếm đủ khổ cực của thế gian mới học được cách bày mưu tính kế cho bản thân, chứ không chỉ đơn giản là vì những người ở Dương Châu.
“Thế nên ta mới bảo các ngươi hãy nghe theo ta.” Nói xong, Bàn Nhi vẫy tay ra hiệu cho hai nha đầu lại gần và căn dặn họ vài chuyện.
Nghe xong, họ rất ngạc nhiên và nghi ngờ, không biết liệu nếu làm thế, Bùi lão gia có đồng ý cho họ đi theo cô nương hay không?
Tình cô cô bật cười rồi nói với Bàn Nhi: “Nếu chỉ dựa vào hai nha đầu này thì e là chưa đủ đâu.”
Bàn Nhi đảo mắt rồi mỉm cười, đáp lại: “Thế nên, khi ma ma Lý Vinh Gia do nhị phu nhân cử qua đến đây, mặc kệ bà ta nói hay làm gì, các ngươi chỉ cần đứng nghe và xem thôi. Bà ta càng hung hăng, càn quấy, chuyện của chúng ta càng dễ thực hiện.”
Lý Vinh Gia là ma ma được nhị phu nhân cử đến để dạy quy tắc cho Bàn Nhi, đại để là sợ quân cờ Bàn Nhi vượt khỏi tầm kiểm soát nên cái cớ dạy quy củ là giả, mục đích thật là để ra oai với nàng. Bà ta ghé qua mới hai ngày, nhưng Hương Bồ và những người khác đã kêu than không ngớt, đủ để biết bà ta khó đối phó đến nhường nào.
Nhưng Lý Vinh Gia có liên quan gì đến vấn đề này?
Hai nha đầu vẫn mù mà mù mờ, nhưng thấy cô nương và Tình cô cô nói thế, họ đành nghe lời và làm theo những gì Bàn Nhi đã căn dặn.
App TYT & Wisteria team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT