La Nguyệt lái một chiếc xe Ferrari màu đỏ đến, phía sau còn có một chiếc xe màu đen của vệ sĩ, cô ấy mở cửa xe đi xuống, mấy người vệ sĩ đi theo sau cũng xuống, sau đó từ trên xe mang xuống rất nhiều đồ uống và hoa quả, một đường hùng hổ tiếp đón đoàn phim, động tĩnh không nhỏ, muốn cho người khác không nhìn thấy là điều khó.

“Chị An An.” La Nguyệt nhìn thấy Thẩm An An liền gọi một tiếng.

“Tiểu Nguyệt.” Thẩm An An mỉm cười vẫy tay hướng về phía La Nguyệt.

Trên mặt La Nguyệt lập tức lộ ra nụ cười, bước nhanh đi qua chỗ cô: “Chị An An, em tới xem chị diễn nè.”

“Mấy người mau đem đồ qua đây.” La Nguyệt gọi vệ sĩ mang đồ đến, đồ ăn đồ uống cao gần bằng nửa người.

“Sao lại mua nhiều đồ như vậy?” Thẩm An An kinh ngạc hỏi.

“Em đến đây thăm phim trường, đương nhiên không thể đến tay không, nhìn thấy đồ tốt đều muốn mua một ít.” La Nguyệt tự nhận mình nói có lý.

Bên cạnh đã có người nhận ra La Nguyệt, ngày hôm qua Weibo náo loạn lớn như vậy, La Nguyệt tự nhận mình là kim chủ của Thẩm An An, nên mọi người đều biết cô ấy.

Thẩm An An nhìn La Nguyệt mua nhiều đồ như vậy, một mình cô ăn cũng không hết, vì thế nói với La Nguyệt: “Chị có thể đem mấy thứ này cho những người khác trong đoàn làm phim không?”

“Tất nhiên có thể, em mua cho chị thì chính là của chị.” La Nguyệt hoàn toàn để cho Thẩm An An làm chủ.

Thẩm An An gọi Từ Hiểu Lộ đến hỗ trợ đem đồ phân chia cho mọi người.

Sau khi đồ được phân chia gần hết, Tiết Thiến Như cầm một chai đồ uống đi đến, vẻ mặt tươi cười nói với La Nguyệt: “Cô La, cảm ơn đồ uống của cô.”

La Nguyệt không chút để ý liếc mắt đánh giá cô ta, quay đầu nhìn Thẩm An An bên cạnh nói: “Cô ta là ai vậy?” Trong giọng nói còn tràn đầy ghét bỏ.

Tiết Thiến Như hơi sửng sốt một chút, sau đó xấu hổ nói: “Tôi là. . .”

“Ôi, được rồi, một chai đồ uống mà thôi.” La Nguyệt cố ý không cho Tiết Thiến Như sắc mặt, xua tay đánh gãy lời nói của cô ta, không muốn cùng cô ta nói nhiều, kéo tay Thẩm An An nói: “Chị nói chuyện đi cùng em, em có chuyện muốn nói.”

Thẩm An An đoán được La Nguyệt cố ý làm như vậy, cô muốn cô ấy hết giận liền nói: “Được, chúng ta có thể đi qua bên kia đi dạo.”

“Vậy đi thôi.” La Nguyệt liền lôi kéo Thẩm An An đi, để Tiết Thiến Như ngây ngốc đứng tại chỗ.

Lúc trên đường, La Nguyệt chẹp miệng: “Cô ta chính là vai nữ số 1 không hợp tính với chị? Vừa nhìn đã giống kỹ nữ.”

Thẩm An An bật cười ra tiếng.

“Em nói thật, em không thích cô ta, em chỉ thích chị.” La Nguyệt kéo cánh tay Thẩm An An, nói với Thẩm An An.

Thẩm An An nghiêng đầu chớp đôi mắt: “Chị cũng thích em.”

La Nguyệt rất vui sướng, cô lấy điện thoại di động ra, chụp rất nhiều ảnh với Thẩm An An.

Hôm nay, La Nguyệt ở phim trường gần một ngày mới rời đi.

Buổi chiều Thẩm An An chỉ có hai cảnh diễn, quay xong thì kết thúc công việc về khách sạn.

Buổi tối, Thẩm An An ở trong phòng khách sạn xem kịch bản, lại nhận được được tin nhắn Wechat của Lục Tu Viễn: “Anh ở trên lầu, lên đi!”

Thẩm An An nhận được tin nhắn Wechat, cầm điện thoại nhìn mấy lần, ở trong phòng xoắn xuýt hồi lâu mới đứng dậy cởi váy ngủ đang mặc trên người thay bằng váy, chải đầu trang điểm một lần, khoảng mười phút sau thì ra cửa.

Lên lầu, đứng ở trước cửa phòng tổng thống, Thẩm An An hít sâu một hơi, mới giơ tay lên gõ cửa.

Cửa mở ra trong nháy mắt, nét mặt Thẩm An An tươi cười, nhìn Lục Tu Viễn đứng bên trong cười ngọt ngào: “A Viễn.”

“Vào đi.” Lục Tu Viễn duỗi tay cô kéo vào phòng, đưa cô ngồi vào ghế sô pha, lại hỏi cô: “Muốn uống cái gì không?”

Anh hỏi xong giống như nhớ đến cái gì, không đợi Thẩm An An trả lời anh đã quyết định thay cô: “Vẫn nên uống sữa bò đi.”

Thẩm An An phồng má, cô muốn uống rượu nên đến, nhưng Lục Tu Viễn đã quyết định thay cô, cô chỉ có thể đồng ý một tiếng: “Được.”

Rất nhanh Lục Tu Viễn đã bưng sữa bò trở lại, mà trong tay anh lại cầm ly rượu vang đỏ.

Đây là phân biệt đối xử à?

Ánh mắt Thẩm An An quét qua lại giữa hai tay của Lục Tu Viễn, biểu tình bất mãn nói: “Em cũng muốn uống rượu vang đỏ.”

Lục Tu Viễn liếc nhìn bụng cô, mặt vẫn như cũ đem sữa bò đặt trước mặt cô, giống như dỗ đứa trẻ nhỏ, nói: “Ngoan, em uống sữa.”

Cái liếc mắt một cái ý tứ rất rõ ràng – em đang trong thời kỳ kinh nguyệt ngoan ngoãn uống sữa đi, uống rượu cái gì!

Thẩm An An bĩu môi, bưng sữa bò lên uống một ngụm lớn cho hả giận.

Lục Tu Viễn ngồi bên cạnh uống một ngụm rượu vang đỏ, ánh mắt dừng trên người Thẩm An An, hơi nhíu lại.

Cảm giác giống như bị khiêu khích, Thẩm An An nghiêng đầu nhìn thẳng anh, thấy đôi môi anh khẽ mở, nhàn nhạt nói: “Hôm nay con gái tổng giám đốc La đến phim trường thăm em?”

Thẩm An An dừng lại một chút mới phản ứng được Lục Tu Viễn nói con gái tổng giám đốc La là La Nguyệt, cô gật đầu nói: “Phải, cô ấy là fans, ngày hôm qua lại nói chuyện giúp đỡ em ở trên mạng, em muốn cảm ơn cô ấy, cô ấy nói đến phim trường thăm em, em liền đồng ý.”

Ánh mắt Lục Tu Viễn bỗng nhiên trầm xuống, duỗi tay giữ chặt lấy tay Thẩm An An, Thẩm An An giật mình, ngước mắt lên lập tức đập vào đôi mắt sâu thẳm của anh, Lục Tu Viễn nói: “Vậy anh cũng giúp em, em muốn cảm ơn anh thế nào?”

“. . .” Đột nhiên nói đến vấn đề này, Thẩm An An nhất thời không biết nên trả lời thế nào.

Lục Tu Viễn nhìn chằm chằm biểu tình trố mắt trên gương mặt cô, khóe miệng cong lên cười khẽ một chút như tự giễu.

Thẩm An An nghe được tiếng cười kia chỉ cảm thấy sởn tóc gáy, nhớ đến kết cục đắc tội anh trong kịch bản, vội vàng sửa đổi: “Em, ưm. . .”

Nhưng mà lời sửa đổi còn chưa kịp nói ra, Thẩm An An chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, khuôn mặt tuấn tú của Lục Tu Viễn phóng đại trước mắt, đôi môi mỏng lạnh hôn lên môi cô.

Thẩm An An ngây người chớp mắt một cái, vừa muốn trốn, Lục Tu Viễn đã nhạy bén phát hiện ra ý đồ của cô, bàn tay to lớn duỗi đến sau đầu cô, giữ lấy đầu cô không cho phép cô chạy trốn, môi càng dùng sức hôn lên cánh môi cô, anh hôn thật hung ác, giống như con sư tử tức giận, muốn ăn cô hết toàn bộ, nói là hôn môi không bằng nói đang gặm cắn, ngang ngược mà cạy răng môi cô, liếm mút ngọt ngào trong miệng cô.

“Ưm ưm. . .” Răng môi dây dưa, Thẩm An An cảm thấy não thiếu oxy, trong đầu giống như hôn mê, cô bị Lục Tu Viễn đẩy ngã xuống ghế sô pha.

Lục Tu Viễn nằm đè lên người cô, càng thuận tiện hôn môi, đôi tay Thẩm An An đặt trước ngực anh, muốn đem anh đẩy ra, nhưng tay cô vô lực, căn bản là bất động, ánh mắt Lục Tu Viễn trầm xuống, bắt lấy tay cô trực tiếp đặt lên đỉnh đầu, hung hăng gặm cắn đôi môi.

Thẩm An An đau kêu lên một tiếng, trong mắt nổi lên ánh nước, ủy khuất bẹp miệng nói thầm một tiếng: “Anh là chó sao?” Mỗi lần đều cắn cô!

Những lời này đã chọc giận Lục Tu Viễn, anh cười lạnh một tiếng, cúi đầu cắn một ngụm trên cổ cô.

“Không được!” Thẩm An An gấp đến độ kêu lên, trên cổ mạch máu nhảy lên thình thịch, nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống dưới.

Lục Tu Viễn giống như bị dáng vẻ kịch liệt của cô dọa, dừng động tác lại, ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.

Thẩm An An chảy nước mắt, âm thanh mềm mại xin tha nói: “Không cần cắn cổ em, mai, ngày mai em phải quay phim nữa.” Lưu lại dấu răng ngày mai sao cô còn có thể quay nữa? Bị người khác nhìn ra nhìn vào cô giải thích làm sao? Có thể nói là mình cắn hay sao?

Lục Tu Viễn không nói chuyện, một chút biểu tình trên gương mặt tuấn tú cũng không có, thoạt nhìn thật lạnh lùng.

Cánh tay anh chống ở sườn cô, từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt thâm thúy ánh mắt phức tạp, nửa ngày mới mở miệng nói: “Hôm nay buông tha cho em, chờ em diễn xong, anh muốn thu cả vốn lẫn lời.”

Thẩm An An: “. . .”

Cô không nợ anh, đều là nữ phụ “Thẩm An An” thiếu nợ, vậy mà bây giờ còn muốn cô, cô thật sự khóc không ra nước mắt!

“Suy nghĩ cái gì?” Lục Tu Viễn phát hiện cô thất thần, vươn tay nhéo má cô một cái.

Thẩm An An vội vàng lắc đầu phủ nhận: “Không nghĩ cái gì.”

Đôi tay Lục Tu Viễn ôm vào cô vào ngực, đầu ghé vào cổ cô cọ cọ, bàn tay to vỗ về cô, âm thanh cực kỳ ôn nhu: “An An, đêm nay không cần trở về.”

Người Thẩm An An không nhịn được run lên, trong đầu hiện lên những suy nghĩ đáng sợ, cô vẫn còn dì cả, Lục Tu Viễn sẽ không muốn tắm máu mà chiến đấu hăng hái chứ?

“Em, em không tiện.” Thẩm An An uyển chuyển từ chối.

Lục Tu Viễn dừng một chút, sau đó bật cười, cong ngón tay gõ lên trán cô: “Em đang suy nghĩ gì vậy? Anh không muốn chuyện đó. . , anh chỉ muốn em ở lại với anh.”

Vẫn còn tốt không như cô tưởng tượng, trong lòng Thẩm An An thở nhẹ một hơi.

Nói thật ra, cô đóng phim mười mấy năm, đóng cặp với nhiều nam diễn viên, nhưng chưa từng có quan hệ yêu đương một lần, càng đừng nói đến chuyện lên giường, đương nhiên đóng phim không tính, đều là giả.

Cô lớn lên xinh đẹp, không có khả năng không có ai theo đuổi, chứ nói gì là chuyện yêu đương.

Nhưng cố tình là không hề có.

Mấy năm đầu cô nghĩ đợi sự nghiệp tốt lên đã, mỗi ngày đều dạo quanh ở phim trường, một năm 365 ngày không nghỉ ngơi được đến mười ngày, mỗi ngày đều mệt như chó, căn bản không có thời gian yêu đương. ( truyện trên app T𝕪T )

Sau khi sự nghiệp đi lên, cô không cần giống như lúc đầu làm việc liều mạng, anh Ngô nói với cô có thể suy nghĩ đến tương lai của bản thân, cô chứng kiến thấy nhiều cặp đôi yêu nhau trong giới giải trí tan rồi hợp, cả người đều không hề gợn sóng, mặc dù có người thổ lộ với cô, cô cũng không có cảm giác động tâm, tất nhiên sẽ không thành đôi.

Sau khi cô cầm giải ảnh hậu, xuyên vào kịch bản, không có kinh nghiệm yêu đương, lại vào thẳng chủ đề, thật sự quá căng thẳng!

Thẩm An An lôi kéo tay áo Lục Tu Viễn, cúi đầu không dám nhìn đôi mắt anh, nhỏ giọng nói: “Em ngày mai đóng phim còn phải dậy sớm, em trở về ngủ, không thể làm phiền anh.”

Ở lại lỡ như Lục Tu Viễn bùng lên thú tính thì cô phải làm sao? Miệng đàn ông đều là quỷ lừa gạt, lời dễ nghe như vậy không thể tin!

Lục Tu Viễn duỗi tay nâng cằm cô lên, để cô cùng anh đối diện, âm thanh trầm thấp lại nguy hiểm: “Muốn trở về? Hửm?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play