Không phải đột nhiên Tô Hiểu nổi nóng với Tô Hân như vậy. Tất cả cũng đều có nguyên do của nó.
Sở dĩ, trong bữa tiệc tại Doãn Gia lần đó, Tô Hiểu bị bỏ thuốc. Không cần phải nói cô cũng thừa hiểu là ai. Tô Hân sợ rằng cô sẽ cướp đi Doãn Tử Khâm của cô ta nên đã cố ý gài cô lên giường với 1 người đàn ông. Nhưng ai mà ngờ được, kẻ thù của Doãn Tử Khâm cũng bỏ thuốc hắn. Thế nào hai người lại đi vào chung 1 căn phòng…
Rồi đến khi Tô Hân gọi người đến hòng muốn bắt giam cô, kết quả tự mình đập chân mình. Sau khi bị mọi người nhìn thấy, Tô Hiểu và Doãn Tử Khâm buộc phải kết hôn với nhau. Không những thế, cô lại phải gán cái mác là cướp chồng chưa cưới của chị gái.
Cho Dù Tô Hiểu biết được sự thật nhưng khi cô nói ra sẽ chẳng có ai tin chuyện này.
Cô vẫn còn nhớ như in cái đêm tân hôn đó, Doãn Tử Khâm đã tức giận với cô. Cho dù cô có giải thích ra sao thì hắn không hề nghe ra. Đó cũng chính là 1 trong những lý do hiến cho Tô Hiểu muốn ly hôn.
Cô không muốn hắn hắn chịu trách nhiệm, cũng không phải cả đời phải trói buộc vào 1 người mà mình không có yêu.
- Hiểu Hiểu, con đừng có giận, chắc chị con không cố ý đâu.
Trương Thi Ngọc chính là người biết thức thời. Chính vì thế bà ta đã lên tiếng nhận hết lỗi về con gái mình.
Ngay khi Tô Hiểu muốn nói gì đó thì bị Doãn Tử Khâm nắm tay lại.
- Tô Hiểu, đừng gây sự nữa.
- Chuyện của tôi không khiến anh xía vào!
Vừa nói dứt lời thì Tô Hiểu chợt khựng lại ngay khi thấy sắc mặt của Doãn Tử Khâm không được tốt cho lắm.
Doãn Tử Khâm không muốn cô gây sự thêm nên mới cản cô lại. Hắn là đang lo cho cô sẽ bị người ta bàn ra tán vào.
Nhưng Tô Hiểu lại cho rằng hắn là đang muốn bênh Tô Hân. Đáng lẽ, cuộc hôn nhân của hai người không nên xảy ra. Người hắn lấy là Tô Hân mới đúng.
Bữa cơm hôm đó khiến cho Tô Hiểu thấy rất ngột ngạt. Ai cũng nói chuyện rất vui vẻ. Đặc biệt là ba của cô, ông liên tục hỏi Doãn Tử Khâm về chuyện chính trị.
Đang lúc Tô Hiểu đang cắm cúi ăn, Doãn Tử Khâm chợt gắp thức ăn vào bát của cô. Khi cô ngẩng đầu lên, vẫn thấy hắn đang nói chuyện với ba của mình. Nhưng tay của hắn để dưới gầm bàn vỗ vỗ nhẹ vào tay cô an ủi.
Điều này khiến cho Tô Hiểu vơi đi phần nào sự trống vắng.
Có điều, tất cả hành động của của Doãn Tử Khâm đã được Tô Hân thu vào tầm mắt. Cô ta nắm chặt đôi đũa với vẻ không cam tâm. Trương Thi Ngọc ngồi bên cạnh ra hiệu cho cô ta phải bình tĩnh lại.
Ăn xong bữa cơm, Tô Hân theo ba vào thư phòng nói chuyện.
Đã lâu lắm rồi 2 ba con cô mới ngồi nói chuyện với nhau. Kể từ khi ba cô dẫn 2 mẹ con Trương Thi Ngọc về, cô hầu như không quan tâm đến chuyện của ba nữa.
Tô Dĩ Hải rót ra 2 chén trà rồi nói.
- Đã lâu rồi 2 ba con ta không có nói chuyện với nhau nhỉ?
- Con nghĩ con chẳng có gì để nói với ba cả.
Tô Dĩ Hải bất giác thở dài. Ông biết Tô Hiểu đã chịu thiệt thòi nhưng ông chẳng chẳng còn cách nào nữa. Ban đầu, Tô Hiểu đã xin ông không muốn lấy Doãn Tử Khâm, nhưng vì mặt mũi nên ông đã ép cô. Từ đó tình cảm ba con đã sứt mẻ, ngày càng rạn nứt hơn.
- Con cũng nên suy nghĩ cho đại cục. Doãn Tử Khâm chính là một chỗ dựa rất vững chắc. Con lấy nó không bị thiệt đâu. Sau này nếu nó trúng cử chức Bộ Trưởng, con chắc chắn sẽ có cuộc sống hạnh phúc cả đời.
- Ba nghĩ con cần sự hư vinh đó à? Ba cũng biết lý do vì sao con và Doãn Tử Khâm lên giường hôm đó, nhưng chính ba lại bênh vực Tô Hân, đẩy con đi. Ba thật sự là 1 người ba tốt đấy.
- Tô Hiểu, ba chưa bao giờ muốn con chịu thiệt. Tất cả những gì ba làm cũng đều lo cho con thôi.
Nghe đến đây, Tô Hiểu tức giận đứng dậy đập mạnh tay xuống bàn.
- Lo cho con? Vậy sao ba lại không nghĩ đến cảm xúc của con mà lại đi đưa 2 mẹ con Trương Thi Ngọc về đây? Ba đã phản bội mẹ con, phản bội lừa hứa! Rồi sẽ có ngày ba sáng mắt ra mà thôi!
Nói xong, Tô Hiểu lập tức quay người rời đi, để lại Tô Dĩ Hải ngồi đó với vẻ mặt bất lực.
Sau khi trở về phòng, Tô Hiểu vẫn khôn thể bình tĩnh được, Chính vì thế, cô mở cửa ra ngoài ban công muốn cho thoáng một chút. Nhưng cô lại nhìn thấy 1 cảnh khiến cô cảm thấy rất ngứa mắt.
Từ tầng 2 nhìn xuống, cô thấy Tô Hân đang ôm lấy Doãn Tử Khâm. Không biết bọn họ nói gì, nhưng cô chắc chắn 1 điều là Doãn Tử Khâm kia không có đẩy Tô Hân ra.
Chính vì thế, Tô Hiểu đi vào phòng tắm, lấy 1 cái thau rồi xảy nước đầy thau rồi bê ra ban công. Từ chỗ chỗ đứng của cô, đổ hết nước xuống cả người của Tô Hân và Doãn Tử Khâm.
Lát sau, có tiếng hét vang lên. Tô Hân tức giận, ngẩng đầu lên nhìn Tô Hiểu hét lớn.
- Tô Hiểu, em làm cái gì thế?
Tô Hiểu nhìn về phía Doãn Tử Khâm. Hắn cũng nhìn cô. Hai người chạm mắt nhau nhưng Tô Hiểu lại nở nụ cười chế giễu.
- Muốn ôm ấp thì cút về phòng chị mà ôm ấp! Đứng dưới phòng tôi, thôi thấy bẩn nên gội rửa đi thôi!