"Cái đó, cái đó…." Thẩm An An hoảng sợ, Lục Tu Viễn ở trước mặt thật nguy hiểm, cô nói gần nói xa với anh: "Hay là chúng ta trở về trước đi."
Cô muốn chạy trốn, khi muốn mở cửa xe bên kia để xuống xe, không may lại bị Lục Tu Viễn bắt được tay giữ lại, cuối cùng cũng không thể chạy thoát được rồi.
Dường như Lục Tu Viễn rất cố chấp với câu hỏi vừa rồi, anh cong môi lên truy hỏi Thẩm An An: "Em còn chưa trả lời anh."
Không gian trong xe đủ rộng để Thẩm An An có thể ngồi một mình, nhưng lúc này có thêm một Lục Tu Viễn cao lớn, không gian trong xe đột nhiên trở nên chật hẹp hơn, Thẩm An An không còn chỗ nào để trốn, chỉ có thể cắn răng nói: "Anh, anh là bạn trai của em, anh và La Nguyệt đương nhiên là không giống nhau rồi, cô ấy chỉ là bạn tốt của em mà thôi, hoàn toàn không thể so sánh với anh được."
"Hoàn toàn không thể so sánh được với anh." Câu nói này đã thỏa mãn được mong muốn độc chiếm trái tim Thẩm An An của Lục Tu Viễn, anh chỉ muốn mình là người tốt nhất trong trái tim Thẩm An An thôi. Trước đây La Nguyệt từng tuyên bố cô ấy là kim chủ của Thẩm An An, điều này thực sự khiến anh trở tay không kịp, làm cho anh không lấy được hảo cảm ở trước mặt Thẩm An An, anh thầm hít một hơi thật sâu, cũng may là Thẩm An An đã quan tâm anh hơn rồi, trong lòng anh cũng có thể thoải mái hơn nhiều rồi.
"Ngoan!" Lục Tu Viễn cúi người hôn lên môi Thẩm An An, khóe mắt mang theo ý cười, giống như là nhận được giải thưởng lớn vậy, tâm trạng anh cũng tốt hơn trước rất nhiều.
Thẩm An An nhìn sắc mặt của anh, nhân cơ hội nói: "Em đói rồi, chúng ta về nhà đi."
Nói rồi, bụng cô thật sự đang réo lên thật, kêu cũng thật đúng lúc, khiến người ta phải tin rằng cô thực sự đói rồi, mà không phải là cô đang viện cớ nữa.
"Được rồi, chúng ta về nhà ăn cơm." Khi tâm tình Lục Tu Viễn tốt, rất dễ nói chuyện, anh kéo tay Thẩm An An xuống xe, đưa Thẩm An An về nhà.
Khi về đến nhà, Lục Tu Viễn lấy điện thoại di động ra gọi đồ ăn ngoài, anh còn nhớ vừa rồi Thẩm An An nói với anh là muốn ăn bít tết và mì Ý.
"Ngoài bít tết và mì Ý, em còn muốn ăn gì khác không?" Lục Tu Viễn cầm lấy điện thoại di động, vừa chọn món vừa hỏi Thẩm An An.
Thẩm An An ngồi trên ghế sô pha cách anh một hai mét, suy nghĩ một chút rồi nói: "Em muốn ăn kem nữa, em muốn một hộp lớn."
"Được rồi, anh mua cho em một hộp kem." Lục Tu Viễn đưa tay bóp lấy gò má phồng lên của cô, sau đó cười và tiếp tục đặt hàng qua điện thoại.
Thẩm An An không quên nhấn mạnh ở bên cạnh, em muốn một hộp kem lớn. Nhưng Lục Tu Viễn không quan tâm cô.
Nhàm chán. Thẩm An An mím môi, cầm điện thoại di động đi đến bên cạnh chơi game.
Lục Tu Viễn nhìn cô, xoay người đi vào trong phòng làm việc, hai phút sau lại bước ra, đôi chân dài bước vài bước đi đến trước mặt Thẩm An An, trong tay anh cầm một món đồ màu bạc sáng bóng đung đưa trước mặt cô.
Thẩm An An vốn đang đánh một con boss, đột nhiên nhìn thấy trước mặt có một thứ màu bạc đung đưa, cô muốn bảo Lục Tu Viễn đi ra, nhưng nhìn kỹ một chút thì lại a lên một tiếng rồi nhanh chóng đặt điện thoại di động sang bên cạnh, không thèm quan tâm đến boss nữa, cô đưa tay lên muốn lấy chiếc chìa khóa xe mà Lục Tu Viễn đang cầm.
Lục Tu Viễn đưa tay lên, tránh khỏi tay của Thẩm An An, anh giữ cách mặt cô không xa rồi lại lắc lắc, rõ ràng là thấy được nhưng không lấy được, treo cô như một cây củ cải lớn.
Thẩm An An liếc nhìn Lục Tu Viễn, khuôn mặt người đàn ông đang cười nửa miệng, rõ ràng là anh cố ý làm như vậy mà.
"Anh không cho thì thôi." Thẩm An An ngồi lại trên ghế sô pha, có chút bực bội cầm điện thoại di động lên, cô tàn nhẫn điều khiển nhân vật trong trò chơi, dùng dao lớn chém mấy con quái vật nhỏ, cảm thấy những con quái vật nhỏ đó đều là Lục Tu Viễn, một đao rồi lại một đao, không chút thương tiếc nào.
Lục Tu Viễn dùng ngón tay cọ cọ vào mũi cô, tiến đến đến trước mặt cô, đùa cợt nói: "Mới như vậy mà đã tức giận rồi sao?"
Thẩm An An "hừ" một tiếng, không thèm để ý đến anh, ai bảo anh cho rồi lại không cho chứ, thật đáng ghét mà!
Lục Tu Viễn đưa tay nắm lấy cằm của cô, từ bên cạnh kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lại, nhìn bộ dạng tức giận của cô và nói: "Chìa khóa xe cho em, em không thể cảm ơn anh chút sao."
Thẩm An An cũng nhanh chóng đáp lại, ngọt ngào nói: "Cám ơn anh A Viễn."
Nghe vậy Lục Tu Viễn nhướng mày, hiển nhiên là không hài lòng với lời cảm ơn như chiếu lệ của cô, anh thở dài nói: "Em như vậy thật là không có thành ý gì cả."
Thẩm An An đột nhiên cảm thấy những lời này nghe rất quen tai, hình như cô cũng từng nói điều này với Lục Tu Viễn rồi, quả nhiên Lục Tu Viễn chính là một người lòng dạ đen tối mà, những chuyện như vậy anh cũng nhớ và trả thù cô mọi lúc mọi nơi nữa chứ.
"Vậy anh muốn như thế nào mới cảm thấy là có thành ý đây?" Thẩm An An bất lực nhìn anh.
Đôi mắt thâm thúy của Lục Tu Viễn quét qua khuôn mặt cô, cô vẫn bất lực, rõ ràng là anh càng bất lực hơn.
Nhưng sau đó là chính như vậy, những lợi ích mà anh nên có anh vẫn muốn có.
Lục Tu Viễn nghiêng khuôn mặt tuấn tú đến trước mặt Thẩm An An, ám thị rất rõ ràng.
Tuy rằng anh không nói rõ nhưng Thẩm An An có thể nhìn ra ý của anh.
Lão già thúi này thật là xấu xa mà! Thẩm An An thầm nghĩ.
Tuy nhiên hôn anh một chút thì cũng không có tổn thất gì cả, dù sao anh cũng là một nam chính đẹp trai và khí phách.
Hôn một chút thì cô cũng không thiệt gì, hôn một chút cô cũng không mắc lừa, hôn một chút cô cũng vẫn có lợi.
Nghĩ như vậy, Thẩm An An liền buông tay ra, cúi người hôn "chụt" một cái lên má của Lục Tu Viễn, cô còn có ý phát ra một âm thanh ngọt ngào nữa.
"Như thế này được rồi chứ?" Thẩm An An hoàn thành nhiệm vụ, tự tin đưa tay nhận lấy chìa khóa xe từ trong tay của Lục Tu Viễn.
Lục Tu Viễn nhìn khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của cô, khóe miệng hiện lên má lúm đồng tiền, dáng vẻ dễ thương khiến người ta muốn cưng chiều.
"Cầm lấy đi." Lục Tu Viễn hào phóng đưa chìa khóa xe cho cô.
"Cảm ơn anh, A Viễn." Thẩm An An không quên cảm ơn, sau đó lại bổ sung thêm một câu: "A Viễn, moah moah." ( truyện trên app T𝕪T )
Lục Tu Viễn mỉm cười, đôi mắt sâu thẳm nhìn khuôn mặt tươi cười của Thẩm An An, anh đưa tay xoa xoa đầu cô.
Chỉ cần cô vui vẻ là được rồi. Chiều chuộng như thế nào cũng không đủ.
Đồ ăn ngoài nhanh chóng được đưa tới rồi.
Thẩm An An muốn ăn bít tết và mì ý, còn có một hộp kem nữa.
Lục Tu Viễn cũng ăn giống như cô, chỉ là không có kem thôi.
Hai người ngồi ăn ở hai bên trái phải của bàn ăn.
"Em quên mất rồi, đáng lẽ nên gọi thêm một chai rượu vang đỏ nữa." Thẩm An An đột nhiên nói.
"Ở trong nhà có, anh đi lấy." Lục Tu Viễn nói xong thì liền đi lấy một chai rượu vang đỏ rót cho mỗi người một ly đầy.
Thẩm An An cầm lấy ly rượu vang đỏ lên nếm thử, mùi vị rất ngon, cô lại nhấp thêm một ngụm nữa, rất tinh khiết, cô hơi nheo mắt lại nói: "Ngon quá."
Chỉ là chai rượu vang đỏ vừa rồi không đủ uống, cho nên Lục Tu Viễn lại mở thêm một chai khác, nhưng đều là Thẩm An An một mình uống gần hết hai chai rượu vang đó.
Hai má Thẩm An An đỏ bừng, hai mắt sáng ngời ngồi ở trên ghế sô pha, háo hức nhìn Lục Tu Viễn.
Rõ ràng trong lòng rất tỉnh táo, cô cảm thấy bản thân không say nhưng đầu óc lại không nhúc nhích được.
Sau đó Thẩm An An mới nhớ lại, tửu lượng của bản thân rất tốt, nhưng tửu lượng của cơ thể này dường như không được tốt lắm, thậm chí đã kém đến mức uống hết hai chai rượu vang đỏ là đã say rồi.
"An An." Lục Tu Viễn đi tới nhẹ nhàng gọi tên cô.
Thẩm An An ngơ ngác ngẩng đầu lên, trong ánh mắt đều nhìn thấy bóng dáng to lớn của Lục Tu Viễn, cô không khỏi lắc đầu.
Lục Tu Viễn ôm lấy đầu cô, nhẹ nhàng hôn lên môi cô, dỗ dành cô nói: "Em say rồi thì lên giường đi ngủ đi."
Thẩm An An cũng cảm thấy cô sắp không thể chịu đựng được nữa rồi nên liền gật đầu, Lục Tu Viễn kéo cô lên khỏi ghế, đi theo cô lên lầu.
Lục Tu Viễn đưa cô đến cửa phòng, mở cửa cho cô đi vào, kéo cô đi tới cửa phòng tắm, nói bằng giọng nói thật dễ nghe: "Em đi tắm đi, tắm xong rồi thì đi ngủ sớm."
Thẩm An An "ừm" một tiếng rồi mơ hồ bước vào phòng tắm.
"Anh sẽ đợi em ở ngoài phòng tắm, có chuyện gì thì gọi anh nhé." Lục Tu Viễn dường như không yên tâm về cô, lại nói thêm một câu nữa, tự mình đưa cô vào phòng tắm.
Thẩm An An đang tắm trong phòng tắm, Lục Tu Viễn đứng đợi ở bên ngoài, anh lấy điện thoại di động ra xử lý email công việc, nhưng trong lòng có chút không yên, tiếng nước chảy trong phòng tắm cứ truyền đến bên tai anh, khiến anh lâu lâu lại liếc nhìn về hướng phòng tắm.
Sau đó, anh nghe thấy một tiếng thình thịch vang lên, giống như là âm thanh của một thứ gì đó rơi xuống đất.
Lục Tu Viễn nhanh chóng đứng lên, đi đến vài bước, gõ cửa phòng tắm: "An An."
Trong phòng tắm không có tiếng trả lời, Lục Tu Viễn lo lắng, đưa tay mở cửa phòng tắm liền nhìn thấy Thẩm An An trần truồng ngã xuống sàn phòng tắm.
"An An, em có sao không?" Lục Tu Viễn bước nhanh tới, anh ngồi xổm xuống bế Thẩm An An từ trên mặt đất lên.
Thẩm An An khịt mũi, nước mắt lưng tròng, trông cô thật đáng thương, giọng nói đầy bất bình nói: "Sàn nhà trơn quá, mông em đau chết đi được."
"Ngày mai anh sẽ tìm người đến thay sàn nhà khác." Lục Tu Viễn đau lòng vì cô, ôm cô bước ra khỏi phòng tắm, cẩn thận đặt cô lên giường, quấn cho cô một cái chăn mỏng rồi đi tìm thuốc mỡ để bôi cho Thẩm An An.
"Để anh kiểm tra vết thương của em nào." Lục Tu Viễn đưa tay kéo chăn bông quấn quanh người Thẩm An An ra.
"Em không muốn!" Thẩm An An bị bọc trong chăn, lắc đầu nguầy nguậy, vẻ mặt khốn khổ không chịu bôi thuốc.
Anh anh anh, cô bị ngã nên đau mông, để Lục Tu Viễn bôi thuốc vào mông cô, nghĩ đến cái cảnh đó thì thật là xấu hổ mà!