Mọi người sôi nổi dò hỏi, Lôi Lôi lại sớm đã biết việc này, không hề cảm thấy hứng thú. Đứng dậy rời đi luôn. Kẻ nọ bán ra tin tức này với giá một vạn lượng bạc, đêm mùng một Tết tổ chức bán đấu giá trường sinh quả tại Bích Thủy thành. Hiện tại mới là đầu tháng tám tháng cách dịp Tết còn xa.
Màn đêm buông xuống, trăng sáng treo cao chiếu sáng đình viện, xung quanh lạnh lẽo không một tiếng động. Bất tri bất giác đã qua mười ngày, mọi việc trong trang hết thảy diễn ra như bình thường. Ngày mai chính là tết trung thu, toàn trang trên dưới đều chuẩn bị ăn tết. Ban ngày mọi người đều bận rộn không ngừng đến đêm ai nấy cũng sớm chui vào chăn đi ngủ.
Theo kế hoạch, Lôi Lôi lặng lẽ chuồn ra phòng.
Thôn trang được xây dựng tựa lưng vào núi, góc sau của trang cư nhiên có một suối nước nóng.
Hồ tắm không lớn lắm, hơi nước trên bề mặt bốc lên nóng hổi. Nước suối từ dưới đất trào lên lại theo một đường rãnh dài chảy vào khiến toàn bộ nước trong hồ đều giữ được sự sạch sẽ mới mẻ. Đáy hồ như có như không hiện ra rất nhiều đá cuội đủ kích thước lớn nhỏ, rõ ràng có sự bày trí của con người. Lôi Lôi cũng không quản nhiều như vậy. Vốn dĩ nơi này cực kì kín đáo còn có mấy tảng đá cao lớn che chắn, hơn nữa bây giời lại là ban đêm, cũng không lo lắng sẽ có người tới ngắm cảnh.
Treo xong đèn, cởi xiêm y xong, Lôi Lôi thật cẩn thận men theo bề mặt nghiêng thoải của đá chậm rãi ngâm mình trong nước, toàn thân lập tức trở lên thoải mái.
Hóa ra, mấy ngày nay nàng ở đây cũng đã quen rồi, chỉ có duy nhất một chỗ bất tiện chính là thời tiết lạnh nên việc tắm rửa bị hạn chế. May là nàng chịu khó tìm tòi khám phá, dạo loạn khắp nơi, trong lúc vô tình lại phát hiện ra nơi hay ho này.
Thân thể này hẳn là người đã trưởng thành, vóc dáng vóc dậy thì rất khá. Có thể nói da dẻ trắng muốt như sương tuyết lại được dòng nước ấm áp bao quanh càng phát ra màu hồng nhạt mê người. Lôi Lôi nhìn cơ thể 'chính mình' cả nửa ngày mà chảy cả nước miếng. Cảm giác thoải mái càng tăng thêm mãnh liệt, cả người bắt đầu mơ màng chuẩn bị ngủ.
Nhưng đúng vào lúc này, lại truyền đến tiếng bước chân càng ngày càng gần.
Lôi Lôi mở mắt cảnh giác, chưa kịp có phản ứng gì, liền nghe thấy một thanh âm lạnh lẽo "Ai!"
Ngữ khí không tốt, đầu óc vốn đang mơ màng đột nhiên tỉnh táo lại. Nàng theo bản năng ngồi dậy, chỉ thấy công tử đứng lặng bên hồ khuôn mặt âm trầm.
Lôi Lôi vừa xấu hổ vừa kinh ngạc "Muộn như vậy, huynh sao lại tới đây?"
Công tử không đáp, hơn nửa tháng qua, hắn chăm chỉ luyện tập đao pháp, không ngừng tu dưỡng đã chịu nhiều đả kích. Đa số thời gian đều rất cố gắng không nổi giận với nàng. Lâu ngày áp lực khiến cho hắn giờ phút này tức giận đến đỉnh điểm. Bởi vì nữ tử này không rõ là vô tình hay cố ý luôn chạm vào điểm giới hạn của hắn.
Lôi Lôi rất nhanh liền hiểu được, liên tục gật đầu "Ta lập tức, lập tức nhường cho huynh."
Công tử cắn răng "Ngươi, đi lên cho ta!"
Ô hay, nhìn thấy cảnh nữ nhân tắm rửa mà phản ứng còn bình tĩnh như vậy? Nam nhân ở đây không phải là quá cởi mở sao? Hay là cảnh tượng này vẫn chưa đủ rung động và dụ hoặc? Lôi Lôi cúi đầu nhìn thân thể của mình, lại ngẩng mặt lên nhìn hắn khó xử mà chớp mắt "Cài này.... không ổn lắm?"
Công tử vờ như không thấy "Còn không đứng dậy!"
Lôi Lôi chợt cảm thấy thất bại, bất đắc dĩ nói "Được được, ta lên, nhưng huynh trước hết có phải hay không nên..."
Thấy nàng còn chần chừ, công tử rốt cuộc nhịn không được lớn tiếng "Lên!"
Lôi Lôi không nói gì.
Thì ra công tử trời sinh mắc bệnh sạch sẽ, giờ phút này thấy hồ tắm riêng biệt của bản thân bị người khác chiếm dụng, làm sao có thể không tức giận. Căn bản là hắn không cẩn thận suy xét tính nghiêm trọng của mệnh lệnh này.
Bên này, Lôi Lôi cũng có chút buồn bực. Phía trên cũng không treo biển viết rõ là nơi riêng biệt của ai, ta làm sao biết là của ngươi! Không thể hiểu nổi, ngươi tự dưng lù lù xuất hiện nhìn cô nương nhà người ta tắm, cư nhiên còn bắt ta ngay trước mặt hắn không mảnh vai che thân từ dưới nước đứng lên? Hừ hừ, nếu như nói một hai phải lên, bà đây không sao cả, dù sao thân thể này không phải của ta, chỉ sợ đại ca ngươi chịu không nổi!
Nghĩ đến bộ dạng đỏ mặt của "Tiểu Bạch", nàng ác ý dứt khoát hất hất mặt lên, hướng hắn rướn chân mày "Được được, ta lên!"
Nói xong, nàng quả thực chậm rãi từ trong nước đứng lên.
Gáy ngọc.
Vai ngọc.
Còn có bộ ngực!
Mỹ nhân tắm rửa, một màn xuân sắc bày ra ở trước mắt, công tử rốt cuộc ý thức được chỗ không đúng, khuôn mặt tuấn tú quả nhiên lại bắt đầu đỏ lên. Cuống quít rời đi ánh mắt, hắn khó kiềm chế trấn định nói "Không cần! Cô nương....xuống đi!"
Lôi Lôi có chút khoái chí, cố ý hỏi "Không đứng dậy nữa sao?"
"....."
Công tử thật không biết phải làm gì mới đúng. Ở trong ấn tượng của hắn, loại hành vi này chỉ có yêu nữ của Thiên Nguyệt động mới làm ra được, mà đối mặt với các nàng, hắn cũng không cần lưu tình. Thông thường liền trực tiếp tung một chưởng lấy mạng của họ. Nhưng hiện giờ nữ tử này căn bản không có ác ý, hắn thật sự không nghĩ ra là cô nương một gia đình đứng đắn nào có ai mặt dày như vậy, lại đi đùa giỡn nam nhân!
Lôi Lôi tự biết không thể đùa quá trớn, một lần nữa ngâm mình dưới hồ, vỗ vỗ bọt nước "Được rồi, trước hết huynh đi ra ngoài đợi một chút, ta sẽ lên ngay nhường lại chỗ này cho huynh!"
Đâu cần đến phiên nàng nhắc nhở, công tử sớm đã xoay người rời đi, không ngờ tới khóe mắt lại khẽ đảo qua một lượt trên người nàng. Cả người hắn lập tức đứng nguyên tại chỗ, biểu tình trước tiên là kinh ngạc, ngay sau đó lại nhìn nàng như đang suy nghĩ gì đó.
Thấy hắn đột nhiên trở nên to gan, Lôi Lôi có chút sợ hãi.
Một lúc lâu sau, công tử vẫn là chằm chằm nhìn thẳng nàng, sắc mặt càng ngày càng phức tạp.
Tầm mắt kia dường như ngừng lại phía dưới cổ của Lôi Lôi. Nàng cảnh giác, lập tức ho khan, ôm lấy bộ ngực đang lấp ló dưới nước. Có khi nào "Tiểu Bạch" thật sự trở thành sắc lang?
Xuân sắc biến mất, công tử cuối cùng cũng khôi phục bình thường, cũng nhận thức rõ hành vi vừa rồi quá mức thất lễ, đỏ mặt muốn giải thích "Kỳ thật....ta không phải là....."
Chung quy lại trêu đùa vẫn là trêu đùa. Tuy rằng tố chất tâm lý của Lôi Lôi rất tốt, lại có cái tính bướng bỉnh ương ngạnh nhưng giờ phút này thật sự bị hắn nhìn lâu như vậy, cũng nhịn không được mà nhịp tim tăng nhanh, vô tội mà nhìn hắn —— huynh cảm thấy đây là thời cơ thích hợp để giải thích sao?
Phát hiện càng tẩy trắng càng đen, công tử không nhiều lời nữa, xoay người liền rời đi.
Tiếng bước chân biến mất.
Hắn đi rồi? Lôi Lôi thử lên tiếng "Này! Tiểu Bạch?"
Sau một lúc lâu, phía sau tảng đá truyền tới giọng nói "Còn không đứng dậy."
Mỹ nữ đi tắm vô tình gặp được mỹ nam. Xây dựng tình tiết thật cẩu huyết, càng ngày càng loạn! Lôi Lôi thức thời, nhanh chóng lên bờ mặc xong y phục. Lấy đèn soi qua tảng đá, chỉ thấy công tử im lặng đứng dưới ánh trăng. Theo thói quen duy trì dáng đứng cao thẳng đầy xuất chúng, khí chất có mười phần như tượng tạc, thanh thoát siêu thực, đẹp tựa trong tranh, thoáng vẻ cô độc lại tuyệt không hề kém cỏi .
Khí chất trạm như tùng chính là như vậy! Bất cứ lúc nào bất kể nơi đâu đều giữ vừng phong độ. Phải trải qua bao nhiêu lần huấn luyện thì một người mới có thể đạt đến cảnh giới này a! Chả trách lại hình thành được tính tình nề nếp như vậy.
Đời này Lôi Lôi cũng học không nổi dáng vẻ kia, trong lòng âm thầm hâm mộ. Đi đến dùng tay ra sức đẩy hắn.
Hắn quả nhiên không có chút xi nhê gì, chỉ nghi hoặc mà nhìn nàng.
Lôi Lôi lại đẩy.
Công tử nhịn không được hỏi "Làm gì vậy?"
Lôi Lôi từ bỏ việc cố gắng nhịn cười "Dáng đứng của huynh quá chuẩn! Ta thử xem xem có thể đẩy ngã huynh được hay không." nàng cố ý đem ba chữ "Đẩy ngã huynh" nhấn mạnh.
Ánh đèn chiếu sáng gương mặt khó khăn lắm mới hết đỏ, công tử không nói một tiếng liền đi.
Lôi Lôi đùa giỡn đến nghiện, mừng rỡ, đuổi theo hắn "Này, huynh không đi vào tắm rửa sao?"
"......"
"Tiểu Bạch? Tiểu Bạch!"
"......"
Rõ ràng chính là một tiểu thanh niên dễ ngại ngùng, giở vờ là một người trưởng thành cái gì! Lôi Lôi chợt nảy ra một ý nghĩ, cố tình muốn trêu chọc hắn, khí thế không thiếu hũng hãn mà ra lệnh "Nào, mau cười một cái cho bổn cô nương xem!" hắn chỉ bày ra bộ dạng sở trường làm như mắt không thấy tai không nghe mà lập tức đi về phía trước. Tiêu Tiêu Phượng Minh đao vang danh thiên hạ, gặp qua không ít nữ tử đem lòng mến mộ, nhưng chưa một ai dám lấy hắn ra đùa giỡn như vậy!
Cuối cùng, hắn dừng lại bước chân "Tới rồi."
Lôi Lôi lúc này mới phát hiện đã đến bên ngoài cửa phòng mình, lập tức tiếc nuối không thôi nói "Nhanh vậy sao!"
Công tử khóe miệng giật giật.
Mỹ nam ở bên cạnh, Lôi Lôi không buồn ngủ chút nào, không biết nói gì bèn đọc hai câu thơ "Trung thu tiết đáo liễu / Nguyệt lượng chân viên" ( Tết Trung Thu đã tới / Ánh trăng sáng thật tròn). Đột nhiên nhớ ra đối với người này việc đem chuyện trăng sao ra nói đều là chuyện ngu ngốc nhất. Nàng lập tức bất động, cúi đầu thất vọng nói "Ta đi ngủ trước đây."
Nàng vừa xoay người muốn vào phòng.
Hắn đột nhiên lại gọi nàng "Cô nương......"
Lôi Lôi đã bước một chân vào cửa, vừa nghe thấy mỹ nam gọi mình lại, lập tức thu chân về "Có chuyện gì?"
Công tử do dự hồi lâu mới nói "Cô nương vì sao muốn....." đang nói đột nhiên dừng lại.
Lôi Lôi cảm thấy kỳ quái "Muốn cái gì?"
Công tử không đáp, lại nhìn nàng một lúc lâu, đột nhiên hỏi "Cô nương thật sự mất trí nhớ?"
Dồi ôi, hay là "Tiểu Bạch" đã bắt đầu nghi ngờ ta bịa chuyện để kiếm miếng cơm? Lôi Lôi cảnh giác chỉ sợ bản thân lộ ra sơ hở. Vẻ mặt thành khẩn đến chính mình cũng không dám tin nói "Thật đó! Ta thật sự không có lừa huynh, ngay cả bản thân là ai ta cũng không biết. Cái tên Lôi Lôi là ta thuận miệng nói ra thôi, chỉ cần tra được thân phận, ta lập tức đi ngay."
Trên khuôn mặt tuấn tú càng hiện vẻ chần chừ, công tử nhanh chóng rời đi ánh mắt "Không sao, cô nương cứ an tâm ở lại." ngừng một chút rồi nói "Buổi tối đừng ra ngoài một mình."
Nói xong không hề nhìn nàng một cái, liền đi.
Hiếm khi được "Tiểu Bạch" thể hiện sự quan tâm, Lôi Lôi đắc chí, nhìn theo tấm lưng dần biến mất kia. Đang muốn trở về phòng nghỉ ngơi, lại không nghĩ sau gáy đột nhiên lạnh toát. Ngay sau đó cảnh vật trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.
Không biết có mấy đôi tay đỡ lấy nàng, bên tai còn có tiếng nói nam nhân "Mau!"
Ý thức chậm rãi mất đi, trước lúc hoàn toàn mất đi ý thức, trong đầu Lôi Lôi thầm mắng một câu —— Bà nội nó! Tiện miệng bịa chuyện bị người truy giết, lại thật sự bị người theo dõi!