Editor : Ethereal

Văn phòng lớn của tổng tài tập đoàn Doãn thị, Lục Tu Viễn dựa theo sự sắp xếp của Doãn Chính Dương tiếp quản toàn bộ tập đoàn.

Hôm nay là ngày đầu tiên, trước mắt Lục Tu Viễn chủ yếu cần hiểu rõ tình hình kinh doanh và nhân sự hiện nay của công ty, thư ký Dương đã cung cấp cho anh rất nhiều tư liệu quan trọng.

Bản thân Lục Tu Viễn cũng rất thông minh, trí nhớ siêu tốt, đặc biệt là vô cùng mẫn cảm đối với chữ số, chuyên ngành ở đại học của anh cũng là tài chính, khi anh cầm những tư liệu do thư ký Dương cung cấp đọc nhanh như gió cũng hoàn toàn không có khúc mắc gì, đồng thời còn phân tích ra được điểm trọng yếu bên trong rất nhanh.

Thỉnh thoảng khi đang nghiên cứu qua tài liệu, Lục Tu Viễn cũng sẽ ngẩng đầu dò hỏi Doãn Chính Dương ngồi trên xe lăn một vài vấn đề, Doãn Chính Dương cũng vô cùng vui vẻ giải đáp, hơn nữa ông vô cùng hài lòng với năng lực quan sát nhạy bén và cả dòng suy nghĩ linh hoạt của Lục Tu Viễn, ông cảm thấy đứa con trai này của ông thật sự rất giống ông lúc còn trẻ, thậm chí còn trò giỏi hơn thầy.

Đúng lúc này, bên ngoài phòng làm việc truyền đến một loạt tiếng bước chân ầm ĩ, sau đó là âm thanh cãi vã: “Chúng tôi muốn gặp Doãn tổng, chỉ một tên thư ký như cậu thì tính cái thá gì, cút ngay!”

Những người đang làm ồn bên ngoài kia đều là chú bác cháu trai của Doãn Chính Dương, trong số bọn họ có mấy người làm việc ở tập đoàn Doãn thị, có mấy người chỉ là dựa vào tập đoàn Doãn thị để mở công ty hoặc là làm một ít nghiệp vụ, lúc trước Doãn Chính Dương chỉ nghĩ dựa vào việc bọn họ là người trong nhà mà giúp đỡ một tay, liên tục nâng đỡ bọn họ rất nhiều, mấy năm nay cũng để cho bọn họ không ít chỗ tốt từ tập đoàn Doãn thị.

Nhưng mà mấy người kia căn bản không biết cảm ơn chút nào, chỉ muốn lấy được lợi ích từ Doãn Chính Dương, tốt nhất là càng nhiều càng tốt, thậm chí là sau khi Doãn Chính Dương bị bệnh nặng, từng người từng người bọn họ không hề quan tâm hỏi han thân thể Doãn Chính Dương dù chỉ là một chút, ngược lại còn hóa thân thành sài lang hổ báo, như hận không thể cho Doãn Chính Dương chết sớm một chút, để bọn họ phân chia toàn bộ tập đoàn Doãn thị.

Cũng chính bởi vì như vậy, mới có chuyện Doãn Chính Dương vừa tìm được Lục Tu Viễn đã tuyên bố với bên ngoài giao toàn bộ quyền quản lý mọi chuyện cho Lục Tu Viễn.

Tiếng mắng chửi bên ngoài càng ngày càng kịch liệt, lời nói khó nghe truyền từng tiếng rõ ràng vào bên trong phòng làm việc.

Dòng suy nghĩ của Lục Tu Viễn bị cắt đứt, anh cúi đầu nhíu mày một chút rồi mới ngẩng đầu lên từ trong đống văn kiện.

Doãn Chính Dương cau mày nói: “Bố ra ngoài nhìn xem.”

Lục Tu Viễn mở miệng ngăn cản: “Vẫn nên cho bọn họ vào đi.”

Doãn Chính Dương quay đầu nhìn về phía Lục Tu Viễn, trong ánh mắt có chút lo lắng, ông hiểu rõ tính tình của những người chú cháu kia của ông, ông sợ Lục Tu Viễn không ứng phó lại bọn họ.

Lục Tu Viễn buông cây bút trong tay xuống, tựa lưng vào ghế dựa, môi bạc nhếch lên nói: “Nếu bọn họ không thấy được tôi, thì nhất định sẽ không cam lòng, không bằng để tôi thỏa mãn nguyện vọng này của bọn họ.”

Sau đó, ba người đàn ông có thân hình cao lớn từ bên ngoài đi vào, tới trước mặt người đàn ông trung niên tóc đã hoa râm, nhưng khí thế thì hùng hổ, khuôn mặt tức giận.

“Chính Dương, chú không biết cháu nhặt được đứa con hoang như vậy ở chỗ nào, rốt cuộc có phải là con trai của cháu hay không cũng không điều tra rõ ràng, cháu cứ thế giao công ty khổng lồ này cho nó quản lý, cũng không sợ nó độc chiếm công ty này sao?” Chú hai của Doãn Chính Dương Doãn Tông tức giận đến mức đấm ngực dậm chân, giống như nếu không phải không dám động thủ với Doãn Chính Dương, ông ta đã tiến lên đánh cho đứa cháu trai bất hiếu này một trận rồi.

“Chỉ là, chú ơi, cháu làm việc ở tập đoàn Doãn thị cũng đã bảy, tám năm rồi, không có công lao thì cũng có khổ lao, anh ta vừa đến đã khai trừ cháu ra, anh ta là cái thá gì chứ?” Người đàn ông khoảng chừng 30 tuổi đứng bên cạnh tức đến hộc máu kêu la.

“Bác cả, bác muốn tìm người quản lý công ty cháu không có ý kiến gì cả, nhưng ít nhất bác cũng phải tìm người nào đáng tin cậy để quản lý công ty chứ, thằng nhóc này rốt cuộc là đứa con hoang ở nơi nào? Vừa đến đã diễu võ dương oai, còn làm gián đoạn công việc của công ty cháu với Doãn thị, rốt cuộc hắn có biết công ty của cháu quan trọng thế nào với tập đoàn Doãn thị không?” Một người đàn ông khác mặc tây trang màu xanh lam tức giận hung hăng nói, cứ mở miệng ra là nói về tầm quan trọng của công ty anh ta với tập đoàn Doãn thị, Lục Tu Viễn dừng việc hợp tác với anh ta là một sai lầm, vốn dĩ Lục Tu Viễn chẳng hiểu cái gì hết.

Có đến mấy người chú bác cháu trai vây quanh người Doãn Chính Dương oán giận các kiểu, mồm năm miệng mười kể ra niềm quan tâm của bọn họ với tập đoàn Doãn thị, để cho Lục Tu Viễn nắm toàn quyền quản lý tập đoàn Doãn thị cùng với tất cả sản nghiệp chính là một quyết định sai lầm, hy vọng Doãn Chính Dương có thể thay đổi quyết định, đuổi Lục Tu Viễn ra ngoài.

Thân thể của Doãn Chính Dương không tốt, lại bị bọn họ vây quanh ồn ào một trận càng thấy khó chịu không thôi, còn chưa nói được câu nào đã không thở ra hơi rồi.

Lục Tu Viễn vốn luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng ngồi trên ghế làm việc, khi anh phát hiện ra tình huống của Doãn Chính Dương không đúng, liền nhanh chân đứng lên đi về phía Doãn Chính Dương.

Chú hai Doãn cầm đầu mấy người đàn ông nhìn thấy Lục Tu Viễn đi tới, lại cộng thêm việc bị khí thế mạnh mẽ trên người Lục Tu Viễn dọa sợ, cùng nhau lùi về phía sau một bước.

Lục Tu Viễn chẳng thèm nhìn bọn họ chút nào, bước vài bước đã đi tới bên người Doãn Chính Dương, nhẹ giọng quan tâm tình huống sức khỏe của ông.

Doãn Chính Dương xua xua tay nói vẫn còn tốt.

Lục Tu Viễn cau mày lấy thuốc của Doãn Chính Dương ra đưa cho ông uống, lại đánh giá sắc mặt của Doãn Chính Dương một lúc, xác định ông thật sự không có gì đáng lo, lông mày nhíu chặt của Lục Tu Viễn mới giãn ra một ít.

“Còn lại giao cho con đi.” Lục Tu Viễn ung dung nói.

Doãn Chính Dương đối diện với ánh mắt kiên định của Lục Tu Viễn, dường như quay trở về ngày xưa, lúc ông còn trẻ tuổi, cũng giống như Lục Tu Viễn bây giờ không lo sợ cái gì cả.

Lục Tu Viễn đứng dậy, vẻ mặt lạnh lùng nhìn mấy người đàn ông trước mặt, lạnh giọng mở miệng: “Báo cáo giám định ADN ở chỗ này, các người có thể xem, đây là Doãn tổng chỉ thị bệnh viện đa khoa Ái Lệ dưới trướng của Doãn thị làm giám định huyết thống, toàn bộ quá trình Doãn tổng đều có mặt, như vậy thì sẽ không có ai dám giở trò trước mặt ông ấy.”

Ngay lập tức Doãn Tông liền đoạt lấy báo cáo, những người khác cũng tập chung lại để nhìn, quả nhiên ở trên báo cáo có viết rõ ràng Doãn Chính Dương và Lục Tu Viễn có quan hệ cha con.

Lục Tu Viễn đánh giá vẻ mặt biến hóa của mấy người đó, lại lấy ra một chồng văn kiện khác ném cho bọn họ, tiếp tục lạnh lùng thốt lên: “Hiện tại tôi và Doãn tổng đã nhận lại nhau, tôi kế thừa danh nghĩa của bố toàn quyền quản lý tất cả tài sản cùng mọi chuyện của tập đoàn Doãn thị, đã được luật sư công chứng thông qua.” ( truyện trên app T𝕪T )

Doãn Tông cùng những người khác lại nhanh chóng cầm lấy chồng văn kiện lên xem, nhìn thấy tất cả tài sản thừa kế và quản lý công ty có liên quan trong văn kiện phía dưới đều đã được luật sư ký tên và có con dấu xác thực. Sự thật đã định, không thể thay đổi, giờ phút này bọn Doãn Tông có muốn náo loạn cũng không ầm ĩ ra cái gì cả.

“Về sau tốt nhất là các người nên nói chuyện khách khí với tôi một chút, những lời nói bẩn lỗ tai kia tôi không muốn nghe lại lần nữa.” Lục Tu Viễn giơ ngón tay lên chỉ vào bọn họ, lại chỉ lỗ tai mình, khuôn mặt lạnh lùng, khiến cho người khác không nhịn được mà rùng mình một cái.

Đối mặt với lời cảnh cáo của Lục Tu Viễn, sắc mặt đám người Doãn Tông chợt thay đổi, chỉ cảm thấy sát khí trong câu nói cuối cùng của Lục Tu Viễn rất nặng, dường như cảm thấy lỗ tai của mình cũng không bình an vô sự.

Đến cuối cùng vẫn là gừng càng già càng cay, Doãn Tông là người phản ứng lại đầu tiên, thay đổi khẩu khí hùng hổ dọa người lúc trước, ưỡn ngực nghiêm mặt nói: “Lúc trước là do ông chưa hiểu rõ ràng, lo lắng cho Chính Dương sẽ bị người khác khác lừa gạt, dưới tình huống cấp bách như vậy mới có thể nhất thời nói vài lời không êm tai, ông chỉ là để Chính Dương xem xét lại, nếu Chính Dương với cháu đã là bố con, dĩ nhiên ông cũng không có gì lo lắng nữa, mọi người đều là người một nhà, có chuyện gì ngồi xuống nói chuyện với nhau thật tốt là được!”

“Vẫn là chú hai nói đúng, mọi người đều là người một nhà, việc gì phải náo loạn cho không khí ngột ngạt, vào lúc anh cả quản lý tập đoàn Doãn thị, chú cũng nghiêm túc làm việc, bây giờ cháu tiếp nhận chuyện của anh cả, chú cũng nghiêm túc làm việc y như vậy, không có cớ gì mà nhất định phải sa thải chú mà, nhà chú trên có người già dưới có con nhỏ, phải dựa vào chút ít tiền lương của công việc này để nuôi gia đình! Nếu như cháu sa thải chú rồi, già trẻ trong nhà chú chỉ có thể hít gió Tây Bắc mà sống thôi.” Doãn Phong nhìn thấy tình thế không đúng, thay đổi giọng điệu bá đạo lúc trước, bắt đầu ra sức than vãn với Lục Tu Viễn.

Doãn Kiện nhìn thấy Doãn Tông và Doãn Phong đều thay đổi thái độ lúc trước cam tâm nhận thua Lục Tu Viễn, đôi mắt Doãn Kiện cũng đảo một vòng, trên khuôn mặt béo tròn lộ vẻ tươi cười nói: “Trước kia khi bác cả làm tổng giám đốc, từ mười năm trước công ty của chú đã bắt đầu hợp tác với tập đoàn Doãn thị, luôn cung cấp nguyên liệu cho tập đoàn Doãn thị, đến bây giờ chú vẫn đang hợp tác rất tốt với tập đoàn Doãn thị, không cần thiết phải dừng hẳn lại hợp đồng mà, nếu Doãn thị không mua nguyên liệu với công ty chú, thì cũng phải đi mua nguyên liệu của những người khác, mà của những người khác còn chưa chắc đã tốt như của chú đâu.”

“Cháu có chắc chắn nguyên liệu của người khác tốt thật không?” Lời nói của Doãn Kiện vừa mới dứt xong, ánh mắt lạnh lẽo của Lục Tu Viễn nhìn về phía ông ta, giống như đao mà cũng tựa như là mũi tên muốn nhìn thấu cả người Doãn Kiện.

Ông ta chỉ cảm thấy trên đầu có một cỗ áp lực lớn đè xuống, Doãn Kiện bị Lục Tu Viễn nhìn chằm chằm tới mức suýt chút nữa thở không ra hơi, trong lòng ông ta thầm nói, Lục Tu Viễn này nhìn qua cùng lắm cũng chỉ mới hai bốn hai lăm tuổi, nhưng mà lại có khí thế lớn như vậy, trước kia đã coi thường hắn rồi.

Lục Tư Viễn không quan tâm trong lòng Doãn Kiện nghĩ thế nào, giơ tay cầm lấy một tờ văn kiện trên mặt bàn, đối mặt với Doãn Kiện nói: “Tháng trước, công ty của ông cung cấp nguyên liệu cho tập đoàn Doãn thị, báo giá 1500 tệ một tấn, mà giá trên thị trường còn không đến 1200 tệ, mặc dù vậy Doãn thị vẫn thu mua cho công ty ông 500 tấn, nhưng mà vật liệu đưa đến cũng không vượt trội gì so với hàng 1200 tệ của người ta. Còn tháng trước nữa, công ty ông báo giá 1450 tệ một tấn, thế nhưng vào lúc đó giá thị trường vẫn chưa đến 1100 tệ, nhưng mà vật liệu đưa đến, thậm chí có một phần ba đều hỏng nát, ông có thể giải thích một chút xem chuyện gì đang xảy ra không?”

Lục Tu Viễn đùng một cái ném văn kiện lên mặt bàn, hất cằm, ánh mắt lạnh lẽo chuyển hướng sang nhìn Doãn Phong nói: “Người phụ trách chọn mua nguyên liệu của Doãn thị chính là ông, rõ ràng giá báo lên không khớp với giá thị trường, ông vẫn có thể ký hợp đồng thu mua, anh trai ông cho ông bao nhiêu tiền hoa hồng vậy? Lấy nhiều lợi ích như vậy không sợ nghẹn chết sao?”

Mồ hôi lạnh trên lưng hai anh em Doãn Kiện và Doãn Phong đều toát ra, bọn họ cho rằng hôm nay Lục Tu Viễn mới bắt đầu tiếp quản công ty, sẽ không biết trước đây bọn họ liên kết với nhau làm ra mấy chuyện kia sau lưng Doãn Chính Dương lúc ông ta sinh bệnh nặng, lại không nghĩ đến chỉ trong thời gian ngắn ngủi có mấy tiếng như vậy, Lục Tu Viễn đã gần như nắm rõ được hết tình hình của công ty.

“Ông còn có mặt mũi tiếp tục ở lại Doãn thị làm việc?” Lục Tu Viễn cười lạnh hỏi Doãn Phong.

“…” Khóe miệng Doãn Phong giật giật, nói không ra lời.

Lục Tu Viễn cong môi cười châm chọc, liếc xéo Doãn Kiện nói: “Ông còn muốn tiếp tục hợp tác với Doãn thị?”

Doãn Kiện: “…”

Lục Tu Viễn trầm mặt xuống: “Vậy còn không chịu đi đi? Phải để tôi gọi bảo vệ sao? Vẫn còn muốn tôi kiện các người ra toà?

Doãn Tông thấy thế, vội vàng mở miệng hỗ trợ: “Cái đó, chúng ta đều là người một nhà, có chuyện gì từ từ nói…”

Lục Tu Viễn cười ha ha, đánh gãy lời của Doãn Tông: “Chúng ta là người một nhà sao? Nếu như chúng ta là người một nhà, trong lúc Doãn tổng bị bệnh nặng, ông không nên làm ra những chuyện đó? Có cần tôi phải nói ra trước mặt không?”

Cơ thịt trên mặt Doãn Tông rõ ràng cô quắp một lát, nếu như chuyện ông ta làm bị tuôn ra, những người khác trong Doãn gia tuyệt đối sẽ tới xé xác ông ta, ông ta vẫn còn cần mặt mũi.

Không nhìn ra thằng nhóc Lục Tu Viễn trước mặt này tuy rằng tuổi còn trẻ nhưng mà lại là người hung ác như vậy, Doãn Tông hung hăng nghiến răng, từ sâu trong cuống họng phun ra một chữ: “Đi.”

Rồi mang theo Doãn Phong và Doãn Kiện cùng nhau ra khỏi phòng.

Nhìn bọn họ ra ngoài rồi, Lục Tu Viễn xoay người đi đến bên bàn làm việc, bấm điện thoại giao công việc cho đội bảo vệ ở bên dưới: “Về sau mấy người Doãn Tông, Doãn Kiện, Doãn Phong quay về công ty, không cho phép bọn họ đi lên tầng, nếu như có ai dám gây rối, đuổi toàn bộ ra ngoài.”

Toàn bộ đều giao cho anh, anh nên làm chủ rồi.



Ngày hôm sau, Thẩm An An không đi đến trường quay đóng phim, mà là đi đến công ty W&Y hưởng ứng lệnh triệu tập thay đổi người phát ngôn trang điểm.

Dựa theo kế hoạch của Tưởng Hồng Mai, Thẩm An An nhất định phải nắm trong tay suất làm người phát ngôn cho trang điểm, chủ ý mà Tưởng Hồng Mai nhắm đến tương đối tốt, lúc trước cô ta sắp xếp Thẩm An An ngầm đi theo Hàn Lâm Chiêu làm nũng, lại ở bên ngoài an bài cho Thẩm An An tới hưởng ứng lệnh triệu tập người phát ngôn của công ty W&Y đi ngang qua sân khấu, căn cứ vào trình độ yêu thích của Hàn Lâm Chiêu đối với Thẩm An An, chắc chắn sẽ đưa suất người phát ngôn cho cô, dù sao thì Hàn Lâm Chiêu cũng là một trong những cổ đông của công ty W&Y.

Chẳng qua điều khiến cho cô ta tính sai chính là, Thẩm An An không gọi điện thoại cho Hàn Lâm Chiêu, cũng không nói với Hàn Lâm Chiêu về chuyện người phát ngôn trang điểm, điều này khiến cho Tưởng Hồng Mai có hơi tức giận.

Đối với lần này, Tưởng Hồng Mai không thể làm gì khác ngoài việc tạm thời thay đổi sách lược, trước hết để cho Thẩm An An đi phỏng vấn suất người phát ngôn, về sau sẽ thúc giục Thẩm An An đi theo Hàn Lâm Chiêu vòi vĩnh.

Sáng sớm cùng ngày, Tưởng Hồng Mai để tài xế Tiểu Lưu đi đón Thẩm An An và Từ Tiểu Lộ đến công ty W&Y.

Xe dừng lại trước cửa công ty W&Y, Thẩm An An bước xuống xe, ngẩng đầu nhìn cao ốc W&Y có hình dáng của son môi, dưới ánh mặt trời cao ốc lóng lánh ánh hào quang, đánh dấu W&Y giống như một viên kim cương mỹ lệ.

Khóe miệng Thẩm An An cong lên một nụ cười: “Tòa cao ốc này rất đẹp, tôi rất thích.”

“Đi, chúng ta đi vào thôi.” Thẩm An An nhanh chân cùng Từ Hiểu Lộ đi về phía phòng khách của công ty W&Y. Phía sau, một chiếc xe Bentley màu đen chậm rãi đi đến, vừa vặn dừng lại đúng chỗ vừa nãy Thẩm An An đứng, sau đó cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra sườn mặt anh tuấn của Lục Tu Viễn, anh quay đầu nhìn bóng hình xinh đẹp phía trước đang đi vào công ty W&Y, mặt không thay đổi mở cửa xe đi xuống.

Tác giả có lời muốn nói: Lập tức phải gặp mặt, rãi hoa~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play