Nha đầu mới đến làm việc rất là cần mẫn, chỉ không lâu sau đã bổ xong củi dùng trong một ngày, khúc nào khúc nấy rất đều đặn, đảm bảo cả chất lẫn lượng. Hồng thẩm gặp ai cũng ca ngợi, Lôi Lôi nhất thời mỹ danh truyền xa, ngay đến Triệu quản gia khi thấy nàng vẻ mặt cũng ôn hoà hơn rất nhiều.
Sáng sớm ngày thứ hai, công tử vừa mới đến nơi luyện võ, Lôi Lôi đã chờ sẵn ở đó, bên cạnh xếp sáu khối gỗ.
"Huynh có thể trong vòng một chiêu đem tất cả đều chém thành tám đoạn không?"
"Ta thử xem."
Chém nhiều thêm một khúc, độ khó của nhiệm vụ cao hơn, rất có tính khiêu chiến. Công tử cảm thấy đối với việc luyện võ rất hữu ích, vì thế không chút do dự, rút đao ra khỏi vỏ, nháy mắt liền đem đống củi gỗ chém đến thật tốt theo yêu cầu.
"Công phu tốt! Đao pháp tốt! Có tiến bộ!"
"Đống gỗ này..."
"Để ta, để ta. Huynh tiếp tục luyện."
"Làm phiền rồi."
Sáng sớm ngày thứ ba, Lôi Lôi như cũ chờ ở trong rừng trúc, bên cạnh bày bảy khối gỗ.
Công tử rút đao, dựa theo yêu cầu chém thành 56 khúc.
Đúng là "Tiểu Bạch" (ngây thơ,trong sáng, dễ gạt) Lôi Lôi cười ha hả ôm củi rời đi.
Ngày thứ tư, Lôi Lôi cùng tám khối gỗ chờ ở chỗ đó.
Tám khối gỗ nguyên nên chém thành 64 đoạn, lần này trong vòng một chiêu, lại chỉ chém thành 58 khúc.
Lôi Lôi như mọi lần khen ngợi "Được! Đao pháp tốt!"
Khiêu chiến đến cực hạn, công tử đối với kết quả này không vừa lòng lắm, tự thấy hổ thẹn "Chỉ có thể được đến thế, vẫn là ta luôn chậm."
"Đừng khiêm tốn! Đừng khiêm tốn!" Lôi Lôi xua tay, cổ vũ hắn "Có thể làm đến mức như vậy đã rất tốt rồi, về sau lại luyện tập nhiều hơn, đạt được một chiêu chém thành 64 khúc!"
Công tử lại không yên. Nghĩ đến nàng bởi vì bên cạnh mình cùng luyện đao pháp mà luôn không ngại cực khổ tới bãi đất thu dọn tàn cục. Thế nên quyết tâm phải luyện thật tốt, dùng hết khả năng "Để ta thử lại."
Không chờ Lôi Lôi phản ứng, gỗ trên mặt đất lại bay lên lần nữa, trước mắt hàn quang lấp lánh, cả người hắn không có động đậy, nhưng mà chuôi đao này lại giống như có sinh mệnh, ở không trung tung bay múa lượn, vụn gỗ bay đầy trời.
Chớp mắt, một nửa đống gỗ bị chém nát bươm.
"Đừng mà!!!!" thấy hắn không làm theo yêu cầu, Lôi Lôi hoảng hốt nhào lên ôm lấy hắn tay, "Đừng, đừng chém nữa! Chém nữa thì không thể đốt được!"
Công tử ngây ngốc "Đốt?"
Lôi Lôi buông hắn ra, khom lưng nhặt những khúc gỗ may mắn còn sót lại, oán trách "Huynh đó, muốn chém nữa thì nói với ta một câu, để ta đi lấy cho huynh mấy khối gỗ nữa cũng được! Nhìn xem, bị chém thành như vậy còn đốt kiểu gì a!"
Công tử cuối cùng phát hiện điểm không thích hợp, mặt tối sầm "Ngươi là muốn ta bổ củi?"
Lôi Lôi nhận ra mình lỡ miệng, liền ngồi dậy, hai tay cầm hai khúc củi giải thích "Dù sao huynh đã luyện qua đao pháp, còn tiếc chém vài khúc củi này sao!"
Công tử nắm chặt bảo đao tiến lên hai bước, lạnh lùng nói "Cô nương để ta dùng Phượng Minh đao đi bổ củi?"
Cho rằng người này định chém mình, Lôi Lôi sợ tới mức ném củi sang một bên, chân lui lại hai bước, hua tay "Cái gì mà bổ củi! Ta đương nhiên là nghĩ muốn giúp huynh luyện đao, chẳng qua huynh luyện xong rồi, củi này chung quy lại không thể lãng phí, thuận tiện mang đến phòng bếp đốt mà thôi, thuận tiện ấy mà!!"
Công tử lại tiến lên hai bước, trong thanh âm như chưa lửa giận "Đao vốn là vũ khí, làm thế nào lại có thể sử dụng như vậy!"
Lôi Lôi lại lui về phía sau hai bước, phản bác "Đao còn có thể thái rau giết gà đó? Làm sao lại không thể bổ củi?"
Công tử giận cực độ, lại không biết phản bác như thế nào, tốn cả nửa ngày mới nói "Phượng Minh đao của Tiêu gia là để bảo vệ chính nghĩa, trừ ác hành thiện, nổi danh thiên hạ, diệt trừ không biết bao nhiêu ác nhân, cớ sao có thể để cô nương chà đạp như vậy!"
Lôi Lôi vẫn là kiên trì với quan điểm của bản thân "Làm thế nào mà huynh cho rằng đây là chà đạp?! Trừ gian diệt ác là việc tốt, giúp bổ củi cũng là việc tốt a. Huynh xem, ta đốn xong đống củi này phải tốn mất một ngày, nhưng đối với huynh lại là chuyện nhỏ. Vừa không tốn sức lại cùng lúc luyện được đao pháp. Phòng bếp cũng đủ củi dùng cho cả ngày, một công đôi việc!" nàng nuốt nuốt nước miếng, lại mềm giọng an ủi "Dù sao huynh không bổ củi thì cũng chặt trúc, vậy chẳng phải giống nhau sao?"
"Sao có thể giống nhau?" công tử tức giận đến phát cáu.
"Đều là chém, có cái gì khác biệt" phát hiện thần sắc hắn càng ngày càng không tốt, Lôi Lôi vội câm miệng, hình như hiểu ra điều gì đó "Nếu huynh sợ làm hỏng bảo đao, lần sau ta tìm đến một thanh đao đểu cho huynh dùng."
"Cô!" công tử bước lên trước hai bước.
Tất thảy kẻ ngang ngược đều là hổ giấy! Lôi Lôi không hề chùn bước. Để sau này thuận lợi hành sự, nàng tính dùng tài ăn nói để thuyết phục hắn "Kỳ thực trong trang phân công không thỏa đáng, có nhiều người biết võ công như vậy, lại cố tình để một người không biết võ công như ta đi bổ củi. Rõ ràng là lãng phí nhân tài,lãng phí thời gian! Học võ công để làm gì? Còn không phải là để dùng sao!"
"Võ công không phải là thứ dùng để đốn củi!"
"Đương nhiên, võ công đương nhiên là dùng để hành hiệp trượng nghĩa. Nhưng huynh không cảm thấy dùng võ công đốn củi cũng rất tiện ư? Vừa có thể tiết kiệm thời gian, lại có thể thuận tiện luyện công......"
Công tử mặt đen như than, nỗ lực khống chế loại xúc động muốn bóp chết nàng, thu đao vào vỏ, xoay người liền đi.
Lôi Lôi ngồi xổm xuống, tiếp tục đau lòng mãnh liệt chia buồn với đống củi bị đốn hỏng.
Ngày thứ năm, công tử như mọi ngày đi vào rừng trúc, lại thấy Lôi Lôi chờ ở chỗ đó, sắc mặt lập tức trầm xuống, ngay sau đó xoay người rời đi.
"Đừng đi a" Lôi Lôi xông lên ngăn hắn lại "Ta đã suy nghĩ cẩn thận, huynh học cái nào thì sẽ sinh ra yêu thích với cái đó. Ta hiểu rõ tâm tư này của huynh. Thanh đao của huynh là thần thánh dùng để trừ gian diệt ác, không thể đem đi bổ củi. Huynh xem, hôm nay ta không có mang củi tới."
Công tử nghiêng mặt nhìn thử, quả thực không có củi gỗ, thần sắc hơi dịu xuống.
Lôi Lôi muốn duy trì mối quan hệ tốt cùng hắn, chỉ vào Phượng Minh đao trên tay hắn khen ngợi "Đúng là thanh đao tốt!"
Vốn là một thanh đao tốt, công tử gật đầu.
Lôi Lôi sờ sờ thân đao "Của tổ tiên truyền lại?"
Công tử gật đầu.
"Dùng lâu như vậy, có cùn đi không?"
"......"
"Sẽ không bị mòn chứ?"
"......"
Công tử nghĩ nghĩ, cuối cùng tìm cách nói dễ hiểu nhất giải thích cho nàng "Lấy nội lực khống chế, tự nhiên không bị."
Qủa nhiên là binh khí thần thông của đại hiệp không cần bảo dưỡng! Mấy trăm thế hệ dùng qua cũng không có vấn đề gì. Ai nói kim cương có chất lượng tốt nhất? Lôi Lôi nắm tay kinh ngạc cảm thán "Đao tốt! Đao tốt! Đao pháp của huynh tốt như vậy, có thể dạy cho ta vài chiêu hay không?"
Công tử thấy nàng ham học hỏi, cũng không nghĩ nhiều như vậy, suy nghĩ rất nhanh liền nghiêm túc hướng dẫn chỉ dạy "Người dùng đao phải cứng rắn trầm ổn, quan trọng nằm ở sức lực. Nữ tử bẩm sinh yếu ớt, người dùng được đao pháp đã ít nữ tử dùng lại càng ít hơn, cô nương vẫn là học kiếm tốt hơn."
"Không cần, ta không cần học hết, chỉ học mấy chiêu là được."
"Mấy chiêu?" công tử có dự cảm không tốt.
"Chính là mấy chiêu huynh dùng đốn củi kia đó" Lôi Lôi giải thích "Đao của huynh không thể dùng để đốn củi, vậy ta có thể học để chính mình đốn. Dù sao đao của ta không cần thần thánh như vậy. Sau này huynh chuyên chém người, ta chuyên đốn củi, như vậy lại nhanh. Hiệu suất cao mà không tốn sức."
Công tử ngạc nhiên, mặt dần dần mà đen lại, hừ một tiếng định rời đi.
Lôi Lôi hoảng đến mức giữ chặt hắn "Có võ công không dùng, một hai phải dùng rìu chậm rì mà bổ củi , huynh không cảm thấy thật ngốc sao?"
"Buông tay." giọng nói của hắn đầy ẩn nhẫn.
Hôm nay củi còn chưa bổ xong, đời nào mà Lôi Lôi chịu thả người "Luyện hai chiêu nữa đi mà..."
"Buông tay!"
"Tiểu Bạch được lắm Tiểu Bạch! Ta không chặt nổi, huynh luyện hai chiêu nữa giúp ta đi."
Công tử rốt cuộc mất kiên nhẫn, tức giận đến hất tay nàng ra rời đi luôn.
Sau lưng truyền đến tiếng gọi của Lôi Lôi "Này này, hôm nay huynh không bổ củi, đến trưa sẽ không có cơm ăn đâu!".
Công tử nổi giận! Giống như phát hiện ra bí mật lớn động trời, đám hạ nhân lén truyền tai nhau, sau đó một người lại một người đều cố ý đi ngang qua cửa phòng của hắn. Ai cũng đến 'chiêm ngưỡng' biểu tình tức giận trên gương mặt hắn. Từ nhỏ hắn đã được gia đình dạy dỗ nghiêm khắc, hơn nữa tâm pháp của Tiêu Tiêu Phượng Minh đao vốn yêu cầu người luyện có khả năng khắc chế tâm trạng. Bởi vậy mới dễ dàng hình thành nên tính cách trầm ổn này của hắn, dù cho tức giận, cũng cực ít khi để thất thố trước mặt người khác. Cũng vì lẽ đó mọi người đều cảm thấy tò mò, đến tột cùng là ai có bản lĩnh như vậy? Chọc hắn đến phát hỏa?
Rất nhanh mọi người đã hiểu rõ, cơm trưa của Bách Thắng sơn trang ước chừng chậm trễ những nửa canh giờ.
Bởi vì vừa mới phát ra nộ khí, nên hiện giờ trước mặt Hồng thẩm và Lôi Lôi hắn so với người khác ngược lại nhìn có vẻ bình tĩnh hơn rất nhiều.
Không có củi nấu cơm quả thực đã làm khó cho Hồng thẩm. Vẻ mặt bà ủy khuất cùng tự trách "Hôm nay cơm mới nấu được một nửa đã hết củi, may là Ngũ Thuận đi đốn thêm một ít, nếu không toàn trang trên dưới suýt chút nữa là chịu đói." Hồng thẩm thở dài nhìn Lôi Lôi "Nha đầu này da mỏng thịt mềm, sức lực lại nhỏ, căn bản không chặt nổi củi, vẫn là sắp xếp làm việc ở nơi khác đi, chuyện nhà bếp nàng không làm được."
Lôi Lôi giải thích "Chủ yếu là ta vốn dĩ chưa từng làm qua việc gì nặng nhọc. Hơn nữa đốn củi quá khó sáng tạo ra cách đốn, không thích hợp với ta!"
Nói cái gì mà không sáng tạo ra cách đốn? Là không ai giúp nên ngươi không đốn được! Khóe miệng hắn hơi nhếch lên, hoàn toàn đã quên lúc trước còn bởi vì chuyện này mà tức giận.
Hồng thẩm nghe vậy cười nói "Nên sớm nghĩ đến thân thể nàng mềm mại như nước, nhỏ nhắn kiều quý như vậy, vừa nhìn đã biết chính là cô nương gia đình nhà khá giả. Nào đã làm qua loại việc nặng này như bọn ta, chuyện này có thể thông cảm." Hồng thẩm kéo kéo tay nàng, hòa ái mà nói "Nhìn xem, tay đều phồng rộp hết rồi, vẫn là nghỉ ngơi cho tốt đi."
Lôi Lôi không nói.
Công tử nhíu mày"Được rồi, cô nương an tâm ở đây, mọi việc sau này đều có người làm."
Thân là nữ chính xuyên không, Lôi Lôi nào cam tâm tài hoa bị lãng phí "Thật ra tuy rằng ta không biết đốn củi, nhưng ta có thể nấu ăn!"
Lời này vừa nói ra, công tử cùng Hồng thẩm đều thấy hoài nghi "Cô?"
Lôi Lôi có lòng muốn bộc lộ tài năng, thừa cơ tranh thủ tìm cơ hội biểu hiện "Ta trước kia từng học qua nấu ăn, hương vị hẳn là không tồi, hơn nữa đồ ăn ta làm mấy người khẳng định chưa từng thử qua."
Hóa ra dùng người tài không đúng chỗ, hai người hiểu ra.
Thấy Hồng thẩm không có ý kiến, công tử cũng gật đầu đồng ý.
Ngày hôm sau, Lôi Lôi chính thức thăng cấp thành nữ đầu bếp của Bách Thắng sơn trang, tay trái cầm muôi tay phải cầm dao phay, bên hông lại buộc một chiếc tạp dề lớn, khí thế vô cùng.
"Thứ này dùng như thế nào?"
"Cô nương không biết?" Hồng thẩm bị dọa đến nhảy dựng.
"Bỏ đi! Ta không dùng cái này."
......
"Làm thế này cơm có thể chín được?" Hồng thẩm lo lắng "Có phải nên dùng nồi chưng không..."
"Có thể, có thể, không cần cái kia."
"......"
"Ô thôi cháy rồi, mau giảm nhỏ lửa! Không đúng không đúng, cho ít củi chút..."
"Đây là cái gì?"
"Ta làm điểm tâm."
"......"
"Tiêu xay với hoa tần bì cô cho quá nhiều rồi!" Hồng thẩm nhịn không được ho khan đến chảy cả nước mắt.
"A, đây không phải bột ớt sao?"
"Bột ớt cũng nhiều quá rồi, công tử không ăn cay, khụ khụ..."
Mọi người trong nhà bếp bị sặc đều chạy ra ngoài.
Cuối cùng, toàn bộ người trong trang, ước chừng đợi hơn một canh giờ bọn họ mới được dùng cơm trưa — mỗi bàn đều có một chậu cơm cứng đến nỗi có thể dùng để chọi đá, còn có mấy đĩa thức ăn đủ mọi màu sắc, nhìn không ra nguyên liệu gì làm đồ ăn. Còn có một khay điểm tâm đen tuyền tỏa ra mùi vị nồng đậm của tiêu xay.
Mọi người cầm đũa khảy vài cái, lấy hết can đảm thử một miếng, ngây ngốc nửa ngày, tất cả liền lũ lượt rời bàn.
Lôi Lôi chính mình ngồi vào bàn, dùng đũa gắp một miếng thức ăn bỏ vào trong miệng, nhai hai cái ngay lập tức liền nhổ ra, theo phản xạ lau lau miệng, mặt không đổi sắc mà ra vẻ phân tích tổng kết "Thực ra thức ăn vốn dĩ phải rất ngon, chỉ là ta không quen dùng dụng cụ ở nơi này nên có chút ngượng tay. Lần đầu tiên sẽ khó tránh khỏi sơ xuất, làm nhiều sẽ quen thuộc, quen thuộc sẽ làm tốt thôi."
Làm nhiều sẽ quen thuộc? Vô số đôi mắt tái xanh.
Ngoài cửa có người hồi bẩm, đồ ăn của công tử vẫn còn nguyên.
Lôi Lôi đứng dậy buộc tạp dề "Ta đi làm cơm chiều cho mọi người."
Triệu quản gia miễn cưỡng nuốt xuống một miếng cơm, nghe vậy bộ râu dài cũng phát run, lập tức buông chén, đối với định "Kiếm cơm" của nàng mà rất có thành kiến khuyên "Cô nương vẫn là không cần làm việc, để Hồng đại nương làm đi."
"Không sao không sao, ta rất vui khi được giúp đỡ."
Mặt mọi người trắng bệch.
Hồng thẩm vội chạy lên giữ chặt nàng lại nói "Cô nương có tấm lòng này thật tốt. Nhưng việc này vất vả, vẫn là để chúng tôi làm đi, sẽ không ai trách cô." bà liều mạng hướng mọi người liếc mắt ra hiệu "Có phải không?"
Mọi người đồng thời gật đầu.
Lôi Lôi thẳng thắn "Như vậy sao được?"
"Làm sao lại không được? Mọi người đều biết là cô nương rất có tâm!" Hồng thẩm gỡ tạp dề của nàng xuống, cùng đám nha nhóm bếp hợp sức đem nàng đẩy ra ngoài cửa "Thực chất nhà bếp vốn dĩ không thiếu người làm, hai người bọn ta cũng đủ rồi, chút công việc nặng này sao có thể thật sự để cho cô nương làm. Nếu rảnh rỗi lại đây đi dạo, cùng trò chuyện với bọn ta là tốt rồi."
Cảm thấy bữa cơm này cũng không thể hiện được tay nghề của bản thân, Lôi Lôi dang hai tay ra bắt lấy khung cửa đập liên hồi "Kỳ thật ta còn có thể..."
Mọi người không định nghe tiếp về sau, ba chân bốn cẳng đẩy nàng "Đi đi đi."
"Này này, ta chỉ là không quen với dụng cụ của nhà bếp này thôi mà" Lôi Lôi thập phần không tình nguyện mà bị đẩy ra ngoài cửa, trong miệng hô to "Để ta làm thử vài lần, ta liền có thể làm ra món ăn cá ngươi chưa từng thử qua đó... một món ăn mỹ vị a!"
Một món ăn mỹ vi? Mọi người tin tưởng việc này trong tương lai là có khả năng, nhưng không một ai có dũng khí cống hiến dạ dày của mình cho người khác thử nghiệm. Cửa bếp đóng đến kín mít.
Thấy nàng chết sống không chịu rời đi, Hồng thẩm đột nhiên nảy ra một ý tưởng "Không bằng cô nương sang bên chỗ công tử xem công tử có cần người hầu hạ không?"
Hầu hạ "Tiểu Bạch"? Qủa nhiên Lôi Lôi không còn kiên trì nữa nói "Chuyện đó....cũng được!" Nàng xoay người bước được hai bước chợt dừng lại hướng bên trong nói to "Mọi người nếu có việc gì nhớ gọi ta tới giúp đỡ a!"
Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm "Nhất định, nhất định.".
Từ nhỏ đã được huấn luyện nghiêm khắc, công tử không phải lần đầu tiên nếm qua mùi vị bị đói. Trong lòng đã đoán được tám chín phần. Nghĩ đến nữ tử này có khả năng sẽ làm mọi người tức giận, vì thế quyết định tới phòng bếp hòa giải. Nào ngờ vừa mới đi đến ngoài cửa viện, liền nhìn thấy Lôi Lôi bị một đám người từ nhà ăn tống ra ngoài.
Khóe miệng cong lên, hắn xoay người trở về.
"Tiểu Bạch! Tiểu Bạch!" phía sau vang lên tiếng gọi.
Công tử cảm thấy thật bất đắc dĩ, chuyện này cùng với những phép tắc lễ nghi mà hắn được tiếp nhận từ nhỏ khoảng cách quá xa. Bách Thắng sơn trang danh tiếng truyền xa, người giang hồ không ai không tôn trọng gọi hắn một tiếng Tiêu trang chủ hoặc Tiêu công tử. Hiện giờ hai chữ "Tiêu Bạch" lại bị một cô nương cứ vậy mà treo bên miệng.
Dừng lại bước chân, hắn nghiêng mặt nhìn nàng.
Lôi Lôi nói "Là như thế này, bọn họ nói phòng bếp không thiếu người."
Công tử không còn từ nào để nói. Sao lại không thiếu người? Phỏng chừng chỉ một lát nữa Hồng thẩm ngay lập tức lại phải ra đây xin tìm thêm một người giúp việc.
Lôi Lôi vui sướng "Bọn họ để cho ta tới hầu hạ huynh."
Bị nàng nhìn đến mức lông tơ cũng dựng đứng, công tử còn nào dám để nàng hầu hạ hắn, bèn lắc đầu "Không cần, cô nương yên tâm ở lạ đây thôi"
Lôi Lôi nói "Như vậy sao được, thật ra có rất nhiều việc có thể cần đến ta, ví dụ như luyện đao. Huynh muốn thử dùng đồ vật nào ta có thể giúp huynh tìm. Đương nhiên sẽ không lại kêu huynh bổ củi. Còn có, y phục của huynh luôn chỉ có hai màu này, quá già dặn, huynh mới 24 tuổi a! Ta chuẩn bị y phục đa dạng màu sắc cho huynh thay đổi, cho huynh ăn, cho huynh ngủ...." nàng nói tới đây liền im miệng.
Quả nhiên, khuôn mặt tuấn tú kia đột nhiên đỏ lên.
Lôi Lôi không có ý tốt suy nghĩ, thì ra mỹ nam chính phái cũng sẽ suy nghĩ bậy bạ, còn đỏ mặt, Có muốn ta nhào đến đùa giỡn khinh bạc một phen?
Quá nhiều lần được lĩnh hội thủ đoạn của yêu nữ Thiên Nguyệt động, định lực của công tử rốt cuộc không tầm thường, thực nhanh liền khôi phục bình tĩnh. Đoán chừng là cảm thấy ngượng ngùng, không nói lời nào, chỉ hướng nàng hơi hơi mỉm cười, nhấc chân liền đi.
Thật ra bộ dạng công tử khi cười rộ lên có một loại mê lực đặc biệt dụ hoặc, giống như biến thành một người khác. Môi hơi nhếch lên, đôi mắt liếc ngang mang theo ý cười, nhìn qua lại có điểm tà mị, cùng với hình tượng chỉnh trang nghiêm túc hàng ngày hoàn toàn tương phản. Đáng tiếc từ lần đầu gặp mặt được nhìn thấy nụ cười kinh diễm của hắn, mãi đến sau này cũng chưa có thấy lại. Hiện giờ bỗng nhiên được nhìn thấy nụ cười của hắn, Lôi Lôi như có cảm giác bị điện giật.
Đúng là mỹ nam a, Lôi Lôi tán thưởng.
Mấy ngày tiếp theo, trên dưới Bách Thắng sơn trang không một người nào đến tìm nàng nhờ giúp đỡ. Ngay cả Triệu quản gia thấy nàng đều rất khách khí, đối với việc nàng ăn không uống không cũng chẳng lộ ra nửa phần bất mãn. Vì thế Lôi Lôi thành một người ăn chơi nhàn rỗi nhất Bách Thắng sơn trang. Đương nhiên, nàng đối với loại tình trạng này rất không vừa lòng, vẫn luôn kiên trì nỗ lực tìm công việc. Cả ngày đi đều theo công tử. Hắn luyện đao, nàng vỗ tay, hắn khát, nàng dâng trà, nhìn sắc mặt đoán ý đổi lại năng lực được đề cao không ít. Ban đầu công tử còn có chút băn khoăn, sau thấy nàng kiên quyết như vậy, cũng không nói gì nữa.
Một ngày này, Lôi Lôi đi dạo khắp nơi, lúc đi đến chỗ rẽ của hành lang, chợt nghe thấy vài người đang nói chuyện.
"Nghe Triệu quản gia nói, Hà minh chủ e là hết Tết Trung Thu mới trở về."
"Thị sát Giá Không thành mà lâu như vậy?"
"Hôm trước Tây Sa phái xảy ra chuyện lớn có, Ôn chưởng môn bị ám sát. Tuy rằng không thành công, nhưng bọn họ đã xác định thích khách là người của phái Nam Hải. Hai đại môn phái hiện giờ lại nháo đến trước mặt Hà minh chủ, lão nhân gia đương nhiên lo lắng nghĩ cách hòa giải."
"......"
Thì ra là một đám hạ nhân ở hành lang ngồi nói chuyện phiếm. Tới đây được mấy ngày, Lôi Lôi đã làm quen với hơn phân nửa người trong Bách Thắng sơn trang, người mà giờ phút này đang ngồi chuyện kia chính là cài người hay đi theo Triệu quản gia Vương Tòng. Giang hồ có bất cứ tin tức gì mới nhất định sẽ được mang về từ chỗ hắn. Giaay phút nghe được ba chữ "Phái Nam Hải", Lôi Lôi lập tức nghĩ đến người đã gặp ở khách điếm kia, mỹ nam có khả năng tên "Lãnh Thánh Âm", vì thế từ phía sau cây cột đi ra.
Vương Tòng thở dài "Chỉ vì trường sinh quả, liền khiến cho tam đại môn phái hỗn loạn như hiện giờ đến hiện giờ, dẫn tới người giang hồ sinh ra vọng tưởng...."
Lôi Lôi chen vào nói "Trường sinh quả kia rốt cuộc là chuyện như thế nào?"