- Ngài nghị viên, phu nhân lái xe tốc độ cao, vượt đèn đỏ, bị cảnh sát bắt vào đồn...
Doãn Tử Khâm nghe được tin tức này thì đập tập tài liệu xuống bàn, gương mặt lộ rõ vẻ tức giận.
- Mặc kệ cô ta!
- Nhưng... Nếu để đám phóng viên biết được thì cuộc bầu cử sắp tới...
- Hừ! Đúng là hết thuốc chữa! Mau chuẩn bị xe đến đồn cảnh sát.
Tô Hiểu đúng là muốn hắn tức điên lên thì cô mới chịu an phận sao? Không thể hiểu nổi vì sao hắn lại đi lấy 1 cô vợ như thế về nữa!
Đối tượng ban đầu đáng lẽ ra chính là chị gái của Tô Hiểu, là Tô Hân mới đúng.
Tại đồn cảnh sát.
- Lại thắng! Các anh chơi thật dở tệ.
Tô Hiểu lên mặt, bắt đầu khoác lác chỉ trích đám người trước mặt. Ai cũng biết không thể đắc tội với nghị viên phu nhân nên chẳng dám giam cô.
Ngoài mặt trước đám đông thì bắt cô đi theo đúng luật nhưng đến đồn cảnh sát thì lại e dè. Do buồn chán nên cô mới rủ bọn họ chơi mấy ván bài, ai ngờ tay bọn họ lại đen như vậy.
- Làm vợ tôi rảnh rỗi đến mức phải vào đồn cảnh sát chơi bài sao?
Một giọng nói lạnh phía sau khiến cô giật mình.
Tô Hiểu quay người lại, phát hiện Doãn Tử Khâm đang nhìn cô bằng con mắt như muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
- Aiza... Là chồng sao? Mau bảo lãnh đi, em ở trong này chán rồi.
Tô Hiểu thản nhiên, nở nụ cười vô số tội.
- Suốt ngày không cờ bạc thì đua xe. Cô nên nhớ đúng vị trí của mình hiện tại.
Hắn thật sự tức giận. Đây là thời điểm hắn đang dồn tâm trí để chuẩn bị cho cuộc bầu cử, rất nhiều công việc cần hắn giải quyết chưa xong. Lại còn suốt ngày đi thu xếp những vụ bê bối mà cô gây ra.
Hắn dường như muốn bốc hỏa đến nơi rồi!
- Em biết em là phu nhân nghị viên cấp cao. Sau này em sẽ rút kinh nghiệm. Thôi, anh thu xếp đi. Em về đi ngủ đây.
Cô nhón chân hôn nhẹ lên má Doãn Tử Khâm rồi nhanh chóng rời đi. Hắn nắm chặt tay, trở vào làm giấy tờ bảo lãnh cho cô.
Khi ra khỏi sở cảnh sát, Tô Hiểu thở hồng hộc, ngực cảm giác rất khó chịu.
Khoé miệng cô lúc này hơi cong lên. Đáng lẽ cuộc hôn nhân này của hai người không nên xảy ra. Người mà Doãn Tử Khâm phải kết hôn chính là chị gái cô, Tô Hân. Nhưng, sau khi tham gia bữa tiệc sinh nhật ở Doãn Gia. Thế nào cô và Doãn Tử Khâm đã lên giường với nhau.
Thành ra, cô trở thành kẻ cướp chồng chưa cưới của chị gái.
Vốn Tô Hiểu cũng chẳng bận tâm lắm. Chỉ là ngủ với nhau 1 đêm thôi. Vả lại, hai bên nhà muốn kết thông gia chẳng phải là làm ăn hay sao?
Nếu cô thẳng thừng đề nghị, chắc chắn Doãn Tử Khâm sẽ không đồng ý.
Cô không muốn bị trói buộc cả đời bên cạnh người đàn ông này nên mới tìm đủ mọi cách chọc điên hắn.
Chỉ cần Doãn Tử Khâm chịu ly hôn, cô sẽ cùng số tiền sau khi ly hôn mà cao chạy xa bay.
Quãng thời gian sống đến từng ấy năm, cô đã chịu đủ rồi. Cô muốn sống cho chính mình, không muốn bị người ta điều khiển nữa!
Khoảng 1 tiếng sau.
Doãn Tử Khâm bước ra đồn cảnh sát, đột nhiên trợ lý của hắn sau khi nghe xong cuộc gọi thì vội báo cáo.
- Ngài nghị viên... Phu nhân...
- Cô ta lại gây ra chuyện gì nữa à?
Giọng nói của Doãn Tử Khâm có chút bất lực.
Hắn vừa mới giải quyết vụ bê bối ở đây xong. Giờ lại thêm chuyện nữa. Rốt cuộc Tô Hiểu kia muốn cái gì mới chịu tha cho hắn đây?
- Bệnh viện vừa gọi đến...
- Cô ta đánh đập ai khiến người ta nhập viện sao?
- Dạ không ạ. Phu nhân sau khi ra khỏi đồn cảnh sát thì bị ngất, đã được vệ sĩ của ngài đứng bên ngoài đưa vào bệnh viện.
Nghe đến đây, Doãn Tử Khâm còn chưa định thần lại thì điện thoại hắn đã đổ chuông. Hiển nhiên là Tô Hiểu gọi.
Có điều, lần này hắn nghe thấy giọng cô vui lạ thường.
- Doãn Tử Khâm, chúng ta ly hôn đi.
- Cô lại muốn giở trò gì?
- Em mang thai rồi. Nếu anh đồng ý ký vào đơn ly hôn, sau khi sinh xong em sẽ giao đứa bé cho anh. Còn không, anh đừng mong sẽ gặp được lại con của anh!