Trời đang rét đậm nên mới có một trận tuyết dày đặc. Mấy ngày nay tuyết rơi mù mịt như lông ngỗng tung bay, dân chúng trong Kinh Thành đều lo lắng sợ đây là một trận bão tuyết, ai ngờ tự nhiên trời quang mây tạnh.
Trên những viên ngói lưu ly màu vàng trong Tử Cấm Thành vẫn còn phủ một tầng trắng xóa, nhưng tuyết đọng trên các con đường trong Hoàng cung và hành lang đã sớm được làm sạch. Người ta thường nói ‘tuyết rơi không lạnh, tuyết tan lạnh’, rõ ràng là vào ngày đông giá lạnh, thế mà cung nữ và thái giám đều tươi cười vui vẻ, đi đi lại lại một cách vội vàng.
Hôm nay là đại thọ của Ý An Hoàng Thái hậu. Mặc dù Thái hậu cho rằng lễ tang của Tiên đế mới qua chưa đầy một năm, không nên tổ chức đại thọ của bà linh đình như vậy, nhưng Hoàng đế là người nhân từ hiếu thuận, hạ lệnh cho Hoàng hậu nương nương lo liệu việc chúc thọ Thái hậu, chỉ chọn mệnh phụ tam phẩm trở lên và các hoàng thân quốc thích để bày tiệc chúc thọ Thái hậu tại Từ Ninh Cung.
Sự yên tĩnh thường ngày trong Từ Ninh Cung đã thay đổi.
Tại Thính Hí Lâu ở hậu hoa viên, tiếng chiêng trống huyên náo vang trời, Thái hậu thật sự không thích loại tạp kỹ ồn ào này lắm, nhưng cung nữ bên cạnh nói, từ trước đến nay đều mừng thọ cho người lớn trong nhà như thế, đây là tấm lòng của Hoàng thượng và Hoàng hậu nương nương. Thái hậu cũng biết đây là Hoàng đế và Hoàng hậu muốn cho bà vui vẻ nên mới mở miệng nói: "Vậy thì bắt đầu đi…"
Náo nhiệt suốt một ngày, đến buổi chiều nghe kịch thì Thái hậu thấy mệt nên về tẩm điện nghỉ ngơi trước.
Ý An Hoàng Thái hậu mặc áo choàng thêu long phượng bằng kim tuyến màu vàng, phượng mão và trang sức trên đầu đều được tháo xuống, rã rời dựa vào chiếc gối mềm trên giường quý phi, hai mắt nhắm nghiền.
Cung nữ quỳ gối trước giường, nhẹ nhàng bóp chân cho bà, thấy phía trên không có động tĩnh thì mới thật cẩn thận ngẩng đầu nhìn lên.
Nhìn vẻ ngoài của Thái hậu lúc này, ai có thể tin được cháu trai của bà cũng đã gần mười lăm tuổi chứ? Thái hậu nương nương có cách để gìn giữ nhan sắc, Tiên đế chầu trời lúc tuổi già, duy chỉ có Thái hậu vẫn được thời gian ưu ái, rõ ràng là chỉ kém hơn Tiên đế mười tuổi, nhưng khi so với Hoàng hậu nương nương thì lại chẳng khác gì hai tỷ muội.
Có lẽ chỉ có nữ tử như vậy mới có thể được Hoàng đế sủng ái, thống lĩnh lục cung, cuối cùng không chỉ có nhi tử trở thành Hoàng đế mà chính mình cũng là nữ tử tôn quý nhất thiên hạ.
Dường như âm thanh của đoàn hí kịch vẫn có thể loáng thoáng truyền đến đây, người mặc áo xanh hát những lời ca uyển chuyển du dương.
“Trước sao hồng tía đua chen,
Giờ sao giếng lấp tường hoen thế này?
Cảnh xuân sắc thắm còn đây
Lòng xuân lại đã đâu hay nhà nào
Sương giăng sớm, chiều mây cao
Mưa che tranh cũ, khói xao ảnh thuyền
Tuổi xuân thiếp khóa trong hiên
Ngẩn ngơ ba tháng xuân nghiêng qua trời…”
Thái hậu đột nhiên nhớ tới lúc bà còn trẻ. Khi ấy bà cùng lắm mới chỉ ở lứa tuổi cập kê, non nớt ngây ngô, giống như một cây thanh mai còn chưa trưởng thành. Giang Nam mưa bụi mịt mờ, người thiếu nữ còn đang ngơ ngác trước tương lai không rõ, ai ngờ sau này lại có phúc lớn như vậy.
Bà vốn chỉ là con ngựa gầy được một hộ gia đình nuôi dưỡng ở Dương Châu, tình cờ được con rể của Trần gia mua về đưa vào trong Kinh Thành, sau đó lại bị đưa vào Đông Cung làm người hầu thân cận cho Thái tử phi, con gái của Trần gia.
Giữa muôn vàn bể bãi nương dâu, dù bà yếu đuối ngây thơ cũng bị hậu cung ăn thịt người này ép bức thành nữ tử tâm cơ thâm trầm.
Nửa đời trước im hơi lặng tiếng trong hậu cung của Tiên đế, ngoại trừ sinh ra Tam hoàng tử thì ở trong cung nơi muôn hoa khoe sắc này quả thực bà không đáng để chú ý đến. Mãi đến cái tuổi bốn mươi, vì con cháu, vì chính mình nên bà mới bất chấp tất cả đi tranh đoạt.
May mà cuối cùng lại trở thành người thắng lớn nhất, sau khi Tiên đế được an táng, phi tần còn ở lại đều bị chuyển vào Thọ Khang Cung, chỉ mỗi mình bà ngồi lên vị trí Hoàng Thái hậu với tư cách Hoàng quý phi, vào ở trong Từ Ninh Cung, được người trong thiên hạ phụng dưỡng. Giả sử sau khi yên nghỉ thì cũng có thể được chôn cùng Tiên đế.
Ai cũng nói bà có phúc, ngay cả Ý An Hoàng Thái hậu cũng cảm thấy mình thật là may mắn.
May mắn ư?
Nhưng trong Hoàng cung này, điều khiến người ta xem thường nhất chính là may mắn.
Có may mắn thì có thể đi được một lúc nhưng lại không đi được một đời.
Mọi người đều cảm thấy nàng làm Thái hậu nhất định là rất vui sướng, bà cũng cảm thấy mình nên cảm thấy vui vẻ, nhưng bà luôn nhớ tới cảnh tượng lúc Tiên đế băng hà.
Ông lớn hơn bà mười tuổi, bà lại giữ gìn được khuôn mặt trẻ trung. Tuy ông không nói gì nhưng lại luôn âm thầm gọi thái y tìm phương pháp dưỡng sinh. Cho dù như vậy, ông vẫn rời đi trước bà.
Trước khi đi, ông nắm chặt tay bà, tuy rằng không nói gì nhưng trong mắt lại tràn đầy tiếng thở dài: "Trẫm ở Đế Lăng chờ nàng..."
Bà vùi đầu vào tay Tiên đế, nước mắt làm ướt lòng bàn tay ông, nhưng trong lòng lại chẳng có cảm giác gì. Diễn trò đã trở thành bản năng của những nữ nhân chốn thâm cung này, bà đã không phân biệt được nước mắt này chảy vì điều gì.
Bà biết sau khi mình chết, đã được định sẵn là sẽ được chôn cùng ông, ngay cả Tiên Hoàng hậu cũng không có được vinh dự này. Ông đã sớm nói với bà, vị trí ở bên cạnh ông chỉ dành riêng cho bà.
Sau khi Tiên đế băng hà, bà ăn không ngon ngủ không yên suốt hai tháng. Sau đó bà lại nghĩ như vậy không phải rất tốt sao? Cuối cùng bà không cần dè dặt hao tâm tổn sức để lấy lòng ông, không cần sợ lòng Hoàng đế khó dò, càng không cần sợ một ngày nào đó có hoàng tử khác ngồi ở trên đầu nhi tử của bà.
Bà cũng không tham lam vị trí kia, chỉ là tranh giành nhiều năm như vậy, nhất định phải thắng, bằng không thì bà và con cháu của bà đều phải chết. Vì vậy, chỉ có thể thắng, không thể thua.
Bà thắng rồi, bà trở thành Hoàng thái hậu trên vạn người, hẳn là bà phải vui vẻ mới đúng.
Bà rất hạnh phúc!
"Nương nương, Thái hậu nương nương..."
Ý An Hoàng thái hậu vừa mở mắt ra, đập vào mắt chính là khuôn mặt của Thiến ma ma tâm phúc của bà.
"Có chuyện gì vậy? Ai gia ngủ bao lâu rồi?”
Thiến ma ma nhỏ giọng nói: "Nương nương ngủ chưa được bao lâu, là nô tỳ có chuyện cần bẩm báo.”
Thái hậu khẽ nhíu mày, trong lòng bà biết rõ, Thiến ma ma không phải là người làm việc không có mục đích rõ ràng, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi. Nhưng giấc mơ đang đẹp thì bị cắt đứt, bà khó tránh khỏi có vài phần không vui.
"Thái giám canh giữ Lãnh Cung đến báo, thứ nhân Trần thị đã qua đời rồi."
"Chết rồi sao?" Thái hậu có chút sửng sốt, sau đó mới lấy lại bình tĩnh: "Chết thì cũng đã chết rồi, tuổi của bà ta cũng không còn trẻ, chịu đựng thật giỏi.” Thái hậu thở dài một tiếng.
Thiến ma ma nhìn biểu cảm trên mặt nàng, phụ họa theo: "Cũng không phải giỏi chịu đựng, lúc Tiên đế băng hà đã báo không được nữa rồi, cứ thoi thóp như thế. Cũng là Hoàng thái hậu nhân từ, không tiếc tiền của đem biết bao dược liệu quý hiếm đưa vào Lãnh Cung, thế mà bà ta còn nói người không có ý tốt. Thật tình, bà ta không chịu nghĩ tới năm đó nếu như không người cầu xin thương tình thì bà ta sớm đã chết cùng với quân tạo phản rồi. Nhờ người nên bà ta mới có thể sống lay lắt thêm được nhiều năm như vậy.”
"Người chết như đèn tắt, ngươi cũng không cần cằn nhằn bà ta. Truyền lệnh của ta, chôn cất bà ta theo quy định của phi vị, coi như là trả lại toàn bộ tình nghĩa năm đó.”
Tình nghĩa sao?
Thái hậu im lặng nuốt nước bọt, trong lòng có chút châm chọc lại có chút phiền muộn. Còn về sự tiếp nhận mệnh lệnh của Thiến ma ma, lời nói ấy không lọt vào tai bà. Nhìn xem, kẻ thù lớn nhất cũng đã chết rồi, bà đáng lẽ ra nên vui mừng mới đúng. Thái hậu lại ngủ thiếp đi, trong mơ vẫn có giọng hát hý kịch nhẹ nhàng như cũ.
“Cảnh sắc mùa xuân năm nay thật biết chọc ghẹo,
Chỗ cao chỗ thấp đều được vẽ bức tranh tường,
Thì ra xuân tình bay lơ lửng khắp muôn nơi.
Là dây đồ mi móc được sợi vải quần thoa,
Hoa như lòng người hướng tới chốn xuân rực rỡ.”
Bàn Nhi “xuất giá” rồi. Bán được một nghìn tám trăm lượng bạc.
Phải biết rằng ngựa gầy ở Dương Châu, ngựa gầy thượng đẳng nhất cũng chỉ bán được hơn một ngàn lượng. Một ngàn tám trăm lượng chắc chắn là một mức giá cao, ngay cả mấy ngày nay ‘nương’ cũng vui mừng hớn hở, nương trong nhà cũng phấn khởi ra mặt.
Chẳng trách các bà ấy lại vui mừng như vậy, Dương Châu xưa nay có loại "quy tắc" này, có những gia đình nghèo khổ không nuôi nổi con gái, đành đưa đến nhà người khác để "nuôi dưỡng".
Bình thường đều là hai bên tiền trao cháo múc, mặt ngoài nói là nhận nuôi, thật ra là tất cả đều là giữ thể diện cho đôi bên.
Mà trường hợp của Bàn Nhi không giống với người bình thường, cha mẹ ruột của nàng và gia đình nuôi ngựa gầy này là họ hàng thân thích, mẹ của Bàn Nhi lúc trước thật sự cũng không phải là muốn bán con gái, nhưng trong nhà thực sự không còn gạo để ăn, buộc phải gửi nữ nhi tới đây để đổi lấy vài lượng bạc.
Nói là đợi sau khi có tiền sẽ lập tức đến chuộc lại, ai ngờ vẫn không gom được đủ tiền, thế là Bàn Nhi lại tiếp tục được nuôi dưỡng ở đây như vậy. Đi theo các tỷ nhi được gởi nuôi ở đây học quy tắc, học cầm kỳ thi họa, ngược lại cũng học được không ít thứ bổ ích. Mấy ngày trước có phú hộ lão gia đến chọn ngựa gầy, các tỷ nhi được "nương" dày công chăm sóc đều không được chọn, ngược lại nhìn trúng cô nương Bàn Nhi rời nhà nửa chừng này.
"Nương" biết Bàn Nhi lớn lên sẽ rất xinh đẹp, bằng không bà ấy cũng sẽ không giữ Bàn Nhi ở nhà nuôi dưỡng, biết người biểu tẩu kia của mình là người khó chơi, còn không biết việc này có thể thành công hay không nên đã dứt khoát hét ra một cái giá thật cao.
Một ngàn tám trăm lượng. Ai ngờ đối phương lại đồng ý.
Lần này “nương” ngất xỉu rồi, mẹ ruột ở nhà cũng choáng váng, sau một hồi thương lượng thì quyết định bán con gái, hai nhà mỗi bên một nửa chia đều số bạc này.
Tất nhiên chắc chắn số bạc sẽ không được chia đều. Nếu không thì hai ngày nay trong "nhà" đã không ồn ào đến vậy. Mẹ ruột của Bàn Nhi liên tiếp tìm tới tận cửa, cãi nhau vài trận với "nương" trong nhà, thế nhưng lúc đối diện với Bàn Nhi đều bày ra một dáng vẻ hân hoan vui mừng.
Về sau cũng không biết hai người đạt được thỏa thuận như thế nào, mẹ ruột đến khuyên nhủ Bàn Nhi, nói nàng đừng oán giận, thật sự là trong nhà quá nghèo, Nhị ca của Bàn Nhi đến nay vẫn chưa thành thân, cũng không thể cứ để hắn ta độc thân cả đời được, con cái trong nhà đại ca lại nhiều, hàng năm đều thiếu thốn nợ nần.
Lại nói phú hộ lão gia mua nàng về là để làm thiếp, so với gả vào nhà bần hàn, thì như bây giờ chẳng khác nào chuột sa chĩnh gạo. Bà ta toàn nói những lời ba hoa chích chòe, còn hứa hẹn sẽ cho Bàn Nhi năm mươi lượng bạc nhét đáy giương, sau đó lại còn ôm nàng khóc cả buổi, cuối cùng Bàn Nhi cũng gật đầu đồng ý.
Ngày hôm sau, mẫu thân vui vẻ cầm bạc rời đi, trước khi đi nhét cho Bàn Nhi năm mươi lượng bạc.
Thực ra Bàn Nhi biết, những lời mẫu thân nàng nói đều là dối trá, nếu như thật sự coi trọng nàng thì đã không để nàng ở đây mãi không đưa về nhà. Còn không phải vừa muốn bán nàng lấy bạc, lại sợ bị người ta biết làm hỏng thanh danh hay sao? Có mấy trăm lượng bạc kia đến tay, chắc chắn thanh danh này cũng có thể không cần rồi.
Có điều cho dù nàng biết thì có thể làm gì được. Dù sao vẫn tốt hơn là so với việc ngày nào đó bị xé rách thể diện bán vào thanh lâu, có tỷ tỷ "trong nhà" đã qua tuổi không được người chọn đi, cuối cùng bị bán vào lầu xanh, nghe các tỷ tỷ khác nói, như vậy là hỏng cả một đời rồi.
Cho nên làm thiếp thì làm thiếp đi, tuy rằng vị phú hộ lão gia kia có vẻ hơi béo một tí.
Cứ như vậy, Bàn Nhi rời khỏi Tô Châu, ngồi thuyền đi thẳng về hướng Kinh Thành. Dọc theo đường đi ông chủ làm nghề buôn muối đối xử với nàng cũng không tệ, vừa không thiếu ăn cũng không thiếu mặc, còn phái hai tiểu nha đầu hầu hạ nàng, ngay cả ánh mắt nhìn nàng cũng có chút kỳ lạ. Bàn Nhi là người nhát gan, bị bọn họ dọa sợ, bình thường có thể ở trong khoang thuyền thì sẽ ở mãi trong đó không ra.
Cũng không biết là bị hù dọa hay là như thế nào, nữ tử Bàn Nhi này lớn lên ở vùng sông nước lại bị say sóng, nôn đến tối tăm mặt mày, mới chưa được mấy ngày cả người đã suy nhược đến mức chỉ có thể nằm im một chỗ.
"Cô nương, nô tỳ hầu hạ người uống thuốc."
Một nha đầu thân hình nhỏ nhắn gầy guộc bưng chén thuốc bước vào, nàng ấy mặc một bộ tỷ giáp màu xanh biếc, khuôn mặt xanh xao vàng vọt, dường như xiêm y có chút không vừa người, xộc xệch quấn quanh cơ thể. Đứng ở trước giường là một nha hoàn gầy tong teo giống như nha đầu kia, chỉ là nha đầu kia có khuôn mặt nhỏ nhắn, thì nha hoàn mảnh mai này lại có một khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt vừa to vừa tròn, nhìn có chút khờ khạo hồn nhiên.
Hai nha đầu này cùng lắm cũng chỉ mười hai, mười ba tuổi, cũng không có sức, chỉ có thể cùng nhau đỡ Bàn Nhi dậy, sau đó một người đỡ nàng, một người hầu hạ nàng uống thuốc.
Có thể nhìn ra được hai nàng ấy chỉ mới vừa học cách săn sóc người khác chưa được bao lâu, bởi vì các nàng ấy đút thuốc cho Bàn Nhi như thế này, một nửa số thuốc trong chén đều chảy xuống theo khóe miệng. May mà trước mặt Bàn Nhi có khăn tay, nên không đến mức bị dính thuốc khắp người.
Bàn Nhi ho một tiếng, nói: "Ai... Ta tự uống được rồi.”
Cũng may hai nha đầu này ngơ ngơ ngẩn ngẩn, Bàn Nhi đã tỉnh lại mấy ngày, nhưng các nàng ấy không nhận ra có gì khác thường. Nếu tùy tiện đổi một nha đầu thông minh lanh lợi khác đã sớm hiểu rõ được chân tướng ngay sau khi Bàn Nhi tỉnh lại.
Đúng vậy, Bàn Nhi đã thay đổi rồi.
Lúc này Bàn Nhi tuy vẫn là Bàn Nhi, nhưng cũng là Ý An Hoàng thái hậu.
Nhưng lúc này Bàn Nhi chẳng qua chỉ là một con ngựa gầy bị người ta mua về, nàng còn chưa đến Trần gia, cũng chưa được Trần gia đưa vào Đông Cung, giúp Thất cô nương của đích xuất Trần gia, cũng chính là đương kim Thái tử phi đang được sủng ái, đương nhiên cũng chưa sinh hạ Tam hoàng tử và Thập Lục hoàng tử, sau đó còn trở thành Lệ Hoàng quý phi thống lĩnh hậu cung, cho đến khi nhi tử đăng cơ, nàng lại trở thành Hoàng thái hậu.
Một khắc trước Ý An Hoàng thái hậu đã ngủ ở Từ Ninh Cung, hôm nay là đại thọ của bà, Hoàng đế nhân hiếu, dâng lên bảo vật thiên hạ để chúc thọ bà.
Thấy con trai và con dâu ân ái, huynh đệ tay chân tình thâm, trên dưới hậu cung gió êm sóng lặng, Ý An Hoàng thái hậu cảm thấy rất hài lòng, cũng cảm thấy đời này của mình xem như là công đức viên mãn, nếu hỏi có tiếc nuối gì không, thật đúng là không có.
Ai ngờ vừa mở mắt lại trở về năm mười lăm tuổi, nàng đang trên đường được đưa đến Trần gia ở Kinh Thành.
App TYT & Wisteria team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT