Thẩm An An nhìn đôi mắt đen sâu thăm thẳm của anh, nội tâm do dự một hồi, cuối cùng cũng mạnh dạn gật đầu: “Ừm, em muốn trở về.”
Trong phòng nhất thời im ắng, bầu không khí trầm mặc đầy áp lực, vẻ mặt Lục Tu Viễn có chút lạnh lùng, Thẩm An An cảm giác được hơi lạnh tỏa ra từ người anh, nín thở không dám thở mạnh, hồi hộp lo lắng chờ Lục Tu Viễn nói chuyện.
Một lúc lâu sau, Lục Tu Viễn mới mở miệng, khóe miệng cong lên cười nói: “Thôi được rồi, anh sẽ không làm em khó xử nữa, em muốn trở về thì trở về đi.”
Không biết làm sao mà Thẩm An An luôn cảm thấy Lục Tu Viễn cho cô cảm giác không đúng lắm, nhưng chỗ nào không đúng, cô lại nói không ra, rõ ràng Lục Tu Viễn đồng ý cho cô trở về, cô nên vui vẻ mới phải, nhưng trong lòng cô cảm thấy còn lo lắng hơn lúc trước.
Để trấn an bản thân và dỗ dành Lục Tu Viễn vui lên, Thẩm An An nhẹ giọng nói: “A Viễn, anh thật tốt.”
Lục Tu Viễn nhìn xuống khuôn mặt tươi cười ngọt ngào của cô, khóe miệng cũng cong lên, vươn tay xoa xoa đầu cô nói: “Được rồi, em đi về đi.”
Anh kéo cô đứng dậy, chỉnh lại váy cho cô, đảm bảo không có vấn đề gì rồi đích thân đưa cô ra đến cửa phòng.
Cửa phòng mở ra, Thẩm An An đi thêm một bước nữa là có thể đi ra ngoài.
“Đi đi.” Lục Tu Viễn thản nhiên nói.
Thẩm An An không hiểu sao lại nghe ra ý tứ đuổi người từ lời nói lạnh lùng của anh, cô do dự một hồi, sau đó nhanh chóng kiễng chân hôn lên môi Lục Tu Viễn.
Lục Tu Viễn đột nhiên bị cô tấn công, vẻ kinh ngạc thoáng hiện trên khuôn mặt tuấn tú, nhưng anh nhanh chóng trở lại bình thường, cúi đầu mắt nhìn cô chằm chằm, khóe miệng giật giật nói: “Không muốn đi nữa sao?”
Muốn! Thẩm An An nói to trong lòng, vội vàng vẫy tay với anh: “Em đi đây, tạm biệt.”
Nói xong, cô bỏ chạy không quay đầu lại.
Tiếng cười thâm thúy của Lục Tu Viễn từ phía sau truyền đến, Thẩm An An không dám quay đầu nhìn lại, chạy tới cửa thang máy, điên cuồng ấn nút xuống.
Mãi đến khi cửa thang máy mở ra, Thẩm An An bước vào thang máy, rốt cuộc không nhìn thấy Lục Tu Viễn nữa, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Lục Tu Viễn lạnh lùng nhìn chằm chằm thang máy xuống tầng nơi Thẩm An An đang ở, cụp mắt xuống, giấu đi cảm xúc trong mắt, mặt vô biểu tình mà xoay người trở về phòng.
Căn phòng vắng tanh, Lục Tu Viễn yên lặng ngồi trên sô pha, nhớ lại một giấc mơ của mình hai ngày trước.
Trong giấc mơ, Thẩm An An đứng ở trước giường nói lời xin lỗi với anh: “Lục Tu Viễn, thực xin lỗi, em đã không còn nữa, hy vọng anh không hận em.”
Lục Tu Viễn nhíu mày hỏi: “Không còn nữa là có ý gì?”
Thẩm An An cười nhẹ nói: “Chính là đã chết a.”
“Đã chết?” Lục Tu Viễn không tin: “ Em không phải còn đang sống tốt sao?”
“Thẩm An An” mà anh nhìn thấy đã không còn là tôi từ lâu rồi.” Thẩm An An nói: “Đó là người khác.”
“……” Lục Tu Viễn kinh ngạc không nói nên lời, nhưng điều mà anh không ngờ là những gì Thẩm An An nói sau đó lại càng khiến anh khiếp sợ.
Chỉ thấy Thẩm An An vẫy vẫy tay nói: “Thực ra, Lục Tu Viễn, em từ sớm đã không còn thích anh rồi, lần trước khi em trở về từ tiệc rượu, anh mắng em uống rượu say xỉn không có tự trọng, kể từ ngày chúng ta cãi nhau, em đã thay lòng đổi ý, em giấu anh qua lại với Hàn Lâm Chiêu, lúc đó Hàn Lâm Chiêu ôn nhu đẹp trai, nhiều tiền, lại đối xử tốt với em hơn anh, cho nên em liền đề nghị chia tay với anh.”
“Nhưng bây giờ ‘em’ không còn là em nữa, đó là người khác xuyên đến trên thân thể của em, nếu như anh muốn hận, cứ hận em là được rồi, đừng đi hận người khác, cô ấy không có làm gì sai cả.”
“Những gì cô nói có phải là thật không?” Lục Tu Viễn ngập ngừng hỏi.
Thẩm An An hỏi ngược lại: “Anh không phát hiện tính cách của cô ấy khác với em sao?”
Hình như là như vậy…… Lục Tu Viễn ở trong lòng nghĩ.
Thẩm An An cười cười: “Được rồi, em đã nói rõ mọi chuyện với anh, em cũng nên đi rồi, sau này anh tự mình sống tốt đi, tìm một người thật lòng yêu anh.”
Lục Tu Viễn nhanh chóng lấy lại tinh thần, truy hỏi: “Cô đi đâu?"
Thẩm An An bình tĩnh nói: “Em chết rồi, đã không còn là người của thế giới này, đương nhiên là tới nơi em nên đến!”
Lục Tu Viễn: “…”
“Sắp đến giờ rồi, em phải đi đây.” Thẩm An An nhẹ giọng nói xong, bóng dáng của cô càng lúc càng mờ đi, nhỏ lại, sau đó dần dần biến mất không thấy.
Lục Tu Viễn tỉnh dậy từ giấc mơ, nhớ lại tất cả mọi thứ trong giấc mơ, cảm thấy rằng mình vẫn cần phải xác nhận xem những gì Thẩm An An nói có phải là sự thật hay không.
Vì vậy anh liền lợi dụng cơ hội tiếp xúc với Thẩm An An mấy ngày nay để thử cô vài lần, bao gồm cả đêm nay anh kêu Thẩm An An ở lại, cũng là đang thử cô, nhưng Thẩm An An lại không muốn, anh càng thêm chắc chắn cô không phải là cô ấy.
Như những gì Thẩm An An đã nói, Thẩm An An bây giờ thực sự không phải là cô lúc trước, cô ấy thực sự đã bị thay thế bởi một người khác.
Kết quả này làm Lục Tu Viễn cảm thấy rất mâu thuẫn, lúc trước anh muốn quay lại với Thẩm An An là do không cam lòng, cảm thấy chính mình chắc chắn có thể cho Thẩm An An hết thảy những thứ cô muốn.
Nhưng chờ đến lúc Thẩm An An ban đầu nói ra mọi chuyện, biết là cô thật sự đã không thích anh từ lâu, cô đã sớm cùng người khác ở bên nhau, anh lại cảm thấy những thứ mình làm thật vô nghĩa.
Bị người yêu phản bội thì nhất định sẽ tức giận, nhưng người đã không còn nữa, anh dù có hận có oán cũng không làm được gì, anh bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.
Nhưng mà đối mặt với Thẩm An An hiện tại, tình cảm của Lục Tu Viễn dành cho cô đã trở nên rất phức tạp và mâu thuẫn, hiện tại Thẩm An An kỳ thật càng ưu tú càng hấp dẫn người khác, đối với anh cũng không có ý đồ gì, ngược lại cho anh cảm giác cô sẽ rời đi bất cứ lúc nào, anh có cảm giác mình không thể nào giữ được cô, cái này làm cho anh cảm thấy thật bất lực.
Anh cảm thấy mình cần một khoảng thời gian để giải tỏa cảm xúc và suy nghĩ xem liệu mối quan hệ giữa hai người có nên tiếp tục hay không ...
Mấy ngày sau đó, Thẩm An An bận rộn quay phim, đạo diễn Đường Kiến Nghiệp vì theo kịp tiến độ, buổi sáng buổi tối đều phải quay, cô cũng không có thời gian nghĩ đến những thứ khác, cho đến ngày đó kết thúc công việc, cô trở lại phòng ở khách sạn tắm rửa, mới chợt phản ứng lại, từ tối hôm đó cô không đồng ý với Lục Tu Viễn ở lại cùng anh, Lục Tu Viễn đã mấy ngày không liên lạc với cô, mà cô cũng không có chủ động liên lạc với anh.
Chết rồi, Thẩm An An trong lòng kêu không tốt, cô sẽ không vô tình đắc tội tổng giám đốc hàng tỷ này đi ?
Nghĩ đến đây, Thẩm An An nhớ lại tình cảnh đêm hôm đó, ai biết càng nghĩ càng thấy sợ hãi, trong lòng trở nên lạnh lẽo, cô cảm giác được Lục Tu Viễn đêm đó có gì đó không ổn, nhưng cuối cùng cô vẫn không đồng ý ở lại với Lục Tu Viễn, trong lòng Lục Tu Viễn chỉ sợ lại cho cô thêm một chữ X thật lớn.
Không chút do dự, Thẩm An An vội vàng gọi điện thoại cho Lục Tu Viễn, ai ngờ trong điện thoại lại truyền đến một giọng nữ máy móc lạnh như băng: “Xin lỗi, người dùng mà cô gọi tạm thời không liên lạc được, vui lòng gọi lại sau.”
Không gọi điện thoại được, lần này sợ là xong đời rồi.
Thẩm An An rời khỏi giao diện cuộc gọi, nhấn vào WeChat, cố gắng sắp xếp ngôn ngữ và gửi Wechat cho Lục Tu Viễn.
“Thẩm An An: A Viễn, mấy ngày nay em đều bận rộn quay phim, quay chụp cả ngày lẫn đêm, mệt đến mức sắp không thở nổi, anh đang làm cái gì vậy?” Suy nghĩ một chút, cô lại bổ sung thêm một câu ở phía sau “Em rất nhớ anh!”
Sau khi đọc lại hai lần cả câu, Thẩm An An cảm thấy nói như vậy chắc là được rồi, vừa nói cô bận rộn quay phim, không phải cố ý không liên lạc với anh, mà còn nói thêm cô nhớ anh, thể hiện rất rõ tình cảm của cô dành cho anh, anh nhìn thấy như vậy cho dù có tức giận cũng sẽ không tức giận nữa, vì vậy Thẩm An An liền ấn nút gửi cho Lục Tu Viễn.
Chỉ là sau khi tin nhắn WeChat được gửi đi một phút, hai phút ... Mười phút, Lục Tu Viễn cũng không có phản hồi.
Thẩm An An chỉ tay vào ảnh đại diện của Lục Tu Viễn, tên này lại định không để ý cô như trước sao?
Tính cách thật kiêu ngạo, tức giận sẽ không thèm để ý người khác, không tốt chút nào!
Thẩm An An suy nghĩ một lát, lại gửi cho Lục Tu Viễn một tin nhắn Wechat khác.
“Thẩm An An: A Viễn, em nhớ anh, anh có nhớ em không? Sao anh không trả lời em, anh rất bận sao? Ủy khuất.jpg”
Thẩm An An nghĩ thầm, cô đã học theo lời thoại trong phim truyền hình, cũng cúi đầu cầu xin Lục Tu Viễn, lúc này Lục Tu Viễn nên để ý tới cô đi chứ!
Nhưng mọi chuyện không như mong muốn, Lục Tu Viễn vẫn mặc kệ cô, đừng nói để ý tới cô, Wechat cô gửi qua quả thực giống như đá chìm biển rộng, không có tin tức gì.
“Thế này thật quá đáng!” Thẩm An An nói với ảnh đại diện WeChat Lục Tu Viễn: “Cho dù đêm đó tôi không đồng ý sẽ ở lại với anh, nhưng dù sao anh vẫn một người đàn ông, tính tình sao lại nhỏ nhen như thế, đối xử lạnh lùng với bạn gái như vậy, đáng đời bị bỏ rơi! ( truyện trên app T𝕪T )
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng Thẩm An An vừa nghĩ đến Lục Tu Viễn là nam chính trong kịch bản của thế giới này, cô không thể đắc tội với BOSS lớn được, cô vẫn cố gắng nhịn xuống tâm trạng của mình, lại gửi cho Lục Tu Viễn một tin nhắn Wechat.
“Thẩm An An: Khóc lớn khóc lớn khóc lớn, vì sao anh không để ý đến em? Anh quan tâm emmột chút được không? Đừng tức giận mà! Em hứa lần sau sẽ ở lại với anh, nhất định sẽ ở bên cạnh anh, huhuhu, tình yêu.jpg”
Sau khi gửi WeChat, Thẩm An An tức giận bấm vào hình đại diện WeChat của Lục Tu Viễn nói: “Đây là WeChat cuối cùng em gửi cho anh, tốt nhất anh nên thức thời một chút, nếu anh không để ý tới em, em cũng mặc kệ anh, hừ!”
Cô cũng là có chút kiêu ngạo, cô cũng có bất mãn, không dễ bắt nạt đâu, nếu cứ lấy mặt nóng dán vào cái mông lạnh Lục Tu Viễn, còn lâu cô mới nhịn được.
Hừ!
Thẩm An An bĩu môi ném điện thoại sang một bên, lật kịch bản ra đọc, nhưng trong vòng hai đoạn kịch bản, một loạt nhạc chuông quen thuộc vang lên bên tai cô.
Cô biết Lục Tu Viễn nhất định sẽ nhớ đến cô, cô nói kịch bản lời thoại trơn tru như vậy cơ mà, Thẩm An An vui vẻ ném kịch bản đi, chạy đến bên giường cầm điện thoại lên.
Tuy nhiên, sau khi nhìn rõ tên người gọi trên hiển thị trên điện thoại của mình, cô lại thở dài buồn bã, niềm vui trên khuôn mặt biến mất ngay lập tức, cô bị hiện thực tàn nhẫn đả kích.
Điện thoại căn bản không phải Lục Tu Viễn gọi tới, mà là Chu Hồng Sinh gọi tới.
Thẩm An An điều chỉnh lại cảm xúc rồi bấm nút nhận điện thoại: “Anh Chu. ”
Thanh âm của cô vẫn dễ nghe như bình thường, không hề mất mát cùng khổ sở như vừa rồi.
Giọng nói dịu dàng của Chu Hồng Sinh hơi mang ý cười: “An An, em có muốn đi ăn xiên không? Lần trước không phải nói cùng nhau đi ăn xiên nướng sao, ngày mai web drama sẽ hoàn thành rồi, sau này muốn gặp mặt cũng khó khăn, hôm nay buổi tối rảnh rỗi, chúng ta cùng nhau ăn tối nhé.”
Thẩm An An đột nhiên nhớ tới chuyện lần trước nói sẽ cùng nhau đi ăn xiên nướng, nhưng mà sau đó lại không đi được, bây giờ Chu Hồng Sinh lại mời cô, cô cũng không tiện từ chối, nghĩ thầm dù sao cũng gửi cho Lục Tu Viễn nhiều tin nhắn như vậy, anh cũng không trả lời cô, anh không để ý tới cô thì thôi, cô cũng không để ý tới anh, cô cứ cùng người khác vui vẻ đi ăn khuya.
“Được.” Thẩm An An sảng khoái đồng ý: “Hiện tại anh đang ở đâu, em tới ngay.”
Chu Hồng Sinh nói một địa chỉ: “Nó ở ngay bên cạnh khách sạn, chỉ cần đi bộ năm phút là tới.”
“Ừ, em sẽ đến liền. Anh cứ gọi món trước đi, em muốn ăn cánh gà, thịt dê xiên, thịt ba chỉ, râu mực nướng, gà tạp, xương gà giòn, nấm kim châm, khoai tây, cà tím, hẹ...” Thẩm An An một hơi gọi rất nhiều món phải ăn, cô cần phải ăn một bữa thật lớn để trút giận, bản chất đồ tham ăn của cô đã lộ ra một cách rõ ràng.
Chu Hồng Sinh nghiêm túc ghi nhớ món ăn cô gọi, nói thẳng cô thật sự là một người tham ăn: “Anh bảo ông chủ nướng trước, chờ em tới ăn. ”
Thẩm An An nói: “OK.”
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm An An gọi điện cho Từ Hiểu Lộ, dẫn cô cùng đi ăn đồ nướng.
Thẩm An An và Từ Hiểu Lộ đi ra khỏi khách sạn, dựa theo địa chỉ Chu Hồng Sinh nói mà đi tìm, quả nhiên vị trí rất dễ tìm, nằm ngay bên cạnh khách sạn, có bảng hiệu rất lớn, nhìn qua một cái liền nhìn thấy.
“Anh Chu.” Thẩm An An và Từ Hiểu Lộ bước vào cửa hàng, nhìn thấy Chu Hồng Sinh đang ngồi trong góc, cái bàn trước mặt đã đầy ắp xiên que.
Chu Hồng Sinh nghe thấy giọng nói của Thẩm An An thì ngẩng đầu, mỉm cười vẫy tay với cô: “Vào ngồi đi.”
Thẩm An An nhanh chóng kéo Từ Hiểu Lộ bước tới, Thẩm An An ngồi xuống đối diện với Chu Hồng Sinh, Từ Hiểu Lộ ngồi bên cạnh Thẩm An An.
Nhìn thấy trên bàn đầy ắp thịt xiên nướng, tất cả đều là món cô thích ăn, Thẩm An An thèm thuồng liếm liếm đôi môi đỏ mọng: “Thật là thơm.”
“Ăn đi.” Giọng nói của Chu Hồng Sinh vô cùng dịu dàng, trên khuôn mặt tuấn tú nở nụ cười, ánh mắt nhu hòa đầy cưng chiều giống như một người anh trai.
Thẩm An An vui vẻ xoa xoa tay, cười không chút khách khí nói: “Vậy thì em bắt đầu ăn đây.”
“Ừm.” Chu Hồng Sinh gật đầu.
Thẩm An An không do dự nữa, vươn tay gắp một đống thịt cừu xiên lên ăn thỏa thích.
“Ăn ngon quá.” Thẩm An An thực sự là một người tham ăn, trước đồ ăn đều quên mất cái gọi là hình tượng thục nữ, văn nhã rụt rè, cầm xiên que ăn nhanh như chớp, chớp mắt liền ăn xong vài xiên.
“Món này ăn ngon nè.” Chu Hồng Sinh cầm lấy một chuỗi râu mực nướng đưa tới trước mặt Thẩm An An.
Thẩm An An tay phải vẫn đang cầm một bó nấm kim chi, nhìn thấy râu mực nướng mà Chu Hồng Sinh đưa tới, cô vội vàng vươn tay trái còn lại ra nhận lấy, nuốt nấm kim châm trong miệng, cười ngọt ngào với Chu Hồng Sinh, lúm đồng tiền ở khóe miệng trông cực kỳ đáng yêu: “Cám ơn anh Chu, anh cũng ăn đi. ”
Ánh mắt Chu Hồng Sinh dừng lại ở cái má lúm đồng tiền nơi khóe miệng cô vài giây, nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng như sợ quấy nhiễu vẻ đẹp trước mắt, Thẩm An An cười nháy mắt với anh, nét cười trên mặt anh cũng càng thêm nhiều, chỉ là lại sợ Thẩm An An nhìn ra cảm xúc chân thật trong mắt anh, vội vàng rũ mắt xuống, đưa tay cầm lấy một chuỗi khoai tây ăn.
Hai người vừa ăn thịt nướng vừa trò chuyện vui vẻ, nhưng ở góc cách đó không xa, một người đàn ông mặc áo đen, quần đen, đội mũ lưỡi trai, ăn mặc không nổi bật, lén lút lấy máy ảnh ra nhắm vào hai người bọn họ chụp vài tấm ảnh.