"Em không đến nhà anh, em phải về nhà." Từ khi ngồi lên chiếc xe Bentley màu đen của Lục Tu Viễn rời khỏi bãi đỗ xe của khách sạn, cho đến lúc xe chạy về hướng căn biệt thự Duyệt Dung của Lục Tu Viễn, Thẩm An An vẫn cố gắng ngọ nguậy đấu tranh.
Đi tới nhà của Lục Tu Viễn, chẳng khác nào như đưa dê vào miệng cọp, cô có thể thấy được cảnh mình bị Lục Tu Viễn ăn sạch không còn một mẩu, anh anh anh…, cô còn lâu mới muốn!
Lục Tu Viễn đang dùng điện thoại trả lời email, ngẩng đầu, thản nhiên nhìn cô một cái, giọng nói dịu dàng dễ nghe: "Em muốn về nhà nào? Có phải căn phòng nhỏ mà em thuê? Điều kiện ăn ở quá kém, môi trường sống cũng không tốt, không nên ở."
"Dù có không tốt nhưng em cũng đã ở đó được mấy tháng, em thích chỗ đó, em ở quen rồi." Thẩm An An trả lời một cách hùng hồn.
"Em chắc chắn là muốn ở đó?" Lục Tu Viễn lại hỏi một lần nữa, khuôn mặt tuấn tú rất nghiêm túc hỏi: "Thật sự là em cảm thấy chỗ đó tốt hơn nhà của anh?"
"Đúng vậy đúng vậy đúng vậy!" Thẩm An An phát bực: "Nhà vàng nhà bạc còn thua xa cái ổ chó của em."
"Ổ chó của em?" Lục Tu Viễn buồn cười nhìn cô, ánh mắt nhìn cô giống như là đang nhìn một chú cún nhỏ.
Thẩm An An ngẩn người một chút, vội vàng phản ứng lại, nhanh chóng nói bổ sung: "Em không phải có ý đó, em chỉ muốn dùng thành ngữ để hình dung thôi."
"Ừ" Lục Tu Viễn gật đầu, đồng ý với cách nói của cô.
Thẩm An An thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói tiếp: "Có thể cho em về không? Thật sự em rất muốn về nhà."
Lục Tu Viễn giống như suy nghĩ một chút, khẽ gật đầu "ừm" một tiếng: "Có thể."
Trên mặt Thẩm An An liền lộ ra một nụ cười, nghĩ thầm, rốt cục cũng thoát được một kiếp, buổi tối sẽ không bị Lục Tu Viễn đè ép.
Kết quả không đợi cô hoan hô ra tiếng, chợt nghe Lục Tu Viễn cười nói: "Anh sẽ ở nhà em cùng với em."
"Hả?" Thẩm An An sững sờ, ngạc nhiên nhìn anh, khoa tay múa chân nói: "Không được, nhà em điều kiện ăn ở kém, môi trường sống cũng không tốt, anh ở làm gì? Anh ở sẽ không phù hợp đâu? Không tốt bằng biệt thự Duyệt Dung của anh đâu!"
Cô cảm thấy mình nói rất có lý, đây là sự thật hiển nhiên, một bên là khu nhà biệt thự mới xây sang trọng đắt tiền, người ở đó không giàu có thì cũng có địa vị cao quý, người bình thường không thể nào mua được, một bên lại là khu nhà ở đã được xây trên mười năm, rất cũ nát, điều kiện ăn ở kém, môi trường sống không tốt, cơ sở hạ tầng đều tệ, so sánh với khu biệt thự đắt tiền kia như trên trời với dưới đất, với thân phận của Lục Tu Viễn hiện giờ mà đi ở chỗ đó, thật sự không phù hợp.
Nhưng Lục Tu Viễn dường như không để ý, ánh mắt thâm thúy nhìn cô, khóe miệng nhếch lên, cưng chiều nói: "Em ở chỗ nào anh sẽ ở chỗ đó, chỉ cần có em anh ở chỗ nào cũng sẽ cảm thấy thoải mái, dù cho nhà có cũ kỹ hay chật hẹp cũng không quan trọng, cũng không phải anh chưa từng ở nơi như vậy, bây giờ ở tiếp vẫn được."
". . . " Thẩm An An bị Lục Tu Viễn thuyết phục đến nỗi không cách nào trả lời được, trước kia anh đã sống ở đó, sống ở. . .
Được rồi, Thẩm An An nhận thua, cô không thể nói lại anh, cô không có tài ăn nói giỏi như anh, không có sự xảo quyệt của một thương nhân.
Thẩm An An gục đầu xuống, miễn cưỡng chấp nhận, cúi đầu nói: "Anh muốn ở thì ở thôi."
Nghe cô nói như vậy, khóe miệng Lục Tu Viễn nhân lúc Thẩm An An không thấy khẽ cong lên một chút, trên gương mặt rất vui vẻ.
"À, An An, anh phải nhắc nhở em một chút, nếu anh ở nhà em, chính em cũng biết, khu nhà em bảo vệ không tốt, nếu mỗi ngày chúng ta ra ra vào vào, chẳng may bị người ta chụp hình, quan hệ sẽ bị công khai, như vậy phải làm sao bây giờ?"
"Cái gì?" Thẩm An An hoảng sợ ngẩng đầu lên: "Không được! Không thể công khai!"
"Ồ, vậy sao?" Lúc Thẩm An An ngẩng đầu lên, Lục Tu Viễn đã nhanh chóng giấu đi nụ cười trên khóe miệng, còn rất nghiêm túc nhìn cô.
Thẩm An An kiên quyết lắc đầu: "Không được, không được, anh không được ở nhà của em."
"Ừ." Thẩm An An gật đầu đồng ý lời của cô, lại nói tiếp: "Nếu anh muốn gặp em thì phải làm sao bây giờ? Nhất định anh sẽ đến thăm em, không đến mỗi ngày thì cách ngày cũng phải đến, không dám chắc một ngày nào đó sẽ bị paparazzi chụp ảnh." Không chụp thì anh vẫn có thể tìm người chụp.
"Em nghĩ sao?" Lục Tu Viễn giống như một đứa bé ngoan chờ nghe ý kiến của Thẩm An An.
". . . " Thẩm An An cảm thấy bối rối, cô cũng không biết nên làm sao bây giờ?
Lục Tu Viễn nhìn thấy cô bị khó xử, giả vờ tốt bụng nói ra ý kiến của mình: "Ở nhà em không thuận tiện, điều kiện bảo vệ không tốt, lúc nào cũng có thể bị paparazzi phát hiện, không bằng em dọn qua biệt thự Duyệt Dung ở với anh, rất nhiều phòng, mỗi người ở một phòng, còn có phòng chiếu phim và phòng tập thể thao, em có thể xem bất kỳ bộ phim nào mà em thích, hoặc muốn tập thể thao đều được, hơn nữa điều kiện khu nhà cũng tốt lắm, bảo vệ chuyên nghiệp, paparazzi muốn vào cũng không vào được, càng đừng nói tới muốn chụp ảnh, như vậy chẳng phải rất tốt sao?"
Thẩm An An nhìn Lục Tu Viễn, cảm thấy anh nói rất có đạo lý, nhưng cô cũng cảm thấy có điều gì không đúng.
"Đừng do dự ." Lục Tu Viễn sờ sờ đầu cô, ôm cô vào trong lồng ngực, nói với cô: "Hãy đến biệt thự Duyệt Dung ở đi."
Thẩm An An nhíu mày, vẫn cảm thấy có điều gì không đúng, nhưng sau khi cô suy nghĩ lại lời nói của Lục Tu Viễn mấy lần, rốt cuộc cũng không thấy có chỗ nào không đúng.
Cuối cùng mãi đến khi xe Bentley chạy thẳng tới bãi đỗ xe ngầm của biệt thự Duyệt Dung, Lục Tu Viễn dẫn Thẩm An An đi lên lầu vào nhà, Thẩm An An vẫn chưa cảm thấy có vấn đề ở chỗ nào.
Lục Tu Viễn lấy trong tủ giày ra một đôi dép đi trong nhà cho Thẩm An An đổi, Thẩm An An nhìn đôi dép trước mắt to hơn chân mình rất nhiều, cô cảm thấy mình đang mang một chiếc thuyền con.
"Ngại quá, anh mới chuyển tới không bao lâu, bình thường trong nhà cũng không có ai tới, nên không chuẩn bị nhiều dép, để anh gọi điện thoại cho thư ký Dương, để anh ta mua ít đồ dùng mang tới đây." Lục Tu Viễn nói xong liền gọi điện thoại cho thư ký Dương.
Thẩm An An đang mang đôi dép quá cỡ nên không tiện đi lại, chỉ đi đến bên sô pha rồi ngồi xuống, liếc mắt đánh giá căn phòng khách rộng rãi sáng trưng.
Phòng khách được bài trí rất đơn giản, TV, bàn trà, sô pha, cái gì nên có đều có, chỉ là nhìn có chút quạnh quẽ, có lẽ là do Lục Tu Viễn mới ở đây. Phòng khách có một bức màn màu xanh biển, nhìn rất nhẹ nhàng thoải mái, từ cửa sổ sát đất thật lớn có ánh mặt trời chiếu vào, phóng tầm mắt nhìn ra ngoài, có thể nhìn thấy tòa cao ốc ở phía xa xa, nơi đó là đài ngắm cảnh của thành phố C.
Sau khi Lục Tu Viễn nói chuyện điện thoại với thư ký Dương xong thì đi tới, nói với Thẩm An An: "Anh đã nói với thư ký Dương, anh ta sẽ mang những đồ cần thiết tới đây."
Thẩm An An khẽ "Ừm" một tiếng, tỏ vẻ cô đã biết.
Lục Tu Viễn lại nắm tay cô, mang cô đi tham quan các phòng: "Nhà này có hai tầng lầu, lầu dưới là phòng khách, nhà ăn, phòng bếp, trên lầu là ba phòng ngủ và một phòng làm việc, em muốn ngủ tại phòng nào thì chọn một phòng em thích."
Thẩm An An được Lục Tu Viễn mang lên trên lầu có phòng ngủ, thấy cô đưa tay đặt lên tay nắm cửa, xoay xoay muốn mở cửa đi vào, Lục Tu Viễn liền đi theo cô, nói: "Đây là phòng ngủ của anh, nếu em muốn ở phòng này, anh cũng không có ý kiến."
Anh cố ý dẫn cô tới căn phòng này!
Lập tức Thẩm An An liền hiểu mưu tính “xấu xa” của anh, cô quay người đi, nói với Lục Tu Viễn: "Không có cảm giác."
Nói xong liền đi nhanh ra ngoài, lúc này cô không muốn ở bên cạnh Lục Tu Viễn, khóe mắt không thèm nhìn lại.
Lục Tu Viễn đứng ở đó, đầu lưỡi khẽ liếm răng, khóe miệng nở nụ cười, xoay người bước nhanh ra ngoài.
Cuối cùng Thẩm An An chọn căn phòng ngủ bên cạnh, căn phòng ngủ này có một cái giường lớn, còn có một phòng vệ sinh riêng, hơn nữa còn có một ban công nhỏ, có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài, Thẩm An An vừa nhìn đã chọn trúng.
Giống với căn phòng mà trước kia cô đã ở. Thẩm An An nghĩ thầm.
"Em sẽ ở phòng này." Thẩm An An ngồi xuống mép giường, tay xoa nhẹ đệm chăn trên giường, sạch sẽ thơm mát, vừa nhìn là biết đồ mới, chưa có ai dùng qua.
"Được." Lục Tu Viễn đồng ý với cô, dù sao người cũng đã ở trong nhà anh, anh cũng không cần quá nôn nóng, Thẩm An An cũng chạy không thoát.
Thẩm An An lại nói: "Em đói bụng."
Lục Tu Viễn vẫn rất kiên nhẫn, đi tới nắm chặt bàn tay cô nói: "Em muốn ăn cái gì?" ( truyện đăng trên app TᎽT )
Thẩm An An nghiêng đầu suy nghĩ một chút nói: "Beefsteak và mì Ý."
Lục Tu Viễn dừng một chút, nói: "Trong nhà không có, để anh gọi người mang tới."
Thẩm An An mím môi nói: "Thôi không cần, lần tới anh phải nấu cho em ăn."
Tay Lục Tu Viễn xoa nhẹ đỉnh đầu của cô, cưng chiều đồng ý: "Được, ngày mai anh sẽ nấu cho em ăn."
Thẩm An An cười, thưởng cho anh “một viên đường”: "A Viễn, anh thật tốt."
Nghe được lời khen của cô, bỗng nhiên Lục Tu Viễn cảm thấy mình bị cô “gài bẫy”.
Chẳng qua không sao, anh đã “lừa” được người về nhà, nên anh sẽ rộng lượng cưng chiều làm mọi thứ.
Lúc này, có tiếng đập cửa vang lên, Lục Tu Viễn đoán là thư ký Dương mang đồ tới, liền đi ra mở cửa, quả nhiên thấy thư ký Dương xách theo bao lớn bao nhỏ đứng ở ngoài cửa.
"Vào đi." Lục Tu Viễn lui qua bên cạnh, để thư ký Dương xách đồ vào.
Thẩm An An đi theo xuống lầu, nhìn thấy thư ký Dương mang nhiều đồ như vậy, liền cười vẫy tay nói: "Vất vả quá, cám ơn anh."
"Không vất vả." Thư ký Dương bỏ đồ xuống, lau mồ hôi trên trán, nghĩ thầm, chỉ cần cô và Lục tổng không cãi nhau mâu thuẫn ầm ĩ là anh ta tốt lắm rồi, chỉ cần nghĩ tới lúc vụ scandal lên hot search kia, mặt Lục tổng lúc nào cũng đen xì, toàn thân tỏa ra khí lạnh, thật sự là làm cho anh ta “kinh hồn bạt vía”!
"Tôi còn có việc phải đi trước, tạm biệt." Thư ký Dương không muốn ở lại làm “bóng đèn”, thông minh chuồn lẹ.
Thẩm An An chỉ vào bao lớn bao nhỏ gì đó nói: "Phải làm sao với mấy thứ này bây giờ?"
"Để anh dọn dẹp." Lục Tu Viễn đi tới, cởi cúc áo, xắn lên tới khuỷu tay, ngồi xổm xuống bắt đầu sắp xếp.
Thẩm An An nghĩ rằng để một mình anh làm thì không hay lắm, nên cũng ngồi xổm xuống giúp đỡ sắp xếp lại, sau đó cô chợt nhìn thấy một hộp lớn “đồ kế hoạch hóa gia đình”.
Giật mình tỉnh người, bỗng nhiên Thẩm An An nhớ tới cái gì đó, cô ngẩng đầu nhìn Lục Tu Viễn, chỉ ngón tay vào anh nói: "Anh cố ý lừa em tới sống cùng anh đúng không?"
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Thẩm An An: Không có cảm giác.
Lục Tu Viễn bóp eo cô: Có cảm giác không! ! !