Khi tỉnh lại, một lần nữa nhìn thấy màn lụa trắng tinh, Lôi Lôi chỉ cảm thấy trời đất sập xuống. Chuyện này là thật! Nàng thật sự trở thành một tiểu ma đầu giết người không chớp mắt! Nếu để "Tiểu Bạch" cái tên căm ghét người xấu như kẻ thù kia biết nàng là yêu nữ Thiên Nguyệt động, nói không chừng sẽ trực tiếp dùng một đao giết chết nàng. Nàng vô cớ mất tích "Tiểu Bạch" hẳn là sẽ phát hiện, liệu hắn có biết do Thiên Nguyệt động làm hay không?
Trước hết vẫn là đi theo mỹ nhân ca ca đi! Nàng nhảy xuống giường "Ca ——"
Nghe được động tĩnh, hai nữ từ áo trắng từ ngoài cửa tiến vào trong, trên tay mang theo y phục mới, hướng nàng cười nói "Buổi sáng Tôn chủ đã đi ra ngoài có việc. Tiểu chủ nếu đã tỉnh thì trước hết thay y phục rồi qua đây ăn một chút gì đi."
Thay xong y phục, Lôi Lôi ăn tạm chén cháo, thỉnh thoảng dùng đôi mắt liếc nhìn hai người kia.
Nàng bỗng nhiên đặt muỗng xuống hỏi "Mấy người là ai?"
Hai nữ tử liếc mắt nhìn lẫn nhau, có chút hiểu ý cười nói "Nàng ấy tên Ngân Hoàn, ta tên Tố Luyện, là nha hoàn hay hầu hạ tiểu chủ, tiểu chủ thật sự không nhận ra bọn ta?"
Lôi Lôi cẩn thận quan sát vẻ mặt của hai người "Ta không nhớ rõ."
Tố Luyện rất nhanh nhẹn nói "Tiểu chủ trở về thật tốt! Tôn chủ thương người nhất, khẳng định sẽ thay người báo thù."
Báo thù? Lôi Lôi cảm thấy một trận lạnh lẽo "Ta trước kia có phải thường xuyên móc mắt người khác hay không?"
Hai nữ tử ậm ừ "Chuyện này....."
Lôi Lôi đang muốn hỏi lại, bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng người nói "Tinh chủ!"
Tinh chủ? Đúng lúc nàng cảm thấy nghi hoặc, một nam nhân hơn ba mươi tuổi đã bước nhanh đến. Vóc dáng có chút cao, làn da hơi đen, gương mặt thon gầy, biểu tình có vài phần uy nghiêm.
"Thuộc hạ là Cố Vãn, Tôn chủ đang ở Nguyệt Hoa đài, kêu thuộc hạ đưa tiểu chủ qua đó."
Cố Vãn này thuộc dạng người trầm mặc kiệm lời, dọc đường đi Lôi Lôi hỏi cái này hỏi kia, kết quả hắn lại chỉ đơn giản trả lời vài câu cho có lệ. Cảm thấy không thú vị, nàng liền không hỏi nhiều nữa.
Càng đi đến gần nàng lờ mờ thấy một cầu thang uốn lượn được làm bằng đá, bên tai ẩn ẩn có tiếng nước chảy, lần nữa cảm nhận được loại gió lạnh đến thấu xương, tựa như nàng đang đứng ở trước một cái tủ lạnh lớn. Lôi Lôi cuối cùng cũng nhận ra, nơi này chính là cái đài cao tối hôm qua.
Rất nhanh, hai người đã đi lên đài.
Ánh mặt trời trên đỉnh đầu nhu hòa, khí lạnh trực tiếp thổi tới làm Lôi Lôi lập tức phát run, vừa phóng tầm nhìn ra xa, nàng rốt cuộc cũng hiểu được nguyên nhân. Khe hở sâu hoắm ở phía đối diện có một tòa băng cốc nhỏ trắng phau, dưới phản xạ của ánh mặt trời có chút hơi chói mắt. Hóa ra tối hôm qua đồ vật lóe lên ánh sáng dưới ánh trăng chính là nó!
Thượng Quan Thu Nguyệt một thân y phục trắng muốt, cả người đứng dựa vào lan can, sắc mặt lạnh lẽo giống như một khối huyền băng.
Vị ca ca dịu dàng tối hôm qua kia đã biến mất, giờ phút này hắn hiển nhiên chính là động chủ Thiên Nguyệt động cao cao tại thượng. Lôi Lôi bỗng nhiên có chút rụt rè, đứng bất động tại chỗ.
Cố Vãn tiến lên bẩm báo "Tôn chủ, tiểu chủ đã đến."
Lời vừa nói ra, Thượng Quan Thu Nguyệt cũng cùng lúc xoay người lại.
Trong phút chốc hắn mỉm cười rộ lên, thân thiết vô cùng. Cảnh sắc bốn phía hết thảy đều trở nên tràn ngập sức sống, ánh sáng trên đỉnh đầu cũng có cảm giác ấm áp hơn rất nhiều. Lôi Lôi lập tức cảm thấy ở đây cũng không có lạnh lắm.
Hắn hướng nàng vẫy tay "Qua đây dùng cơm?"
Có một mỹ nhân ca ca cũng không lỗ a! Đột nhiên nhận được sự quan tâm, Lôi Lôi không hề sợ hãi, đi qua "Ừm." một tiếng.
Thượng Quan Thu Nguyệt cười nhìn Cố Vãn "Cố Vãn là thủ hạ của ta, cũng là tinh chủ của Thiên Nguyệt động. Là hắn tự mình đem muội từ Bách Thắng sơn trang trở về."
Lôi Lôi vội nói "Đa tạ Cố tinh chủ."
Cố Vãn hành lễ "Thuộc hạ chỉ là phụng mệnh hành sự."
Thượng Quan Thu Nguyệt gật đầu, hắn hiểu ý mà lui ra.
"Tối hôm qua ngủ ngon không?"
"Rất ngon."
Chấn động! Người thân của nàng đều đã mất, hiện tại đột nhiên lại có người hỏi han ân cần, Lôi Lôi bỗng dưng có cảm giác ấm áp. Là ma đầu thì sao chứ, đối xử với ta rất tốt là được.
Nàng kéo kéo y phục hắn "Ca, huynh có lạnh hay không?"
Thượng Quan Thu Nguyệt ngây ngẩn, sau đó cười "Không thể ngờ được hiện tại càng ngày càng hiểu chuyện, biết quan tâm ca ca."
Lôi Lôi nhìn gương mặt có thể nói là yêu nghiệt kia, ánh mắt phát sáng "Trên người ta có bớt, cho nên tên Xuân Hoa, huynh tên Thu Nguyệt, có phải trên người cũng có bớt không?"
"Thế nào, muốn ca ca cởi cho muội xem?"
"Được a được a!"
Thấy nàng liên tục gật đầu, Thượng Quan Thu Nguyệt không còn gì để nói, ôn nhu trách cứ "Tiểu nha đầu không biết xấu hổ!"
"Sợ cái gì, ta là muội muội của huynh a!" Lôi Lôi rốt cuộc biết chỗ lợi của thân phận muội muội này, vô cùng hưng phấn. Gỉa vờ cởi y phục của hắn "Cởi cho ta xem!" Mỹ nhân ca ca lớn lên yêu nghiệt như vậy, dáng người nhất định không tồi. Tuy rằng nàng ý thức cao, sẽ không loạn luân, nhưng có một chút ý đồ đen tối hẳn vẫn có thể đi, cái này chính là cưỡng gian thì dễ tránh nhưng ý dâm khó phòng!
Thượng Quan Thu Nguyệt không ngăn cản.
Nhưng Lôi Lôi cũng chỉ là một con hổ giấy! Thấy hắn như vậy ngược lại không có giống đang giả bộ, nhìn quanh bốn phía, bèn dừng tay "Bỏ đi, nhỡ đâu có người đi đến nhìn thấy."
Thượng Quan Thu Nguyệt cười "Sợ cái gì, chúng ta là huynh muội."
Qúa cởi mở rồi, không giống như "Tiểu Bạch" cổ hủ! Lôi Lôi cảm thấy vị ca ca rất thích hợp để giao lưu liền hỏi "Huynh có cưới tẩu tẩu hay không?"
Thượng Quan Thu Nguyệt ôm nàng vào lòng, thân thiết mà nói "Ca ca có muội là đủ rồi, cưới người khác để làm gì."
Đại ca, tư tưởng của huynh thật sự là đi trước thởi đại rồi! Lôi Lôi bị dọa một cú phát sốc, nhanh chóng trấn an bản thân. Không đúng không đúng, nhất định là hiểu lầm "Huynh nói như vậy, người khác nghe xong sẽ bị dọa đó...."
Thượng Quan Thu Nguyệt khẽ nhíu mày, ngắt lời nàng "Chúng ta làm việc của chúng ta, quan tâm người khác làm cái gì."
Đi con đường của mình, mặc lời người khác nói??!! Vị ma đầu cổ đại này cư nhiên có phong thái rất giống Dante*! Lôi Lôi không định thật sự làm ra cái trò cởi y phục của hắn. Người này hành sự không câu nệ thế tục, thân thể này tuy rằng là muội muội hắn, nhưng bà đây lại không phải nha!
* Dante là một nhà thơ lớn của Ý thời kỳ Hậu trung cổ.
"Tiêu Bạch đã tìm tới chúng ta."
"Tiểu Bạch?" Lôi Lôi cuối cùng lấy lại tinh thần, khẩn trương hỏi "Hắn biết ta ở Thiên Nguyệt động?"
Thượng Quan Thu Nguyệt nhìn nàng "Hắn đối với muội không tồi đi?"
Lôi Lôi lắc đầu "Quan hệ giữa bọn ta ngay cả bằng hữu cũng không phải, chẳng qua người ở Bách Thắng sơn trang mất tích, hắn đương nhiên chịu trách nhiệm đi tìm. Có điều con người hắn cũng rất tốt."
"Rất tốt?" Thượng Quan Thu Nguyệt sắc mặt nghiêm lại "Muội có biết mấy năm nay hắn giết bao nhiêu người của chúng ta không?"
"Tiểu Bạch" căm ghét người xấu như kẻ thù. Lôi Lôi sớm biết chuyên đó vội hỏi "Nhiều hay ít?"
"632."
Ôi dồi, có hơn 600 mạng người chết dưới lưỡi đao của hắn! Lôi Lôi run rẩy "Cái đó....."
Thượng Quan Thu Nguyệt kéo tay nàng "Cho nên ngày nào Tiêu Tiêu Phượng Minh đao còn tồn tại thì ngày đó chúng ta sẽ không được yên ổn. Ca ca thương muội như vậy, muội có bằng lòng giúp ca ca một lần nữa không?"
Lúc mỹ nhân ca ca yêu thương đều là cái người Xuân Hoa kia hưởng thụ, hiện tại cần phải làm việc lại đến phiên ta, đúng là số khổ! Lôi Lôi thở dài "Giúp như thế nào?"
Thượng Quan Thu Nguyệt liếc mắt "Muội theo hắn nhiều ngày, hắn chưa nhận ra muội?"
Lôi Lôi nghĩ ngợi "Chắc là không."
Thượng Quan Thu Nguyệt nói "Hiện giờ muội không có võ công, hắn sẽ càng không nghi ngờ muội."
Hóa ra hắn sớm đã có mục đích, Lôi Lôi đoán được "Huynh muốn ta cùng hắn trở về, nhân cơ hội trộm tâm pháp Tiêu Tiêu Phượng Minh đao?"
Thượng Quan Thu Nguyệt cười tán thưởng "Thông minh."
Lôi Lôi mỉm cười, trong lòng lại hết đường tính toán. Tâm pháp Tiêu Tiêu Phượng Minh đao nào dễ dàng trộm được như vậy? Làm không tốt, bị "Tiểu Bạch" phát hiện, nói không chừng hắn liền trong một giây chỉ dùng một đao sẽ chém chết nàng. Huống chi bà đây lại mê trai, đối với chính đạo hay tà đạo cũng không có hứng thú. Nhưng vẫn phân biệt được người tốt kẻ xấu. Lại nói "Tiểu Bạch" hành sự chính nghĩa, vạn lần không thể động. Mỹ nhân ca ca làm hại giang hồ, nhưng đối với nàng cũng không tệ, đã chiếm thân thể của muội muội hắn, lại bán đứng hắn, vậy cũng quá không nghĩa khí đi!
"Thế nào, không muốn làm hại hắn?"
Bị nhìn thấu tâm tư, Lôi Lôi cả kinh, chẳng qua biết rõ đối với người thế này, tốt nhất vẫn là nói thật "Kỳ thật huynh không cảm thấy, chúng ta làm việc quá....cái kia?"
Thượng Quan Thu Nguyệt nhìn nàng "Ca ca là người xấu, hắn là người tốt?"
Lôi Lôi làm bộ vô tội mà cười, thừa cơ ôm lấy hắn làm nũng "Bọn họ cũng không xấu, chúng ta không nhất định một hai phải đối nghịch với bọn họ a." Mỹ nhân ca ca trên người thật thơm!
Thượng Quan Thu Nguyệt thở dài, nâng mặt nàng lên "Đồ ngốc, Ma giáo Chính đạo xưa nay không đội trời chung. Bọn họ bắt gặp chúng ta, bất luận là vì nguyên nhân gì đều vung đao liền giết. Danh tiếng của Ca ca đã đứng đầu Ma giáo, dẫu không động đến bọn họ, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho ta. Muội là muội muội của Thượng Quan Thu Nguyệt ta, nếu Tiêu Bạch biết thân phận của muội, muội cho rằng hắn sẽ hạ thủ lưu tình?"
Lôi Lôi giờ phút này chỉ mải cọ ở trên người hắn.
Thượng Quan Thu Nguyệt nào biết tâm tư sắc nữ, ôm nàng nghĩ ngợi "Việc này đích xác có chút mạo hiểm, muội không đi cũng được."
Rõ ràng là hắn muốn lợi dụng nàng, nhưng hiện tại chịu nói lời này, có thể thấy được xem ra vẫn còn quan tâm người muội muội này. Lôi Lôi âm thầm tính toán, mỹ nhân ca ca đối với nàng tuy không tồi, nhưng thủ đoạn làm việc lại thật sự khủng bố. Ở lại bên cạnh hắn hẳn không quá yên tâm. Nàng tuy thích mỹ nam, nhưng không thích đến mức đem tính mạng mình ra đùa như vậy. Không bằng trở về đi theo "Tiểu Bạch" cũng tốt. Chuyện nhiệm vụ, có thể kéo dài thời gian, đến lúc đó nói "Tiểu Bạch" đề phòng nghiêm nhặt không cách nào lấy được, mỹ nhân ca ca cũng không thể thật sự làm thế nào đem nàng xử lý.
Vì thế nàng ngẩng mặt đáp "Được, ta đi thử xem." nhưng không cam đoan là trộm được.
Thượng Quan Thu Nguyệt cười "Quả nhiên là muội muội tốt của ta!" hắn sờ sờ mặt nàng "Yên tâm, ca ca sẽ luôn âm thầm trợ giúp muội, sẽ không để hắn tổn thương đến một sợi tóc của muội."
Hắn không nói ra thân phận của nàng "Tiểu Bạch" quyết sẽ không tổn thương nàng. Người nàng sợ chính là hắn đó! Lôi Lôi nóng lòng rời đi bèn nói "Ta hiện tại đi ngay."
Thượng Quan Thu Nguyệt lắc đầu "Tiêu Bạch không ngốc như vậy, chúng ta tính toán thật tốt, để hắn đem muội trở về."
Lôi Lôi gật đầu, nghĩ đến một việc khác "Huynh có nghe qua chuyện trường sinh quả chưa?"
Thượng Quan Thu Nguyệt nói "Đương nhiên là biết! Việc này muội không cần nhắc, ca ca tự có cách, quyết sẽ không để nó rơi xuống tay Hà Thái Bình bọn họ. Nghe nói trường sinh quả kia không đủ 70 tuổi mà ăn chỉ có tác dụng bồi bổ thân thể. Ca ca đã sớm nghĩ thay muội tìm."
Ôi chao, ca ca tìm nó cư nhiên chỉ là vì muội muội, Lôi Lôi bị làm cho cảm động.
Vô số đèn lồng màu trắng sáng lên, ở trên ngọn cây lay động. Ánh trăng và ánh đèn hòa vào nhau cùng chiếu sáng, hơn hai mươi nữ tử thân mặc bạch y tay cầm kiếm dài nhẹ nhàng bay xuống, đem Tiêu Bạch vây ở giữa.
Hắn mặc bộ y phục hai màu xanh trắng quen thuộc, tay áo rộng nhẹ bay theo gió. Lúc này hắn đã mất đi bộ dạng thanh nhàn tiêu sái của ngày thường, cả người tản ra sát khí bức người, biểu tình lạnh lẽo.
Trên tay như cũ cầm chuôi Phượng Minh đao vang danh thiên hạ.
Danh xưng "Yêu nữ" không phải tự dưng mà có. Toàn bộ nữ nhân đều ăn mặc thập phần thiếu vải, tựa như chỉ mặc một lớp lụa mỏng, hành động nhảy múa khiêu gợi, thân thể mỹ lệ như ẩn như hiện. Bên trong ngay cả áo lót cũng không có, nhưng công tử tựa như không thấy, lấy sức tung chưởng. Hắn vốn dĩ đao pháp rất tốt nhưng hiện giờ đối phương nhiều người, tuy không đến mức bị dồn vào thế hạ phong nhưng nhất thời cũng khó có thể thoát khỏi dây dưa.
Ẩn nấp ở một nơi kín đáo, hai người xa xa quan sát.
Lôi Lôi ở Thiên Nguyệt động mấy ngày, biết những người này đều là nữ thuộc hạ của Thiên Nguyệt động. Không phải "Tiểu Bạch" căm ghét người xấu như kẻ thù sao? Đối phó với những kẻ gọi là "Yêu nữ" như thế nào lại chậm chạp không dùng đao?
Đang lúc khó hiểu, Thượng Quan Thu Nguyệt liền mỉm cười nói ra đáp án "Bởi vì phụ thân hắn- Tiêu Nguyên có di mệnh, không thể dùng Phượng Minh đao để giết nữ nhân."
Mỹ nhân ca ca này thật là đáng sợ! Chút tâm tư nhỏ của người khác đều có thể đoán được, nhỡ đâu phát hiện ta không phải muội muội hắn thì.....trở lại bên cạnh Tiểu Bạch mới đúng là lựa chọn chính xác! Lôi Lôi khẽ rùng mình một cái, thật cẩn thận điều chỉnh lại cảm xúc, tiếp tục quan sát.
Còn chưa hết thời gian uống một chén trà, công tử đã mất kiên nhẫn, bắt đầu tung chưởng ép mấy nữ tử lại gần hắn lùi ra xa lạnh lùng cảnh cáo "Còn không tránh ra thì đừng trách ta hạ thủ vô tình!"
Đám yêu nữ cũng không đáp, chỉ lo chiến đấu. Kiếm pháp của các nàng tuy không tính là cao cường nhưng lại nghiêm khắc đều dựa theo quy luật mà bày ra trận pháp gắt gao bao vây lấy công tử, khiến hắn không thể thoát thân.
Từ đầu đến cuối Tiêu Bạch chỉ dùng vỏ đao cùng chưởng pháp đối địch. Nhưng hắn cũng biết nếu còn tiếp tục như vậy khó có thể thắng muốn nhanh chóng đánh vỡ trận pháp thoát ra. Vì thế nhắm chuẩn thời cơ tung ra một chưởng, nháy mắt một nữ tử đứng bên phải ngay lập tức trúng một chưởng, căn bản không kịp né tránh. Nhưng ai ngờ chính vào lúc này, yêu nữ kia lại quyến rũ cười một tiếng, hơi chuyển động thân thể cố ý đem bộ ngực đón nhận.
Khuôn mặt tuấn tú quả nhiên có chút phiếm hồng, công tử lập tức thu hồi chưởng pháp.
Ngay tức thì đã mất đi cơ hội thoát thân, hắn lần thứ hai bị bao vây.
Lôi Lôi nhìn đến đó thì bật cười. Quân tử, đúng là quân tử chân chính thì chịu thiệt thòi mà!
Thượng Quan Thu Nguyệt cười "Qủa là nhân sĩ chính đạo, thật thú vị!"
Yêu nghiệt ca ca, ngươi dạy ra thủ hạ cũng thật là yêu nghiệt! Lôi Lôi hướng hắn liếc mắt một cái, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nghe được tiếng công tử cười lạnh.
Ánh sáng trắng bạc lóe lên , một âm thanh thẩm thiết vang lên.
Lôi Lôi lập tức đem tầm mắt dời về chỗ cũ, chỉ thấy cảnh tượng cơ khoảng mười trong hai mươi mấy nữ tử đã ngã xuống dưới đất, dùng tay che lại chỗ tay phải bị cụt. Gương mặt mỹ lệ bởi vì đau đớn thống khổ mà méo mó biến dạng nghiêm trọng. Hơn phân nửa trong số đó sớm đã ngất xịu tại chỗ, chừa lại hơn mười người không bị thương đều đang hoảng sợ mà nhìn người vừa mới vung đao kia có chút không biết làm sao.
Trận pháp đã bị phá, công tử chậm rãi thu đao vào trong vỏ. Ba phần ưu nhã, thập phần khí thế.
"Phượng Minh đao không dùng để giết nữ nhân, nhưng chưa từng nói không thể chém tay của yêu nữ." giọng điệu của hắn nhàn nhạt.
Quá không thương hương tiếc ngọc! Lôi Lôi không dám tiếp tục nhìn hiện trường máu me kinh kinh tâm động phách này. Liều mạng xoay mặt kéo y phục của Thượng Quan Thu Nguyệt che phía trước, ca ca, chúng ta đừng ra đó nữa, mỹ nữ thủ hạ của huynh đều biền thành Venus* a!
* Ý nói giống như bức tượng của thần Vệ nữ : cụt mất tay!
"Tiêu Tiêu Phượng Minh đao quả nhiên không làm ta thất vọng!" Thượng Quan Thu Nguyệt thần sắc không đổi, cúi đầu mỉm cười "Ca ca muốn mang muội đi ra ngoài, đừng sợ!"
Đỉnh đầu, một bóng đen không tiếng động vụt qua, tốc độ chậm đến nỗi không thể tưởng tượng được. Phía dưới ánh trăng, nửa bên thắt lưng bay bay giống như thiên ngoại phi tiên, Hai đạo bóng trắng dừng lại ở trên đỉnh một khối đá cao cao.
Công tử ngưng thần bất động.
Lôi Lôi lập tức phối hợp giả vờ bày ra bộ dạng bị bắt cóc, thần sắc kinh sợ lớn tiếng hô "Tiểu Bạch!"
Công tử lập tức giương mắt "Nàng" bỗng nhiên hắn nhìn đến nam nhân mặc bạch y đứng bên cạnh nàng. Nhớ đến phụ thân là bị chính kẻ này ám hại hạ độc, hiện tại kẻ thù gặp nhau hết sức ngứa mắt, hắn không khỏi cắn răng gằn nhẹ "Thượng Quan Thu Nguyệt!"
Đám thuộc hạ nữ bên cạnh nhanh chóng kéo người bị thương thương dậy rút lui.
Thượng Quan Thu Nguyệt cười nói "Tiêu Thiếu trang chủ vẫn khỏe chứ!"
Công tử nói "Ra điều kiện đi?"
Thượng Quan Thu Nguyệt không nói, giơ tay xoa cổ Lôi Lôi.
Lôi Lôi không bỏ lỡ thời cơ mà biểu hiện kỹ thuật diễn xuất, giãy giụa "Tiểu Bạch huynh đừng quan tâm đến ta! Mau giết tên ma đầu, báo thù thay cho lão trang chủ!"
"Thật muốn để hắn giết ca ca?" Bên tai là tiếng cười cực thấp.
"Không bày ra bộ dáng đó sao có thể lừa được hắn! Huynh nghĩ hắn ngu ngốc sao?" Lôi Lôi trừng hắn, cất cao giọng "Tiểu Bạch huynh mau ra tay, giết hắn vì dân trừ hại! Không cần phải quan tâm tới ta!"
Công tử đương nhiên sẽ không mặc kệ nàng, lạnh giọng nói "Thượng Quan Thu Nguyệt, ngươi đến tột cùng muốn như thế nào?"
Thượng Quan Thu Nguyệt rất có hứng thú nhìn Lôi Lôi "Phượng Minh đao!"
Vừa nghe điều kiện này Lôi Lôi liền choáng váng. Này, ngay cả diễn thì cũng phải làm cho thật một tí! Cũng không đến mức cần ra mộ cái điều kiện với yêu cầu cao như vậy chứ! Phượng Minh đao là cái gì? Thanh bảo đao đó là vật gia truyền, nổi danh khắp giang hồ a! Ta tính là cái gì, đối với hắn không thân cũng chẳng quen, người ta sẽ chịu đem đồ vật kia tới đổi sao? Lỡ như hắn không đồng ý, trực tiếp cầm đao chém tới, không phải là hỏng kế hoạch rồi sao.
"Tiểu Bạch" vừa nhìn đã biết là sẽ không chấp nhận. Nàng đành phải dùng đôi mắt liều mạng trừng Thượng Quan Thu Nguyệt, ca à, hạ thấp điều kiện xuống!
Thượng Quan Thu Nguyệt mỉm cười, lặp lại một lần nữa "Để lại Phượng Minh đao."
Mỹ nhân ca ca miệng vàng lời ngọc, không chịu hạ thấp điều kiện. Lôi Lôi bắt đầu hối hận vì diễn quá thật. Rơi vào đường cùng chỉ đành gửi gắm mọi hy vọng vào công tử. Nhưng cũng lại mong hắn đừng ngốc như vậy, thật sự bị lừa đem bảo đao đến đổi, nàng sẽ áy náy a!
Công tử trầm mặc một lát, lạnh lùng nói "Sau này, ta nhất định chính tay đâm chết tên ma đầu nhà ngươi!"
Nói xong Tiêu Bạch cầm đao mà ném về phía trước rồi lui ra phía sau.
"Tiểu Bạch" thật tốt! Nàng tuyệt đối sẽ không hại hắn! Lôi Lôi lệ nóng doanh tròng.
Thượng Quan Thu Nguyệt nhướng mày "Có phải cảm thấy hắn đối với muội không tệ hay không?"
Lại lần nữa bị nhìn thấu tâm tư, Lôi Lôi liền trợn trắng mắt. Mỹ nhân ca ca, ngươi thật không hổ là ma đầu. Quá đê tiện! Xét về tiêu chuẩn đạo đức ngươi so với "Tiểu Bạch" không chỉ kém một cấp bậc, lại so với diện mạo tuyệt mỹ của ngươi quả thực là phi thường tương phản a!
Thượng Quan Thu Nguyệt thấp giọng "Nha đầu ngốc, đối phó với những kẻ như bọn người này không thể mềm lòng. Nếu hắn biết thân phận của muội, muội ngay lập tức sẽ gặp nguy hiểm!"
Nàng!...Có khả năng sẽ bị giết a. Lôi Lôi trầm mặc.
Thượng Quan Thu Nguyệt thở dài, dặn dò "Đến lúc đó ca ca sẽ đến tìm muội, nhớ để ý!"
Cuối cùng ngươi còn biết quan tâm muội muội! Lôi Lôi cảm giác hơi được an ủi, đang muốn trả lời, Thượng Quan Thu Nguyệt lại đột nhiên đụng vào sau cổ nàng, nhẹ nhàng đẩy một cái ——
Toàn thân giống như mất đi trọng lượng, Lôi Lôi một đường thẳng tắp bay lên giữa không trung, rất giống một con diều bị thả.
"Tiêu Thiếu trang chủ tự mình tới đòi người, ta sao có thể không cho ngươi mặt mũi." Thượng Quan Thu Nguyệt bật lên tiếng cười.
Lĩnh hội được cảm giác bay trên mây là như thế nào, Lôi Lôi bị dọa sợ chết khiếp, ngay đến sức kêu lên cũng không có. Mỹ nhân ca ca, trình độ khốn nạn của ngươi quả thật là làm người khác khắc sâu trong trí nhớ. Mới vừa rồi còn đang biểu đạt sự quan tâm, ngoắt một cái liền không coi ta ra gì. Lỡ như "Tiểu Bạch" không kịp lại đây đỡ, từ trên cao như vậy ngã xuống, không phải là ngã vỡ đầu muội muội ngươi sao!
Mắt thấy thân thể cùng mặt đất sắp thân mật tiếp xúc, lại cảm nhận một cánh tay hữu lực từ bên cạnh duỗi đến, chuẩn xác mà ôm lấy eo nàng, mang nàng lùi xa hai trượng mới hạ xuống.
Cùng lúc đó, một đạo bóng trắng từ trong tay áo của Thượng Quan Thu Nguyệt thẳng tắp bay ra, nhắm đến chuôi của thanh Phượng Minh đao.
Mắt thấy bảo đao tổ truyền rơi vào trong tay kẻ thù, Tiêu Bạch không chút kinh hoảng. Chỉ cười lạnh nói "Chỉ là một thanh đao, Thượng Quan động chủ đã coi trọng quá mức rồi!"