Vinh An Đường là nơi lão phu nhân của Trần gia sinh sống. Lúc này ở phía Đông của Vinh An Đường, Trần lão phu nhân đang nói chuyện với Dư ma ma. Hai người họ đang nói chuyện của nhị phòng.

Thật ra nhị phu nhân hoàn toàn không biết, cho dù đại phu nhân không đem chuyện này tâu lại trước mặt lão phu nhân, Trần lão phu nhân cũng sẽ tìm cơ hội để xử lý xong việc này.

Thái tử phi được bà ta nuôi dưỡng từ hồi sáu tuổi, theo bà ta thì đứa tôn nữ này được bà ta dạy dỗ cực kỳ tốt, chỉ mỗi tội tính cách không được bao dung. Tính nết không độ lượng này được Trần lão phu nhân cho rằng là di truyền từ nhị phu nhân

“Tứ cô gia lần này đã tìm được một ngựa gầy từ Giang Nam, nhị phu nhân cũng đã gặp người đó rồi, lão nô thấy rằng chuyện này sớm muộn gì cũng sẽ thành sự thực.” Dư ma ma vừa bóp vai cho lão phu nhân, vừa nhẹ giọng nói.

Lão phu nhân nhắm mắt lại, đưa tay lần chuỗi hạt tràng: “Nếu không phải do thất nha đầu không khoan dung cho người khác thì ta cần chi phải bận tâm đến nó như vậy.”

“Được lão phu nhân để mắt đến nhất định sẽ chu toàn thôi. Trong phủ càng ngày càng tốt hơn đều là nhờ có lão phu nhân cả.”

“Dù gì thì tuổi tác của ta cũng lớn rồi, có những việc ta không thể lo hết được. Mà thất nha đầu này, nếu không phải năm đó khi xuất giá gây ra một trận rắc rối thì ai mà ngờ nó lại có tính cách như vậy chứ? Nhưng đáng tiếc lúc đó cũng đã quá muộn rồi. Hy vọng bây giờ nó có thể nghĩ thoáng hơn một chút, có lẽ nha đầu đó có thể cân nhắc nuôi thêm một tì thiếp nữa trong tay cũng tốt hơn là cứ ngang ngạnh chống đỡ như thế này.”

Nhắc đến chuyện năm đó, Dư ma ma cũng là một trong những người hiểu rõ tình hình.

Khi nữ tử của các gia đình giàu có xuất giá, của hồi môn sẽ luôn được chuẩn bị tất cả mọi thứ, bao gồm cả những vật dụng sinh hoạt hàng ngày từ khi sống đến lúc chết, thậm chí còn có cả quan tài làm của hồi môn. Điều này để nói với phu gia rằng gia đình chúng ta gả con gái đi đến quan tài cũng không cần phu gia các vị chuẩn bị. Nếu như gặp phải những gia đình quan viên, bọn họ còn phải tìm thêm một vài nha đầu xinh đẹp để đi cùng khi gả nữ nhi.

Việc này là để phòng nhỡ mai sau nữ nhi ở phu gia nếu cần tới thì chính những nha đầu này có thể trực tiếp chải tóc bới đầu để đến hầu hạ phu quân, cũng tránh được việc người ngoài chia sớt sủng ái.

Năm đó Trần gia đã sắp xếp như vậy, vì lo nghĩ cho thất cô nương là Thái tử phi nên còn đặc biệt tìm một vài người nhan sắc xuất chúng. Nhưng tiếc là thất cô nương không nhìn ra được sự khổ tâm của mọi người trong nhà, ngoài mặt thì không dám phản bác lại công sức của trưởng bối, nhưng trong lòng thì lại âm thầm liên tục tính kế lợi dụng những ca ca của mình để dẹp mớ a hoàn hồi môn đó sang một bên. Sự việc đó xảy ra đã khiến lão phu nhân rất tức giận.

Sau khi chuyện đã đến mức đó, cộng thêm địa vị của thất cô nương bây giờ cũng không như ngày trước, cho dù lão phu nhân có bất mãn cũng không thể nào không nể mặt nàng ta được. Người của Trần gia vừa hồi hộp, vừa hoảng sợ trước lòng dạ tấm ngẩm tầm ngầm của thất cô nương, vì trước kia chưa từng xảy ra chuyện nào giống như thế này. Mà ở bên ngoài lại chẳng có tin tức gì, người trong nhà đau khổ nói không nên lời, nghĩ tới nàng ta được lão phu nhân dạy dỗ, bọn họ phỏng đoán nàng ta cũng đã học được một vài thủ đoạn.

Ban đầu lão phu nhân vẫn luôn lo lắng khi gả nàng ta vào trong cung, tình hình trong cung rất phức tạp, nàng ta khó có thể có được vị thế, nhưng bây giờ nhìn thấy bản lĩnh của nàng ta, lão phu nhân cũng có chút yên tâm rồi.

Vốn tưởng nàng ta bác bỏ ý tốt của mọi người trong nhà, nếu như có thể khiến cho đại sự của bản thân xuôi chèo mát mái thì cũng được đi, nhưng sự thật chứng minh rằng có một số thứ nhất định phải tồn tại.

Mấy năm trở lại đây, mọi người ở Trần gia luôn theo dõi nhất cử nhất động ở Đông Cung, tất cả hành vi của Thái tử phi đối với lão phu nhân chẳng khác nào biến phụ nhân xuất thân từ thế gia vọng tộc này trở thành một trò cười cho thiên hạ.

Nhưng đáng tiếc tay ngắn chẳng với tới trời, cho dù bà ta muốn chỉ bảo tôn nữ, nhưng một mặt không dễ gặp mặt tôn nữ, mặt khác Thái tử phi quá kiên định với chủ kiến của mình nên bà ta không thể nói rõ chuyện này được. Chính vì vậy, mọi chuyện mới phát triển thành ra như thế này.

Tất cả mọi thứ chẳng qua là vì muốn thông qua tay của nhị phu nhân để đưa người vào cung, còn về việc đưa ai vào, lão phu nhân thật sự không quan tâm. Bà ta chẳng qua cũng chỉ muốn củng cố địa vị của Thái tử phi và giữ thể diện cho Trần gia.

“Lão phu nhân cũng đừng lo lắng, Thái tử phi nhất định có thể hiểu được nỗi khổ tâm của người, đều là thân phận nữ nhân cả, Thái tử phi tự nhiên sẽ thấu hiểu tâm tư của người thôi. Ai mà chẳng mong được cùng một người kết đôi suốt đời suốt kiếp chứ? Chỉ có thể dựa vào trải nghiệm của bản thân để lĩnh ngộ, lúc đó mới biết tốt xấu.”

“Cũng mong là vậy.” Lão phu nhân thở dài.

“Bên chỗ ba vị phu nhân nên xử trí thế nào? Còn có Tề đại thái thái, Duy đại thái thái, Như cô nãi nãi dạo gần đây đều rất ít ghé qua đây.”

Tề đại thái thái, Duy đại thái thái, Như cô nãi nãi đều là nữ thân quyến nhánh bên của Trần gia, họ cũng coi như có chút thể diện trong Trần phủ, nếu không họ cũng sẽ không thể ung dung liên tục tới tới lui lui ở Trần gia được.

“Những người khác thì không nói, nô tỳ sợ rằng trong lòng đại phu nhân không vui.” Dư ma ma lại nói.

Mặt lão phu nhân tối sầm lại, sao bà ta không nghĩ tới điều Dư ma ma nghĩ đến được chứ.

Trần gia là một đại gia tộc ở Giang Tây, thi thư truyền gia, trong họ có không ít người làm quan.

Chi của Trần lão thái gia ban đầu vốn chỉ là một chi bên của gia tộc Trần Thị, nhưng vì có một nội các thủ phụ nên địa vị trong gia tộc cũng khác. Trần thủ phụ có bốn quý tử, cả bốn người đều là Tiến sĩ.

Trưởng tử Trần Bình Văn là Tiến sĩ năm Kiến Võ thứ mười với chức lễ bộ thị lang. Thứ tử Trần Bình Vũ được coi là người ít tham vọng nhất trong bốn huynh đệ, chỉ có một công danh cử nhân, không ngờ sau khi Thái tử phi được gả vào Đông Cung, hắn hưởng đặc ân của nữ nhi mà được thăng làm tán quan ngũ phẩm. Tam tử Trần Bình Chương là con của thứ thiếp được ghi dưới danh nghĩa của lão phu nhân, là Tiến sĩ năm Kiến Võ thứ mười tám, hiện nay đảm nhận nhiệm vụ tham chính ở Sơn Tây. Tứ tử cũng là ấu tử của Trần Các lão, mới chỉ hai mươi lăm tuổi, không những đã thuận lợi vượt qua kỳ thi Tiến sĩ, mà còn là Thứ cát sĩ, hiện đang ở Hàn Lâm Viện.

Vậy nên nói trên dưới Trần gia đều thanh cao và tôn quý quả thật không sai chút nào.

Năm đó Phó hoàng hậu vì đánh giá cao lòng trung thành của Trần Các lão với hoàng gia suốt hai triều đại nên mới để Thái tử cầu thân với nữ nhi của Trần gia, bà ta cũng vừa ý Trần gia là gia tộc thanh quý qua nhiều thế hệ, luôn giữ địa vị đầu bảng trong tầng lớp quan lại.

Theo lẽ mà nói, Trần Bình Văn là trưởng tử của Trần gia, Trần Các lão đã sáu mươi tuổi, chẳng mấy năm nữa là sẽ về hưu, lúc đó đương nhiên Trần Bình Văn sẽ đi lên, đáng lý sẽ do đại phòng tuyển chọn nữ nhi đến tuổi. Nhưng đích trưởng nữ, đích thứ nữ của đại phòng hết người này đến người kia đều đã xuất giá, đích ấu nữ mới chỉ mười ba tuổi, mà Thái tử thì đã đến tuổi hai mươi, cho nên độ tuổi của hai bên không thích hợp.

Còn các thứ nữ đủ tuổi thì sao có thể đem thứ nữ sánh đôi với Thái tử được.

Thất cô nương của nhị phòng từ nhỏ đã được lão phu nhân nuôi dạy, dung mạo lẫn tài đức đều xuất sắc, thêm nữa nhị phòng là người có tiền đồ kém cỏi nhất trong bốn phòng. Là bậc phụ thân phụ mẫu, Trần thủ phụ và Trần lão phu nhân không tránh được việc có chút không công bằng, xem xét nhiều lý do, cuối cùng quyết định chọn nữ nhi của nhị phòng.

Nghiêm túc mà nói, nhị phòng được thơm lây tiếng tăm của đại phòng, nếu không phải đại phòng nhượng bộ vì băn khoăn tuổi của cửu cô nương còn quá nhỏ, gả qua bên đó cũng không có cách nào hạ sinh được hoàng tử thì sao có thể đến lượt thất cô nương.

Ban đầu đại phu nhân không hài lòng với chuyện này nên mặc dù lần này đại phu nhân không nói thẳng ra, nhưng bà ta đã đưa một chất nữ bên nhà mẫu thân của mình ở lại Trần phủ một thời gian ngắn. Ý tứ không thể rõ ràng hơn, bà ta muốn đưa chắt nữ đến hợp tác với Thái tử phi.

Lão phu nhân có thể từ chối tam phòng, tứ phòng, thậm chí các nãi nãi thái thái của chi bên, nhưng bà ta không thể làm ngơ nguyện vọng của đại phu nhân, nếu không thì mối quan hệ phu mẫu tức phụ sẽ không ổn. Hơn nữa, sau này Thái tử phi còn phải dựa vào sự nâng đỡ của bá phụ.

“Ý của ngươi là gì?”

Dư ma ma cung kính nói: “Nô tỳ nào dám có ý gì, chẳng qua nô tỳ muốn nhắc nhở lão phu nhân, tránh việc giữa người và đại phu nhân xảy ra những điều không hay. Tuy nhiên, nô tỳ nghĩ rằng dù sao cũng phải tốn một khoản tiền, tặng một món hay hai món quà thật ra cũng không phải chuyện gì lớn, việc này cũng không gây hiềm khích gì cho tình cảm giữa hai vị phu nhân. Về việc có phúc phần hay không thì còn phải xem vận may của bản thân.”

Lão phu nhân không nói gì, hiển nhiên bà ta đang trầm tư suy nghĩ. Một lúc lâu sau, bà ta mới thở dài, mở mắt nói: “Cứ làm như vậy đi.”

Dư ma ma đứng phía sau lộ ra vẻ vui mừng, nhưng rất nhanh sau đó liền biến mất.

Buổi tối, Dư ma ma hầu hạ cho đến khi lão phu nhân đã ngủ thì rời khỏi Vinh An Đường. Mặc dù ở bên cạnh săn sóc cho lão phu nhân, nhưng bà ta có phu quân và nhi tử, vậy nên mỗi ngày sau khi làm xong việc bà ta đều rời phủ về nhà. Tuy nhiên nhà của bà ta ở ngay phía sau Trần phủ, những hạ nhân trong Trần gia cũng đều ở đây, nó cách Trần phủ đúng một con ngõ, chỉ cần đi ra bằng cửa sau là được.

Khi Dư ma ma đang nhanh chân đi đến cửa sau, một bà lão ăn mặc chỉnh tề từ bên hông bước ra, cười tủm tỉm chào hỏi bà ta, hỏi thăm bà ta có về nhà hay không. Cả hai lại nói đến chuyện làm mai cho nhi tử của bà lão, hai người nép vào một góc để trò chuyện.

“Đây là phu nhân muốn cảm ơn ngươi.” Bà lão dúi hầu bao vào trong tay của Dư ma ma, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía người đang canh phía sau cánh cửa cách đó không xa.

“Phu nhân nói sẽ nhớ kỹ tình nghĩa của ma ma, sau này nhất định sẽ không phụ lòng ma ma.”

Trên mặt Dư ma ma nở một nụ cười hờ hững, nhét hầu bao vào trong người, sau khi trò chuyện với bà lão thêm mấy câu thì rời đi.

Bà ta cũng không định sẽ phản bội chủ tử, nhưng chỉ là thuận tay mà làm chuyện đó, lão phu nhân đã lớn tuổi rồi, sau này đại phu nhân mới là nữ chủ nhân của phủ này, cho nên bà ta đương nhiên sẽ không đắc tội với đại phu nhân.

Kể từ khi nhị phu nhân trở về từ Vinh An Đường, cửa lớn phòng chính của Vân Hà viện luôn được đóng chặt.

Trước đây thường có vài nha đầu đứng trước cửa, nhưng hôm nay không thấy bóng người nào cả, trong sân lớn cũng yên lặng không một tiếng động.

Trong phòng chính, nhị phu nhân giơ cao một bình mai có vân đá định đập xuống đất nhưng bị Lưu ma ma ôm ngang thắt lưng từ đằng sau.

“Phu nhân, người đừng nghĩ gì hết, chỉ nên nghĩ đến Thái tử phi. Chân trước vừa từ chỗ lão phu nhân về, chân sau đã làm ầm làm ĩ cả sân trong, nô tỳ sợ rằng đến lúc đó cả phủ này đều sẽ biết người bất mãn với lão phu nhân.”

Nhị phu nhân giận đến nỗi thở hổn hển, mặt tái mét, ánh mắt đỏ ngầu những tia máu, dáng vẻ như thế này chắc chắn là đang rất tức tối.

Bà ta liên tục giậm chân chửi bới: “Bà già lẩm cẩm kia bình thường ăn chay niệm Phật, miệng Nam Mô Bồ Tát, nhưng thực ra tâm địa lại vô cùng độc ác. Bà ta đâu muốn đưa người, bà ta đang muốn ép Nghiên Nhi nhà ta đến bước đường cùng! Còn Triệu thị đó nữa, bình thường thì cười cười nói nói, nhưng trong lòng lại chẳng tốt lành gì!”

Lưu ma ma tiếp tục khuyên bảo: “Phu nhân, những điều người nói lão nô đều biết, nhưng người tuyết đối không được ngược đãi cơ thể. Người cũng biết Thái tử phi đang gặp rắc rối, nếu lúc này lòng người cũng rối bời, Thái tử phi sẽ thế nào đây? Xin người bớt giận, chúng ta từ từ nghĩ cách, không thể để cho người ta đè đầu cưỡi cổ được.”

Nhân lúc nhị phu nhân đang thất thần, Lưu ma ma đưa mắt liếc Phỉ Thúy đang đứng đối diện. Phỉ Thúy vội giành lấy bình mai trong tay nhị phu nhân, cỏn Lưu ma ma nhân cơ hội này đỡ nhị phu nhân, sau đó sai người đi lấy nước để cho nhị phu nhân lau mặt.- đọc

Chờ sau khi nhị phu nhân rửa mặt sạch sẽ, Lưu ma ma vừa xoa hai huyệt Thái Dương, vừa thuyết phục bà ta: “Phu nhân xuất thân cao quý, nhưng người hiểu rõ những suy tính xấu xa trong lòng mọi người mà. Cô nương của chúng ta, nói nhỏ thì là chủ mẫu của một gia đình, còn nói rộng ra thì tương lai sẽ đường đường là mẫu nghi thiên hạ. Chúng ta chỉ phòng được một lúc, không ngừa được cả đời, cớ gì lại phải tự chuốc bực vào người."

“Trước kia người cũng từng nói rồi, cô nương không hiểu chuyện, nô tỳ khuyên nhủ người là cô nương còn trẻ, xuất giá cũng mới mấy năm, chưa nghĩ thông cũng là chuyện bình thường. Nhưng cô nương hồ đồ thì được, người không thể hồ đồ được. Việc đưa người vào trong cung có thể ngăn cản được sao? Nói xa hơn, tương lai Thái tử lên ngôi, hậu cung tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần, lúc đó phải làm thế nào?”

“Người còn nhớ Vương di nương không? Lúc đầu người hận bà ta được sủng ái, ngày nào cũng cãi nhau với lão gia, nhưng nói đi nói lại cũng là phu thê, đến lão phu nhân cũng nói người không phải. Sau đó người bày mưu tính kế đối phó với Vương di nương, vừa nhân cơ hội để cho lão gia nạp Hồng di nương, Tiền di nương. Nam nhân đều là đám tham hoa háo sắc, chưa đầy một năm, tự lão gia đã lạnh nhạt với Vương di nương. Sau đó Vương di nương lâm vào cảnh trầm cảm, người không tốn quá nhiều sức lực nhưng lại giải quyết được một đối thủ lớn.”

Lưu ma ma nhẹ nhàng từ tốn, hết lòng khuyên can: “Người để cho đại cô gia tìm người tuyệt sắc ở Giang Nam, không phải vì người có ý định như vậy ư, sao bây giờ lại tức giận như vậy. Cho dù đại phu nhân có ra tay để ngáng chân người, nhưng người đừng quên chất nữ của đại phu nhân xuất thân từ Triệu thị ở Hà Nam, một nơi vô cùng chú trọng đức hạnh của nữ tử.”

“Nếu một nữ nhân như vậy được gả vào thế gia vọng tộc, đương nhiên sẽ chẳng có gì để bới móc. Nhưng phu nhân đừng quên, nam nhân sao có thể thích loại nữ nhân đoan chính này được. Nếu bàn về lấy lòng nam nhân thì vẫn phải kể đến đám hèn hạ kia, chỉ có bọn thấp hèn đó mới lôi kéo bằng đủ mọi cách. Trước kia người không để ý đến ả ngựa gầy do đại cô gia đưa đến, nhưng nô tỳ thấy như vậy mới tốt.”

“Chúng ta đừng nên để nàng ta làm gì, chỉ cần nàng ta có thể thay Thái tử phi tiếp cận Thái tử, chờ Thái tử phi hạ sinh đích tử thì việc ngồi vững vị trí Thái tử phi chẳng còn gì phải sợ nữa. Bây giờ điều chúng ta băn khoăn là thân phận của Triệu cô nương kia, khó tránh sẽ trở thành hiểm họa cho chúng ta, lỡ như nàng ta vào cung được làm thiếp, vậy chẳng phải sẽ gây khó dễ cho Thái tử phi sao?”

App TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play