Lôi Lôi xuyên đến một sơn thôn nhỏ, trợn mắt nhìn một đống phụ lão hương thân đang đứng trước mặt. 

Một vị đại thẩm thoạt nhìn đã hơn bốn mươi tuổi ngồi ở mép giường, thấy nàng tỉnh lại liền vui sướng hô lên "Mau đến!Mau đến!Tỉnh rồi!" 

Đám người đang đứng, kinh hô một tiếng vội đến vây xung quanh. 

"Tỉnh rồi sao?" 
"Thật sự tỉnh rồi!" 
"Đang yên đang lành, làm sao lại muốn tự vẫn?" đại thẩm thở dài, chợt thấy Lôi Lôi bày ra vẻ mặt mờ mịt, khuôn mặt lập tức đầy vẻ hoảng hốt hổ "Cô nương...... cô không nhận ra bọn ta?" 
Lôi Lôi bình tĩnh đáp "Đúng vậy, không quen biết!" 
Đại thẩm dậm chân nói "Từ trên cao như vậy ngã xuống, chắc chắn là mất trí nhớ!" 
Mọi người thương hại nhìn nàng. 
Mất trí nhớ? Lôi Lôi thiếu chút nữa là lại ngất xỉu, nghiến răng nghiến lợi, nửa vui nửa buồn, vui chính là vì cuối cùng nàng cũng được xuyên không như ý nguyện, còn buồn chính là bị hai tên khốn kiếp kia chỉnh tới chỉnh lui đưa đến thiên lôi văn, còn bị coi là mất trí nhớ! 
Nàng không có mất trí nhớ, còn sợ trí nhớ của mình rất tốt kia! Nàng tự tin mỉm cười "Không có, ta không có mất trí nhớ." 

Mọi người sửng sốt. 
Đại thẩm hoài nghi hỏi "Vậy cô có nhớ cô tên gì không?" 
Lôi Lôi đáp "Ta tên Lôi Lôi." 
Đại thẩm lắc đầu "Đứa nhỏ này thật sự mất trí nhớ rồi, ngay cả tên của mình cũng không rõ." 
Lôi Lôi cúi đầu xuống lại vừa vặn phát hiện đôi tay của nàng không giống ngày thường mang màu da bánh mật khỏe mạnh, mà lại trắng nõn tinh tế, móng tay được nuôi dài , nhờ thế mới nhận thức được bản thân đã xuyên vào thân thể người khác tinh thần lập tức tỉnh táo, đối với thân phận mới này của bản thân cũng rất tò mò "Vậy....Ta tên gì?" 
Đại thẩm hiền lành cười "Nha đầu ngốc, cô đương nhiên tên Xuân Hoa." 
Lôi Lôi thiếu chút nữa té xỉu "Xuân hoa!?" 
"Đúng vậy, cô tên Xuân Hoa, đến thôn Cổ Ngôn chúng ta mới hơn ba tháng, nói là không nương nhờ được họ hàng ở thành Tấn Giang" đại thẩm khéo léo khuyên giải nàng "Tuổi còn trẻ, cuộc đời còn dài, tìm chết làm cái gì, may còn có cái cây bên sườn núi..." 
Thôn Cổ Ngôn? Thành Tấn Giang? 
"Không đúng!" Lôi Lôi đột nhiên ngắt lời vị đại thẩm, nàng kiên quyết nói "Ta không phải Xuân Hoa, ta tên Lôi Lôi." 
Đại thẩm hoảng hốt "Lại nói mê sảng!" 
Thật sự không tiếp thu được việc mình chính là "Xuân hoa" nàng ý muốn thuyết phục vị đại thẩm kia "Thật ra...kỳ thật lúc nãy là ta cố ý lừa mấy người..." 
"Nhanh đỡ nàng nằm xuống, mang thuốc của Triệu đại phu tới!" 
"Ta không mất trí nhớ, ta nói thật a~!" 
"Cho nàng uống!" 
Nhìn qua chén nước thuốc đen sì sì kia, Lôi Lôi luống cuống nhảy dựng lên muốn tìm đường chạy "Ta không uống thuốc, ta thật sự không phải Xuân Hoa, đó là lừa các ngươi đó!" 
Đại thẩm kinh hô: "Ôi chao! Nhất định là đầu óc có vấn đề rồi! Mau, mau giữ nàng lại!" 
Vừa dứt lời năm người đàn ông xông lên giữ Lôi Lôi lại, kéo trở về giường. 
"Oa --" Lôi Lôi hai mắt xanh lè, kêu  gào thảm thiết "Lão nương không mất trí nhớ! Có nghe hay không! Này này..." 
Đại thẩm nhanh tay lấy đôi đũa thuận lợi chặn trên miệng nàng "Các ngươi đã từng thấy Xuân Hoa nói chuyện lớn tiếng như vậy chưa?" 
Mọi người lắc đầu. 
"Khẳng định bị ngã đến mức hồ đồ rồi, đúng là một đứa trẻ đáng thương." 
Một chén thuốc róc rách rót xuống miệng nàng, chiếc đũa được đại thẩm rút về, Lôi Lôi cơ hồ muốn ói ra, hữu khí vô lực, gật đầu không ngừng nói "Đúng đúng, ta đột nhiên nhớ ra rồi, ta chính là Xuân Hoa." 
Mọi người buông nàng ra "Sao không nói sớm!" 
Đại thẩm nhìn sắc trời bên ngoài cửa, phân phó hai vị đại nương to khỏe "Trời gần tối rồi, hai người ở lại đây, sau này chúng ta thay phiên trông nom nàng, nha đầu này thật quá đáng thương!" 
Nghe tiếng bước chân của mọi người dần xa, Lôi Lôi khóc không ra nước mắt, thật ra ta thực sự không có mất trí nhớ, bà nội nó mấy cái người biến thái kia! Chỉ là nhân vật ảo được sắp đặt trong cốt truyện vậy mà lại ức hiếp nàng! 
Năm 2008, đêm khuya, trăng sáng, vào một ngày nào đó, tại căn phòng nào đó. 
Trước màn hình máy tính, có một người lười biếng duỗi cái eo, lười nhác cười một cái "Vào thiên lôi văn, không có sấm sét cũng phải có, tiểu nha đầu, không cho ngươi nếm mùi đau khổ, ngươi sẽ không biết lợi hại." 

"Mấy tiếng trước" 

Tại quầy tiếp tân nhỏ trông có vẻ khá cũ kĩ, bên trên có một chiếc thẻ bài làm bằng gỗ nho nhỏ, mặt trên của tấm thẻ viết vài ba chữ bằng sơn đỏ, không gian nhỏ hẹp ánh sáng lại không được tốt, nàng phải quan sát thật kĩ mới có thể thấy được chữ 'Tập Đoàn Xuyên Không Tấn Giang'. 
" Là nơi này" Lôi Lôi nhẹ nhàng thở ra 
Một mỹ nữ diện mạo thanh thuần ngồi ngay ngắn ở trước bàn làm việc, đối mặt với máy tính hai mắt đang tỏa sáng. 
Lôi Lôi tò mò bước đến gần, sau đó phát hiện trên màn hình cư nhiên là một con vịt quay sáng bóng! Đang đứng ngây người một chỗ, mỹ nữ đột nhiên ngẩng đầu, hai mắt phát sáng nhìn nàng "Này, vịt quay Bắc Kinh hương vị thế nào?!?" 
Lôi Lôi cười "Cũng không tệ lắm." 
Mỹ nữ hài lòng "Vậy bữa đêm hôm nay chính là món này đi!" 
Lôi Lôi vội nói "Cái này, tôi là tới để phỏng vấn." 
Mỹ nữ xem thường nhìn nàng từ đầu đến chân rồi nói "Phỏng vấn? Ăn mặc như này?" 
Lôi Lôi chần chừ "Nghe nói công ty mấy người tổ chức tuyển người xuyên không..." 
"Đúng thế" mỹ nữ lập tức ho khan hai tiếng, sự chú ý dành cho vịt quay đều bỏ qua một bên, ngồi thẳng lên, nghiêm túc mà gật đầu "Đúng vậy, chúng tôi có tổ chức một hạng mục cần tuyển người xuyên không , hôm nay là ngày báo danh tuyển chọn cuối cùng." 
Lôi Lôi khẩn trương "Tôi muốn tham gia!" 
"Vậy đến phòng nhân sự báo danh." 
"Phòng nhân sự ở đâu?" 
"Ở đây!!" mỹ nữ mỉm cười "Xin chào, tôi tên Tô Tố, là tổng giám đốc bộ phận nhân sự......" 
Lôi Lôi lập tức cười theo "Tô tổng xin chào! Tôi tên Lôi Lôi." Nàng đưa mắt nhìn quanh bốn phía "Sao có mỗi mình cô ở đây vậy?" 
Tô tổng nói "Bởi vì tôi là tổng giám đốc bộ phận nhân sự." 
"Tôi biết" 
"Kiêm luôn cả chức nhân viên!"người trước mặt nhìn thẳng cô cười cười. 
Lôi Lôi bắt đầu đổ mồ hôi, nàng nghi ngờ mà đánh giá bài trí bốn phía "Nơi này mà cũng được gọi là tập đoàn? Chỗ này của cô thật sự có thể giúp người ta xuyên không?" 
"Trừ bỏ chúng tôi ra, trên thế giới này còn có ai có thể giúp cô hoàn thành ước mộng xuyên không nữa!" Tô tổng sau khi nghe Lôi Lôi hỏi thì kích động đem tay vỗ xuống mặt bàn làm bụi bay tứ tung, triệt để đem Lôi Lôi dọa cho sợ đến lùi một bước "Chúng tôi đã nghiên cứu và phát minh ra một hạng mục mới tân tiến có sự kiểm soát vô cùng gắt gao được chứng thực rất uy tín, mọi thiết kế đều đạt đến mức lí tưởng hóa, hơn nữa người tham gia còn có thể tùy ý chọn thời không mà mình sẽ đến." Nói xong nàng ta đột nhiên hai mắt sáng ngời, tay chỉ vào ba người trước cửa "Nhìn đi, các nàng đều đã báo danh, hôm nay tới tham gia tuyển chọn." Ba cô gái khác vừa nói vừa cười, lập tức đẩy cánh cửa một phòng khác đi vào. 

Lôi Lôi lúc này có chút tin tưởng "Còn tuyển hay không?" 
Tô tổng ngồi xuống, nhanh chóng khôi phục lại phong độ, ý vị thâm trường mỉm cười đáp "Tất nhiên, người tham gia quá nhiều, cơ hội là có hạn a~" 
Lôi Lôi lập tức nói "Tôi báo danh, tôi muốn hành tẩu giang hồ, văn nhiệt huyết." 
"Để ta tra xem." Tô tổng từ trên mặt bàn bỗng nhiên biến mất, ngay sau đó đồ vật trên mặt bàn bay tán loạn, hơn nửa ngày sau từ dưới quầy mới có một cái đầu chui ra "Thật không may, các loại hình khác đều đầy rồi, chỉ còn thiên lôi văn." 
Thiên lôi văn! Lôi Lôi né người vừa hay tránh thoát được một chiếc giày da bay tới "Không đi không đi, quá lôi!" 
"Lôi thì làm sao, lôi là loại hình đang được ưa chuộng đấy, cô còn chưa chắc có cơ hội" Tô tổng hai tay chống mặt bàn, kiên nhẫn dụ dỗ "Tôi thấy tên của cô đặc biệt thích hợp, Lôi Lôi, a, họ là "Lôi", tên cũng là "Lôi", có câu ' Lôi Lôi càng khỏe mạnh ', cô gái nhỏ yên tâm để sét đánh xuyên không, tương lai tươi sáng đang rộng mở." 
Lôi Lôi trước sau không tiếp thu nổi, cười cười "Phiền Tô tổng tìm xem, còn có loại hình khác hay không?" 
Thoáng nhìn thấy ánh mắt vô tội kia, Tô tổng bất đắc dĩ, thập phần không vui lần nữa cúi người xuống, lại là vô số đồ vật linh tinh bị ném ra, nửa ngày sau mới lại vui sướng mà nhô đầu ra "Có, còn có cái xuyên không cung đấu, ngược thân, kết thúc không hạnh phúc, có đi hay không?" 
Ngược thân? Lôi Lôi run rẩy, thật cẩn thận hỏi "Ngược như thế nào? Có nặng hay không?" 
"Mười lăm cái tát." 
"Cái này ... Hẳn không thành vấn đề." 
"Một trăm roi, cộng thêm bị đối xử bạo lực." 
"A, này ... Sẽ không chết đi?" 
Tô tổng đứng dậy, lộ ra ánh mắt không thể lường trước được nói "Sẽ không." 
Lôi Lôi lau mồ hôi "Vậy thì tốt rồi." 
Tô tổng nghiêm túc nhìn nàng "Còn vì nam chính mà sinh non, chịu năm nhát đao." 
"Này......" Lôi Lôi cẩn thận suy xét hồi lâu, vẫn là quyết định vứt bỏ thân thể không chịu đi Thiên Lôi văn, nàng cắn răng gật đầu "Được" 
Tô tổng kinh ngạc "Ngược đến như vậy mà cô còn muốn đi?" 
Lôi Lôi trầm mặc một lát "Tôi nghĩ, đây đều là yêu cầu của cốt truyện giả tưởng, các cô cũng không phải cố ý." 
"Thánh mẫu a~!" Tô tổng ngửa mặt lên trời thở dài, bước ra khỏi bàn làm việc kéo nàng đến trước cánh cửa, một chân đá nàng vào "Còn nói cô không đi Thiên lôi văn!" 

Phía sau "Phanh" một tiếng cửa liền đóng lại, Lôi Lôi bị đá đến lảo đảo, ngẩng đầu phát hiện phòng này so với phòng phía trước u ám hơn, trước mặt có cái bảng to đùng đề chữ "BỘ TÀI VỤ" bên tai vang lên tiếng độc thoại. 
Không còn cách nào, thiên lôi thì thiên lôi, đi thôi! 
Bước qua tấm bảng, Lôi Lôi lập tức thấy một cái bàn làm việc cực lớn, bên trong có một nử tử diễm lệ ngồi đó, còn có ba cô gái lúc trước tiến vào đang đứng ở một bên nói chuyện khi thấy nàng bước vào tất cả đều không nói gì nữa. 
Lôi Lôi đánh bạo bước lên "Xin hỏi" 
Cô gái xinh đẹp kiều diễm giương mắt nhìn nàng, cầm bút cuốn cong lọn tóc "Tôi là tổng giám đốc bộ tài vụ kiêm kế toán kiêm thủ quỹ. Tôi tên Chung Hoa Vô Diễm, cô có thể gọi tôi là Chung tổng." 
Lôi Lôi vội nói "Chung tổng xin chào! Tôi tên Lôi Lôi......" 
Chung tổng duỗi tay "Đưa đây." 
"Cái gì?" 
"Phí báo danh, mười chín vạn chín trăm chín mươi tệ ." 
Lôi Lôi chợt nhớ ra, vội lấy thẻ tín dụng ra đưa qua. 
Chung tổng nhíu mày "Không thể quẹt thẻ." 
Cũng may Lôi Lôi sớm đã có chuẩn bị, từ ví da móc ra mấy xấp tiền "Đây là hai mươi vạn." 
Chung tổng cầm lấy đếm không sai, khó xử nói "Không tìm thấy tiền lẻ." 
Lôi Lôi thở dài "Không cần trả lại." 
Chung tổng vui vẻ "Cô gái nhỏ có tiền đồ!" Nàng nhẹ nhàng đánh giá "Tướng mạo bình thường." 
Lôi Lôi khẩn trương "Không được sao?" 
Chung tổng chớp chớp mắt đẹp "Sai, đây mới phong cách của nữ chính xuyên không, mỹ nữ đều là vai phụ a, chúng tôi phỏng vấn chủ yếu là xem tính cách cùng tài năng, nếu thật sự muốn xinh đẹp chẳng phải có thể để hồn xuyên vào thân thể người khác sao." 
Lôi Lôi gật đầu liên tục. 
Chung tổng vẫy tay kêu ba cô gái bên cạnh "Tất cả đều lại phỏng vấn đi!" 
Ba cô gái xinh đẹp đi đến. 
Chung tổng lấy ra một tờ chi phiếu "Đây là mười vạn, các cô ai nguyện ý từ bỏ xuyên không?" 
Ba cô gái kia đều vui mừng "Tôi!" 
Chung tổng bút đẹp vung lên "Qua!" 
Ba cô gái "Tiền đâu?" 
"Tôi có nói tiền là cho các cô sao?" Chung tổng tức giận, chỉ vào cánh cửa nhỏ bên cạnh "Đi vào tiếp tục phỏng vấn." 
Ba cô gái ủ rũ đi vào. 
Thấy chỉ còn lại mình Lôi Lôi, Chung tổng nhíu mày, huơ huơ tấm chi phiếu "Đây là tiền thật cho cô, cô có chịu từ bỏ không?" 
Đầu tiên Lôi Lôi là vui sướng, sau đó lại lắc đầu "Tôi muốn xuyên không." 
Rất có nguyên tắc! Chung tổng càng khẩn trương nhăn mày, lại lấy ra một tấm chi phiếu khác đưa cho Lôi Lôi "Đây là một trăm vạn, thế nào?" 
Lôi Lôi lắc đầu "Không" 
Chung tổng thở dài, chưa từ bỏ ý định hỏi "Một ngàn vạn?" 
"Được!" Có một ngàn vạn lão nương còn xuyên cái rắm! 
Thật ra không phải không tham, chỉ là so với người khác tham hơn thôi! Chung tổng sửng sốt nửa ngày, nhịn không được tán thưởng "Quả nhiên ánh mắt tôi không tồi, nữ chính xuyên không thấy tiền là sáng mắt, khẩu vị càng lớn càng tốt!! Vẫn là cô có tiền đồ nhất!" Nàng ta đặt bút viết xuống một chữ "TỐT" thật lớn sau đó chỉ vào cửa nhỏ "Có thể đi vào tiếp tục phỏng vấn." 
Lôi Lôi nhanh nhảu "Vậy chi phiếu kia?" 
"Cho cô" Chung tổng mừng rỡ "Bất quá nó là giả." 

Cái phòng thứ ba này ánh sáng càng ngày càng ít, không gian u ám đến mức không thấy rõ người, chỉ có một khoảng ánh sáng màu lam u uất ở giữa phòng. Chùm tia sáng chiếu lên người hai vị mỹ nữ, một người quyến rũ một người đáng yêu, nếu không phải bên cạnh có một tấm bảng to lớn ghi ba chữ "Bộ Nghiên Cứu Phát Minh" Lôi Lôi hình như còn định so sánh nơi này với mấy hộp đêm. 
Nàng thấy ba cô gái vào trước cũng đang ngẩn người. 
"Tôi là tổng giám đốc của bộ nghiên cứu và phát minh kiêm nhân viên thiết kế -Thục Khách, các cô có thể gọi tôi là Thục tổng." Lôi Lôi hoảng sợ xoay người, nàng phát hiện giọng nói phát ra từ góc tường. 
Góc tường có một người đang ngồi. 
Không phải nữ nhân. 
Cũng không phải nam nhân. 
Càng không phải... 
Chủ yếu là bởi vì người này toàn thân trên dưới được bao phủ bởi một vầng sáng mơ hồ, căn bản không phân rõ nam hay nữ, thanh âm ôn hòa mà uy nghiêm, lại rõ ràng tạo ra loại cảm giác thần bí, như ma như quỷ. 
Người này lại chậm rãi mở miệng: "Vì để thể hiện sự công bằng và uy tín trong lần tuyển chọn này, tập đoàn chúng tôi đã mời riêng hai vị khách quý đến từ Tấn Giang: đặc biệt phái biên tập Tô Tô cùng Lỵ Lỵ sẽ cùng tôi đảm nhận cai trò giám khảo lần phỏng vấn này, các cô hãy nghe đề thật kĩ." Người nọ búng tay một cái ra hiệu bắt đầu. 
Lôi Lôi dựng tai. 
Ánh sáng màu lam ở trung tâm căn phòng chiếu về phía bên trái, mỹ nữ Tô Tô mỉm cười quyến rũ "Phàm là nữ nhân xuyên không tất phải biết thơ từ." 
Cô gái xinh đẹp đáng yêu Lỵ Lỵ bên phải cười ngọt ngào "Vì thế nên đề tài phỏng vấn là làm một câu thơ có liên quan đến ánh trăng." 
Quả nhiên là Thiên lôi văn, Lôi Lôi u ám xoay người nhìn ba cô gái trên mặt mười phần tự tin. 
Một người làm "Sàng tiền minh nguyệt quang..." (Đầu giường ánh trăng rọi) 
Lỵ Lỵ "Thơ hay! Thơ hay! Xuyên không tất thành a! Có cá tính!" 
Một người khác lại đọc "Minh nguyệt kỷ thì hữu..." (Minh nguyệt bao lâu có) 
Tô Tô "Thơ hay! Thơ hay! Có sáng tạo!" 
Người thứ ba "Hoa gian nhất hồ tửu..." (Hoa gian một bầu rượu) 
Hai vị giám khảo quay qua thảo luận một lát, cùng gật đầu "Tạm được." 
Đến phiên Lôi Lôi. 
Quá sợ! Nàng càng không thèm làm cái gì mà "Đầu giường ánh trăng rọi" Lôi Lôi mười phần tự tin nói "Hải thượng sinh minh nguyệt..." (Trên biển sinh trăng sáng) 
Trầm mặc. 
Từ trong góc Thục tổng chậm rãi nói "Không sáng tạo cũng không cá tính, trở về đi." 
Nàng vì muốn xuyên không mà tới đây, sai ý bị đẩy đến Thiên lôi văn cũng thôi đi, còn mất những hai mươi vạn của nàng, Lôi Lôi vốn đang bụng đầy lửa giận, một đường xông lên kéo vạt áo trước của Thục tổng, giơ lên nắm đấm "Lão nương hôm nay cứ muốn xuyên, ngươi tin hay không ta đánh ngươi?" 
"Tin... Tin tin! Trước hãy buông tay --" Thục tổng kia liên tục gật đầu. 
"Có sáng tạo hay không?" 
"Có, chuyện gì cũng phải từ từ! Chuyện gì cũng phải từ từ!" Nàng sau đó chuyển hướng nhìn đến hai vị giám khảo. 
Lỵ Lỵ "Có sáng ý!" 
Tô Tô "Có cá tính!" 
Thục tổng cầm lấy thẻ bài: "Qua --" 

Căn phòng như một quảng trường nhỏ, đen như mực không thấy giới hạn,nàng nghe thấy tiếng bước chân của mình vọng lại từng trận. 
Thục tổng cố gắng bò lên trên một cái máy móc to lớn, bày ra một bộ dạng khinh thường khung cảnh thiếu ánh sáng này, giới thiệu sản phẩm "Bộ Thiên lôi văn này đã thiết kế xong, mọi chi tiết bên trong đều là người có chuyên môn hoàn thiện, bỏ ra rất nhiều tâm huyết... Hừ hừ..." 
Hai vị giám khảo cắt ngang "Hiện giờ nếu ngươi một hai muốn trải nghiệm xuyên không, đầu tiên phải chọn phương thức xuyên qua như thế nào đã!" 
Lôi Lôi gật đầu "Có những phương thức nào?" 
Lỵ Lỵ cười ngọt ngào, chỉ vào bên cạnh "Cái điển hình nhất là tai nạn xe cộ, thế nào?" 
Nhìn hai chiếc xe tải cao lớn, Lôi Lôi lập tức liên tưởng đến tình cảnh chính mình toàn thân máu thịt lẫn lộn bị xe đè dẹp lép, sợ tới mức tự động lui về phía sau "Không được không được!" 
"Không vội không vội" Tô Tô quyến rũ vỗ vỗ vai nàng, chỉ vào bên kia "Vậy thì rơi xuống nước, chết chìm?" 
Lôi Lôi phát hiện bản thân hình như hơi khó thở, lại tiếp tục lui về phía sau hoảng sợ "Đừng đừng!" 
Lỵ Lỵ đưa qua một thanh đao trắng sáng loáng, cười u ám "Đây là đao cổ mượn từ viện bảo tàng, cô có thể dùng nó tự sát." 
"Không cần!" Lôi Lôi tay mềm nhũn, đao leng keng rơi xuống đất. 
Tô Tô khom lưng nhặt đao lên, thổi thổi lưỡi đao "Vậy...Bị mưu sát?" 
Oa, giết người! Lôi Lôi sợ tới mức liên tục lui về phía sau, một tiếng "Cứu mạng" còn chưa kịp kêu lại đột nhiên nghe được một âm thanh lớn hơn "Đình --" 
Trong phút chốc, Lôi Lôi chỉ cảm thấy dưới chân đang lún xuống. 
Tiếng sấm cuồn cuộn, căn phòng nhỏ càng thêm chấn động, một tia chớp chói mắt đánh xuống, tại chỗ Lôi Lôi vừa đứng liền không thấy nàng nữa. 
Thục tổng từ trên cái máy kia nhảy xuống "Thật phiền! Kêu nàng dừng nhưng lại không nghe, đáng đời!" 
Hai vị giám khảo lau mồ hôi "Sét đánh xuyên không cũng không tồi, cuối cùng cũng xong một vị." 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play