Editor: Ethereal

Chẳng qua là khi Thẩm An An vội vàng chạy tới cửa hàng năm xưa, cửa hàng đã đóng cửa.

Cô đã tới chậm.

Thẩm An An sốt ruột đứng ở trước cửa lớn, nhìn thấy cửa đã bị khóa lại, trong lòng lạnh buốt. Xong rồi xong rồi xong rồi, cô có thể chắc chắn rằng lần này mình đã hoàn toàn làm mất lòng Lục Tu Viễn.

Không biết bây giờ gọi điện thoại cho Lục Tu Viễn còn có thể sửa chữa lỗi lầm không, ngay cả lý do tới trễ Thẩm An An cũng đã tìm ra, cô lấy điện thoại di động ra tìm số điện thoại của Lục Tu Viễn.

Nhưng mà tiếng chuông của điện thoại di động đã reo hơn mười tiếng, vẫn không có ai nghe máy.

Trong lòng của Thẩm An An càng lạnh hơn, nghĩ thầm, lần này khẳng định chết chắc rồi.

Nếu biết như vậy thì cô sẽ cố gắng tới sớm hơn một chút, có lẽ còn có thể cầu xin Lục Tu Viễn “giơ cao đánh khẽ” tha cho cô một mạng.

Bây giờ mất bò mới lo làm chuồng, đã quá muộn để có thể sửa chữa.

Thẩm An An ủ rũ thở dài, xoay người trở về.

Cô bước hai bước, bỗng nhiên cảm thấy không đúng lắm, theo bản năng ngẩng đầu lên, cô nhìn thấy dưới cột đèn đường phía trước có một người đàn ông cao lớn, đẹp trai đang đứng.

Người đàn ông có đôi mắt thâm thúy đang chăm chú nhìn cô, đôi mắt như hồ sâu có thể làm người ta nguyện chìm đắm vào, trên gương mặt ngũ quan rõ ràng, trong sáng, đẹp trai ấy lại không có chút biểu cảm nào, anh chỉ im lặng đứng tại chỗ, quanh người tản ra hơi thở lãnh đạm, giống như đang chờ cô, lại giống như có thể quay người bỏ đi ngay.

Tưởng tượng đến việc anh có thể quay người bỏ đi, đáy lòng Thẩm An An hoảng hốt, cô không thể để anh đi như vậy, vội vàng chạy một mạch tới nơi cách anh hai bước mới dừng lại, ngẩng đầu nhìn anh, vội vàng giải thích: "Tôi cùng bạn bè đi dạo phố ăn cơm nên không nhìn thấy tin nhắn Wechat của anh..."

Không đợi cô nói hết câu, Lục Tu Viễn đã lạnh lùng xoay người bước đi.

Á. . . . . .

Thẩm An An cảm thấy khó xử, cô tính bịa lý do nửa thật nửa giả lừa Lục Tu Viễn, nhưng cô còn chưa nói xong lời này, anh đã xoay người bước đi, chẳng lẽ anh giận cô không đến gặp anh, chỉ lo đi cùng bạn bè?

Chẳng qua theo tình hình thực tế mà nói, cô không đến gặp anh mà đi cùng La Nguyệt mới là lựa chọn chính xác nhất.

Đương nhiên lời này Thẩm An An không dám nói với Lục Tu Viễn, cô nhìn người đằng trước bước đi càng ngày càng xa liền chạy theo.

"Anh giận rồi hả?" Thẩm An An đuổi tới bên cạnh anh nói: "Anh đừng giận, cho tôi xin lỗi được không?"

Lục Tu Viễn không thèm để ý tới cô, lạnh mặt tiếp tục bước nhanh về phía trước.

Thẩm An An lo lắng, vội vàng chạy nhanh về phía trước hai bước đuổi kịp bước chân Lục Tu Viễn, lớn tiếng nói: "Thật xin lỗi!"

Lục Tu Viễn dừng bước.

Thẩm An An thấy vậy rất vui vẻ, nhanh chóng phát huy kỹ năng diễn xuất của cô, qua mười năm đóng phim, diễn nhiều loại kịch bản như vậy, cho dù chưa từng thật sự yêu đương, nhưng cũng đã cùng diễn viên nam diễn qua nhiều loại tình huống yêu đương “lâm ly bi đát” trên cả phim điện ảnh lẫn phim truyền hình, cô chỉ cần coi Lục Tu Viễn là người yêu của mình như trong phim, cô giữ lấy cánh tay của anh, mềm giọng gọi anh: "A Viễn."

Giọng nói của cô vừa mềm vừa nhẹ, lại giống như làm nũng, người nghe được không khỏi mềm lòng .

Rốt cuộc Lục Tu Viễn cũng dừng chân, quay đầu nhìn cô.

"A Viễn." Thẩm An An lại ngọt ngào gọi anh, trên mặt cũng cười rộ lên vui vẻ, giống như là do thấy anh dừng lại nên cô mới cười vui vẻ như vậy.

Lục Tu Viễn cụp mắt nhìn cô, khuôn mặt tuấn lãng vẫn không có biểu cảm, đèn đường hắt bóng trên mặt anh, nửa sáng, nửa tối, càng làm cho anh trở nên lạnh lùng hơn, như có thể bất ngờ mở miệng nói cô cút đi.

Thẩm An An nhanh chóng tìm kiếm các loại kịch bản trong đầu xem nên diễn tiếp như thế nào, từ từ thu hồi nụ cười trên gương mặt, giả vờ tủi thân và đau lòng, hít hít cái mũi nói: "Em thật sự không nhìn thấy tin nhắn Wechat của anh, không phải em cố ý không đến gặp anh đâu."

Được rồi, cô không dám nói sự thật, cô sợ sau khi nói ra sự thật, Lục Tu Viễn sẽ bỏ đi, cô sẽ không diễn tiếp được nữa. Bây giờ người này đã trở thành tổng tài giá trị bản thân tới hàng tỷ, đùa à, cô không thể đắc tội với anh ta đâu, giả vờ đáng thương cũng tốt, giả vờ tủi thân khổ sở cũng tốt, dù sao cô cũng phải nghiến răng cố gắng thôi.

"Với ai?" Vốn vẫn không nói chuyện, bỗng nhiên Lục Tu Viễn mở miệng hỏi.

Đầu tiên Thẩm An An rất sửng sốt, sau đó rất nhanh phản ứng lại: "Cùng La Nguyệt, một cô bé rất đáng yêu, cô bé đó là fan của em, em gặp cô bé đó tại công ty W&Y, cô bé nói ba cô ấy là tổng giám đốc của công ty W&Y."

Thẩm An An thành thật khai báo rõ ràng về chuyện La Nguyệt, mặc dù những việc này cô có thể không nói, Lục Tu Viễn vẫn có thể điều tra rõ ràng, không bằng cô cứ sớm nói ra, giành lấy thiện cảm của Lục Tu Viễn.

Lúc trước Lục Tu Viễn có đi một chuyến tới công ty W&Y, khi về có đọc thêm một số tư liệu về công ty W&Y, biết tổng giám đốc La có một đứa con gái tên La Nguyệt, tầm tuổi Thẩm An An, không khác so với lời giải thích của Thẩm An An.

Ngay lập tức trong lòng cảm thấy thoải mái.

Giọng nói Lục Tu Viễn dịu đi một chút: "Anh đã đợi em rất lâu." Anh còn nghĩ em sẽ không đến.

"Thật xin lỗi, em thật sự không biết mà, nếu em biết, chắc chắn em sẽ chạy tới liền." Thẩm An An hùng hồn xin lỗi, cố gắng làm cho Lục Tu Viễn vui vẻ.

Ai ngờ khóe miệng Lục Tu Viễn lại cong lên một nụ cười châm biếm, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Thẩm An An nói: "Tại sao em lại muốn tới?"

Á, không phải anh nói anh ở chỗ này chờ cô đến sao? Thẩm An An tròn mắt ngơ ngác nhìn Lục Tu Viễn, chẳng lẽ không phải sao?

"Thẩm An An, tại sao em lại muốn tới?" Khi Thẩm An An đang ngơ ngác nhìn, Lục Tu Viễn lại hỏi một lần nữa.

Thẩm An An há miệng thở dốc, không biết phải trả lời vấn đề này như thế nào, nhưng với kinh nghiệm mười năm diễn xuất, trả lời theo kịch bản đảm bảo không sai thì phải là: "Em không nỡ xa anh, không bỏ xuống đoạn tình cảm này được, nhận được tin nhắn Wechat, em liền vội vội vàng vàng chạy tới gặp anh."

Hoàn hảo, một trăm phần trăm! Thẩm An An dùng kỹ thuật diễn cao siêu nói xong lời thoại, mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng của cô trìu mến nhìn Lục Tu Viễn.

‘Lúc này hẳn là anh nên cảm động muốn chết’ Đáy lòng Thẩm An An nghĩ như thế.

Nhưng mà Lục Tu Viễn lại nhìn chằm chằm cô cười lạnh một tiếng, hỏi lại cô: "Tại sao em lại không thể thành thật một chút?"

"Cái gì?" Thẩm An An kinh ngạc nói.

Môi mỏng khẽ giật giật, Lục Tu Viễn phun ra hai chữ: "Quên đi."

"Hả?" Thẩm An An khó hiểu, trong lòng có cảm giác kỳ quái, mù mờ nhìn anh.

"Không sao đâu." Lục Tu Viễn nâng tay lên, muốn xoa đầu Thẩm An An, nhưng khi ngón tay sắp đụng tới mái tóc đen bóng của cô thì bỗng nhiên ngừng lại.

Anh khua tay sang bên cạnh, rụt tay về mà Thẩm An An cũng không phát hiện ra: "Trời tối rồi, anh kêu người đưa em về."

Đột nhiên kêu cô tới, giờ lại kêu cô về, cái quỷ gì vậy?

Thẩm An An cảm thấy tức tối, đôi mắt bốc lửa, chất vấn nói: "Anh có ý gì? Một hồi kêu tôi tới, một hồi lại nói tôi về đi, đùa giỡn người ta vui vẻ lắm sao?"

Lục Tu Viễn: ". . . . . ."

Thẩm An An tức giận đến nỗi muốn đấm cho anh một đấm: "Tôi ghét anh đồ chết bầm." Nói xong liền chạy đi.

Thật sự là tức muốn chết, sớm biết như vậy cô sẽ không mò đến đây, hừ!

Phía sau có tiếng bước chân chạy tới, Thẩm An An còn chưa kịp phản ứng, đã bị người phía sau ôm vào ngực.

Thẩm An An ngẩn ra.

Vòng tay mạnh mẽ của Lục Tu Viễn ôm trọn lấy cô từ phía sau lưng, giam chặt thân mình mảnh mai của cô vào lồng ngực không cho cô đi, giọng nói trầm thấp như cầu xin từ đỉnh đầu phát ra: "An An, đừng đi."

Thẩm An An tức giận giãy giụa, nhưng không thể thoát được vòng tay của Lục Tu Viễn, ngược lại khiến cho Lục Tu Viễn ôm chặt cô hơn nữa, cô tức giận không nói nổi, nghiêng đầu nhìn, bĩu môi nhìn Lục Tu Viễn thể hiện đang cô vô cùng bất mãn với anh.

Thể hiện tốt diễn xuất đã dày công rèn luyện, trong lòng Thẩm An An tự cho bản thân một chữ V (victory) thật lớn, cô không tin lần này còn không xử lý được Lục Tu Viễn, dù gì cô cũng có mười năm diễn xuất, chẳng lẽ tất cả đều vô ích sao.

Quả nhiên Lục Tu Viễn liền chịu thua, khác với trước kia toàn gọi cô là "Thẩm An An", giờ lại nói: "An An, đừng tức giận, vừa rồi anh không nên nói như vậy."

Thẩm An An "Hừ" một tiếng không chút cảm xúc nào.

Chẳng lẽ anh nghĩ nói hai câu là dỗ được cô rồi, không có cửa đâu.

Lục Tu Viễn yếu ớt thở dài: "Anh chỉ muốn cho em điều tốt nhất."

Đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi như vậy, Thẩm An An không hiểu: "Có ý gì?"

Giọng nói Lục Tu Viễn âm trầm khàn khàn, thâm tình nghiêm túc: "Trước kia anh không thể cho em những điều em muốn, bây giờ thì có thể, em muốn điều gì anh đều có thể cho em, An An, hãy ở lại bên anh."

Đây đây đây, Lục Tu Viễn ném viên đạn bọc đường này cho cô, Thẩm An An nổi da gà khắp người.

Bất cứ ai cũng sẽ cảm động khi nghe những lời nói tình cảm như vậy, Thẩm An An thầm nghĩ.

Nhưng cô không cảm động, mà chỉ cảm thấy sợ hãi bụng dạ xấu xa phúc hắc của Lục Tu Viễn, kỹ thuật diễn xuất này có thể so sánh với ảnh đế Oscar.

Thẩm An An nghĩ, nếu đều là diễn, vậy thì diễn cùng nhau thôi, mặc kệ như thế nào, hiện tại anh đã là một cái đùi vàng lấp lánh hào quang, cô không thể chọc nổi, mà phải ôm chặt, chờ một thời gian qua đi, anh sẽ chán cô, lúc đó cô nhanh chóng chạy thật xa, quyết không quấy rầy anh cùng người con gái định mệnh của anh.

"Những gì anh vừa nói là thật sao?" Thẩm An An giả vờ như không thể tin được, đôi mắt đen lấp lánh lóe lên tia hy vọng.

Lục Tu Viễn trìu mến đáp: "Đương nhiên là thật, anh sẽ không lừa em."

Thẩm An An vẫn bĩu môi, tràn đầy kiêu ngạo: "Em muốn suy nghĩ một chút."

Hừ, anh vừa mới nói cô đã đồng ý, cô vẫn cần mặt mũi nha!

"Vậy em cần suy nghĩ trong bao lâu?" Lục Tu Viễn cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt tuấn tú không hề hờn giận, kiên nhẫn chờ cô trả lời.

Hai mắt Thẩm An An lóe lên, nghiêng đầu nghĩ: "Em cần phải suy nghĩ. . . . . ."

"Nhiều nhất ba ngày." Không đợi cô nói hết lời, Lục Tu Viễn liền thay cô ra quyết định, thời gian ba ngày đã quá dài rồi, anh không muốn chờ lâu hơn nữa. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Thẩm An An liếc anh một cái, oán trách nói: "Anh quá bá đạo."

"Ừ." Lục Tu Viễn gật đầu.

Thẩm An An mở to hai mắt ngỡ ngàng, anh lại có thể tự thừa nhận mình bá đạo, tại sao lại có một người đàn ông như vậy?

Quên đi quên đi, ba ngày thì ba ngày, lỡ như anh đổi ý rút xuống còn một ngày, cô cũng buộc phải chấp nhận, bây giờ có thời gian ba ngày, cô có thể có hai ngày để chuẩn bị tâm lý thật tốt.

"Vậy thì ba ngày, còn giờ anh đưa em về đi." Thẩm An An cũng bá đạo một chút, cũng dám ra lệnh sai khiến nam chính.

"Đi thôi." Trên khuôn mặt Lục Tu Viễn cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng xoa đầu Thẩm An An, dẫn cô ngồi lên chiếc xe Rolls-Royce Phantom của anh, đưa cô về đến tận cửa khách sạn.

Khi xuống xe, giọng nói của Lục Tu Viễn từ phía sau truyền đến nhắc nhở cô: "Ba ngày sau anh muốn nhận được câu trả lời của em."

Thẩm An An suýt nữa vấp ngã, cố kéo khóe miệng thành một nụ cười cứng ngắc, kiên trì nói: "Được."

Tác giả có lời muốn nói:

Chờ sau một khoảng thời gian dài, anh ta hoàn toàn chán cô, cô sẽ thức thời mượt mà nhanh nhẹn cút xa một chút.

Lục Tu Viễn: Dám chạy anh đánh gãy chân em!

Thẩm An An: Anh……

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play