Tĩnh lặng! Tĩnh lặng đến đáng sợ.
Đập vào mắt là một mảnh tuyết trắng, Lôi Lôi sợ tới mức lập tức xoay người ngồi dậy. Quay đầu nhìn bốn phía xung quanh, chỉ thấy rất nhiều màn trướng mềm mại làm từ lụa trắng từ trên đỉnh đầu rũ xuống giống như một tấm mành, không biết đến tột cùng có bao nhiêu mảnh. Ánh sáng mơ hồ lộ ra, ngoại trừ cái này cũng không nhìn được thứ nào khác, ngay cả ban ngày hay ban đêm cũng không thể phân biệt.
Sao giống như nhà xác thế? Chẳng lẽ nàng đã bị mưu sát?
Lông tơ từng sợi từng sợi dựng đứng lên. Đang trong lúc Lôi Lôi vạn phần kinh sợ, chợt có một trận gió lạnh thổi qua, màn lụa xung quanh theo gió mà bay, phất pha phất phơ không hề phát ra tiếng động, ở giữa lờ mờ, hết sức âm u.
Không giống như gió mùa thu bình thường, gió ở đây lại mang theo vô số khí lạnh của băng tuyết đâm vào da thịt khiến nàng hơi hơi đau, buốt đến tận xương. Lôi Lôi chỉ cảm thấy toàn thân rất nhanh bị đông lạnh đến chết, hà hơi còn có thể thổi ra khói trắng. Tựa như đem nàng nhốt trong hầm băng. Nàng có chút hoài nghi, lẽ nào nơi đây chính là âm tào địa phủ trong trong truyền thuyết?
Thật sự biến thành ma rồi? Lôi Lôi miễn cưỡng trấn định, xoa xoa chân, nỗ lực đứng lên, hoạt động tay chân. Cảm thấy đỡ hơn một chút, lúc sau mới bắt đầu cẩn thận phân tích tình cảnh trước mắt. Nàng không tin trên đời thực sự có ma quỷ.
Từ đỉnh đầu nàng nhìn sang, mơ hồ có thể thấy được vách đá. Nơi này hẳn là một cái sơn động, ánh sáng là từ bên phải chiếu vào, gió cũng là từ bên kia thổi tới. Hẳn đó chính là cửa động. Không kịp thắc mắc những người kia vì sao lại đem nàng mang đến chỗ này Lôi Lôi đã hạ quyết tâm phải rời đi trước, vì thế quyết đoán mà đi ngay đến chỗ phát ra ánh sáng.
Thật mạnh tay mà đem tầng tầng lớp lớp màn lụa hất sang một bên, ánh sáng càng ngày càng rõ, khí lạnh trong gió cũng càng ngày càng tăng, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng nước.
Cuối cùng, khung cảnh rộng rãi thông thoáng cũng hiện ra trước mắt.
Bầu trời cao rộng ánh trăng như một dải lụa thêu hoa trắng đến phát sáng, cảnh vật xung quanh trở lên rõ ràng vô cùng, ở đằng xa là dãy núi trập trùng.
Trầm mình dưới ánh trăng, Lôi Lôi có chút mơ hồ nhưng cảm giác đói bụng vô cùng rõ ràng lại chứng minh một việc nàng tuyệt đối không phải bị hôn mê trước lúc trăng tròn. Hiện giờ hẳn là mười năm tháng tám, là đêm trung thu!
Tiếng nước róc rách, phía trước hẳn là có khe suối, khí lạnh cũng đến từ chính nơi đó. Bờ bên kia còn có một tảng đá lớn phát ra ánh sáng chiếu sáng sơn cốc, so với cảnh quan xung quanh của ngọn núi hoàn toàn khác biệt, thập phần kỳ dị nhưng lại mỹ lệ.
Nơi này là một tòa đài cao, lan can làm từ cẩm thạch trắng. Bên phải có những bậc thang dài dẫn xuống dưới. Hai bên thạch đỉnh châm đuốc, lửa lớn cháy hừng hực, ngọn lửa theo gió thổi mà bập bùng nhảy múa.
Lôi Lôi không có nảy sinh cảm giác vui mừng phấn khích, bởi vì nàng nhìn thấy hai người.
Một người đứng, một người quỳ.
Ánh mắt vậy mà tự nhiên bị cái người đang đứng kia thu hút.
Vạt áo trắng tinh bị gió thổi bay, không lẫn chút tạp sắc. Tựa như gió tuyết trên núi băng, không dính nửa hạt bụi. Trong phút chốc vầng trăng tròn trên đỉnh đầu như bị lu mờ, khiến cho người khác lầm tưởng hắn mới thực sự là mặt trăng cao cao tại thượng kia, hào quang tỏa ra bốn phía.
Một nửa mái tóc đen tán ra rũ xuống dưới tựa như một vết mực đậm hắt ở trên đầu vai hắn. Ánh sáng từ vầng trăng cùng ngọn lửa bập bùng chiếu rọi một bên sườn mặt hoàn mỹ. Khóe môi hơi hơi cong treo một nụ cười so với khí chất của hắn phi thường tương phản. Một nụ cười ấm áp! Mà nụ cười này nhìn qua có cảm giác khiến cho cả người hắn trở nên bớt hư ảo. Cuối cùng có một chút cảm giác của hương vị nhân gian.
Hắn hình như cũng không phát hiện ra Lôi Lôi, chỉ khoanh tay nhìn nữ tử áo trắng đang quỳ trước mặt "Ta cho ngươi quỳ sao?"
Nữ tử run rẩy từ trên mặt đất đứng lên "Tôn chủ"
Hắn mỉm cười "Không nghe theo mệnh lệnh tự tiện hành sự, nên làm thế nào mới có thể khiến ngươi nhớ rõ tội đây?"
Ánh lửa chiếu sáng nửa bên mặt xinh đẹp nhưng lại trắng bệch như người chết. Nữ tử hoảng sợ mà lùi một bước, muốn lui hẳn về sau. Mặt đất dưới chân cứng rắn lại gồ ghề khiến nàng ta vấp phải lảo đảo suýt ngã —— không dám tiếp tục lui, càng không dám tự sát. Bởi vì biết làm như vậy chỉ khiến hậu quả càng nghiêm trọng, mà kết cục của nàng cũng sẽ thêm thảm hại.
Hắn xoay người lại.
Rốt cuộc Lôi Lôi đã hoàn toàn nhìn thấy rõ gương mặt kia. Lông mày, đôi mắt, cái mũi....cơ hồ so với nữ nhân còn đẹp hơn! Nếu không phải còn có dáng người cao lớn kia, Lôi Lôi cũng cho rằng đây chính là một nữ nhân.
Nhưng nụ cuời ấm áp như mặt trời ngày xuân kia lại khiến cho hắn nhìn qua không giống yêu nghiệt.
Lôi Lôi biết người này nhất định sớm đã phát hiện ra mình, nhưng hắn vẫn như cũ không có nhìn nàng. Giống như coi nàng là một vật trang trí không có sinh mệnh. Ánh mắt xinh đẹp chỉ chênh chếch mà đặt trên người nữ tử kia, thở dài "Vẫn là tự mình xử lý đi."
Nữ tử cắn răng, bỗng nhiên dùng tay phải nắm lấy cổ tay trái. Ngay sau đó nghe một tiếng "Rắc". Cổ tay trái đẹp đẽ kia từ chỗ bị bẻ lồi lên một đoạn, giống như hồi nhỏ chơi qua Transformers, bị bẻ thành một cái hình thù cực kỳ quỷ dị. Căn bản không có bị giới hạn góc độ, mu bàn tay dán ở trên cánh tay.
Cô ta làm gì vậy!? Lôi Lôi sợ tới mức cắn chặt răng, cố nhịn không kêu thành tiếng.
Trong cơn gió lạnh, giọng nói của nữ tử đang run rẩy "Tôn chủ"
Biểu tình không có chút nào ngoài ý muốn, hắn mỉm cười lắc đầu "Còn chưa đủ."
Vừa dứt lời, hắn nhấc tay trái lên.
Trơ mắt mà nhìn bàn tay xinh đẹp kia duỗi tới chỗ mình, thần sắc trên mặt nữ tử từ thống khổ chuyển sang tuyệt vọng. Không có xin tha, bởi vì biết là vô dụng, càng không có dũng khí trốn thoát.
Động tác như ngắt một bông hoa tuyệt đẹp vậy, tự nhiên lại tùy ý.
Hắn mỉm cười bấm tay, từ mắt trái xinh đẹp kia moi ra một con mắt.
Nữ tử thảm thiết hét lên một tiếng, vẫn là tiếp tục cố gắng không té xỉu.
Trên nửa bên sườn mặt, vốn dĩ có một con mắt đen nhánh to tròn, giờ phút này lại biến thành cái cái động máu thịt lẫn lộn. Máu tươi không ngừng chảy ra, giống như một hàng nước mắt chảy xuống khuôn mặt, mỹ lệ cùng xấu xí tương phản, biến nửa khuôn mặt kia nhìn qua phá lệ quỷ dị.
"Lui xuống đi."
"Đa tạ tôn chủ." Nữ tử dường như nhẹ nhàng thở ra, xoay người, lảo đảo mà dọc theo bậc đá bên phải đi xuống dưới đài, biến mất trong bóng tối.
Mà cái người tựa như trăng sáng kia, nam nhân xinh đẹp có nụ cười ấm áp giờ phút này chính là rất có hứng thú mà nhìn hai ngón tay dính đầy máu tươi kia. Đầu ngón tay cầm một cái tròng mắt, có đen có trắng có đỏ.
Lôi Lôi đột nhiên chóng mặt một trận, dạ dày trống trơn bắt đầu co rút, nhịn không được xoay mặt buồn nôn.
"Vẫn là quay lại?" giọng nói cùng nụ cười bình thường như chưa có chuyện gì xảy ra, giống người thân quan tâm thăm hỏi.
Lôi Lôi hoảng sợ, ngẩng mặt nhìn hắn.
Nam nhân vẫn đứng nguyên tại chỗ cũ, đang dùng một chiếc khăn mặt trắng tinh cẩn thận mà lau ngón tay, động tác vô cùng ưu nhã, cũng không nhìn nàng. Rất nhanh, hai ngón tay kia lại trở nên sạch sẽ.
Giơ tay lên, đem khăn tay dính máu để trước khe sâu làm nó bay xuống dưới.
Lúc này hắn mới bắt đầu đưa ánh mắt về phía nàng, nét mặt thỏa mãn mang theo ý cười. Hắn đi từng bước chậm rãi lại chỗ nàng đứng. Phong thái chính là bắt mắt như vậy, bước chân chính là thong dong như vậy, thần thái chính là tự đắc như vậy! Vạt áo bị gió thổi bay lên, phảng phất như tiên nhân thuận gió mà đến, lại tựa như khách nhân nhàn rỗi đạp nguyệt mà ngâm thơ, cũng lại giống như một quý công tử tùy hứng đang ngao du thiên hạ, làm người khác căn bản không tưởng tượng ra nổi hắn có thể làm ra chuyện vừa rồi.
Trong phút chốc, Lôi Lôi lại nghĩ tới Tiêu Bạch.
Hắn hành hiệp trượng nghĩa, căm ghét người xấu như kẻ thù, lại có nụ cười tà mị.
Mà cái người trước mặt này, một nam nhân đáng sợ tùy tiện móc mắt ngưới khác, lại có thể dịu dàng nho nhã, nụ cười ấm áp như mặt trời mùa xuân.
Lôi Lôi toàn thân rét run, lòng bàn chân nửa phần cũng không di chuyển được. Nàng trơ mắt nhìn hắn đi đến trước mặt, chậm rãi duỗi tay xoa mặt mình, còn tự do ở mặt nàng vuốt ve, ngón tay thon dài sạch sẽ nhìn gần rất là xinh đẹp. Giống như chạm khắc từ mỹ ngọc. Gió nơi này rất lớn, khí lạnh càng ngày càng tăng lên, trên mặt vốn dĩ đã lạnh lẽo, ngón tay kia so với mặt nàng lại càng lạnh hơn. Thậm chí còn có thể mơ hồ cảm nhận được, trên đầu ngón tay vẫn tản ra mùi máu nhàn nhạt.
Cuối cùng, hắn nâng cằm nàng lên "Nếu đã trở về, vì sao lại không vui?"
Thanh âm ôn hòa, không nghe ra chút ác ý nào. Nếu không phải chính mắt chứng kiến hành động ban nãy của hắn, Lôi Lôi nhất định nảy sinh hảo cảm. Mà giờ phút này, nàng bị bắt nhìn thẳng gương mặt tuyệt mỹ kia, chỉ cảm thấy cả người phát run "Ngươi là ai?"
Hắn sửng sốt, mỉm cười "Nhanh như vậy liền không nhận ra ta?"
Lôi Lôi miễn cưỡng nở nụ cười cứng ngắc "Ta từ trên vách núi ngã xuống, cái gì cũng không nhớ." Đôi mắt nhìn hai ngón tay kia "Ngươi vì sao muốn hại ta?"
Hắn nhìn nàng, không nói.
Lôi Lôi trấn định một chút, lại hỏi "Ngươi biết ta?"
"Đương nhiên" hắn nhẹ giọng, "Đương nhiên biết, ta làm sao lại không biết?"
"Đây là nơi nào?"
"Thiên Nguyệt động."
Thiên Nguyệt động! Bị ba chữ này kích thích, Lôi Lôi nhanh trí lập tức buột miệng thốt lên "Ta muốn gặp Thượng Quan Thu Nguyệt!"
Khẽ cười, hắn buông nàng ra.
Lôi Lôi thở phào nhẹ nhõm, đúng thật là Ma giáo, thủ đoạn xử phạt tàn nhẫn như vậy! Nếu hắn biết mình, còn nói cái gì mà "Đã trở lại", xem ra "Xuân Hoa" này rất có thể chính là người của Thiên Nguyệt động có lẽ thật sự có quan hệ với Thượng Quan Thu Nguyệt!
Thấy người này cũng không ra tay, nàng càng thêm khẳng định suy đoán của bản thân, thử dò hỏi "Ngươi biết ta là ai?"
"Lôi Lôi chỉ là tên giả của ngươi."
"Không sai, ta chính là Thượng Quan Xuân Hoa."
Không có nửa phần bất ngờ hay kinh ngạc. Hắn lẳng lặng mà nhìn khuôn mặt nàng, ngay cả một biến đổi nhỏ nhất cũng không buông tha. Người sống sờ sờ đứng ở trước mặt, sẽ tuyệt đối không nhầm lẫn, nhưng xác thực lại có điểm không đúng. Nàng thế nhưng lại tỏ ra không quen biết hắn?
Lôi Lôi càng chắc chắn, lười phải nhiều lời, lấy hết dũng khí hỏi "Là Thượng Quan Thu Nguyệt kêu ngươi đem ta trở về?"
Hắn gật đầu.
Lôi Lôi đã lường được trước, ra vẻ cao ngạo "Còn không mau mang ta đi gặp nàng!"
Hắn bỗng nhiên cười rộ lên "Được!"
Lôi Lôi thật sự rất muốn rời khỏi nơi quỷ quái này. Nghĩ đến viên nhãn cầu kia cả người nàng liền bắt đầu nổi da gà, hãi hùng khiếp vía "Đi thôi."
Hắn bất động.
Lôi Lôi thúc giục hắn"Đi a."
"Đi đâu?"
"Mang ta đi gặp Thượng Quan Thu Nguyệt."
"Ngươi đã nhìn thấy hắn rồi đó."
Đã nhìn thấy? Lôi Lôi ngây ngẩn, bị dọa đến phát sốc "Ngươi....ngươi là nam?"
"Ta giống nữ nhân?"
"Thượng Quan Thu Nguyệt như thế nào lại là một nam nhân?" mọi kinh ngạc bị thay thế bằng sợ hãi.
"Ai nói với ngươi, Thượng Quan Thu Nguyệt là nữ?" hình như thành công đùa cợt người khác, hắn nghênh mặt thích ý mà cười "Thế nào, ngay cả ta cũng không nhận ra?"
Ý vị sủng nịnh trong nụ cười rõ ràng đến vậy, tựa như một ca ca nuông chiều tiểu muội, làm người khác có cảm giác an tâm ấm áp. Lôi Lôi có hơi chút thả lỏng, không sợ hãi như vậy nữa, ôi chao, bản thân có khả năng đến 90% cùng ma đầu này có quan hệ!
Nàng lẩm bẩm mà nói "Ta cái gì cũng không nhớ rõ."
"Vậy thì sao lại muốn tìm ta?"
"Bởi vì 'Xuân Hoa Thu Nguyệt hà thời liễu'!"*
* Một câu trong bài thơ Ngu mỹ nhân, ý là những cảnh đẹp như hoa xuân trăng thu bao giờ hết/tàn.
Xuân Hoa Thu Nguyệt hà thời liễu? Hắn cười rộ "Những chuyện khác bây giờ thì chưa biết, đổi lại lại biết làm thơ. Ai dạy muội lấy tên của ta ra vui đùa, càng lúc càng ta gan."
"Ta....là ai?"
"Tất nhiên là muội muội của ta - Thượng Quan Xuân Hoa!" Thượng Quan Thu Nguyệt xoa xoa mặt nàng.
Không phải chứ, nàng thật sự tên Xuân Hoa!? Lôi Lôi nghẹn họng nhìn trân trối, nửa vui nửa buồn. Vui chính là có một ca ca xinh đẹp tuyệt mỹ như vậy, buồn chính là vị ca ca này là một ma đầu tàn nhẫn độc ác. Tình huống máu tươi đầm đìa đầy khủng bổ vừa rồi khiến lòng nàng vẫn còn sợ hãi. Nhưng hiện giờ người này chính là ở trước mặt nàng vui vẻ mà nhìn nàng cười, đích xác chính là một người ca ca ôn tồn lễ độ vô cùng sủng ái muội muội, căn bản không cách nào khiến người khác đem hắn cùng loại người tàn nhẫn làm ra chuyện vừa rồi liên hệ thành một.
Thấy nàng không có phản ứng, Thượng Quan Thu Nguyệt hơi lộ ra tia bất mãn, trong giọng nói có chút oán trách "Không nhớ ra người khác cũng không sao, thật sự ngay cả ca ca cũng quên mất?"
Lôi Lôi ngược lại sinh ra cảnh giác, lui một bước "Ta làm sao biết ngươi có phải đang lừa ta hay không."
Thượng Quan Thu Nguyệt lắc đầu, trong tiếng than nhẹ lộ ra ý tự trách "Sớm biết rằng sẽ hại muội trở thành như vậy, đã không nên chiều theo tính tình của muội, để muội đi làm việc."
Lôi Lôi kỳ quái "Làm việc?"
Thượng Quan Thu Nguyệt nói "Là đi theo nha đầu của Hoa gia kia đến Bách Thắng sơn trang. Muội rất ít khi đi lại trên giang hồ, lần này lại nhất quyết phải đi, nói muốn thay ta lấy về tâm pháp của Tiêu Tiêu Phượng Minh đao."
"Từ từ!" Lôi Lôi ngắt lời hắn, kinh nghi "Nếu ta chính là nha hoàn hồi môn kia, hẳn là có không ít người gặp qua, vì cái gì đến bây giờ cũng chưa có người nhận ra ta?"
Thượng Quan Thu Nguyệt tỏ ra bất ngờ "Không phải muội giỏi thuật dịch dung nhất sao, lúc ấy chúng ta tính toán để muội dịch dung thành nha hoàn kia trà trộn vào đội ngũ đưa dâu của Hoa gia."
Lôi Lôi cuối cùng cũng hiểu rõ ngọn nguồn sự tình, chả trách nha hoàn trung thành kia lại giết chủ, hóa ra nha hoàn thật trên đường đã bị cái người Thượng Quan Xuân Hoa này thay thế!
"Sau này nha đầu Hoa gia không biết làm sao mà bị thiêu chết, lại tìm không thấy muội, ta còn cho rằng muội phản bội ta. Mãi đến gần đây nghe nói muội đã trở về, còn thay đổi tên " Thượng Quan Thu Nguyệt tỏ chút áy náy, duỗi tay thay nàng vuốt vuốt tóc "Vốn không nên hoài nghi muội, muội nghe lời ta nhất, sao có thể phản bội ca ca."
Không trách được vừa rồi luôn cảm giác thái độ hắn đối với nàng không tốt, thì ra là hoài nghi nàng. Lôi Lôi âm thầm kêu khổ, đồng thời trong lòng nảy sinh nghi hoặc. Mấy ngày nay Bách Thắng sơn trang không phát hiện có chút dị thường nào. Gỉa sử Thượng Quan Xuân Hoa không như ý nguyện trộm được tâm pháp của Tiêu Tiêu Phượng Minh đao, vậy nàng vì cái gì lại đi giết Hoa cô nương rồi trốn đi, thế không phải là hỏng hết kế hoạch sao? Chẳng lẽ nàng không muốn giúp ca ca? Hơn nữa sau này, nàng làm sao lại ngã xuống vách núi? Hoặc là những việc này kỳ thật không phải do nàng làm, sau lưng còn có người giở trò?
Nàng giải thích "Ta thật sự....."
"Ta biết, muội là thật sự không nhớ không được. Nếu không sao ngay cả ta cũng không nhận ra." Thượng Quan Thu Nguyệt mỉm cười "Ca ca xưa nay thương muội nhất, muội lại hiểu chuyện như vậy, làm sao có thể phản bội ca ca. Là ai hại muội?"
Lôi Lôi nhìn hắn đáp "Ta không nhớ rõ."
Thượng Quan Thu Nguyệt nhướng mày, bỗng nhiên giơ tay, không chờ nàng kịp phản ứng, đã nghe "Xoẹt" một tiếng, vạt áo trước ngực đã bị xé rách một tảng lớn.
Lôi Lôi sợ tới mức ôm lấy ngực lui về phía sau "Ngươi muốn làm gì!" đây không phải là một hành động nên có của một ca ca!
Thượng Quan Thu Nguyệt cười nói "Không phải muội còn đang hoài nghi ta lừa muội sao? Trên người muội từ nhỏ đã có cái bớt màu đỏ, giống hệt nụ hoa, thế nên mới đặt tên là Xuân Hoa. Không tin chính muội nhìn xem."
Không đơn giản a! Không hổ là đại ma đầu, ngay cả tâm tư của người khác cũng nắm được rõ ràng! Lôi Lôi lần này không tin cũng phải tin. Kỳ thật vết bớt kia khi tắm rửa nàng đã nhìn qua nhiều lần. Ước chừng nhỏ bằng đầu ngón tay, màu sắc tươi đẹp. Vị trí cũng rất đặc biệt, cố tình nằm dưới bả vai phía trên ngực trái, ngoại trừ ca ca ruột cùng nhau lớn lên từ nhỏ, còn có ai nhìn qua nơi tư mật như vậy của một cô nương!
"Hiện giờ có thể tin?"
Lôi Lôi "Ừ" một tiếng. Vừa sửa sang lại y phục vừa oán giận "Nói thì nói thôi, xé xiêm y làm gì!"
"Ca ca nhà mình, sợ cái gì."
Ca ca cũng không thể nhìn ngực ta a! Ngươi thực sự có cá tính! Lôi Lôi buồn bực, hiện tại thật sự trở thành yêu nữ Ma giáo. Vì sao! Tại vì sao ca ca lại là một mỹ nhân a! Bỗng nhiên nhớ tới cảnh tượng đáng sợ vừa rồi, nàng lại khẽ rùng mình một cái, âm thầm cảm thấy may mắn. Nếu người này không phải ca ca nàng, chỉ sợ đã sớm bị hắn giải quyết, may mắn thay ma đầu này đối với muội muội vẫn là yêu thương!
"Ta có võ công hay không?"
"Vốn dĩ chút công phu này, không có cũng không sao!" Thượng Quan Thu Nguyệt cầm tay nàng, dọc theo bậc đá hướng dưới đài đi xuống "Sợ cái gì, có ca ca ở đây, có thể bình yên vô sự trở về là tốt rồi! Đợi muội khôi phục trí nhớ, nhớ ra ai hại muội, ta liền giết hắn."
Một chữ "Giết" được hắn nói ra nhẹ như gió thổi mây trôi. Dường như những việc đó đều do người khác làm, cùng hắn hoằn toàn không có quan hệ. Lôi Lôi lập tức hình dung tới một câu "Gương mặt thiên thần nhưng tâm địa ma quỷ" chần chừ hỏi "Ca ca thường xuyên móc mắt người sao?"
Thượng Quan Thu Nguyệt bất ngờ nói "Bị dọa rồi? Muội không phải cũng thường xuyên như vậy sao?"
Đụ, thường xuyên? Tìm hiểu nửa ngày hóa ra Thượng Quan Xuân Hoa này cũng là một tiểu ma đầu! Lôi Lôi run rẩy, không tự chủ được giật giật ngón tay, tưởng tượng khung cảnh ngón tay đầm đìa máu tươi cầm tròng mắt của người khác, dạ dày trống trơn lại quay cuồng một trận.
"Sợ sao? Sau này ca ca sẽ không làm chuyện đó trước mặt muội nữa!" Thượng Quan Thu Nguyệt kéo tay nàng tiếp tục đi xuống dưới "Hôm nay trung thu, huynh muội chúng ta cuối cùng cũng được đoàn tụ. Đi! Ăn chút bánh trung thu trước, sau đó an ổn ngủ một giấc."
Lôi Lôi không nói gì, đích xác nên an ổn ngủ một giấc, hy vọng chỉ là đang nằm mơ.