- Chúng tôi không có vận động kịch liệt. Đây chỉ là sự cố ngoài ý muôn thôi.
Nghe bác sĩ nói thế thì Doãn Tử Khâm phản bác ngay.
Nhìn cái thái độ cố chấp của anh, vị bác sĩ bỗng thở dài mà nói.
- Có lại chịu thừa nhận chuyện này chứ, chuyện này cũng chẳng có gì mà xấu hổ cả nên anh không cần phản ứng thế đâu.
Ngay khi Doãn Tử Khâm muốn nói nữa thì Tô Hiểu lập tức nắm lấy vạt áo của hắn mà giật giật.
Bị gãy chân đã khiến cô mất mặt lắm rồi. Nếu để cái cái tên này nói thêm chắc cô không có lỗ nào chui xuống mất.
Vì Doãn Tử Khâm là nghị viên cấp cao nên mọi lời nói và hành động đều phải đúng. Ý vị bác sĩ kia nói là cô và hắn "hoạt động trên giường" nhiều quá, nên Doãn Tử Khâm mới phản bác lại là hai người chưa làm đến bước đó thì cô đã bị gãy chân rồi.
Bấc giác, Tô Hiểu đưa tay vò đầu.
Điên mất thôi!
Mọi kế hoạch đều phá sản chẳng còn gì nữa. Nhìn vào một bên chân của mình, sự hụt hẫng trong lòng của Tô Hiểu lại tăng lên gấp bội.
Kể từ cái hôm khiến cô bị gãy chân. Doãn Tử Khâm có vẻ như biết điều hơn. Đó chính là luôn tạo ra khoảng cách với cô.
Lắm lúc, hắn làm rơi đồ, cô đã có ý tốt muốn nhặt giúp hắn. Thật không ngờ hắn lại bảo cô đặt trên bàn, lùi lại rồi hắn mới đi đến gần lấy đồ của mình.
- Doãn Tử Khâm! Anh quá đáng vừa thôi! Anh đang chê tôi hay muốn trêu tức tôi thế?
- Tôi là đang phòng ngừa thôi. Nhỡ đâu cô lại vồ tôi như hổ đói, rồi gãy nốt bên chân thì lúc ấy tôi lại mất thời gian đưa cô đến bệnh viện nữa.
- Khốn kiếp, anh nói ai là hổ đói hả?
- Tôi không nói lại lần hai.
Doãn Tử Khâm hờ hững trả lời, xong hắn liền quay người đi làm. Đúng lúc ấy, quản gia từ bên ngoài đi vào, dè dặt nhắc nhở Tô Hiểu.
- Phu nhân, bên nhà cô có gọi điện đến muốn mời tiên sinh và phu nhân sang dùng bữa. Tôi đã sắp xếp đồ và xe cho cô rồi.
- Chồng tôi có nói là đi cùng tôi không?
- Tiên sinh nói rằng tối nay ngài ấy sẽ về sớm nên bảo tôi đưa cô sang nhà bên đó trước.
Sang trước sao? Giờ cô còn chẳng muốn quay lại cái ngôi nhà nó nữa mới đúng. Nếu không phải trong ngôi nhà đó còn di ảnh thờ của mẹ cô thì còn lâu cô mới trở về.
Cái gì mà tình cảm ba con? Đúng là đồ lừa đảo như nhau cả thôi!
Nghĩ đến đây, Tô Hiểu lập tức quay người lại rồi đi lên tầng.
- Tôi sẽ đợi chồng tôi đi làm về rồi mới sang đó.
- Nhưng...
- Cứ làm theo những gì tôi nói đi. Nếu như Doãn Tử Khâm mà thắc mắc thì cứ nói với anh ta nói chuyện với tôi!
Quản gia hết cách chỉ đành vâng vâng dạ dạ.
Mấy ngày nay Tô Hiểu đã gặp vận xui đến nỗi tức lắm rồi. Vậy mà lại xảy ra những chuyện này khiến cô như tức điên lên vậy.
Chừng nào chưa có được đứa con, cô sẽ không ngừng đeo bám Doãn Tử Khâm cho đến khi nào hắn chịu thoả hiệp thì thôi.
Vậy là Tô Hiểu đã chờ Doãn Tử Khâm đến tối rồi mới cùng sang bên nhà ba của cô dùng bữa tối. Trên đường đi, hai người lại bắt đầu đôi co với nhau.
Tô Hiểu tức không nói lại được liền cầm cánh tay của Doãn Tử Khâm mà cắn xuống. Bị cô cắn đau, Doãn Tử Khâm không dám làm gì vì sợ sẽ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng cô. Thế là hắn chỉ có thể nhẫn nhịn để cô xả tức lên người mình.
Nhưng khi Tô Hiểu buông ra, chỗ cô cắn xuất hiện mấy vết nâu đen dính trên tay áo sơ mi trắng của hắn. Doãn Tử Khâm lập tức gầm lên.
- Tô Hiểu! Cô ăn cái gì mà lại dám bôi ra áo của tôi thế hả? Cô...
- À, tôi vừa ăn socola thôi. Dính 1 chút thôi mà, có sao đâu.
- Sao cô có thể ở bẩn đến như thế chứ...
- Anh chê tôi ở bẩn? Vậy mà vẫn còn leo lên giường lăn lộn với tôi để tôi mang thai con anh đấy.
Doãn Tử Khâm đen mặt, nắm chặt tay lại. Nếu như con hắn ra đời, nhất định hắn sẽ dạy nó ở sạch sẽ ngay từ nhỏ. Không thể để nó nhiễm cái tính cáu bẩn của mẹ nó được.
Khi chiếc xe ô tô dừng lại ở Tô Gia. Doãn Tử Khâm tính xuống xe trước rồi vòng qua bên kia mở cửa xe giúp Tô Hiểu, nhưng ai ngờ cô không cần hắn mà đã xuống xe rồi.
Lúc này, Tô Hân cùng với mẹ cô ta vui vẻ từ bên trong đi ra mà đón tiếp. Chính xác hơn là đón tiếp Doãn Tử Khâm.
Trương Thi Ngọc nở nụ cười niềm nở rồi nói.
- Con rể đến rồi sao? Mau vào nhà đi, ba con đang đợi bên trong đó.
Vốn dĩ là cô đi cùng Doãn Tử Khâm, vậy mà Tô Hân lại cố ý chen ngang.
Kết quả cô ta bị Tô Hiểu không kiêng nể gì mà đẩy ra ngay.
- Tô Hiểu, em sao lại có thể đẩy chị chứ? Chị chỉ muốn chào hỏi Tử Khâm thôi mà...
Tô Hiểu đưa tay day day đầu nhìn Tô Hân. Lại là cái bộ dạng ngáo ngơ giả vờ đáng thương này. Cô ta đúng là có khiếu làm diễn viên thật.
Trước những con mắt nhìn chằm của mọi người, Tô Hiểu liền nói.
- Đây là chồng tôi, tôi có quyền quyết định với anh ấy. Nếu có giỏi thì chị đi mà lấy chồng tôi ấy, đến lúc đó chị muốn thân mật tôi không ngăn cản đâu.