Đôi tay mảnh khảnh của Thẩm An An vòng lên cổ Lục Tu Viễn, nhón chân chủ động dâng đôi môi đỏ của mình lên. Cô hôn một chút lên môi mỏng của Lục Tu Viễn, vừa như hờn dỗi vừa như xin tha nói: “Người cũng đã chết rồi, chúng ta đừng nhắc đến anh ta nữa được không?”

Người cũng đã chết rồi, tất cả những chuyện trong quá khứ đều tan thành mây khói, cứ mãi lăn tăn chuyện đã qua thì thật vô nghĩa, điều phải quý trọng chính là người trước mắt!

Khóe miệng Lục Tu Viễn nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt lại không hề có ý cười, đôi mắt đen lạnh lùng liếc nhìn cô: “Em nói như vậy chính là chột dạ.”

Quả nhiên tổng tài bạc tỉ không dễ bị lừa gạt như vậy. Cô cũng đã xin tha thứ rồi mà anh còn không cảm động. Xem ra vở kịch này còn phải diễn tiếp.

Thẩm An An rất ấm ức, viền mắt lập tức đỏ lên, cúi đầu nhỏ giọng biện bạch cho chính mình: “Việc này không thể hoàn toàn trách em được, em và anh ta chỉ gặp mặt qua vài lần, còn lại đều là Tưởng Hồng Mai sắp xếp.”

Điều cô nói là sự thật, người lúc trước gặp mặt Hàn Lâm Chiêu là nữ phụ “Thẩm An An”, thật sự là không thể hoàn toàn trách cô, cô cũng chỉ là kẻ đội nồi đáng thương mà thôi.

Hơn nữa lần đầu tiên nữ phụ “Thẩm An An” và Hàn Lâm Chiêu gặp mặt cũng là ở tiệc rượu, là Tưởng Hồng Mai sắp xếp cho cô ấy đi, nếu không chỉ dựa vào nữ phụ “Thẩm An An” thì cũng không thể vào tiệc rượu được. Cho nên chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách nữ phụ “Thẩm An An”, đây cũng không phải cô ấy cố ý.

Nếu muốn kết tội, nhiều nhất cô cũng chỉ chiếm một phần ba trách nhiệm, Tưởng Hồng Mai và Hàn Lâm Chiêu cũng có tội.

Lục Tu Viễn nghe vậy thì nhướng mày, anh có thể biết được Hàn Lâm Chiêu, ắt có thể tra được chuyện khác. Anh biết lời Thẩm An An nói là thật, thật sự là Tưởng Hồng Mai sắp xếp cho “Thẩm An An” đi tiệc rượu. Lần đầu tiên gặp Hàn Lâm Chiêu bắt đầu để ý Thẩm An An, lần thứ hai anh ta liền hành động, xin số điện thoại của Thẩm An An, mấy ngày liên tiếp tặng hoa tặng quà cho Thẩm An An, còn thu xếp đưa cô vào đoàn phim “Vương gia ăn chơi trác táng cưng chiều vợ nhất”.

Có một người bạn gái quá xinh đẹp cũng thật mệt, đẹp quá luôn làm người khác nhớ thương, có được hay không đều chiếm hết, thật sự khiến người ta rất không yên tâm. Trong lòng Lục Tu Viễn có một ý tưởng u tối đang chầm chậm nảy ra, giống như dây leo vươn ra quấn quanh khắp bốn phương tám hướng, trói chặt lấy cả người anh. Anh càng muốn thoát ra khỏi cái lồng giam này, nội tâm càng bị trói buộc chặt chẽ hơn.

Lục Tu Viễn giữ chặt eo Thẩm An An, bỗng nhiên lạnh lùng mở miệng nói: “Thật muốn nhốt em lại như thế này.” Như vậy người khác sẽ không nhìn thấy được em, không ngấp nghé được vẻ đẹp của em, em cũng chỉ có thể thuộc về anh.

m thanh pha lẫn sự lạnh lẽo truyền vào trong tai, Thẩm An An không tự chủ được nổi da gà. Cô biết một khi Lục Tu Viễn trở nên tàn nhẫn thì thực sự rất đáng sợ, đáng sợ hơn cả ác ma.

Thế này thì không cần diễn nữa, Thẩm An An thực sự có hơi sợ Lục Tu Viễn nổi điên, cô ngước mắt lên nhìn về phía anh, trong mắt là kinh hoảng và sợ hãi, giọng nói vừa mềm mại vừa rụt rè nói: “A Viễn, anh đừng như vậy mà.”

Giọng nói nũng nịu, cho dù là ai nghe xong cũng sẽ mềm lòng. Đôi mắt lấp lánh đầy sợ hãi của cô cứ như một chú nai nhỏ cần được bảo vệ vậy, người bị cô nhìn vào sẽ không tự chủ được mà muốn che chở cho cô.

Lục Tu Viễn khẽ nhếch khóe miệng, bỗng nhiên cúi đầu hôn lên cánh môi của cô. Anh hôn rất mạnh, tựa như cắn vậy, dáng vẻ hung ác kia giống như một con sói đã đói khát rất lâu, hận không thể cắn từng miếng từng miếng rồi nuốt cô vào trong bụng.

Thẩm An An bị động tiếp nhận nụ hôn của anh, môi bỗng nhiên bị cắn mạnh một cái, đau đến mức làm cô kêu lên, cũng không biết có bị chảy máu không. ( truyện trên app T𝕪T )

“Thật muốn ăn em.” Đôi môi mỏng của Lục Tu Viễn để ở bên tai cô nói.

Trái tim Thẩm An An đập thình thịch. Cô vừa định mở miệng từ chối, ai ngờ lời còn chưa nói ra, Lục Tu Viễn đã bế cô lên đè ở trên sofa.

“Đừng…” Bàn tay to của Lục Tu Viễn vuốt một đường từ eo đến đùi, vén váy lên với vào trong, Thẩm An An lập tức phản ứng lại, đè anh tay.

Gương mặt Lục Tu Viễn lạnh lùng nhìn cô.

Lúc này cô mới phát hiện trên gương mặt khôi ngô của anh không hề có biểu hiện của dục vọng, trong mắt chỉ có sự lạnh lẽo.

Phát hiện này làm Thẩm An An kinh hãi.

Lục Tu Viễn còn khó đối phó hơn cô tưởng tượng.

Cô hít sâu một hơi, âm thanh nhỏ nhẹ nói: “Bà dì của em tới.”

Lục Tu Viễn nghe vậy, gương mặt không có biểu cảm rốt cuộc cũng có một vết nứt. Anh dừng lại, cụp mắt, kéo váy của cô xuống, che khuất cặp đùi trắng nõn của cô, rồi xoay người ngồi xuống bên cạnh, lấy thuốc lá và bật lửa ra.

Anh hít một hơi thật sâu, đốm lửa nhỏ lập loè nơi đầu ngón tay anh, vòng khói màu trắng bay lên, làm khuôn mặt anh tuấn của anh trở nên mơ hồ.

Không khí có nơi nặng nề, Thẩm An An chầm chậm rụt chân lại, chầm chậm ngồi dậy, lẳng lặng ngồi bên cạnh Lục Tu Viễn.

“Khụ khụ.” Rốt cuộc vẫn không chịu nổi mùi khói, Thẩm An An nhịn không được ho khan một tiếng.

Lục Tu Viễn quay đầu liếc nhìn cô một cái, trong đôi mắt thâm thúy loé lên cảm xúc phức tạp. Trong đầu anh nhớ tới dáng vẻ của cô trước kia, khi cô không cho anh hút thuốc. Khi đó cô vừa dữ vừa ác còn làm nũng, nhất quyết cướp lấy điếu thuốc của anh, nhưng mà lúc này cô lại không làm như vậy.

Thẩm An An phát hiện anh đang nhìn cô, vừa định mở miệng nói không sao, lại bị mùi khói làm cho sặc, che miệng ho khan một tiếng.

Lục Tu Viễn giơ tay dập tắt điếu thuốc vào gạt tàn trên bàn trà.

Thật ra anh không nghiện thuốc lá, chỉ là lâu lâu mới hút một điếu.

“Xin lỗi, anh quên em ghét mùi khói thuốc.” Lục Tu Viễn nói.

Thẩm An An nhìn anh một cái, lắc đầu: “Không sao.”

Căn phòng lặng im một lát, Lục Tu Viễn duỗi tay nắm lấy tay cô, kéo cô từ trên sô pha tới nói: “Đi thôi, anh đưa em về.”

Thẩm An An sững sốt, qua cửa dễ dàng như vậy ư? Nhưng sao cô lại cảm thấy hình như có chỗ không đúng nhỉ? Vừa rồi rõ ràng Lục Tu Viễn còn tức giận như vậy, bây giờ thật sự không giận nữa sao? Không phải là anh đang suy nghĩ về sau sẽ xử lý cô như thế nào đấy chứ?

Trong lúc sững sờ, Thẩm An An đã bị Lục Tu Viễn kéo đến cửa. Anh mở cửa ra đưa cô đi.

“Cái đó…” Thẩm An An do dự mở miệng: “Anh vẫn ổn chứ?”

Lục Tu Viễn nhướng mày, cụp mắt đánh giá cô, nhìn đến mức cô chột dạ, cặp môi mỏng xinh đẹp của anh bỗng nhiên cong lên một nụ cười: “Nếu anh nói không ổn, em sẽ ở lại sao?”

Ở lại?

Thẩm An An cẩn thận liếc mắt nhìn Lục Tu Viễn một cái, nếu ở lại thì cảm giác có hơi nguy hiểm. Cô đã nói là cô không tiện rồi, chẳng lẽ anh còn muốn “chiến đấu đẫm máu”?

Khẩu vị không nặng đến mức đó chứ?

Tim gan Thẩm An An run lên một cái, vội vàng lắc đầu: “Không, không phải…” Tròng mắt như hổ phách xoay tròn một vòng, lập tức lại lấy lòng nói: “Em quan tâm anh mà.”

Đã nói đến như vậy rồi, chắc là anh cũng cảm động lắm nhỉ?

Thẩm An An nhìn thấy khóe miệng của Lục Tu Viễn giật giật: “Vậy sao em còn không đi?”

Con ngươi anh lóe lên ánh sáng nguy hiểm, giống như con sói đến từ núi rừng, bất cứ lúc nào cũng có thể bắt con thỏ trắng trước mặt mà ăn thịt.

Thẩm An An phản ứng rất nhanh, chạy về phía thang máy như con thỏ, vừa cười vừa quay đầu lại vẫy vẫy tay với Lục Tu Viễn: “Bye bye.”

Lục Tu Viễn đứng ở cửa phòng, nhìn cửa thang máy mở ra, cô nhanh chóng đi vào thang máy, ấn nút đóng cửa.

Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, che mất người Thẩm An An, thang máy biểu thị đang đi xuống.

Lục Tu Viễn giơ tay xoa nhẹ ấn đường, trên khuôn mặt tuấn tú lộ ra vẻ mỏi mệt.

……

Thẩm An An trở lại phòng, dựa lưng vào ván cửa, nhớ tới ánh mắt vừa rồi Lục Tu Viễn nhìn cô, vô thức lắc lắc đầu, nói với bản thân rằng chắc chắn là mình suy nghĩ nhiều rồi.

Ban đêm, Thẩm An An nằm mơ, ở trong mơ, có một đôi mắt cứ nhìn chằm chằm cô. Cô sợ hãi, liều mạng mà chạy, liều mạng mà trốn, nhưng vẫn không trốn đi được, cuối cùng bị chủ nhân của cặp mắt kia bắt được.

Cô kêu to: “Anh buông ra, buông tôi ra.”. Chủ nhân của đôi mắt cười lạnh: “Em cho rằng em có thể chạy trốn được sao? Em chỉ có thể là của tôi!”

Cô vừa kinh hãi vừa hoảng sợ, đánh bạo cào vào mắt anh ta!

Sau đó, cô cào vào hư không, “bịch” một tiếng ngã từ trên giường xuống, cả người lập tức tỉnh lại.

Thẩm An An ngồi dưới đất, ngây ngốc mất một lúc, cô nằm mơ rồi ngã từ trên giường xuống?

Nhớ lại tình huống trong mơ, những chuyện khác cô nhớ không rõ lắm, chỉ nhớ cặp mắt kia, đôi mắt sâu thẳm hiện ra sự lạnh lẽo, có hơi quen thuộc cũng có hơi đáng sợ. Cô vò đầu suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng rốt cuộc cũng nghĩ ra, đôi mắt kia giống như đôi mắt của Lục Tu Viễn. Ý nghĩ này lập tức doạ cô sợ nhảy dựng. Thẩm An An đưa tay xoa xoa mặt, trong lòng oán trách nói: Đều do đêm qua Lục Tu Viễn nhìn chằm chằm cô như vậy, làm cô sợ hãi đến mức ngủ một giấc cũng không yên, mơ thấy ác mộng suốt một đêm.

Buổi sáng ngày hôm sau, Thẩm An An mang theo đôi mắt thâm quầng đi đến phim trường đóng phim. Khi chuyên viên trang điểm A Vĩ trang điểm cho cô, anh ta nhịn không được mà nhắc mãi: “Tôi nói này An An, cho dù làn da của cô có đẹp đến mấy thì cũng không thể hành hạ nó như vậy được, cô nhìn dáng vẻ của cô ngày hôm nay đi, quầng thâm dưới mắt rất đậm, tối hôm qua thức khuya à?”

Thẩm An An khẽ thở dài: “Đêm qua tôi không có thức khuya, nhưng mà gặp ác mộng.”

“Mơ thấy gì thế?” A Vĩ quan tâm hỏi.

Thẩm An An thuận miệng nói: “Mơ một giấc mơ kì quái suốt cả đêm.”

A Vĩ “ha” một tiếng cười: “Không phải là cô “dục cầu bất mãn”* đó chứ?”

*dục cầu bất mãn: theo nghĩa đen tức là muốn mà không được thỏa mãn, nghĩa bóng ám chỉ tình dục không được thỏa mãn.

Thẩm An An thưởng cho anh ta một ánh mắt xem thường, bàn tay trắng như phấn đấm vào vai anh ta một cái: “Anh mới là cái đồ “dục cầu bất mãn”.”

Cả nhà anh đều “dục cầu bất mãn”.

Hai người cười nói ầm ĩ, nhanh chóng trang điểm xong.

Thẩm An An soi gương kiểm tra một chút, diện mạo không có vấn đề gì, bèn xách váy đi quay phim. Ở cửa cô bắt gặp Tiết Thiến Như tới thay trang phục, điều bất ngờ chính là Tiết Thiến Như thế mà lại thân thiện gật đầu với cô.

Thẩm An An:???

Sao cô cứ có dự cảm không tốt thế nhỉ?

Theo hiểu biết của Thẩm An An về Tiết Thiến Như, cô tự cảm thấy với những thù mới hận cũ giữa mình và Tiết Thiến Như, ở trong lòng cô ta đã sớm hận cô muốn chết, sao có thể bày tỏ thiện chí với cô? Nhìn thế nào cũng có cảm giác “vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo”*.

*vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo: Khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp

Thẩm An An còn chưa có thời gian để suy nghĩ kỹ, đã có nhân viên công tác tới kêu cô đi quay phim, Thẩm An An đành phải buông bỏ những nghi hoặc trong lòng xuống trước, hoàn toàn tập trung vào việc quay phim.

Quay xong một cảnh phim, Thẩm An An thể hiện rất tốt, đạo diễn Đường Kiến Nghiệp xem xong cũng rất vừa lòng, liền bảo Thẩm An An đi xuống nghỉ ngơi.

Thẩm An An vừa chuẩn bị đi ra, đã thấy đằng trước xảy ra một trận hỗn loạn, cô giương mắt lên nhìn, phía trước có một đám người đi tới, vô cùng hoành tráng, rất có khí thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play