Sau khi biết tin bản thân hụt mang thai, Tô Hiểu sợ hãi đến nỗi chẳng dám gặp mặt Doãn Tử Khâm.
Thường ngày cô ăn to nói lớn là thế, chọc tức hắn là thế nhưng suy cho cùng cô cũng chỉ có cái mạng này thôi. Giờ không còn gì để mà uy hiếp được hắn cả, cô sợ làm hắn nổi điên lên nữa chắc cô bị băm ra không biết bao nhiêu mảnh.
Nghĩ đến đây, Tô Hiểu không rét mà run.
Vậy là cô nhanh chóng bắt đầu thực thi kế hoạch tiếp theo.
Giờ không còn đứa bé thì cô sẽ "làm" cho đến có thì thôi. Dù đã ký vào đơn ly hôn nhưng mà cô vẫn còn lo sợ Doãn Tử Khâm sẽ vì những vụ trước đây mà cô gây ra sẽ trả thù cô.
Không được! Nhất định cô phải tạo ra đứa con để làm lá chắn sống sót mới được!
Tối hôm đó, theo như thường lệ dùng cơm xong là Tô Hiểu sẽ về phòng ngủ sớm.
Tại vì tối nào Doãn Tử Khâm cũng bận công việc, phải làm đến tận khuya nên cô chẳng có cái dũng khí mà chờ đợi hắn ta cả.
Nhưng hôm nay lại khác, cô là tình nguyện đợi hắn nhưng đến nửa chừng hai mắt cô đã díp lại từ bao giờ. Vậy là đêm đó cô đã bỏ lỡ mất 1 cơ hội.
Đến ngày hôm sau, lần này cho chắc chắn hơn, Tô Hiểu đã đổ một chút ít cái gọi là xuân dược vào ly nước của Doãn Tử Khâm. Nhưng vì cô mải xem phim nên Doãn Tử Khâm đã đưa cốc nước đó cho cô uống mà cô không hề phát giác.
Kết quả cô đã ôm nhà vệ sinh cả tối vì thứ cô cho vào cốc nước không phải xuân dược mà là thuốc xổ.
Nhưng chí ít ra Doãn Tử Khâm cũng tử tế, hắn thấy cô đi ngoài thì cứ đứng bên ngoài canh chừng. Mà cô lại đi nặng tiếng thải bom có nhỏ gì đâu... Thật sự xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu luôn.
- Ăn uống kiểu gì mà lại bị tào tháo đuổi thế? Có sao không?
Vừa bước từ nhà vệ sinh ra, Tô Hiểu mồ hôi mồ kê nhễ nhại lập tức dựa vào người của Doãn Tử Khâm.
Tay cô chạm vào người hắn, liên tục chà sát vào chiếc áo sơ mi hắn đang mặc.
- Làm gì đấy?
Thấy hành động kù lạ của cô, Doãn Tử Khâm liền cau mày mà hỏi.
Thật không ngờ Tô Hiểu lại vô tư thẳng thắn đáp.
- Đi xong chưa rửa tay, lau tạm vào áo anh thôi.
- Tô Hiểu, sao cô có thể không biết xấu hổ như thế chứ!
Doãn Tử Khâm muốn đẩy Tô Hiểu ra nhưng hắn sợ sẽ làm ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng cô nên cố gắng chịu đựng.
- Có gì mà càu nhàu. Vừa nãy đi nặng quá, anh ở ngoài nghe thấy thì tôi cũng xấu hổ lắm rồi.
- Nhắc mới nhớ, tiếng thả bom cũng lớn phết.
- Im đi! Anh đừng khiến tôi điên!
Bao nhiêu cái tật xấu, bao nhiêu sự mất mặt cô đã bị Doãn Tử Khâm nhìn thấy hết rồi còn đâu. Chính vì thế, cô cũng chẳng sợ cái khỉ khô gì nữa.
Vậy là cả tối hôm ấy, Tô Hiểu không làm được trò trống gì ngoài ôm cái nhà vệ sinh cả.
Cũng may, sáng hôm sau Doãn Tử Khâm đã đích thân xuống bếp nấu cho cô 1 bát cháo gà để cô tẩm bổ.
Nhìn cô ăn một cách không kiêng nể gì, hắn liền thắc mắc.
- Nghe nói mang thai sẽ thèm đồ chua? Cô có thèm không?
- Có đấy, anh mua cho tôi túi xoài xanh là được.
- Ăn đồ chua nhiều liệu có đau dạ dày không?
- Yên tâm đi, tôi khoẻ như trâu. Anh không phải lo đâu.
Nhìn thái độ của Tô Hiểu là Doãn Tử Khâm đã biết điều này rồi.
Đêm cuối cùng, Tô Hiểu đã cố gắng sắp xếp mọi thứ để thực hiện kế hoạch tạo em bé. Cô thậm chí đã uống cả cốc cà phê để có thể thức đợi Doãn Tử Khâm làm xong việc.
Cho đến khi Doãn Tử Khâm về phòng, hắn vừa mở cửa đã thấy Tô Hiểu trong bộ váy ngủ mỏng manh tiến lại gần hắn. Còn không để cho Doãn Tử Khâm phản ứng, Tô Hiểu đã lập tức ôm lấy hắn mà nhỏ nhẹ nói.
- Đêm nay trăng thanh gió mát, em thức để đợi anh cùng lên giường đấy.
- Cô đang tính làm gì?
- Em đang quyến rũ anh, không thấy à?
Vừa nói, Tô Hiểu vừa kiễng chân hôn lên môi của Doãn Tử Khâm. Nụ hôn của cô có chút gượng gạo, nhưng cũng đã khiến cho Doãn Tử Khâm dần mất đi khống chế.
Hắn ôm eo cô, tính nhấc người cô lên nhưng không may chân của Tô Hiểu đập phải cái bàn gần đó. Một tiếng rắc vang lên khiến hai người lập tức dừng lại động tác...
Tại bệnh viện Quốc Tế.
Vị bác sĩ đang tiến hành kiểm tra chân trái của Tô Hiểu. Sau 1 loạt động tác không chút dư thừa, ông ta cầm tấm chụp lên xem qua rồi lắc đầu.
- Phần xương ở chân bị gãy, xung quanh cũng bị nứt. Nói thử xem nguyên nhân dẫn đến gãy chân của cô là gì?
Tô Hiểu ngập ngừng, cô đưa tay giật giật tay áo của Doãn Tử Khâm đứng bên cạnh. Thế là hắn đành bất đắc dĩ trả lời.
- Chúng tôi đang hôn nhau... Sau đó... Chân cô ấy va phải cái bàn.
Nghe đến đây, vì bác sĩ lập tức lắc đầu ngay.
- Tôi làm nghề bao nhiêu năm rồi cũng chưa từng thấy kiểu quan hệ vợ chồng kịch liệt đến nỗi gãy cả chân như thế này. Đúng là tuổi trẻ chưa trải sự đời...