Thẩm An An chỉ tay vào Lục Tu Viễn: "Anh cố ý lừa em tới sống cùng anh đúng không?"
Cô vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, nhưng chỗ nào không thích hợp thì cô chưa nghĩ ra được, chờ tới khi nhìn thấy hộp to “đồ kế hoạch hóa gia đình” kia, cô mới phát hiện ra, cô đã bị Lục Tu Viễn lừa!
Bị Thẩm An An nói trúng tâm tư, Lục Tu Viễn xấu hổ sờ mũi, loại tình huống này, dù Thẩm An An có nói đúng đi chăng nữa, anh cũng không thể thừa nhận, nếu không chuyện này sẽ không có biện pháp giải thích rõ.
Sau khi hạ quyết tâm, Lục Tu Viễn cố ý giả ngốc với Thẩm An An: "Anh không có, mấy thứ này không phải anh nói thư ký Dương mua, đây là do anh ta tự ý mua."
Vừa rời khỏi đó, thư ký Dương đang đi được nửa đường đột nhiên hắt xì một cái, theo bản năng nhìn bốn phía, linh cảm có chuyện gì không tốt vừa xảy ra.
Thẩm An An thấy Lục Tu Viễn đổ trách nhiệm cho thư ký Dương, tức giận trừng mắt liếc anh một cái, hừ một tiếng, cô tin quỷ còn hơn!
"Em phải về nhà." Thẩm An An đứng lên, đi đến sô pha lấy giỏ xách của cô, cô nhất định phải đi về .
"An An, đừng đi." Lục Tu Viễn vội vàng đi tới giữ chặt tay cô, mềm giọng cười nói: "Anh muốn em tới đây ở cùng với anh, vì không muốn sống xa em, muốn dành nhiều thời gian bên em, không nhất định phải làm những “chuyện đó”. Em ở tại căn nhà thuê kia rất không an toàn, chẳng may bị người ta chụp hình đăng trên mạng lên hot-search sẽ không tốt lắm đâu."
Nói đến đây, trong đầu anh bỗng hiện lên một ý tưởng vô cùng điên cuồng, nếu Thẩm An An cố tình về ở tại khu nhà vừa cũ vừa nát kia, anh cũng có thể theo cô, dù sao trước kia anh cũng từng ở, nói không chừng ở chỗ đó còn có điều tốt, cho dù không bị paparazzi chụp hình, anh vẫn có thể thuê người chụp hình tung lên mạng, đến lúc đó quan hệ của hai người sẽ được công khai, anh có thể danh chính ngôn thuận, không giống như bây giờ phải che giấu tình cảm, phải giấu giấu diếm diếm, khiến cho anh vốn là bạn trai danh chính ngôn thuận lại giống như yêu đương vụng trộm.
Nhưng như vậy quá nguy hiểm, nếu Thẩm An An biết chuyện này, chắc chắn sẽ không tha cho anh, sẽ tức giận tranh cãi ầm ĩ với anh, không chừng lại đòi chia tay thì càng nghiêm trọng, anh nhanh chóng bác bỏ ý tưởng này, bóp chết ý tưởng này từ trong trứng nước.
Thẩm An An nghi ngờ đánh giá Lục Tu Viễn, đối với lời nói của anh nửa tin nửa ngờ, luôn cảm thấy anh cố ý lừa gạt cô.
"Anh nói nghiêm túc hả?" Thẩm An An nhếch lông mày nói.
"Đương nhiên." Lục Tu Viễn dỗ cô: "Có khi nào anh lừa gạt em chưa? Đừng tức giận được không?"
Thẩm An An không vui bĩu môi, nghiêng đầu liếc anh: "Chỉ nói miệng như vậy thật không có thành ý, em không tin."
"Vậy em muốn anh phải giải thích như thế nào em mới tin?" Lục Tu Viễn cụp mắt nhìn cô, nhanh chóng nói bổ sung: "Nếu không thì anh tặng quà cho em?"
Đa phần mọi người khi yêu nhau, lúc giận dỗi cãi cọ thì sẽ tặng quà cho đối phương, sau đó có thể giải quyết mâu thuẫn làm hòa, thật ra tới giờ cách này vẫn được sử dụng.
Thật ra trong lòng Thẩm An An gần như chấp nhận lời xin lỗi của anh, nhưng trên mặt không có biểu hiện gì, vờ giận dỗi liếc Lục Tu Viễn nói: "Ừm, xin lỗi như vậy còn có chút thành ý nhưng quà tặng rẻ quá thì em không cần!"
Lục Tu Viễn nhẹ nhàng thở ra, khóe miệng mỉm cười, lôi kéo Thẩm An An ngồi xuống sô-pha, chủ động nói: "Tặng cho em một chiếc xe được không? Không phải em vẫn muốn mua xe? Như vậy khi em đi quay phim cũng thuận tiện hơn."
Thật sự món quà này rất đúng ý Thẩm An An, hiện tại cô vừa mới được ra mắt chưa nổi tiếng, đi trên đường còn rất ít người nhận ra cô, cô có việc cần ra ngoài vẫn có thể thuê xe, nhưng cô ở giới giải trí sẽ càng ngày càng phát triển, cứ như vậy ra ngoài là không được, không có xe ra ngoài rất không thuận tiện, cô rất cần một chiếc xe thay cho đi bộ. ( truyện trên app T𝕪T )
Thẩm An An muốn mua xe, cô vốn tính toán sau khi nhận được thù lao từ bộ phim chiếu mạng thì sẽ đi mua, bây giờ Lục Tu Viễn muốn tặng xe cho cô, cô rất cảm động, nghiêng đầu hỏi Lục Tu Viễn: "Anh định tặng xe gì cho em?"
Lục Tu Viễn nghĩ đến những chiếc xe trong gara của mình, trước kia Doãn Chính Dương mua rất nhiều, có chiếc mới lái một hai lần, anh nắm tay Thẩm An An, ấm áp nói: "Trong ga ra có mấy chiếc xe, em đi chọn, thích xe nào thì anh tặng em xe đó."
"Được vậy sao?" Thẩm An An cười nói.
Tay Lục Tu Viễn xoa nhẹ đầu cô, ánh mắt cưng chiều: "Em là bạn gái của anh." Chỉ cần em thích là được.
Sau đó, Lục Tu Viễn liền dẫn Thẩm An An xuống ga ra để lựa xe.
Trong ga ra của Lục Tu Viễn đang đỗ vài chiếc xe, Rolls-Royce Phantom, Maserati, Cayenne, Maybach. . . . . . Chiếc xe Bentley màu đen anh hay đi thì không ở đó, tài xế sau khi đưa bọn họ tới đã lái rời đi rồi.
"Em chọn xe này đi, chiếc xe Cayenne này chạy rất tốt." Lục Tu Viễn chỉ vào chiếc xe Cayenne màu đỏ, anh nghe thư ký Dương nói chiếc xe mới mua một tháng trước, Doãn Chính Dương mới đi có một lần, sau đó vẫn để phủ bụi ở ga ra, bây giờ tặng cho Thẩm An An thật quá tốt.
Thẩm An An nhìn chiếc xe Cayenne màu đỏ chói kia, lắc lắc đầu: "Rất phô trương." Không thích hợp với cô.
Lục Tu Viễn đi tới mở cửa xe cho cô xem, cười nói: "Anh cảm thấy màu sắc này rất hợp với em." Sáng sủa xinh đẹp như lửa, nhiệt tình tràn trề, quyến rũ mà không dung tục.
Thẩm An An vẫn lắc đầu, "Em không thích chiếc này."
Nói xong cô đi về phía chiếc Volkswagen Touareg rẻ nhất đậu ở góc phòng, thân xe màu trắng, đuôi xe giống chiếc Cayenne, đủ sang trọng và khiêm tốn.
"Em thích chiếc này." Thẩm An An cảm thấy rất vừa lòng, ngẩng đầu nhìn Lục Tu Viễn nói.
"Tại sao?" Lục Tu Viễn không hiểu, anh thành tâm thành ý tặng xe cho Thẩm An An, sẽ chọn chiếc xe tốt nhất cho cô, kết quả Thẩm An An lại không chọn chiếc đắt tiền, cuối cùng lại chọn chiếc rẻ nhất.
Thẩm An An cười nói: "Em cảm thấy chiếc xe này tốt nhất, rất thích hợp với em."
Lục Tu Viễn đi qua, đứng bên cạnh Thẩm An An, vươn tay mở cửa xe nhìn, đối với chiếc xe không vừa ý, quay đầu nói với cô: "Anh muốn tặng em chiếc tốt hơn."
"Chiếc này tốt rồi." Thẩm An An ngồi vào trong xe, hai tay cầm tay lái, cười với Lục Tu Viễn: "Em biết anh muốn chọn cho em một chiếc đắt tiền, bây giờ em chỉ là một diễn viên chưa nổi tiếng, nếu em lái một chiếc Cayenne đi ra ngoài, chắc chắn người khác sẽ nói em bị bao nuôi, khẳng định xe này do kim chủ tặng, còn có thể sẽ nói nhiều lời khó nghe hơn nữa, bởi vậy em không chọn chiếc Cayenne đắt tiền kia. Cho nên để tránh bị người khác nói xấu sau lưng, lên hot-search để người ta bàn tán, em chọn chiếc xe rẻ hơn này, chiếc Volkswagen Touareg cũng rất tốt, giá cũng tới mấy chục vạn, em cảm thấy vui rồi."
Lục Tu Viễn nghe Thẩm An An nói xong, đưa tay nựng hai má của cô, buồn cười nói: "Em còn sợ người khác nói em có kim chủ? Chuyện em có kim chủ đã công khai rồi giờ còn muốn giữ bí mật gì nữa?"
"Em nào có?" Thẩm An An đánh bàn tay của anh đang bẹo má cô, hung hăng liếc anh một cái, không cho phép anh nói xấu cô, cô trong sáng và ngây thơ như vậy, làm gì có chuyện bị người ta bao nuôi, cũng không có cái thứ gọi là kim chủ.
Lục Tu Viễn thu lại cái tay bị Thẩm An An đánh, nhướn mày, nhếch khóe miệng nói: "Tại sao nói em không có? Lần trước, La Nguyệt đã đăng trên Weibo nói mình là kim chủ của em, lúc ấy tất cả mọi người đều biết rồi, em còn muốn cãi?"
Chuyện lần trước, Lục Tu Viễn nhớ rõ rành mạch, lúc ấy Thẩm An An bị dân mạng mắng, nói xấu rằng cô có kim chủ, nếu không sẽ không được làm người đại diện thương hiệu mỹ phẩm của công ty W&Y, lúc ấy anh đã yêu cầu thư ký Dương để ý chuyện này, đã chuẩn bị sẵn sàng công khai mối quan hệ của anh và Thẩm An An.
Không ngờ La Nguyệt đã đi trước anh một bước, đăng bài post trên Weibo, thừa nhận cô là kim chủ của Thẩm An An, nói cô đã dành suất người đại diện thương hiệu mỹ phẩm của công ty W&Y cho Thẩm An An, hơn nữa còn đưa ra chứng cứ.
Sau đó những cư dân mạng không biết sự thật kia cũng tìm ra được mối quan hệ giữa La Nguyệt và tổng giám đốc La người phụ trách công ty W&Y, lại có fans của La Nguyệt phối hợp nhịp nhàng, mọi người liền công nhận La Nguyệt chính là kim chủ của Thẩm An An.
Thẩm An An cũng nhớ lại chuyện này, đối với Lục Tu Viễn khoát tay nói: "Tại sao anh lại ăn dấm cả phụ nữ vậy, lúc ấy La Nguyệt nói như vậy, hoàn toàn là vì muốn giúp em, chúng em là bạn bè tốt của nhau."
"Chẳng phải cô bé là fan của em sao?" Lục Tu Viễn truy hỏi tới cùng.
Thẩm An An gật đầu: "Đúng vậy, cô bé là fan của em, nhưng cô bé rất đáng yêu, em rất thích cô bé, bây giờ chúng em là bạn bè."
Lục Tu Viễn nghe vậy thì trên mặt cũng không tỏ vẻ vui hay buồn, đi tới trước mặt Thẩm An An, dùng đôi mắt đen thẳm nhìn cô, giống như vừa mới uống một bình dấm to, chua loét nói: "Em thích cô bé đó?"
"Hả?" Thẩm An An nháy mắt mấy cái, khó hiểu nhìn khuôn mặt tuấn tú trước mắt.
Lục Tu Viễn cong khóe miệng: "Anh phải làm sao bây giờ?"
Thẩm An An lập tức phản ứng lại, vỗ nhẹ trên trán Lục Tu Viễn, ghét bỏ nói: "Anh nói cái gì vậy? Anh và La Nguyệt không giống nhau."
Cuối cùng, dường như những lời này rất hợp ý Lục Tu Viễn, trên môi anh nở nụ cười, đôi mắt đen thâm thúy nhìn sát lại cô hỏi: "Tại sao anh và La Nguyệt không giống nhau?"
Thẩm An An cảm giác trên người Lục Tu Viễn tỏa ra một luồng áp lực, theo bản năng lùi về sau một chút, mím môi nói: "Cô bé là nữ, anh là nam."
"Còn có gì nữa?" Lục Tu Viễn nhích lại gần hơn, một tay dựa vào lưng ghế, một tay gác lên vô lăng, cúi đầu nhìn Thẩm An An.
Thẩm An An lại lùi về phía sau, nhìn Lục Tu Viễn sát lại càng ngày càng gần, vươn tay chặn ở phía trước, cảnh giác nói: "Anh đừng dựa sát lại đây."
Làm sao Lục Tu Viễn chịu nghe cô nói không được dựa vào là sẽ không dựa vào, ngược lại anh càng dựa sát vào, Thẩm An An vươn tay chống lên ngực anh, cách lớp áo sơ mi cảm xúc của cơ ngực rắn chắc truyền tới tay của cô rồi tới đại não.
Thẩm An An có chút hốt hoảng, vội vàng muốn rút tay về, đáng tiếc động tác của Lục Tu Viễn nhanh hơn, bàn tay to liền nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, khóe miệng hiện lên một nụ cười nguy hiểm, giọng nói trầm thấp mờ ám, hơi thở ấm nóng phả lên trên mặt cô: "Anh còn chưa có câu trả lời cho câu hỏi mà anh đã hỏi em."