Editor: Ethereal

Suốt một ngày, cho dù là ở phim trường hay trên mạng, cho dù là ở đường cái hay hẻm nhỏ, thậm chí là ở nước ngoài, chỉ cần là người biết tập đoàn Doãn thị, đều đang vui vẻ thảo luận tin tức nóng hổi về tổng tài của tập đoàn Doãn thị giao tất cả tài sản sở hữu cho con trai độc nhất toàn quyền xử lý.

“Tổng tài của tập đoàn Doãn thị thật là tùy hứng, trước kia chưa nghe ai nhắc tới con của ông ta, rốt cuộc năng lực thế nào cũng không biết, nói giao tất cả tài sản sở hữu cho anh ta là giao ngay, ngay cả kiểm tra cũng không thèm kiểm tra một chút xem sao.”

“Mùi chua từ lầu trên sắp tràn ra màn hình rồi đấy.”

“Ăn chanh à.”

“Vì sao tôi lại không có một ba ba hàng tỷ như vậy chứ, ba ba hàng tỷ à, tại sao ba còn chưa tới rước con?”

“Vừa rồi tôi đang cầm mì ăn liền, ngẩng đầu lên một góc bốn mươi lăm độ, bi thương nói với lão ba, ba chắc chắn không phải là ba ruột của con, ba ruột của con nhất định là tỷ phú, một ngày nào đó ông ấy sẽ lái máy bay tư nhân tới đón con. Các người đoán xem ba của tôi nói gì, ba tôi trả lời rằng ông ấy cũng nghĩ như vậy, ông ấy cũng cảm thấy ba ba phú hào của ông nhất định sẽ đến đón ông, chẳng qua là ông ấy đã vì ngày này mà đợi hơn bốn mươi năm mà thôi.”

“Ba tôi cũng vậy, cùng một nỗi bi thương…”



Trên mạng có rất nhiều bình luận thể hiện sự hâm mộ với việc Lục Tu Viễn có một người ba nhà giàu số một, Thẩm An An chỉ cần tùy ý lướt qua các diễn đàn trên Weibo là có thể nhìn thấy những cư dân mạng đang hào hứng thảo luận chuyện này.

Đương nhiên chuyện này quả thật là một sự kiện lớn mang tính thời sự, chẳng qua là chỉ có mình Thẩm An An không hào hứng được mà thôi, Thẩm An An buồn bã thở dài một hơi.

Thẩm An An bĩu môi với ảnh đại diện WeChat của Lục Tu Viễn, nhỏ giọng thì thầm: "Khó trách không chịu trả lời Wechat của mình, thì ra là đã tìm được ba ruột rồi, có người chống lưng cái là khác hẳn, cũng phải thôi, đã trở thành tỷ phú rồi thì còn hiếm lạ gì bạn gái cũ nữa chứ."



Trong văn phòng tổng tài tầng 32 của tập đoàn Doãn thị, thư ký Dương đặt chiếc điện thoại di động mới đang cầm trên tay lên bàn làm việc, cung kính nói với Lục Tu Viễn: "Lục tổng, điện thoại lúc trước của ngài bị rơi hỏng rồi, không có cách nào nhận tin tức, Doãn tổng đã phân phó đổi một chiếc điện thoại mới cho ngài, cái này là điện thoại mới nhất, trước mắt ngài cứ dùng tạm đã, chờ chiếc điện thoại được chế tác đặc biệt đưa tới, ngài lại đổi cái mới sau."

Lục Tu Viễn nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại mới nhất đặt trên bàn làm việc trước mặt , ánh mắt sâu thẳm của anh trầm xuống, trong đầu nhớ lại trước kia khi Thẩm An An và anh ở bên nhau, cô làm nũng đòi anh mua điện thoại mới nhất cho cô làm quà sinh nhật, nhưng lúc ấy thật sự là anh không mua nổi, còn bây giờ anh đã có thể mua rất nhiều rất nhiều điện thoại mới nhất, nhưng đáng tiếc là cô đã không còn bên cạnh anh nữa rồi.

Thư ký Dương thấy Lục Tu Viễn cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại không nhúc nhích, nghi ngờ nói: "Lục tổng, điện thoại có vấn đề gì sao?"

Lục Tu Viễn hoàn hồn, đưa tay cầm lấy điện thoại, nhàn nhạt nói: "Không có vấn đề gì, cậu đi ra ngoài trước đi."

"Vâng, tôi ở khu vực dành cho thư ký bên ngoài, có việc gì Lục tổng cứ gọi tôi nhé." Thư ký Dương nói xong liền xoay người đi ra khỏi văn phòng.



Phim trường.

"Thẩm An An, đến lượt cô lên sân khấu rồi."

"Tôi tới liền." Thẩm An An vội vàng đáp một tiếng, cất điện thoại đi, đưa cho Từ Hiểu Lộ bên cạnh, xách làn váy nhanh chóng bước qua.

Một khi Thẩm An An đã đóng phim thì cô sẽ trở nên rất chuyên nghiệp, chỉ cần máy quay nhắm vào cô là cô lập tức tiến vào trạng thái, nháy mắt đã biến thành nhân vật trong phim.

Lần này là một cảnh quay khác, Đường Kiến Nghiệp nhìn nhìn, rất vừa lòng với màn diễn xuất của Thẩm An An, chỉ có điều là biểu hiện của nam chính Chu Hồng Sinh kém hơn một chút.

Đường Kiến Nghiệp ngẩng đầu nói: "Vừa rồi diễn xuất của Thẩm An An rất tốt, có điều biểu cảm của tiểu Chu cần tự nhiên hơn một chút, chúng ta làm lại một lần nữa đi."

"Được, đạo diễn." Chu Hồng Sinh gật đầu nói.

Thẩm An An cũng không có ý kiến gì, chuẩn bị quay phim một lần nữa.

Chu Hồng Sinh cũng nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, tiến vào trạng thái đóng phim.

Sau đó phân cảnh một lần nữa bắt đầu, Thẩm An An đã diễn xong suất diễn của mình, Chu Hồng Sinh cũng bắt kịp mà diễn tiếp với cô, hai người thông qua phân cảnh này một cách thuận lợi.

"Rất tốt, biểu hiện của hai người đều rất tốt." Đường Kiến Nghiệp rất vui, khen cả Thẩm An An và Chu Hồng Sinh.

Nhà sản xuất phim Trần Tiên Dũng đi tới, nhìn lướt qua gương mặt mang theo ý cười của Đường Kiến Nghiệp, cong cong khoé môi trêu chọc: "Tôi thấy Thẩm An An không tồi, lúc trước ông lại nói cô ấy là người gỗ không có kỹ năng diễn xuất, chi bằng để ông tuyển người ưu tú khác, bây giờ thì sao? Hẳn là còn tốt hơn người ông tuyển nhỉ?"

Đường Kiến Nghiệp liếc mắt nhìn Trần Tiên Dũng, phản bác lại: "Ông còn không biết xấu hổ mà nói tôi, chẳng phải ông cũng giống như tên vuốt đuôi thôi sao, lúc trước ông một hai phải tuyển cô ấy, còn không phải là bởi vì Hàn thiếu à, nếu không phải Hàn thiếu đầu tư cho đoàn làm phim, lại còn nói rõ là muốn cô ấy tham gia quay phim thì ông sẽ để cho cô ấy tới đây đóng phim sao? Cút mẹ nhà ông đi!”

Trần Tiên Dũng cười ha ha, nhìn Thẩm An An đang dặm lại phấn nói: "Mặc dù là tôi nhìn vào lợi ích của đồng tiền, nhưng ít nhất thì thái độ của tôi cũng xứng đáng với số tiền kia nha, tôi không giống như ông, cả ngày hôm qua cũng chẳng cho cô ấy chút sắc mặt tốt, bây giờ chắc là bị vả mặt rồi ha?"

Đường Kiến Nghiệp im lặng một lúc, nói đầy cảm xúc: "Lúc trước quả thật là tôi đã nhìn lầm, cô ấy thật sự rất tốt, rất có thiên phú, đúng là không nên khinh người nghèo, chỉ cần sau này cô ấy không đi sai hướng thì tương lai nhất định có thể tỏa sáng rực rỡ."

Những lời ông ta nói đều là thật lòng, ông ta tự nhận mình là một người kiêu ngạo, trong lòng hay coi thường những hạng người đi cửa sau, lúc trước Hàn Lâm Chiêu ương ngạnh nhét Thẩm An An vào đoàn làm phim, ông ta coi thường Thẩm An An là có nguyên nhân.

Nhưng mà hiện tại, Đường Kiến Nghiệp đã có cái nhìn hoàn toàn mới về Thẩm An An, thực lực của Thẩm An An rõ như ban ngày, ông ta cũng không phải là đồ cổ chưa được khai thông, không nhất thiết cứ phải một hai mặt sưng mày xỉa đối với Thẩm An An, cô rất có tiềm năng, ông ta đương nhiên cũng nguyện ý xây dựng một mối quan hệ tốt, không phải người xưa đã từng nói càng nhiều bạn bè thì càng nhiều con đường sao!

Trần Tiên Dũng thấy ông ta đã nghĩ thông suốt rồi cũng lập tức yên tâm, vỗ vỗ bả vai Đường Kiến Nghiệp nói: "Lão Đường, ông có thể nghĩ như vậy là được rồi, về sau phải sửa cái tính xấu này của ông đi."

Đường Kiến Nghiệp liếc mắt nhìn Trần Tiên Dũng, đối với lời khuyên bảo của ông bạn già miễn cưỡng có thể nghe lọt tai được một chút, gật đầu nói: "Được rồi, không nói nữa, tôi sẽ cố gắng hết sức."

Trần Tiên Dũng cũng cười, vỗ vỗ bả vai Đường Kiến Nghiệp.



Buổi tối, Thẩm An An kết thúc một ngày quay phim trở về khách sạn, vừa mới chuẩn bị đi tắm thì lại nhận được cuộc điện thoại hỏi tội của Tưởng Hồng Mai.

"Hôm qua tôi bảo cô gọi điện thoại cho Hàn thiếu cô đã gọi chưa? Hai người đã nói cái gì, cô có đề cập đến chuyện người phát ngôn trang điểm của W&Y với anh ta không?" Tưởng Hồng Mai chất vấn Thẩm An An qua điện thoại.

Thẩm An An nằm trên giường bơ phờ mà trả lời: "Tôi không có tâm tình gọi điện thoại cho anh ta, cũng không có gì để nói nên không có nhắc chuyện người phát ngôn."

"Thẩm An An, cô đang làm cái gì vậy?" Việc cô chẳng chịu làm cái gì lập tức khiến cho Tưởng Hồng Mai nổi trận lôi đình, cô ta lạnh giọng quát: "Cô có biết Hàn thiếu là người có thân phận gì không? Cô mà không giám sát anh ta chặt chẽ, nịnh bợ anh ta một chút, nhân lúc anh ta còn thích cô thì kiếm nhiều chỗ tốt vào, nếu anh ta mà thích người khác thì cô sẽ không có chỗ mà khóc đâu!"

Cách một cái điện thoại mà Thẩm An An cũng tưởng tượng được biểu cảm trên khuôn mặt nghiêm túc kia của Tưởng Hồng Mai dữ tợn và khủng bố như thế nào.

Dù sao cũng đã như vậy rồi, Thẩm An An cũng không ngại cho thêm củi để lửa giận của Tưởng Hồng Mai càng cháy lớn hơn một chút.

"Chị đã xem tin tức hôm nay chưa?" Thẩm An An không chút để ý nói.

"Tin tức gì?" Tưởng Hồng Mai tức giận hỏi.

"Chính là cái tin tức tổng tài của tập đoàn Doãn Thị giao toàn bộ tài sản mình sở hữu cho con trai độc nhất của ông ta toàn quyền xử lý. Chị có biết người con trai độc nhất của ông ta là ai không?" Thẩm An An cong cong khoé miệng chế giễu, cô đang tưởng tượng ra khuôn mặt biến sắc của Tưởng Hồng Mai sau khi biết chân tướng.

"Không phải là Doãn Dật Phi sao? Trong tin tức có nói." Tưởng Hồng Mai nói thẳng.

Thẩm An An lập tức cười khẩy, quả nhiên Tưởng Hồng Mai là người không có tầm nhìn, tin tức lớn như vậy cũng không thèm tìm người khác để hỏi thăm, hoặc là đi tìm hiểu nội tình của một số chuyện bát quái, đến bây giờ mà cô ta vẫn còn giống như người lạc trong sương mù không biết mức độ quan trọng của vấn đề.

"Chắc chị vẫn chưa biết thân phận thật sự của Doãn Dật Phi là gì nhỉ?" Thẩm An An cong khoé môi nói.

"Ngoài cái thân phận là con trai của tổng tài tập đoàn Doãn Thị thì anh ta còn có thể có thân phận thật sự gì chứ?" Tưởng Hồng Mai hỏi lại.

"Trước kia chắc chị chưa từng nghe nói về anh ta phải không? Mà chỉ nghe đồn qua là Doãn tổng không kết hôn không sinh con? Vị Doãn tổng kia không có con cái vậy tại sao đột nhiên lại nhảy ra một đứa con trai?" Thẩm An An có lòng tốt nhắc nhở cô ta.

"Rốt cuộc là cô muốn nói cái gì?" Tưởng Hồng Mai rất không kiên nhẫn.

Thẩm An An chậm rãi nói: "Bởi vì con trai của Doãn tổng vừa mới được tìm về, mà con của ông ta chính là Lục Tu Viễn!"

"Cô nói cái gì? Sao có thể chứ! Sao lại có thể là Lục Tu Viễn?" Tưởng Hồng Mai không thể tin nổi thốt lên, giọng nói sắc bén, như muốn phá hỏng màng nhĩ của cô.

Làm sao Tưởng Hồng Mai cũng không thể tưởng tượng được, cái người đàn ông bị cô ta khinh thường kia vậy mà lại là con trai của triệu phú, đùa cái gì vậy chứ? Cô ta cũng không phải chưa từng thấy qua Lục Tu Viễn, Lục Tu Viễn có bao nhiêu trọng lượng sao cô ta lại không biết?

Khóe miệng Thẩm An An cong lên một nụ cười châm biếm, thờ ơ nói: "Nếu như chị không tin thì có thể phái người đi điều tra, dù sao thì trên bản tin hôm nay cũng công bố rồi, chị đi tra thì sẽ biết."

"Cô tốt nhất là đừng có lừa tôi! Ngày mai cô tự đến công ty W&Y phỏng vấn làm người phát ngôn trang điểm quý tiếp theo đi, cúp đây!" Ở đầu bên kia điện thoại hình như Tưởng Hồng Mai cũng nhận ra được gì đó, nói xong liền nhanh chóng cúp điện thoại. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thẩm An An bĩu môi với màn hình đen kịt của điện thoại di động, chắc là Tưởng Hồng Mai vội vàng đi tìm người điều tra Lục Tu Viễn rồi.

Về phần của Lục Tu Viễn, cảm giác của Thẩm An An đối với anh giống như là cảm giác đối với người xa lạ, nếu không phải cô xuyên vào thân thể của nữ phụ "Thẩm An An", muốn được sống lâu hơn một chút thì cô cũng chẳng muốn đi tìm hiểu chuyện của Lục Tu Viễn.

Lúc trước Thẩm An An còn xem xét xem có nên tiếp tục gửi WeChat hoặc là gọi điện thoại cho Lục Tu Viễn hay không, hỏi han xem tình hình gần đây của Lục Tu Viễn như thế nào, tranh thủ làm dịu mối quan hệ này một chút. Nhưng mà hiện tại, Thẩm An An kiên quyết vứt mấy cái ý niệm này đi.

Cô cảm thấy bây giờ Lục Tu Viễn vừa mới nhận tổ quy tông, kế thừa tất cả tài sản của người ba triệu phú, nếu như bây giờ mà cô liên lạc nịnh nọt anh, nói những lời níu kéo anh thì Lục Tu Viễn bị "cô" làm tổn thương sâu sắc kia đừng nói là cho cô mặt mũi, có khi là làm cô bẽ mặt cũng nên, vì vậy bây giờ cô vẫn nên thức thời không đi làm phiền anh, ngoan ngoãn an tĩnh như thóc thì hơn."

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Tu Viễn: Anh đã có thể mua được tất cả những gì em muốn, em có trở về không?

Thẩm An An do dự: Ừm… tôi vẫn là nên an tĩnh như thóc thì hơn.

Mọi người đều thấy hết rồi chứ, lúc trước điện thoại của nam chính bị hỏng, cho nên anh không thấy được WeChat của Thẩm An An.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play