Tống Tịnh Vãn không quen cùng ăn cơm với người lạ.
“Chú Lâm, cháu ăn no rồi ạ.” Nhịn một hồi lâu, cuối cùng Tống Tịnh Vãn đành phải mở miệng. Cái bát nhỏ trước mặt đã chứa đầy đồ ăn, cho cô hai cái bụng cũng không ăn nổi.
Đây chính là nguyên nhân cô không thoải mái khi ăn cơm với người ta. Xuất phát từ thái độ khách sáo, đối phương cứ lo lắng mình sẽ ngại nên gắp cho mình rất nhiều đồ ăn mà không thể từ chối.
Lâm Sân không để tâm, động đũa chỉ là thuận tay, nghe thấy Tống Tịnh Vãn nói như vậy mới phát hiện mình đã gắp hơi nhiều. Bây giờ con gái ai cũng dạ dày nhỏ, ăn được mấy miếng đã no. Ở đây ngoại trừ Tống Tịnh Vãn thì hầu như chẳng mấy ai nghiêm túc ăn cơm.
Anh hơi mỉm cười, buông đũa trong tay xuống, “Uống chút canh nhé?”
Mọi người xung quanh đều đang uống rượu nói chuyện phiếm, chỉ có hai người bọn họ không có gì để nói cả, Trường hợp hôm nay cũng không thích hợp với Tống Tịnh Vãn, đều là người lăn lộn trong giới với nhau, cô còn trẻ, cũng không biết tên Tống Hoài Quân kia sao lại gọi nhiều người tới như vậy.
Tống Tịnh Vãn ăn no đến nỗi không chống đỡ nổi, cảm giác đầy bụng không mấy dễ chịu. Cô trời sinh đã không giỏi giao tiếp, nói chuyện với mọi người ở đây đều tỏ ra ngơ ngác. Ăn cơm xong, Tống Hoài Quân vẫn không đi tìm cô nên cô đành mượn cớ đi toilet, ra ngoài thay đổi không khí.
Nhà hàng này rất rộng, thiết kế theo kiểu Trung Quốc cổ xưa, đằng sau phòng ăn còn có một cái sân tĩnh mịch. Chỉ có ít người chạy ra đây, Tống Tịnh Vãn chờ đợi một hồi lâu, thấy thời gian không còn sớm liền chuẩn bị đi nói với Tống Hoài Quân một tiếng mình sẽ về trước.
Trên đường quay về lại đi dạo xung quanh, cô vô tình đến một góc khuất yên lặng. Ánh đèn dưới mái đình u ám, bóng cây che chắn, cô lơ đãng bắt gặp hai bóng người đang quấn lấy nhau. Đối phương bị cô bắt gặp thì giật mình, vội tách nhau ra. Cô gái kia đỏ mặt chạy trước.
Hai má Tống Tịnh Vãn tức thời nóng hôi hổi, còn ngại ngùng hơn cả cô gái muốn chạy trốn kia.
Người đàn ông sốt ruột đuổi theo bạn gái, không nghe thấy lời xin lỗi bé như muỗi kêu của Tống Tịnh Vãn, “Tôi... thành thật xin lỗi.”
Cô cũng không phải cố ý, mặc dù có nghe thấy tiếng động nhưng chỉ nghĩ rằng có người đang tán ngẫu, ai ngờ ở nhà hàng lại có người... ôm ấp nhau như thế này.
Cô cảm thấy rất ngại ngùng, bối rối trở về phòng, trên đường suýt chút nữa còn vấp ngã. Cảnh tượng trong đầu ban nãy không xua đi được, dưới ánh trăng người đàn ông ôm lấy người phụ nữ hôn thắm thiết, mũi chạm mũi, môi chạm môi...
Mặt càng ngày càng nóng, cô định dùng tay quạt mát để hạ nhiệt, ai ngờ nhiệt độ toàn thân cũng tăng lên. Bình thường Lâm Sân cũng hay thích chơi đùa với bạn bè, nhưng hôm nay anh không có tâm trạng, muốn về sớm nghỉ ngơi, anh liền đứng lên chào hỏi, cầm lấy áo khoác chuẩn bị ra về.
Tống Hoài Quân thấy anh muốn đi, bèn gọi to: “Lâm Sân, cậu đưa Tống Tiểu Oản về giúp tôi nhé.”
Nói xong, lại trưng ra bộ mặt cười lấy lòng.
Nhìn người đẹp váy đỏ bên cạnh, Lâm Sân đã hiểu được tâm tư anh, không biết có nên nói Tống Hoài Quân thấy sắc quên bạn hay không.
Muốn tán gái còn bảo anh đưa cháu gái tới, đúng là thần kinh.
“Tôi không tiện đường, cậu tự đưa về đi.”
Giọng điệu Lâm Sân không tốt lắm, trong tình huống này Tống Hoài Quân vẫn nhận sai về mình: “Lúc đầu tôi vốn không có ý định gọi nhiều người như vậy nhưng đúng lúc chạm mặt lão Trần, cũng vừa hay cậu mời đi ăn. Cậu ta muốn cùng nhau ngồi chung bàn mà tôi lại không tiện từ chối, nên sự việc mới thế này. Cậu chịu khó chở Tống Tiểu Oản về giúp tôi, đã muộn vậy rồi mà để con bé đó tự về, tôi không yên tâm.” Nhưng chuyện chính vẫn là muốn ngồi cùng người đẹp váy đỏ.
Hóa ra cậu ta còn biết mình có cháu gái, Lâm Sân không thể hiện ra mình đồng ý hay từ chối.
Tống Hoài Quân thấy anh không nói lời nào, vội vàng cười xuề cảm ơn: “Cảm ơn nhé! Hai chúng ta quan hệ tốt thế mà, cháu gái tôi không phải cũng là cháu gái cậu sao? Huống chi con nhóc đó còn được nhiều người để mắt như vậy, chắc chắn cậu cũng không yên lòng cho người khác đưa nó về. Trong nhóm này tôi cũng chỉ tin tưởng cậu thôi đấy. Vừa rồi cháu trai lão Đới lại dám ve vãn cháu gái tôi, cậu ta còn muốn xin số điện thoại mà không thèm nhìn bản thân đã bao nhiêu tuổi, định trâu già gặm cỏ non hay sao? Ơ, Tống Tiểu Oản đâu?”
Tống Hoài Quân chỉ chăm chăm vào người đẹp váy đỏ, Tống Tịnh Vãn ra ngoài lúc nào cũng không biết. Lải nhải hồi lâu cũng không thấy bóng dáng, định gọi điện bảo cô quay về thì Lâm Sân hững hờ nói “Tôi đi lấy xe” sau đó bước ra ngoài. Tống Hoài Quân ồn ào nói theo: “Tôi bảo nó ra cửa chờ cậu, đừng có quên đấy nhé!”
Lâm Sân chưa kịp quên, bởi vì khi vừa mở cửa, một bóng hình mềm mại đã chạy vào lòng anh.
Tống Tịnh Vãn đi rất nhanh, tưởng như đang có quái vật đuổi sau lưng. Cô cũng không biết tại sao bản thân lại như thế, cứ nghĩ tới cảnh tượng kia tim lại đập thình thịch. Đương nhiên cô đã từng xem trên phim ảnh nhưng hình ảnh chân thực kia cứ ập đến, chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây, mong sao suy nghĩ nhanh chóng biến mất.
Ai ngờ vừa đẩy cửa vào đã đụng phải một lồng ngực rắn chắc.
Cô kêu “Ối” một tiếng, trong đầu thoáng hiện mấy vì sao quay quay, còn chưa kịp phản ứng lại, đôi bàn tay lớn kia đỡ lấy đầu cô, cả người gần như bị ôm vào lòng.
Tống Tịnh Vãn nhịn đau ngước mắt lên, thấy đối phương là Lâm Sân vội vàng lui về sau mấy bước, cúi đầu xin lỗi: “Xin lỗi chú Lâm, cháu không cố ý.”
Lâm Sân vẫn một mực im lặng, Tống Hoài Quân đi từ bên trong ra. Thấy hai người đụng nhau, liền bước đến nhìn cháu gái, “Đụng đầu rồi à? Sao hấp tấp thế, có đau không?”
“Không sao, không đau ạ.”
Tống Tịnh Vãn lại xin lỗi Lâm Sân lần nữa, hỏi xem có phải cô đụng đau anh không, ánh mắt sáng ngời của Lâm Sân lóe lên chút dị thường, anh nhìn cô một cái, trên mặt không biểu cảm dư thừa: “Không có.”
Tống Hoài Quân thấy chuyện người khác mới nhớ ra chuyện mình, dặn dò Tống Tịnh Vãn ngồi xe Lâm Sân về. Tống Tịnh Vãn không muốn làm phiền người khác liền nói mình có thể tự đi. Tống Hoài Quân vẫn tỏ ra kiên trì khuyên bảo nên cô chỉ có thể đáp ứng.
“Chú nhớ về sớm một chút, đừng uống nhiều rượu quá.” Tống Tịnh Vãn căn dặn xong, sau đó lên xe của Lâm Sân.
Trên đường, hai người lại không nói với nhau câu nào.
Lâm Sân chở cô đến nơi, Tống Tịnh Vãn lễ phép cảm ơn, rồi đứng bên đường chờ anh rời đi, Lâm Sân thấy cô vẫn đứng im chỗ cũ, đành nhìn cô nói: “Cháu lên trước đi.”
Tống Tịnh Vãn suy nghĩ mấy giây quyết định không khách sáo nữa, “Vậy tạm biệt chú, trên đường đi cẩn thận ạ.”
Lâm Sân chờ cô vào nhà, đợi thêm mấy phút nữa cho đến khi ánh đèn qua cửa sổ sáng lên mới lái xe đi.
Tống Tịnh Vãn về đến nhà, đi dọc đường đã tỉnh táo, câu chuyện kia cuối cùng cũng được dẹp bỏ sang một bên. Tất cả là do cô hoảng sợ thái quá, vốn đây là hành động rất bình thường của cặp đôi yêu nhau mà thôi.
Cô nhắn tin báo an toàn cho Tống Hoài Quân nhưng không thấy anh hồi âm. Hôm sau, 6 giờ Lâm Sân đã mở mắt.
Sắc mặt của anh vô cùng khó chịu, phải ngồi bình tĩnh lại một lúc, sau đó anh mắng một câu trầm thấp, nhanh chóng bước vào phòng tắm.
Sáng sớm mùa thu đã lạnh buốt ruột gan, Lâm Sân vẫn chịu đựng tắm nước lạnh, một thân lạnh lẽo đi ra khỏi phòng tắm.
Tắm rửa xong mới nhớ ra hôm nay còn chưa chạy bộ, chạy xong còn phải tắm lần nữa, anh bực bội xoa xoa tóc, vứt cái khăn ướt sang một bên.
Đối với Lâm Sân, đây không phải buổi sáng khiến người ta vui vẻ.
Nhưng với Tống Hoài Quân thì khác, Tiểu Trịnh quan sát gương mặt hớn hở của Tống Hoài Quân đang tìm Lâm Sân, không kìm lòng lên tiếng nhắc nhở: “Tống tổng, hôm nay tâm tình lão đại không tốt lắm.”
Cậu cứ cười đùa rêu rao như thế, càng khiến người ta bực mình.
Tống Hoài Quân không tỏ vẻ gì, “Cậu ta làm sao? Bị ai gây sự?”
Mấy hôm nay đám nhóc tổ 5 rất ngoan, ngoại trừ bọn họ ra thì còn ai có thể chọc cậu ta không vui? Anh đẩy cửa vào, quả nhiên được diện kiến gương mặt khó ở của Lâm Sân.
“Này, bị cái gì thế?” Quen biết Lâm Sân đã lâu, Tống Hoài Quân rất hiếm khi nhìn thấy biểu cảm này.
Gặp Tống Hoài Quân, sắc mặt Lâm Sân trùng xuống, “Có việc thì nói, không thì biến đi.”
Anh đổ hết chuyện tối hôm qua lên đầu Tống Hoài Quân.
“Đến kì mãn kinh à?” Tống Hoài Quân khó hiểu.
Người rộng lượng như anh chẳng thèm so đo với Lâm Sân, thản nhiên tìm chỗ ngồi xuống, “Tôi nói này, cậu đường đường là một người đàn ông đã nhiều tuổi còn độc thân, hỏa khí trong người quá lớn, mau tìm bạn gái đi.”
Âm dương điều hòa, lời cổ nhân nói đều có đạo lý cả.
“Có cần tôi giới thiệu bạn gái cho không?” Tống Hoài Quân tỏ ra thiện chí, không buồn bực, trước khi rời đi còn chuyển lời: “Tống Tiểu Oản nhờ tôi hỏi cậu, hôm nay nó có cần đến không đấy.”
Nghe được cái tên này, đôi mắt đen nhánh của Lâm Sân khẽ lóe lên một cái. Sau khi Tống Hoài Quân đi, văn phòng trở về trạng thái yên tĩnh.
Im ắng tới nỗi như có thể nghe được tiếng tim đập “thình thịch”.
Khó khăn lắm mới bình tĩnh được thì lại chợt nghe thấy cái tên kia mà đập loạn lên.
Gương mặt ửng đỏ, đôi mắt trong suốt, tiếng kêu đau đớn nỉ non, trong mơ cánh tay trắng nõn kia vịn lấy bờ vai anh, hết một tiếng lại một tiếng nhẹ nhàng gọi “Chú Lâm”...
Mẹ kiếp, anh bị biến thái sao?
Tống Tịnh Vãn không biết rằng cú va chạm nhẹ này của mình đem tới tâm bệnh cho người ta.
Tổ năm bên kia lĩnh hội được bài học đạo lý, cô cũng không cần lên lớp nữa, sau đêm hôm đó càng không tới công ty của chú nhỏ, vì thế không gặp được Lâm Sân.
Trong lúc đó, Lâm Sân gọi điện thoại cảm ơn, cũng nghĩ tới chuyện mời cô đi ăn, nhưng Tống Tịnh Vãn cảm thấy mình căn bản không làm được gì nên đã từ chối. Lâm Sân chuẩn bị hồng bao nhờ Tống Hoài Quân đưa cho cô, chẳng quá mấy ngày Tống Hoài Quân lại mang trả, nói rằng cháu gái không có ý muốn lấy tiền.
Lâm Sân thở dài, nói vậy thì thôi, cháu gái cậu thích món đồ gì để tôi tặng, cũng không thể để người ta giúp không như vậy.
Tống Hoài Quân cảm thấy hai người này thật sự khách sáo đến mức dở rồi, phất phất tay đầy vô tình nói: “Con bé đó cái gì cũng không thích, đưa cái gì cũng không nhận, tôi tìm nó cũng là vì nó rảnh rỗi, muốn cho nó tiếp xúc với nhiều người, chẳng phải ơn huệ gì cả, cậu đừng dằn vặt.”
Mới có chút chuyện đã biến thành khách khí qua khách khí lại, Tống Hoài Quân coi nhẹ việc này. Gần đây nhất lúc đang hẹn hò với mỹ nữ váy đỏ, tan việc anh liền chạy mất tăm mất tịch, Tống Tịnh Vãn tự nhiên cũng không xen vào nữa, hai chú cháu rất ít khi nói chuyện.
Đối với điều này, Tống Tịnh Vãn đã sớm quen, thiếu đi mấy câu lải nhải của chú nhỏ, cô còn cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
Tống Hoài Quân từ cao trung đã biết yêu sớm, ngoại trừ lúc lập nghiệp an ổn được hơn hai năm, tình yêu vô cùng nhiều, nhưng mỗi lần yêu đương chẳng lâu dài. Ở điểm này, Tống Hoài Quân là một kiểu người dị hợm trong Tống gia, điều ông nội không thích nhất ở anh chính là khiếm khuyết đó. Ông bà nội là tình sâu như núi, cùng nhau bầu bạn qua năm tháng dài đằng đẵng, không hiểu được tình cảm của mấy người trẻ tuổi, cứ như ăn đồ ăn liền, yêu nhau chóng vánh.
Kỳ thật, Tống Tịnh Vãn cũng không hiểu, bởi vì tình yêu, bởi vì với cô mà nói, tình yêu là một việc vô cùng sâu xa. Bạn bè bên cạnh cô vui buồn đều vì tình yêu, cô vẫn không rõ cảm giác thích một người sẽ như thế nào. Đầu tháng, Tống Tịnh Vãn đến nhà bảo tàng nhập chức, làm ở phòng phục hồi tranh cổ, toại nguyện trở thành học sinh của chuyên gia phục hồi tranh cổ. Lão tiên sinh Từ Phủ năm nay ngoài 60 tuổi, xuất thân trong gia đình phục chế đồ cổ, từng tham dự qua vô số công việc phục chế văn thư cổ, là một lão tiền bối đức cao vọng trọng, Tống Tịnh Vãn vô cùng khâm phục ông, đó cũng là ước mơ của cô, trở thành một chuyên gia phục chế tranh cổ.
Cô đến thành phố An làm việc chính là vì muốn trở thành đồ đệ của Từ Phủ.
Chuyện xưa thật ra cũng không phức tạp. Tống Tịnh Vãn mặc dù tính tình trầm mặc, nhận nhịn quyết tâm nhưng không phải loại người thông minh xuất chúng. Cô từ nhỏ học cầm kỳ thi họa, giáo viên thường thường chỉ khen cô chăm chỉ, mặc dù làm bài không sai nhưng lúc nào cũng thiếu một phần cá tính. Có lẽ là do tính cách, có một số chuyện độ lý giải của cô tương đối chậm, có chút ngốc nghếch và cứng nhắc.
Trong nhà chẳng ai ép buộc cô phải học những thứ này, liền hỏi: “Tiểu Vãn, con thích vẽ tranh sao?” Cô ngay cả thích hay không thích đều chẳng biết trả lời chính xác ra làm sao, chỉ thấy học cũng được mà không học cũng được.
Đối với nhiều chuyện cũng thế, cô không đặc biết chán ghét hay nhất định phải có bất cứ thứ gì. Tống Hoài Quân khi còn bé có giai đoạn si mê với việc ảo thuật, trong khi bạn bè của anh xem mấy bông hoa đột nhiên biến mất đôi mắt ngạc nhiên sáng lên, thì khuôn mặt nhỏ của Tống Tịnh Vãn vẫn y sì như cũ.
Cho đến một năm nghỉ hè, Tống Tịnh Vãn đi theo giáo viên dạy vẽ lấy tranh thì gặp được Từ Phủ, mới lần đầu gặp mặt cô đã cảm thấy cái gì gọi là thần kì, cũng là lần đầu tiên có ý muốn làm một việc gì đấy.
Khi đó, Từ Phủ đúng lúc ở thành phố Ôn phục chế đồ. Cô giáo Bạch có một bộ tranh thời nhà Thanh, bởi vì bảo quản không tốt đã khiến bức tranh cổ nát không chịu được, có người quen giới thiệu tới tìm Từ Phủ phục chế. Tống Tịnh Vãn từ khi thấy Từ Phủ chỉ cảm nhận rằng ông hơi mập, cười lên vô cùng thân thiện. Đương nhiên, lúc cô tận mắt nhìn thấy bức tranh cổ giống như được thổi hồn vào tràn đầy sức sống, đặc biệt kỳ diệu, giống như nhìn thấy loại ma thuật tuyệt vời nhất vậy.
Có lẽ dùng “Bác sĩ” để hình dung càng thỏa đáng, ông đêm một bức tranh cổ sắp chết cứu sống. Tống Tịnh Vãn đến nay vẫn nhớ như in cảm giác kinh ngạc cùng rung động, từ đó về sau, Tống Tịnh Vãn liền có ước mơ, sau khi tốt nghiệp biết được Từ Phủ làm việc ở bảo tàng thành phố An, trải qua nỗ lực để giành được công việc này.
Bảo tàng này thông báo tuyển nhân viên, đều là người trẻ tuổi, nhưng làm việc ở phòng phục hồi tranh cổ chỉ có Tống Tịnh Vãn và một nam sinh tên Kim Hâm, Kim Hâm mắt đeo kính gọng đen, cao cao gầy gầy, toát ra khí chất thư sinh, nhưng thực tế lại vô cùng hoạt bát sôi nổi, có chút nói nhiều, không chút ghét bỏ Tống Tịnh Vãn kiệm lời, chẳng mấy đã hòa hợp với cô và mấy vị tiền bối khác trong phòng. Phòng phục hồi có thêm người hiện tại tổng cộng có 6 thành viên, mấy người khác đều đã 40-50 tuổi, mấy người bọn họ đi theo Từ Phủ từ lúc bắt đầu kiếm sống bằng nghề phục chế.
Phục chế đồ cổ không thú vị buồn tẻ mà cần sự kiên nhẫn, Từ Phủ đang truyền đạt kinh nghiệm, trái ngược với lúc bình thường thân thiện, bây giờ trở nên cực kì nghiêm khắc, khác xa với lúc trước Tống Tịnh Vãn tưởng tượng, nhưng với sự yêu thích của mình, cô vẫn cảm thấy rất thích thú.
Đảo mắt đã qua hơn một tháng, cô đã hoàn toàn thích ứng được với công việc và đồng nghiệp, mỗi ngày đi làm đúng giờ, thời gian trôi qua yên bình.
Tống Hoài Quân vội vàng yêu đương, hai chú cháu cũng ít liên lạc, thỉnh thoảng nhớ tới cháu gái ở đây không có bạn bè, hỏi cô có muốn ra ngoài chơi không, Tống Tịnh Vãn đều từ chối.
Cô hiểu tính cách mình, không chơi cùng với người khác được coi như bỏ, lại làm mất hứng của người ta thì không tốt lắm. Tống Hoài Quân không phải không biết Tống Tịnh Vãn ở thành phố An không có bạn bè, chỉ là anh không hỏi đến, lại bị Lâm Sân khiến mình phải thăm dò con bé.
Lâm Sân sau giấc mơ kia khó mà mở miệng, quả thực là phải dùng vài ngày để giữ bình tĩnh. Mặc dù đàn ông mơ mấy giấc mơ như thế cũng không kì lạ, như là lần đầu tiên anh mơ thấy một người rõ ràng như thế – đối phương lại là cháu gái của bạn mình.
Sau khi tỉnh dậy không có tâm tư nhớ nhung gì, chỉ có cảm giác tội ác lấp đầy.
Lâm Sân và Tống Hoài Quân vừa vặn là hai loại hình tượng trái ngược nhau, cảm thấy yêu đương vô cùng nhạt nhẽo, mặc dù không thiếu người theo đuổi nhưng vẫn chẳng có tâm tư, phụ nữ trong mắt anh hoặc nhiều hoặc ít có hơi phiền toái, anh đã quen sống tự do, ghét bị trói buộc.
Một người bạn khác đã kết hôn, khi biết anh tuổi đã cao mà lại rơi vào giai đoạn thiếu niên mộng mơ mấy thứ đó, lời nói có ý chế giễu: “Lâm Sân, cậu nên yêu đương đi thôi, thân thể của cậu đã phát ra tín hiệu phản kháng rồi đấy.”
Người bạn phân tích hệt như đạo lý: “Cậu là gốc cây vạn tuế đã già vẫn không ra hoa, đối với phụ nữ lịch sự không đụng chạm, qua một thời gian dài, đột nhiên thân cận với một người phụ nữ, khả năng là thân thể cậu có chút phản ứng hiểu lầm, điều này rất bình thường. Trước đây tôi ở quân sự, xung quanh đến một người phụ nữ cũng không có, sau khi trở về cứ thấy là nữ đều cảm thấy thật xinh đẹp, tình huống của hai chúng ta không khác nhau lắm.”
Điều này thật sự thuyết phục được Lâm Sân, trong lòng vơi đi một chút cảm giác tội lỗi, lại thêm việc không cùng Tống Tịnh Vãn gặp mặt, thời gian dần trôi qua đã quên chuyện này, không nghĩ rằng lại ngẫu nhiên gặp mặt.
Hôm đó là thứ bảy, mấy người bạn hẹn anh đi đá bóng. Chơi xong lại rủ nhau đi ăn cơm, cơm nước xong xuôi đi ra thì gặp Tống Tịnh Vãn cùng bạn của cô.
Là Tống Tịnh Vãn chào hỏi trước, cô cùng bạn bè từ bên ngoài vào, gặp được đám người của Lâm Sân.
“Chú Lâm, mọi người cũng tới ăn cơm sao?”
Thật ra, Tống Tịnh Vãn cũng không lập tức nhận ra đó là Lâm Sân. Hôm nay anh mặc đồ thể thao màu đen, tinh thần tuổi trẻ phơi phới, lộ ra vẻ đẹp trai phóng khoáng, so với bộ dạng lúc trước cô hay thấy không giống nhau.
Lâm Sân hoảng hốt một chút, từ khi mơ mộng loạn lên về người ta thì đây là lần đầu thấy người thật. Gương mặt trong sáng, thanh tú động lòng người hệt như trong mơ...
Một lát sau, anh bất động thanh sắc dời anh mắt trên mặt Tống Tịnh Vãn đi, ngữ khí lạnh nhạt: “Ừ, cháu cùng bạn tới đây ăn cơm sao?”
Lúc này anh mới để ý người bên cạnh cô, là một cô gái cao gầy, mặc dù đội mũ và đeo kính râm che khuất nửa khuôn mặt, nhưng cũng có thể nhìn ra đây là một mỹ nhân, không giống với vẻ đẹp dịu dàng của Tống Tịnh Vãn, cô gái này mang tới sự công kích, sắc bén nhiều hơn.
“Vâng.” Tôn Uẩn là người không thể ở bên ngoài quá lâu, Tống Tịnh Vãn không định cùng Lâm Sân nói chuyện, sau khi chào hỏi liền kéo Tôn Uẩn rời đi.
Không đi bao xa, bạn bè bên cạnh Lâm Sân bắt đầu nhao nhao trêu ghẹo, “Được đó nha, Lâm Sân, cậu từ khi nào có cháu gái xinh đẹp như vậy, sao mà bọn tôi không biết thế?”
Mấy người là từ nhỏ đã chơi với nhau, đều biết họ hàng nhà nhau nhưng làm gì có cháu gái. Lâm Sân hiểu dù có giải thích cũng vô tác dụng, cho nên chỉ coi nhưng không nghe thấy, tùy bọn họ nói chuyện.
Tống Tịnh Vãn bên này cũng không khác lắm, Tôn Uẩn vừa đi xa đã lập tức hỏi: “Cậu lúc nào đã có thêm chú?.”
“Là bạn của chú nhỏ thôi.” Tống Tịnh Vãn đơn giản giải thích cho Tôn Uẩn, Tôn Uẩn sau khi nghe xong thì nhíu mày một chút, “Cũng uổng cho cậu có thể gọi khuôn mặt đó là chú.”
Đổi lại là người khác đã muốn gọi chồng lâu rồi.
Tôn Uẩn là bạn tốt nhất của Tống Tịnh Vãn, đối diện với cô ấy, so với những người khác Tống Tịnh Vãn buông lỏng rất nhiều, nghe thấy Tôn Uẩn nói vậy mà khẽ mỉm cười không nói gì.
Cô ấy nhìn khuôn mặt ngây thơ của Tống Tịnh Vãn lắc đầu, “Tống Tịnh Vãn, cậu về sau cách xa cái người gì mà chú Lâm kia một chút.”
“Chú ấy rất tốt mà.” Tống Tịnh Vãn vẫn không hiểu.
“Tốt hay không thì tớ không biết.” Tôn Uẩn gỡ kính mắt xuống, đôi mắt to xinh đẹp nhìn chằm chằm Tống Tịnh Vãn, “Ánh mắt anh ta nhìn cậu không đơn giản.”
Mười phần cũng cực kỳ không thuần khiết. Lâm Sân đi tới cửa, ma xui quỷ khiến thế nào lại quay đầu nhìn thoáng qua. Cách một cánh cửa thủy tinh thấy Tống Tịnh Vãn cùng bạn còn đứng đấy, không biết bạn cô ấy nói cái gì, Tống Tịnh Vãn nở nụ cười.
Dáng vẻ tươi cười nhàn nhạt, đuôi mắt cong cong.
Bước chân Lâm Sân không tự giác dừng lại, thanh âm xung quanh thoáng chốc trở nên rất nhỏ, bên tai chỉ nghe được một tiếng rõ ràng.
“Thịch, thịch, thịch”, là tiếng tim đập.
“Cậu nhìn gì đấy Lâm Sân, không phải nhìn cô cháu gái kia đấy chứ?” Có người chú ý tới Lâm Sân đang đứng yên, thuận theo ánh mắt anh nhìn nhưng không trông thấy gì khác lạ cả. Lúc này Tống Tịnh Vãn đã cùng Tôn Uẩn đi vào phòng khách.
Lâm Sân quay đầu lại vẫn là bộ mặt không đổi sắc, vững vàng như núi.
Anh không thích nói đùa với họ nên chẳng thèm phản ứng, đề tài của mọi người rất nhanh đã được chuyển hướng. Thời gian vẫn còn sớm nhưng Lâm Sân không còn tâm trạng ở lại, anh chào hỏi xong thì lái xe đi.
Xe chạy thẳng đến bờ sông, hóng chút gió lạnh mùa thu khiến anh tỉnh táo hơn một chút.
Sau đó lên xe, về nhà, hành động gọn gàng, không lấy một chút lưỡng lự. Không bao lâu, sau khi Tống Tịnh Vãn ăn cơm với Tôn Uẩn, người đại diện của Tôn Uẩn tới đón. Cô ấy có lịch trình quay phim, không biết sẽ tốn bao nhiêu thời gian.
“Tống Tịnh Vãn, nhớ lời tớ nói, mắt nhìn người của tớ chuẩn nhất đấy nhé.” Chắc chắn chú Lâm kia có suy nghĩ không trong sáng với cậu.
Tống Tịnh Vãn không biết đáp lại thế nào, người đại diện của Tôn Uẩn bắt đầu chế giễu: “Nhìn người chuẩn còn bị tiểu thịt tươi trêu đùa tình cảm? Có biết tôi tốn bao nhiêu công sức mới đè được chuyện này xuống không, em đừng có bày việc cho người khác, trước tiên quản tốt mình đi đã.”
Nói đến việc này Tôn Uẩn liền không vui, “Cái đó không giống nhau, kẻ trong cuộc thì u mê, kẻ ngoài cuộc thì tỉnh táo.”
“Ôi ôi, thế xin người có thể tỉnh táo một lần, đừng cả ngày làm một cô gái không biết gì, đến lúc bị người ta lừa gạt còn không biết.”
Tống Tịnh Vãn nở nụ cười, không để lời Tôn Uẩn nói trong lòng, bởi vì hiện tại Tôn Uẩn thấy trên đời này chỉ có duy nhất một người đàn ông thuần khiết —— bố cô.
Sau khi tiễn bạn tốt, Tống Tịnh Vãn trở về nhà, giống thường ngày tắm rửa xong thì đọc sách một lát, phần lớn thời điểm sinh hoạt về đêm của người khác mới bắt đầu thì cô đã tiến vào giấc mộng đẹp rồi.
Mặt trăng lẳng lặng xuất hiện trên bầu trời thành phố, ánh sáng chiều tàn còn lưu lại hơi lấp lóe, người đi đường dần đông hơn, xua tan đi chút dư tàn ấy. Cách hoa viên Lâm Giang, tại một tòa nhà rất xa nào đó, gió đêm xuyên qua khe cửa tràn vào trong phòng, thổi vào khuôn mặt anh tuấn đang ở trên giường.
Lâm Sân cảm thấy trên mặt có hơi lạnh, đột nhiên mở mắt.
Trong bóng tối, chỉ nghe thấy tiếng thở hổn hển của anh. Tiểu Trịnh cảm thấy tâm tình lão đại so với mọi hôm còn bết bát hơn.
Cậu luôn là một trợ lý tốt, lão đại họp xong trầm mặc không biết đang suy nghĩ gì, liền đưa tay quơ quơ trước mặt: “Ông chủ, anh muốn ăn đồ bên ngoài sao? Hay là tôi gọi điện đặt cơm nhé?”
“Ừ.” Lâm Sân tùy ý đáp lời, đứng lên trở về văn phòng.
Người bạn đã kết hôn lần trước nhận được điện thoại của Lâm Sân khá ngạc nhiên, bình thường, bọn họ mấy tháng đến nửa năm mới liên lạc với nhau một lần, sao đây mới mấy ngày đã gọi đến.
“Sao? Cậu lại mơ thấy chuyện gì không phù hợp với thiếu nhi à?” Người bạn này thực sự lo lắng cho sức khỏe tinh thần lẫn thể xác của Lâm Sân đấy, lúc này mới cách đợt trước có bao lâu đâu, chậc chậc.
Chỉ là, sau khi nghe Lâm Sân tường thuật, cậu cảm thấy tẻ nhạt vô vị, “Không phải mơ kiểu kia, mà đơn giản mơ thấy con gái nhà người ta cười với cậu một cái. Cười với cậu thôi mà, cậu ra ngoài đường đi một vòng đi, có biết bao cô gái quay lại cười với cậu, chuyện này có gì lạ đâu.”
“...” Lâm Sân sở dĩ gọi điện cho người bạn này bởi vì cậu ta đã kết hôn, thế này xem ra cậu ta kết hôn được là do trời cao chiếu cố thôi.
Lúc đang chuẩn bị tắt điện thoại, anh nghe được trong điện thoại truyền đến tiếng của vợ cậu ta, “Hay là đã thích cô gái đó rồi?”
Điện thoại rất nhanh bị cúp máy.
Tiểu Trịnh định mang cơm vào cho Lâm Sân, mới đi được nửa đường bị Tống Hoài Quân chặn, Tống Hoài Quân ngửi một cái, híp mắt, “Ừm, cơm thịt bò Vương Ký.”
Sau đó tiện tay cầm hai phần cơm đi, “Phần này cho tôi, phần này cho Lâm Sân, cậu đi đặt thêm một phần nữa đi? Tôi giúp cậu mang vào đó cho.”
Tiểu Trịnh giận mà không dám nói gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn cơm thịt bò của mình biến mất trước mắt. Cơm thịt bò Vương Ký huhu, cậu đã chờ từ lâu rồi đấy...
Tống Hoài Quân mang theo hai phần cơm vui vẻ đi vào văn phòng Lâm Sân, không chú ý tới tâm trạng bạn tốt đột nhiên trầm xuống.
Lâm Sân vừa nhìn thấy anh, liền nghĩ tới một người khác, vì không hiểu tại sao lại thế, nên anh một chút cũng không muốn thấy Tống Hoài Quân.
Lâm Sân thấy Tống Hoài Quân một câu chào hỏi cũng không có, trực tiếp mặc kệ.
Ông lão này bị gì vậy? Ăn phải thuốc súng à? Làm sao mà không chịu nhìn anh thế?
Tống Hoài Quân không hiểu gì, nhún vai nghĩ thầm, đàn ông lớn tuổi thật lắm bệnh râu ria. Mùa thu là thời điểm cua béo nhất, có người tặng Tống Hoài Quân chút cua nhưng anh lại không thích ăn, lúc tan tầm đành mang đến cho Tống Tịnh Vãn, thuận tiện quan tâm cháu gái gần đây như thế nào.
“Dạo này sao rồi? Công việc có thuận lợi không? Giao tiếp với đồng nghiệp mới có tốt không?”
Tống Tịnh Vãn rót một chén trà cho chú nhỏ, kiên nhẫn trả lời vấn đề của anh: “Rất tốt, đồng nghiệp cũng rất tốt.”
Phòng phục chế có hai người trẻ tuổi là cô và Kim Hâm, các tiền bối vô cùng chiếu cố, ngoại trừ đôi khi có một số vấn đề nan gian, mọi thứ đều ổn.
“Vậy là yên tâm rồi.” Nói như thể trong khoảng thời gian qua anh rất lo lắng cho cô vậy.
Tống Hoài Quân dù sao cũng là một người đàn ông đang yêu đương, ngồi một tí đã muốn rời đi. Tống Tịnh Vãn nhớ tới lời bố nhắc nhở, lúc chú nhỏ đi giày thì đứng một bên nhìn, Tống Hoài Quân biết cô thế này tức là muốn nói gì đó, dừng động tác, quay lại nhìn: “Tống Tiểu Oản, có rắm mau thả, đừng lằng nhằng nữa.”
“Chú nhỏ, tết năm nay chú sẽ đưa bạn gái về nhà à? Bố muốn cháu gửi lời đến chú, chú đã lớn tuổi rồi, nếu có ai thích hợp thì mau cân nhắc chuyện kết hôn.”
Chuyện này do Tống Hoài Thanh đã dặn dò Tống Tịnh Vãn trước khi đi đến thành phố An. Tống Hoài Thanh lớn hơn Tống Hoài Quân hai mươi tuổi, lại nhìn anh lớn lên, so với anh trai thì càng giống một người cha hơn, biết tính anh hay lông bông, nên vô cùng lo lắng đến chuyện chung thân đại sự, hiểu rõ ai nói gì Tống Hoài Quân đều không nghe, liền để Tống Tịnh Vãn có cơ hội nói bóng gió một chút.
Tống Tịnh Vãn cảm thấy Tống Hoài Quân có bạn gái, coi như đã có cơ hội.
Tống Hoài Quân dở khóc dở cười, “Chú lớn tuổi chỗ nào chứ, mới hai mươi bảy, một con nhóc như cháu đừng quan tâm tới chuyện này sớm.”
Tống Tịnh Vãn không thích người khác một mực coi cô là con nhóc, nghiêm túc nói: “Cháu hai mươi mốt rồi.”
“Ồ, cháu đã hai mươi mốt, là một chị gái lớn cũng có thể yêu đương, có muốn chú giới thiệu bạn trai cho không?”
“Chú nhỏ.” Tống Tịnh Vãn biết anh muốn ngắt lời cô, thật sự là không có một chút dáng vẻ trưởng bối, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm anh.
“Chuyện kết hôn không vội, Lâm Sân hai mươi tám tuổi chưa yêu đương còn không lo, chú còn trẻ, cháu cũng đừng quan tâm chú nũa.”
Nói xong cũng không cho Tống Tịnh Vãn cơ hội liền xoa đầu cô rồi rời đi. Lại qua hơn hai tuần lễ, Lâm Sân dẫn theo Tần Thời và Lê Tố đi công tác ở thành phố lân cận, khi trở về bên đường cây ngô đồng đã bắt đầu rụng lá.
Lần này đi công tác lại thuận lợi kí được một hạng mục mới, theo lẽ thường sẽ phải ăn mừng.
Vẫn đi tới nhà hàng cũ, ai cũng uống rượu còn Lâm Sân ngồi xem.
Tâm tình của anh lúc này không phải thời điểm tốt để uống rượu.
Tất cả mọi người đang chơi trò cũ rích – thật lòng hay mạo hiểm, Tống Hoài Quân thua, bị phạt là đưa di động cho mọi người chọn một số điện thoại, anh phải tỏ tình với người ta.
Bọn họ đùa vui, dám chơi đểu cấp trên như thế vì Tống Hoài Quân dễ nói chuyện, nhưng Lâm Sân có cho tiền bọn họ cũng không dám.
“Tống tổng, Tống Tiểu Oản (*) này là ai? Sao lại tên là cái bát nhỏ?” Ai mà tên như vậy chứ.
(*) Tiểu oản: cái bát nhỏ
“Cháu gái tôi.” Tống Hoài Quân nói.
Mọi người vẫn còn nhớ kỹ phó tổng Tống có một cô cháu gái xinh đẹp, văn nhã, “Cô giáo Tiểu Tống á? Tống Tiểu Oản, nghe rất….đặc biệt nha.”
“Không phải, đây là nhũ danh tôi đặt cho nó.” Tống Hoài Quân đã say rõ ràng, “Lúc nhỏ con bé chỉ cao như thế này thôi.”
Anh dùng tay đo một đoạn, “Hai bọn tôi lúc nhỏ hay xem TV cùng nhau, trên TV nói, muốn quý trọng thức ăn thì không được lãng phí. Hôm đó mẹ tôi nấu hơi nhiều cơm, ăn không hết liền để trong bếp. Con bé sợ cơm qua ngày thứ hai không ăn được sẽ phải đổ đi, vụng trộm bưng lấy cái bát nhỏ ăn hết cơm thừa, ăn xong thì bị bụng căng như cái trống. Mẹ tôi liền hỏi nó đã ăn bao nhiêu, con bé nói đã ăn bảy bát. Từ đấy về sau, tôi gọi nó là Tống Tiểu Oản, bởi vì nó có thể ăn bảy bát cơm nhỏ, ha ha...”
Xung quanh ai cũng cười theo, “Cháu gái Tống tổng lúc bé đáng yêu quá.”
Tống Hoài Quân khiêm tốn, “Lúc nhỏ thì còn được, lớn lên thì không yêu nổi.”
Cũng không biết đang nói đến đâu, điện thoại Tống Hoài Quân bỗng vang lên, Lâm Sân ngồi bên cạnh liếc mắt nhìn thấy cái tên hiện trên màn hình.
Tống Tiểu Oản.
Tống Hoài Quân ngả nghiêng đi lấy điện thoại, mất thăng bằng khiến điện thoại rơi xuống chân Lâm Sân.
Anh nhặt điện thoại lên đưa cho Tống Hoài Quân, Tống Hoài Quân day day trán, cảm thấy trước mắt đang xuất hiện 2 tên Lâm Sân, “Cậu nghe máy hộ tôi trước đi.”
Lâm Sân ấn nghe, ai ngờ đầu bên kia là tiếng của một nam thanh niên.
“Alo có phải chú của Tống Tịnh Vãn không ạ? Cháu là Kim Hâm, đồng nghiệp của Tống Tịnh Vãn, Tống Tịnh Vãn đang uống say không chịu đi, cô ấy cứ nói muốn chú tới đón, chú tiện đường đến đón cô ấy với ạ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT