Chợt nghe được Lôi Lôi hỏi như vậy, mọi người đều ngẩn người. Tuy không chào đón nàng giúp đỡ làm việc, nhưng nói chuyện phiếm thì vẫn có thể. Hơn nữa cô nương này mặt khác cũng không giống như đám nha đầu hay vú già, trên miệng cả ngày đều treo hai chữ trượng phu cùng chuyện ăn mặc nhạt nhẽo. Nàng thường xuyên đi theo bọn họ còn có thể cùng nhau bàn luận việc trên trời dưới biển, hỏi thăm chuyện lý thú chốn giang hồ, bởi vậy cũng không bài xích nàng.

Vương Tòng kinh ngạc "Chuyện lớn như trường sinh quả, ngươi vậy mà lại không biết?"

Lôi Lôi lắc đầu.

Quá lạc hậu! Mọi người đều dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng. Việc này ngay đến Hồng thẩm luôn bận rộn trong nhà bếp cũng biết.

Lôi Lôi vội ngồi xuống "Mau nói mau nói."

Vương Tòng nhìn mọi người, nói "Việc này nói ra thì rất dài, cô nương có biết lang y Bốc Diệu Khiêm của Bát Tiên phủ không? Lão nhân gia hắn thật ra là một người tốt, y thuật cao siêu, cuộc sống thường nhật tuy nghèo khó nhưng rất trong sạch."

Lôi Lôi gật đầu, tên kêu là "Không cần tiền"* đương nhiên là thanh bần.

* Cách phát âm giống nhau, đều là : Bù Yǒu qián

Vương Tòng nói "Nửa năm trước, vào buổi đêm Bặc lão tiên sinh bị người khác giết chết ở trong nhà."

Lôi Lôi nói "Giết hắn khẳng định phải thu được lợi ích gì đó."

"Theo Bốc Diệu Minh - huynh đệ của hắn, nói : là bởi vì một thứ bảo bối tên trường sinh quả" Vương Tòng thấp giọng "Bặc lão tiên sinh lúc chưa bị giết đã nhắc qua chuyện trường sinh quả với huynh đệ mình, nhưng rồi sau khi dọn dẹp di vật của lão tiên sinh lại không phát hiện thứ này."

Ca ca không cần tiền, đệ đệ không muốn sống!* Lôi Lôi cảm thấy kỳ quái "Trường sinh quả rốt cuộc có tác dụng gì?"

* Bốc Diệu Minh phát âm giống "không cần mạng". 

Vương Tòng tinh thần tỉnh táo "Người sống trăm năm, không tránh được cái chết, nghe nói trường sinh quả vô cùng kỳ diệu. Nếu là người qua tuổi 70, ăn nó liền có thể thay da đổi thịt, lại thọ đến trăm năm."

"Thật sao?" nàng vô cùng kinh ngạc.

"Bốc lão tiên sinh được ca ngợi là thần y, lúc còn sống khổ luyện y thuật, nhất định sẽ không nói lời gian dối."

Từ xưa, bậc đế vương đã luôn mong ước được trường sinh. So với người khác sống lâu hơn một thế kỷ, điều này dụ hoặc đến nhường nào. Sợ rằng là ai cũng khó có thể kháng cự. Lôi Lôi cuối cùng hiểu vì sao người nào kẻ nấy ai cũng đều chịu bỏ ra số tiền lớn mua tung tích của vật kia "Trường sinh quả kia khẳng định đã bị hung thủ đoạt đi rồi."

Vương Tòng nói "Không chỉ riêng mình cô nương, tất cả mọi người đều nghĩ như vậy. Bốc lão tiên sinh võ công vốn không kém, lại chết dưới một chưởng lực rất bình thường. Kẻ ra tay hẳn phải là một người hắn cực kỳ tín nhiệm nên mới không hề phòng bị. Trong đêm hôm đó hắn chỉ  gặp qua có ba người. Một là Nhan Văn Đạo chưởng môncủa Đông Sơn phái, người thứ hai là Ôn Đình chưởng môn của Tây Sa phái, còn có Lãnh Ảnh chưởng môn Nam Hải phái."

Đông Sơn, Tây Sa, Nam Hải, nghe lần lượt ba cái tên này đó, Lôi Lôi càng thêm hoài nghi trí lực của cái người ở bộ nghiên cứu phát minh kia"Nói như vậy, kẻ có khả năng là hung thủ nhất nằm trong ba người bọn họ."

Vương Tòng gật đầu "Ba người bọn họ đều bằng hữu tri kỉ của Bốc lão tiên sinh, ở trên giang hồ danh tiếng không tồi. Bốc lão tiên sinh trung hậu, thành thật, sẽ đem việc trường sinh quả nói cho bọn họ cũng không có điều gì lấy làm lạ."

Lôi Lôi nói "Thứ bảo vật quý như vậy, rất có thể làm cho bọn họ nổi lên lòng tham."

Vương Tòng nói "Đúng vậy! Bốc lão tiên sinh mớichết được nửa tháng, trong địa bàn của Nam Hải phái bỗng nhiên truyền ra tin tức trường sinh quả nằm trong tay Lãnh gia. Lại căn cứ vào đêm đó người cuối cùng thấy Bốc lão tiên sinh cũng chính là Lãnh chưởng môn - Lãnh Ảnh. Kể từ đó, tự nhiên mọi hiềm nghi đều rơi xuống đầu hắn."

Lôi Lôi vội hỏi "Tin tức kia là ai tung ra?"

Vương Tòng thở dài "Là người làm của Lãnh gia. Bỏ qua chuyện này thì không sao, nhưng Lãnh chưởng môn lại cứ nhất quyết tìm bằng được người làm kia đối chất. Lúc gặp được thì hắn đã sớm bị người ta một kiếm xuyên tim chết đứng một chỗ. Mọi người đều nói là Lãnh chưởng môn giết người diệt khẩu. Lãnh chưởng môn lúc này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội."

Lôi Lôi đột nhiên hỏi "Nếu trường sinh quả tốt như vậy, Bốc lão tiên sinh vì cái gì mà không tự mình ăn luôn?"

Vương Tòng cười nói "Chuyện này cô nương có chỗ không rõ rồi. Nghe nói trường sinh quả tuy thần kỳ, nhưng nếu ăn ngay trước khi đủ 70 tuổi cũng chỉ có thể giúp thân thể khỏe mạnh cường tráng thôi. Không có tác dụng trường sinh! Bốc lão tiên sinh còn chưa đến 60."

Hóa ra là như vậy! Lôi Lôi suy nghĩ một lát, nói "Lãnh chưởng môn rất có thể là bị vu oan hãm hại. Đêm đó tuy rằng ông ta là người cuối cùng gặp Bốc lão tiên sinh, nhưng những người khác cũng có thể nhân lúc sau khi ông ấy rời khỏi lặng lẽ quay lại giết người, cướp đi trường sinh quả. Hơn nữa muốn tung tin tức trường sinh quả đang ở trong tay của Lãnh gia có thể mua chuộc gia phó là có thể làm được. Sau đó người nọ lại giết hắn, giá họa cho Lãnh chưởng môn."

Mọi người đều nói "Ai mà không rõ đạo lý này!"

Vương Tòng cười "Hà minh chủ anh minh, sớm phát đã hiện chuyện này có điểm kỳ quặc. Đương nhiên sẽ không dễ dàng định tội Lãnh chưởng môn. Ai ngờ về sau lại xảy ra việc lớn."

Lôi Lôi vội hỏi "Làm sao?"

Vương Tòng nói "Tam đại môn phái xưa nay quan hệ tốt đẹp, xảy ra việc này, không khỏi hoài nghi lẫn nhau. Bởi vậy ba vị chưởng môn đã ngầm hẹn gặp mặt ở trên đỉnh núi Hoa Sơn, muốn thành thật với nhau làm sáng tỏ việc này."

Người trong giang hồ coi trọng chính là một chữ nghĩa! Lôi Lôi thầm than thở "Về sau?"

Vương Tòng nói "Ngày đó đệ tử của ba phái chờ ở dưới chân núi. Lúc xuống lại chỉ còn hai vị chưởng môn, Lãnh Ảnh - chưởng môn của Nam Hải phái lại chậm chạp không thấy đâu, để tử Nam Hải phái bất đắc dĩ đi lên núi kiểm tra, phát hiện ông ấy thế nhưng đã chết ở trên sơn đạo. Chính là bị chưởng lực thâm hiểm của chương môn Tây Sa phái hạ gục."

Lôi Lôi lập tức nhớ tới mỹ nam trong cái khách điếm lúc trước kia. Trên người mỹ nam có một chưởng ấn màu tím đen liền hỏi "Võ công của Lãnh Ảnh so với Ôn chưởng môn kém hơn sao?"

Vương Tòng lắc đầu "Đương nhiên không phải. Nhưng cùng lên núi còn có Nhan chưởng môn của Đông Sơn phái đó. Nếu hắn cùng Ôn chưởng môn liên thủ, muốn giết Lãnh chưởng môn cũng không khó."

Lôi Lôi nói "Bọn họ hiện tại khẳng định sẽ không thừa nhận."

"Cũng không hẳn!" Vương Tòng đập tay "Hiện giờ Nhan chưởng môn liên tục thanh minh. Chỉ nói rằng lúc ấy ba người đích xác là lời nói bất hòa. Lãnh chưởng môn rời đi trước trong sự giận dữ, hai người còn lại bất đắc dĩ cũng đành xuống núi. Ôn chưởng môn lại viện cớ muốn ở lại sau, ngụ ý là cũng hoài nghi Ôn chưởng môn. Ôn chưởng môn liều chết không nhận, nhưng vết thương trên người Lãnh chưởng môn vẫn còn ở đó, sự thật rõ rành rành đó là chưởng lực của Tây Sa phái, tân chưởng môn Lãnh Thánh Âm của Nam Hải phái đã mấy phen vì cha mà báo thù. May mắn có Hà minh chủ ngăn lại."

Vốn dĩ là điều tra cái chết của "Không cần tiền" tiên sinh cùng tung tích trường sinh quả, hiện giờ lại loạn thành việc này. Lại phải điều tra nguyên nhân cái chết của nguyên Lãnh trước chưởng môn, trách không được Hà Thái Bình minh chủ lại bận rộn như vậy!

Lôi Lôi nghĩ đến lời công tử đã nói qua, cũng cảm thấy nghi ngờ "Biết rõ việc giết Lãnh chưởng môn sẽ gây ra nhiều phiền toái. Ôn chưởng môn làm sao lại dùng môn pháp tuyệt chiêu của mình đi giết người được. Có thể hay không là do kẻ khác giá họa? Ví dụ như .... Ma giáo?"

Vương Tòng lắc đầu "Chiêu thức chưởng pháp của Tây Sa phái đi quyền mạnh mé rắn rỏi, tâm pháp độc đáo, há có thể tùy ý bắt chước. Huống chi có thể khiến nội tạng của một người vỡ nát mà xương sườn không gãy thì luyện chưởng lực được đến trình độ này chỉ có Ôn Đình."

Chẳng lẽ thật sự là Ôn Đình? Loại sự tình này hắn đương nhiên không chịu thừa nhận. Đường đường là chưởng môn của Nam Hải phái mà lại chết một cách vô tội, minh chủ sẽ xử lý hung thủ như thế nào? Trong lòng mọi người đều biết rõ. Con người ai cũng đều sợ chết!

Lôi Lôi âm thầm suy nghĩ, lại thuận miệng hỏi "Đông Sơn - Tây Sa - Nam Hải đều có, như thế nào lại  không có Bắc?"

Mọi người càng thêm xem thường nàng.

"Bách Thắng sơn trang của chúng ta được xưng là võ lâm Bắc Đẩu. Có Tiêu Tiêu Phượng Minh đao trấn thủ, Ma giáo mới không dám trắng trợn tác oai tác quái, giang hồ mới ngày ngày thái bình."

"Tam đại môn phái cũng còn phải nhường vài phần, mấy cái tiểu bang phái càng không nói tới."

"Chuyện này ta cũng không biết!"

Đến tận bây giờ, Lôi Lôi cuối cùng mới hoàn toàn hiểu rõ địa vị Tiêu Tiêu Phượng Minh đao, trong lòng vô cùng kính phục. Lại bắt đầu hỏi thăm một sự tình quan trọng khác "Thiên Nguyệt động này lại là như thế nào?"

Mặt mọi người biến sắc.

Lôi Lôi đẩy Vương Tòng "Nói a."

Vương Tòng nhìn trái liếc phải, thấp giọng "Chuyện này phải nói từ Ma giáo nói lên. Một trăm năm trước giáo chủ Ma giáo Nam Tinh Hà hoành hành giang hồ, sau bị Võ minh chủ liên thủ cùng các đại môn phái khác tính toán diệt trừ, chết ở dưới lưỡi đao Phượng Minh của tổ tiên Tiêu gia. Sau khi Nam Tinh Hà chết, nguyên khí của Ma giáo chịu tổn thương rất lớn, từ đây liền phân chia thành hai phái : Thiên Nguyệt động và Truyền Kỳ cốc."

Lôi Lôi nói "Truyền Kỳ cốc?"

Có người hừ lạnh một tiếng "Cốc chủ Phó Lâu của Truyền Kỳ cốc tàn nhẫn độc ác! Không chỉ vứt bỏ chính đạo đến cậy nhờ Ma giáo, lúc trước ngay cả sư phụ cũng hạ xuống tay hạ sát, ép cưới sư nương."

Vương Tòng nói "Cánh còn lại cũng thế. Động chủ Thượng Quan Thu Nguyệt của Thiên Nguyệt động quỷ kế đa đoan, lão trang chủ xuống đao không giết nữ nhân, nàng ta lại cố ý phái những yêu nữ đó đến tính kế. Lão trang chủ cứ thế trúng độc mà chết, cho nên ba chữ 'Thiên Nguyệt động' này, ngươi ngàn vạn không thể nhắc đến trước mặt Triệu quản gia."

Dùng biện pháp quang minh chính đại đi đối phó với Ma giáo, đương nhiên chỉ tổ thiệt thân. Lôi Lôi không có chút bất ngờ nào, nghĩ đến chính bản thân mình cũng có thể có quan hệ cùng tên ma đầu Thượng Quan Thu Nguyệt kia, không dám tiếp tục đề tài này, lắc đầu nói "Đường đường là tam đại môn phái, vì một thứ như trường sinh quả liền loạn thành như vậy."

Mọi người cũng thở dài.

Vương Tòng nói "Nhưng hiện giờ vẫn là có không ít người trăm phương nghìn kế hỏi thăm tung tích của nó. Nghe nói trường sinh quả kia rơi vào tay của một cái kẻ thần bí, qua đoạn thời gian nữa còn muốn đem bán đấu giá!"

Mọi người kinh ngạc "Thật sao?"

"Vô cùng chính xác!"

"Xem ra lúc trước Lãnh chưởng môn đúng là bị oan."

"Còn không phải sao."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play