Dạo gần đây Lâm Sân rất bận nhưng không ngăn nổi việc Tống Hoài Quân làm phiền anh.

Hôm nay họp đến tận giữa trưa, mọi người trong phòng mới bắt đầu lần lượt rời đi. Cậu trợ lý Tiểu Trịnh thì thầm nói muốn hôm nay ăn đồ bên ngoài nên lấy điện thoại chuẩn bị đặt cơm, đúng lúc Lâm Sân bảo cậu đặt cho mình một phần thì Tống Hoài Quân hùng hổ đi tới.

Anh kéo cái ghế bên cạnh Lâm Sân ra rồi đặt mông ngồi xuống, cặp mắt đào hoa cười lấy lòng: “Làm xong chưa, tôi mời cậu đi ăn cơm.”

Thời gian Lâm Sân quen biết Tống Hoài Quân không dài cũng không ngắn, mới mấy năm mà thôi, đủ để hiểu bản tính một người. Vừa họp xong, anh muốn nghỉ ngơi một chút nên ngả người ra sau ghế, nói thẳng vào vấn đề: “Chuyện gì?”

Tiểu Trịnh yên lặng đặt điện thoại trong tay xuống, liếc mắt về phía hai người đàn ông xuất chúng kia, tự hỏi tỉ lệ được ăn chùa bữa cơm hôm nay khoảng bao nhiêu, ai ngờ Tống Hoài Quân đã phá vỡ ảo tưởng của cậu.

“Không phải bạn cậu ở hoa viên Lâm Giang đang có mấy căn cho thuê à, đưa tôi đi xem với.”

Xem nhà thì chắc chắn không cần đến trợ lý nhỏ này xen vào. Tiểu Trịnh lại lặng lẽ cầm điện thoại lên xoắn xuýt, còn đầu óc vẫn trì độn xoay quanh chuyện đồ ăn, đành thuận miệng hỏi: “Anh muốn chuyển nhà hả?”

Tống Hoài Quân thở dài: “Không, là cháu gái tôi.”

Cháu gái anh mới tìm được công việc ở thành phố An, qua mấy ngày nữa sẽ dọn lên đây, trước khi cô đến, người làm chú này nhất định phải đứng ra chuẩn bị kỹ càng. Vì chuyện đó nên anh đã đau đầu phiền não mất hai ngày nay.

Con gái không thể so với đám đàn ông tùy tiện chọn bừa chỗ ở. Nhà phải gần nơi làm việc, tính an toàn đặt lên hàng đầu, chưa kể còn phải thoáng đãng, diện tích quá lớn hay quá nhỏ đều không ổn. Thích trong nhà có ban công để trồng cây, trồng hoa, tốt nhất có thêm cả cửa sổ lồi (1) treo rèm cửa trắng với dây đèn sao mơ mộng. Từ hôm qua đi xem rất nhiều nhưng đều không vừa ý, không phải vị trí không tốt, mà do anh cảm thấy chướng mắt, chọn lựa lâu la đến thế cũng không có nổi một căn.

(1) Cửa sổ lồi: có hình chữ nhật hoặc hình thang, nhô ra bên ngoài và có kính 3 mặt. Có chức năng tăng thêm tính chiếu sáng và thông gió cho căn nhà.

Tiểu Trịnh nghe xong thì tặc lưỡi, đúng là cháu ruột có khác.

Lâm Sân bị Tống Hoài Quân dùng dáng vẻ làm nũng đến buồn nôn, hai chữ “đi mà” hiện rõ lên mặt. Anh chán ghét nhíu chặt mi, ngồi nghe người chú tốt này lải nhải mãi không xong, cuối cùng cũng hiểu tại sao lại cần mình dẫn đi.

Cái điệu bộ này, chủ thuê có tốt tính đến đâu cũng không chịu được.

Anh nhấc tay xem giờ, thấy vẫn còn chút thời gian liền thở dài đứng lên, “Đi thôi.”

Nếu là nhà cho Tống Hoài Quân ở, Lâm Sân cũng chẳng thèm quan tâm, còn cô cháu gái kia lại khác, tuy anh chưa từng gặp nhưng đã từng ăn đồ ăn của người ta.

Lúc bọn họ lập nghiệp là khoảng thời gian khó khăn nhất, mỗi ngày ngủ không đến bốn tiếng, bận rộn tới nỗi quên cả ăn, tất cả mọi người gầy đi trông thấy, sắc mặt cũng xanh xao, trong mắt người khác là cảnh tưởng thê thảm của mấy kẻ ăn không nổi cơm vì phải tiết kiệm tài chính.

Khi đó cháu gái Tống Hoài Quân vẫn còn học cấp ba, có vẻ thấy chú nhỏ qua tấm ảnh chụp trông vất vả, không biết nghĩ thế nào lại gửi đồ ăn thức uống đến cho bọn họ.

Nhờ dịch vụ giao hàng, thịt cá, đồ ăn kèm, hoa quả vô cùng phong phú không ngừng được chuyển đến, cái thùng nhỏ chất đầy được đặt ở góc phòng làm việc, mỗi khi mọi người làm xong việc đến khuya, ai nấy đói đến nỗi ngực dán vào lưng đều có thể tìm đến đồ ăn của cô cháu gái Tống Hoài Quân “yêu quý”.

Lâm Sân thích ăn nhất là bánh quy của cô làm, vị ngọt dịu nhẹ, một chút cũng không ngán.

Thế nên lần này anh giúp đỡ cũng là hợp tình hợp lý.

Hai người một trước một sau rời đi, tiểu Trịnh cuối cùng đành phải tìm đến mấy nhãn hiệu thức ăn mình yêu thích.

Lão đại không ở đây thì cậu phải ăn thật mặn, thật cay cho thỏa nỗi lòng.

Tiểu Trịnh vừa ra khỏi phòng họp liền mồm năm miệng mười, không đến mười phút sau, tất cả mọi người đều biết chuyện cháu gái của phó tổng giám đốc Tống.
Hoa viên Lâm Giang gần dòng sông, là con sông bảo vệ thành phố đã lâu đời.

Đầu thu, hàng liễu xanh vàng bên bờ đung đưa, bóng người nhẹ nhàng trước gió cũng khiến không khí mang vài phần ý vị động lòng người. Nếu là xuân hạ, nói không chừng cũng “Lượn lờ cổ đê một bên, xanh xanh một cây khói”(2), quả là một phong cảnh đẹp.

(2) ý nói phong cảnh nên thơ hữu tình

Tống Hoài Quân nhìn cảnh vật qua cửa sổ không khỏi gật đầu, vì hình ảnh rất tốt nên hiện tại lặng lẽ cho căn nhà này điểm số cao nhất.

Ban công, cửa sổ đón gió, phòng ở sạch sẽ, lấy ánh sáng tốt, thoáng mát, diện tích tuy nhỏ nhưng nội thất đầy đủ, cách bảo tàng nơi cháu gái làm việc khá gần, cách bọn họ công ty cũng không xa, điều này bù vào việc tiểu khu này có hơi cổ xưa một chút, phương tiện đi lại hay bảo an miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, quan trọng rằng chủ nhà là người quen, không cần lo lắng sẽ phát sinh sự việc chủ thuê đồi bại quấy rối khách thuê nữ.

“Căn này cách âm thế nào? Buổi tối bên ngoài có ồn ào không? Cháu gái nhà tôi đi ngủ sớm, nghỉ ngơi không tốt hôm sau sẽ không có tinh thần làm việc.”

“Cũng coi như tạm được đi, trước đây chỗ này có một nữ ca sĩ ở, hàng xóm xung quanh cũng không khiếu nại ồn ào quá nhiều.” Nghiêm Tư mang dáng vẻ chưa ngủ đủ miễn cưỡng trả lời.

Lâm Sân nhàn rỗi đứng một bên, trước mặt là Tống Hoài Quân hai mắt phát sáng tỏ vẻ đắc chí khiến anh đau cả đầu, đành phải quay qua hàn huyên cùng bạn cũ. Lâm Sân và Nghiêm Tư đã lâu không gặp, kể từ khi cậu ta say mê bài bạc cùng việc cho thuê nhà, mọi người đã lâu rồi không gặp nhau ở các bữa tiệc.

Ba người đàn ông cao lớn đứng xem nhà cho một cô gái.

Cũng may lúc Lâm Sân sắp hết kiên nhẫn, Tống Hoài Quân liền đồng ý quyết định, lập tức thanh toán tiền thế chấp cùng một năm tiền thuê nhà, còn từ chối Nghiêm Tư lấy giá hữu nghị, cười nói: “Ít nhiều là ít nhiều, vấn đề này không thể chiếm tiện nghi của cậu, tôi nợ cậu một ân tình, đúng ra tôi nên mời một bữa.”

Sau còn nói thêm: “Cháu gái nhà tôi còn nhỏ, làm phiền cậu giúp đỡ nó một chút.”

Tống Hoài Quân bày ra cái bộ dáng ông bố già quan tâm, so với vẻ ngoài phong lưu đa tình quả thực không hợp chút nào.

Ký xong hợp đồng, Tống Hoài Quân mời hai người ăn cơm. Trên đường trở về công ty, anh gọi điện cho cháu gái hỏi bao giờ thì tới thành phố An, cũng không hề kiêng dè Lâm Sân mà lải nhải căn dặn như một lão già.

Trong không gian xe yên ắng, hiển nhiên Lâm Sân có thể nghe thấy giọng của cô gái qua điện thoại.

Tiếng nói dịu dàng, mềm mại, thật dễ nghe.
Quay về công ty thời gian không còn sớm, Tống Hoài Quân vội vàng chạy vào nhà vệ sinh giải quyết vấn đề, vô cùng bận rộn.

Lâm Sân đi về phòng làm việc, ở hành lang lại bị một người va vào.

Diệp Tử không muốn để cho người khác trông thấy dáng vẻ chật vật, rơi nước mắt nên mới cúi đầu, ai mà biết được đi quá nhanh nên va phải người ta. Cô vội vàng xin lỗi, ngẩng đầu lên thấy đó là Lâm Sân thì càng cảm thấy bối rối, trong giọng nói không che giấu được sự nghẹn ngào: “Xin lỗi Lâm tổng, tôi không cố ý.”

Cô vốn nhỏ gầy, vành mắt ửng đỏ trông càng đáng thương.

Lâm Sân không trách cứ cũng không hỏi đã xảy ra chuyện gì, chỉ nhàn nhạt nói không sao, nhường cô đi trước.

Tiểu Trịnh không biết từ chỗ nào xuất hiện, cầm trong tay văn kiện đứng ở một bên chậc chậc thở dài: “Thật đáng thương, lại bị bắt nạt, lão đại không quản sao?”

Nói xong, ánh mắt của cậu nhìn vào lối rẽ góc hành lang. Nơi đó như phảng phất cảm giác ẩn núp của thế lực tà ác nào đó, so với các văn phòng khác trong công ti đem lại cảm giác khác xa vạn dặm.

Muốn nói tỉ mỉ chỗ nào không giống, đương nhiên là do đám người ở trong đó. Thực tập sinh Diệp Tử đáng thương vừa chạy ra, ai khiến cho người ta khóc, đáp án đã rõ rành rành.

Lâm Sân không chọc thủng tâm tư của Tiểu Trịnh, thay đổi đường đi về cuối hành lang. Chờ cho bóng lưng anh biến mất tại góc rẽ, không biết từ chỗ nào xuất hiện mấy người hưng phấn muốn ăn dưa đi theo, lặng lẽ áp sát vào cửa nghe lén.

Trên cửa treo bảng tên “Tổ 5 bộ phận kĩ thuật”.

Trong công ty nhiều người không vừa mắt đám thanh niên đó, đếm ra có thể ôm trọn 2 vòng rưỡi công ty. Nghe lão đại giáo huấn bọn họ thì đây là chuyện vui cỡ nào chứ.
Trong căn phòng mờ tối, rèm bị kéo kín đến nỗi khó có tia sáng nào mà len lỏi vào được.

Lúc trước Lâm Sân bỏ tiền mời nhà thiết kế nổi tiếng trang trí, hiệu quả vô cùng cao. Mọi người đi qua đi lại hẳn sẽ trầm trồ tán thưởng công ty bọn họ sáng loáng đẹp đẽ.

Làm sao mà đám nhóc hai mươi tuổi đầu phá hoại đến mức kinh người, chẳng mấy chốc công trình xinh đẹp ấy đã biến thành một văn phòng lộn xộn, bừa bộn chênh lệch rõ ràng với bên ngoài.

Linh kiện máy tính, sách vở vứt bừa bãi, chất đống trên bàn hoặc dưới đất, nếu không phải màn hình vẫn sáng, Lâm Sân chắc đã không thấy đám tiểu tử nằm trong đống đồ kia. Nhìn thấy mấy đứa nhóc, mặt ai cũng ủ dột, gục xuống bàn ngủ ngon lành. Lúc nhìn thấy anh cũng không biết kiểm soát biểu cảm, ngẩng đầu nhìn xem như chào hỏi: “Lão đại, anh đến đó à?”

“Công việc làm xong chưa?” Nét mặt của anh khó coi.

Nếu để những người khác bước vào, khẳng định sẽ coi Lâm Sân mở công ty để từ thiện, nuôi mấy người rảnh rỗi chỉ biết cầm tiền lương, nhưng sự thật là…

“Đã sớm làm xong.”

“Lão đại, lúc nào thì có công việc mới, bọn em đang rất nhàn.”

Mấy người không ngủ thưa thớt trả lời, khiến cho ai nấy ở ngoài cửa nghe trộm hận đến nghiến răng, nói như thế khác nào chê bọn họ vô dụng!

Tính đến lần này, hôm nay Lâm Sân đã nhăn mày tới lần thứ hai, nghiêm túc hỏi: “Lần này lại là ai?”

Đương nhiên, việc bọn nhóc này làm người khác khóc không phải là lần đầu tiên.

“Là tôi.” Một giọng nói lười biếng truyền đến từ góc khuất, khuôn mặt tuấn tú của Tần Thời chẳng mảy may có một tia áy náy, thậm chí rất thản nhiên “Lão đại, anh cứ phạt tôi đi.”

“Đi xin lỗi người ta.”

Đối phương cũng đáp ứng rất nhanh, “Đi chứ, đợi lát nữa liền xin lỗi.”

“Chuyện như vậy, tôi không hi vọng còn có lần sau.” Ánh mắt nghiêm nghị đảo qua, Lâm Sân lần nữa ra lệnh.

“Lão đại, chỉ cần bọn họ không quá ngu ngốc, đương nhiên sẽ không có lần sau. Anh nói với bọn em nhiều như vậy, không bằng ra ngoài nói với mấy người nghe trộm kia, thực tế sử dụng nhiều não chút sẽ không bị người khác ghét bỏ, tụi em chỉ ăn ngay nói thật mà thôi. Đần thì coi như xong, chứ tâm lí yếu ớt thì không thể trách bọn em.” Người ở gần Lâm Sân nhất nói vài câu rất thẳng thắn, không hề tỏ ra sợ cấp trên uy nghiêm.

Đám người ngoài cửa nghe trộm đều nhao nhao siết chặt nắm đấm, mấy đứa này ỷ vào mình thông minh liền không coi ai ra cái cọng lông gì.

Lâm Sân nhìn bọn họ coi như tạm thời chấp nhận, gặp lại những chuyện tương tự sẽ không nể nang. Dạy dỗ vài câu thấy họ không đau không ngứa, càng không còn cách nào để xử lý nữa, nhớ tới còn đống việc cần làm thì tạm thời rời đi.

Ngoài cửa đã sớm vắng ngắt, chỉ có Tiểu Trịnh lặng lẽ chờ, không đợi cậu đưa văn kiện cho Lâm Sân, Tống Hoài Quân đã hùng hổ đi đến, “Đưa xe cậu tôi mượn một chút, buổi chiều tôi xin nghỉ phép, tôi phải đi dạo, mua cho cháu gái cái giường.”

Sau đó cầm chìa khóa xe, lại hùng hổ rời đi.

Tiểu Trịnh nhìn qua bóng lưng vội vã của phó tổng giám đốc Tống, quay người hỏi ông chủ nhà mình: “Lão đại, cháu gái Tống tổng có xinh đẹp không?”

Nhìn vẻ ngoài Tống Hoài Quân, cháu gái của anh ấy hẳn cũng không kém cạnh.

Ai ngờ không đợi được đáp án, lại đợi được ánh mắt lạnh lùng của Lâm Sân, Tiểu Trịnh hậu tri hậu giác đưa tài liệu lên: “Phòng thị trường gửi phương án sắp tới đến, mời anh xem qua.”

Lâm Sân nhận lấy rồi liếc cậu ta một cái, rất nhanh liền đi về văn phòng.

Một cô cháu gái được chú nhỏ cưng chiều, anh không quan tâm đến việc có xinh đẹp hay không.

Nhân duyên của Tống Tịnh Vãn không tồi nhưng cũng không được coi là tốt. Sắp rời quê hương để nhận công việc mới thì chẳng có bạn bè tới tiễn, phần lớn đều là người quen biết hời hợt, có việc mới liên hệ với nhau, quý nữa thì chỉ tạm biệt rồi chúc cô lên đường thuận lợi qua điện thoại.

Coi như cũng đã giảm bớt mấy mối quan hệ phiền phức, nhưng sự phiền phức lớn nhất không ở đây.

“Không cần đón cháu đâu, cháu tự bắt xe được mà, không phải ngày mai chú còn phải đi làm sao, cần gì lằng nhằng như vậy.” Lần trước đi phỏng vấn ở bảo tàng, cô đã ở nhà chú nhỏ mấy ngày, địa chỉ và mật mã cửa đều biết rõ, cho nên bây giờ không cần thiết phải lặn lội tới đón.

Việc tìm nhà cũng thế, rõ ràng cô có thể tự làm, chỉ cần cách bảo tàng không xa là được, hết lần này tới lần khác Tống Hoài Quân không ngại phiền phức bận rộn tới mức say mê, cô khuyên không nổi.

Đây đã là cuộc gọi thứ tư đến từ Tống Hoài Quân trong hôm nay.

Khó khăn cúp được cuộc điện thoại xong thì thấy hơi khát, cô đi dép ra ngoài rót nước uống. Rèm cửa phòng khách vẫn hơi hở, ban đêm ánh đèn từ bên ngoài chiếu vào, phía phòng ngủ của ông và bố đóng chặt cửa, cả gian phòng yên tĩnh vẫn nghe được chút âm thanh từ xa xa.

Cô không bật đèn, chỉ mượn ánh sáng ít ỏi phía bên ngoài.

Về đến phòng kim đồng hồ đã chỉ qua 9 giờ, cô lẳng lặng nằm trên giường mở to mắt, mãi đến khi kim phút chạy quanh một vòng cũng chưa nhắm lại.

Hôm nay có chút khác, Tống Tịnh Vãn mất ngủ.

Ngày mai, cô phải rời khỏi thành phố hơn 21 năm gắn bó.
Hôm sau, Tống Tịnh Vãn thức dậy rất sớm.

Sau khi bà nội qua đời, trong nhà phải thuê thêm 1 dì đến chăm sóc ông nhưng dì ấy thường không tới quá sớm, lúc nào Tống Tịnh Vãn ở nhà thì bữa sáng hằng ngày đều tự mình đi mua, tay nghề nấu ăn không tốt lắm là điều mà cô vẫn luôn để ý.

Vé tàu đặt lúc 10 rưỡi, hiện tại mới có 7 giờ. Tống Tịnh Vãn ra khỏi phòng, thấy ông nội đang đeo kính ngồi trên chiếc ghế cũ đọc sách, dáng vẻ rất chuyên chú, cô lễ phép chào buổi sáng sau đó thấy Tống Hoài Thanh đang lấy đồ ăn.

Từ trước tới nay trong bữa cơm nhà họ Tống không cần quá phép tắc, ba người lặng lẽ ăn xong phần cửa mình.

Về việc của Tống Tịnh Vãn, Tống Mộ Lễ cũng không căn dặn quá nhiều, chỉ dặn dò hai câu: “Nỗ lực làm việc, chăm sóc bản thân.”

Cô nghiêm túc nghe, sau khi tạm biệt ông nội thì đi đến nhà ga với Tống Hoài Thanh.

Hôm nay không phải cuối tuần nên lúc đầu Tống Tịnh Vãn từ chối bố đưa cô đi, nhưng ông đã xách hành lý của cô lên xe.

Xe của Tống Hoài Quân để ở nhà từ 2 năm trước, bình thường cũng không nổ máy, Tống Mộ Lễ ra ngoài đều có người đưa đón, mà Tống Hoài Thanh lại đi làm bằng xe đạp.

Tống Tịnh Vãn muốn nói lời tạm biệt cũng không thốt ra khỏi miệng được, hai bố con im lặng suốt cả đường đi. Đến nhà ga, vẫn là Tống Tịnh Vãn chủ động: “Bố có bận rộn mấy thì cũng nhớ ăn cơm đúng giờ nhé.”

“Ừ, bố biết rồi.”

Tống Hoài Thanh là một thầy giáo nghiêm khắc trên bục giảng, trong cuộc sống sinh hoạt là một người kiệm lời, trầm mặc, Tống Tịnh Vãn đã quen cách nói chuyện nghiêm túc của ông, thấy bàn tay ông nắm chặt sau đó buông ra, cô đành lên tiếng trước: “Con sẽ chăm sóc tốt cho bản thân, bố đừng lo.”

“Bố không lo lắng.” Tống Hoài Thanh nở nụ cười ấm áp, “Bố tin con sẽ tự sắp xếp tốt, đến đó nhớ cẩn thận, đừng quá sức.”

“Vâng.” Tống Tịnh Vãn nhẹ nhàng đáp, cúi đầu che dấu vẻ lưu luyến trong mắt.

“Đến xem chú nhỏ của con một chút, nó vẫn nghe lời con nói, bây giờ không còn là trẻ con nữa, nên trưởng thành rồi.”

“Vâng.”

Phía trước đã là cửa vào trạm, xung quanh tốp năm tốp ba người đều đang tạm biệt nhau, chỗ thì đôi tình nhân lưu luyến, không thì cha mẹ tiễn con cái đi xa, có người ôm, cũng có người không ôm.

Im lặng một hồi, Tống Tịnh Vãn thấp giọng nói: “Con đi đây ạ.”

“Đi đi.” Ông đáp lại chỉ bằng hai chữ đơn giản.

“Đến nơi con sẽ gọi điện thoại.” Nói xong, Tống Tịnh Vãn quay người rời đi. Trong tức khắc, bàn tay nắm chặt nhẹ nhàng buông ra.

Cô biết đằng sau vẫn có một ánh mắt đang nhìn mình chăm chú, cho nên một mực cũng không quay đầu lại.
Hai giờ chiều, đoàn tàu đến thành phố An.

Ngay từ cửa ra, Tống Tịnh Vãn không cần tốn sức đã tìm được Tống Hoài Quân. Dáng dấp anh vô cùng đẹp mắt lại cao ráo, là ngoại hình mấy nữ sinh yêu thích, trong đám đông nổi bật với nụ cười tỏa nắng xóa tan mây đen.

Tống Hoài Quân cũng nhanh chóng nhìn thấy Tống Tịnh Vãn, còn trẻ mà đã trưng ra bộ mặt của bà già, nhìn thấy chú cũng không biết cười một cái. Anh tươi tỉnh bước giữ cầm hành lý, sớm đã quen với cái biểu cảm đầu gỗ này, vui vẻ đi về phía bãi đậu xe: “Có mệt không? Đi thôi, chú dẫn cháu đi ăn..”

Xung quanh có rất nhiều người đang chú ý đến bọn họ, nhất là mấy em gái, trong mắt chứa đựng vẻ hâm mộ, tan nát cõi lòng nhìn anh đẹp trai và chị xinh đẹp rời đi, đúng là xứng đôi, quả nhiên soái ca đều có bạn gái hết rồi!

Nghe thấy họ xưng hô chú cháu, mọi người đều tưởng rằng đôi này đang cosplay thêm phần tình thú.

Cũng không trách được chuyện người khác sẽ hiểu lầm, Tống Hoài Quân chỉ lớn hơn Tống Tịnh Vãn 6 tuổi. Khi Tống Mộ Lễ 45 tuổi thì vợ ông có con ngoài ý muốn, vốn không định sinh ra anh vì ông sợ sức khỏe vợ mình không chịu đựng nổi, nhưng bà nội Tống Tịnh Vãn vẫn cố chấp, người phụ nữ 43 tuổi sinh ra con trai út là Tống Hoài Quân. Khi đó bố của Tống Tịnh Vãn cũng vừa 20, sáu năm sau kết hôn rồi có con gái.

Khi bố mẹ ly hôn, Tống Tịnh Vãn đi theo bố đến ở nhà ông bà nội, cùng Tống Hoài Quân lớn lên. Đến lúc thành niên, ra ngoài thường xuyên bị hiểu lầm là một đôi, bạn bè ai cũng hâm mộ cô có một người chú vừa trẻ lại đẹp trai, nhưng Tống Tịnh Vãn không có cảm xúc gì đặc biệt. Nếu có, cũng chỉ thắc mắc tại sao chú của người khác đều đã trưởng thành, còn chú nhà mình lại chưa.

“Không mệt ạ.” Trước tiên cô trả lời vấn đề của Tống Hoài Quân, sau đó đi lấy hành lý của mình, “Chú nhỏ khoác áo vào đi, sẽ cảm lạnh đấy.”

Hôm qua thành phố An bắt đầu giảm nhiệt độ, một trận gió kèm với mưa thu, Tống Tịnh Vãn đã sớm xem dự báo thời tiết nên mặc trước áo khoác, Tống Hoài Quân lại chỉ mặc một cái áo sơ mi đơn độc, áo khoác thì vắt lên cánh tay.

Tống Hoài Quân thở dài, thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, anh không dám phá vỡ tình thế, đành hậm hực mặc áo khoác.

“Tống Tiểu Oản (1), chú đến phát bực thay cháu mất.” Cháu gái nhà khác đều ngoan ngoãn hiếu thảo, còn cô không đáng yêu chút nào, suốt ngày trưng ra khuôn mặt lạnh lùng.

(1) Tiểu oản: cái bát nhỏ

Cái tính này thì về sau ai dám lấy.

Đến bãi đỗ xe, Tống Tịnh Vãn nhìn chiếc xe chằm chằm, trước đó đã bị trách cứ nên anh vội vàng giải thích: “Đây không phải xe chú, là xe của Lâm Sân, xe chú mang đi bảo dưỡng rồi.”

Tránh cho cô nói anh lãng phí, 1 năm mà đã đổi xe mới.

“...” Tống Tịnh Vãn lẳng lặng nhìn chú nhỏ, “Cháu đang chờ chú mở cửa thôi.”

Cửa xe bị khóa, không mở thì sao cô lên được.

“...” Tống Hoài Quân chuyển hành lý lên xe, Tống Tịnh Vãn cẩn thận cài dây an toàn.

“Tống Tiểu Oản.” Sau khi xe khởi động, Tống Hoài Quân gọi cô.

“Gì ạ?”

“Nhìn thấy chú mà cháu không vui à?” Mất công anh phải bận rộn lo lắng mất mấy ngày.

“Vui chứ.” Cô thành thật trả lời nhưng trên mặt chẳng có lấy một biểu cảm tươi cười.

Tống Hoài Quân thở dài trong lòng, vẫn là lúc không gặp mặt tốt nhất.
Tống Hoài Quân dẫn Tống Tịnh Vãn đi ăn cơm xong xuôi mới về nhà.

“Căn hộ của cháu chú đã tìm người quét dọn qua, ngày mai sẽ đưa cháu đi, xem còn thiếu cái gì còn mua.”

Bây giờ đã cuối tháng, đầu tháng sau Tống Tịnh Vãn mới nhậm chức, đến sớm là để thích ứng với hoàn cảnh, thời gian còn lại vẫn thừa.

Lúc ăn cơm, nhân viên phục vụ không cẩn thận đổ nước lên quần áo Tống Hoài Quân, anh dặn dò cô hai câu rồi trở về phòng thay quần áo. Vốn là người yêu cái đẹp nên thay bộ quần áo cũng mất thời gian, Tống Tịnh Vãn ngồi uống nước trên sa lon, thấy điện thoại anh cứ kêu không ngừng, sợ chậm trễ chuyện gì liền cầm điện thoại đứng trước cửa gọi: “Chú nhỏ có người gọi này.”

“Ai thế?” Anh đang cởi trần, vẫn xoắn xuýt xem nên mặc gì.

Tống Tịnh Vãn nhìn tên trên màn hình rồi trả lời: “Lâm Sân ạ.”

Cô biết Lâm Sân là bạn kiêm cấp trên của chú nhỏ, bây giờ gọi điện đến hẳn là chuyện công việc, nên mới nói thêm: “Gọi 2 cuộc rồi ạ.”

“Chú biết rồi, nghe hộ chú trước, bảo bây giờ chú sẽ đến công ty ngay.” Tống Hoài Quân chọn xong quần áo lại bắt đầu chọn sang đồng hồ đeo tay, để tâm đến từng chi tiết nhỏ. Anh đã biết đại khái lý do Lâm Sân tìm mình, cũng không vội vã nóng nảy, để cho Tống Tịnh Vãn giúp anh ứng phó trước.

Tống Tịnh Vãn hơi hơi do dự, đưa tay ấn nghe.

“Alo.” Phía đầu bên kia hiển nhiên không ngờ là phụ nữ bắt máy nên im lặng một lúc.

Cô nhanh chóng lễ phép nói: “Xin chào, có phải anh tìm Tống Hoài Quân không, bây giờ chú ấy có việc, bảo tôi nói trước với anh, bây giờ sẽ đến công ty ngay.”

“Được, cảm ơn cô.”

Giọng điệu trầm thấp truyền đến, Tống Tịnh Vãn hơi sửng sốt, nhỏ nhẹ trả lời: “Không có gì.”

Điện thoại di động chỉ còn lại âm thanh đang bé dần, hai bên rơi vào bầu không khí yên tĩnh, một lát sau, bên kia cúp máy trước.

Tống Tịnh Vãn trả điện thoại về chỗ cũ, không bao lâu thì Tống Hoài Quân cũng ra khỏi phòng, từ đầu đến chân đều thay đổi, tinh thần sảng khoái nói chuyện với cháu gái: “Chú đến công ty, buổi tối không về ăn cơm đâu, nhớ nghỉ ngơi thật tốt, đừng có ra ngoài chạy lung tung đấy.”

Cô gật gật đầu, đưa mắt nhìn theo bóng chú nhỏ rời đi.

Tống Tịnh Vãn có chút không chịu ngồi yên, làm một người đàn ông độc thân, Tống Hoài Quân có vẻ rất chú trọng hình thức, nên định kỳ mời người tới quét dọn nhà cửa, đồ đạc cũng không vứt lung tung, phòng khách sạch sẽ gọn gàng, cô quan sát bốn phía cũng không phát hiện ra chỗ nào cần thu dọn.

Uống nước xong, cô đi vào phòng bếp rửa sạch cốc rồi đặt lại vị trí cũ, sau đó nhớ ra chuyện gì đó, bèn đi đến bên cửa sổ kéo rèm ra.

Bầu trời như được gột rửa, ánh sáng vô cùng dịu mắt.

Cô mở cửa sổ ra thông gió, lúc quay người lại bị 1 thứ thu hút, thuận theo tầm mắt nhìn sang là 1 cái khung hình để bàn.

Trên tấm ảnh có mấy cậu thanh niên trẻ tuổi, trong đó có cả Tống Hoài Quân. Anh khoác tay lên vai một người khác nở nụ cười xán lạn, bức tường đằng sau viết “Khoa học kỹ thuật Trạch Quang”.

Bức ảnh chụp từ mấy năm trước, cũng không phải lần đầu Tống Tịnh Vãn nhìn thấy. Trên hình đều là những thanh niên rất trẻ, trong mắt tràn ngập hi vọng, họ đều tươi cười trước ống kính, chỉ có một người ngoại lệ.

Người con trai đứng giữa được Tống Hoài Quân khoác vai có ngũ quan thâm thúy, vẻ mặt trầm tĩnh, ánh mắt kiên nghị nhìn thẳng, khiến người ta vừa nhìn đã không thể quên ngay.

Tống Tịnh Vãn biết anh tên Lâm Sân, Tống Hoài Quân thường xuyên vô tình nhắc đến anh.

Khoảng thời gian chật vật kia, Tống Hoài Quân có lúc không hiểu ý anh, bọn họ bất đồng quan điểm cãi nhau, từng nghĩ đến việc từ bỏ. Nhưng cuối cùng Tống Hoài Quân vẫn cùng bọn họ theo “Trạch Quang” đi đến hôm nay.

Hóa ra giọng của người kia là như vậy.

Tống Tịnh Vãn nhìn người đàn ông trên bức ảnh, không biết có phải do vừa nghe được giọng nói của anh, mà mơ hồ cảm thấy cặp mắt thâm thúy ấy như đang xuyên thấu qua tấm kính nhìn thẳng vào cô.

Lâm Sân trong ấn tượng của Tiểu Trịnh vốn là một người không hay nổi giận, một ông chủ vô cùng rộng lượng, làm trợ lý của anh là một chuyện rất dễ dàng.

Nhưng ông chủ có lợi hại đến mấy vẫn là con người, theo Lâm Sân nhiều năm như vậy, Tiểu Trịnh có thể nhìn ra dấu hiệu nhỏ cho thấy tâm trạng Lâm Sân không tốt. Anh thường khẽ nhíu mày, dù trên mặt không nhìn rõ biểu cảm nhưng nếu anh nhíu mày rồi khẽ nhắm mắt ba giây, sau đó đột ngột rời đi, chứng tỏ vô cùng tức giận.

Hơn 8 giờ, tại tứ hợp viện đằng sau con hẻm nhỏ.

Một đám nhân viên “Khoa học kỹ thuật Trạch Quang” chúc mừng nhau vì đã lấy được một hạng mục lớn, ai nấy cũng uống tưng bừng, sắc mặt đỏ hết cả. Tiểu Trịnh ngồi trong đó, ngắm nhìn bốn phía xung quanh, sau đó ánh mắt dừng lại ở một góc, thấy ông chủ nhà mình đang đứng một chỗ quan sát mấy phút rồi đột nhiên đứng dậy rời đi.

Nhìn một lúc, Tiểu Trịnh nở nụ cười.

“Thôi đi, ra vẻ cái gì chứ!” Một vị đồng nghiệp nào đó uống quá chén, rượu vào lời ra bèn hừ 1 tiếng.

“Nói tóm lại bản lĩnh vẫn rất cần thiết, các cậu không biết hôm nay chúng ta thể hiện thế nào đâu...” Diệp Tử yên lặng giúp mọi người rót rượu nướng thịt, chăm chú nghe đồng nghiệp kể lại sự việc đặc sắc phát sinh hôm nay.

Hôm nay “Trạch Quang” lấy ưu thế áp đảo trong việc nghiên cứu trí tuệ người máy để đánh bại công ty đối thủ, trở thành bên thắng. Trừ chuyện đó ra, thân là nhân viên nghiên cứu phát minh – Tần Thời nổi bật với hào quang kỹ thuật hơn người, sau đó cùng đồng nghiệp tiền bối giao lưu lại chỉ ra tồn tại vấn đề kỹ thuật của đối phương, chứng minh điều mình nói là đúng, làm cho đối phương xấu hổ không nói được gì.

Bản lĩnh thì có nhưng vô cùng ngông nghênh. Mọi người vừa ghét vừa hâm mộ tên Tần Thời ở tổ 5 này, ai bảo cậu ta thông minh cơ chứ.

Phía bàn ăn bên này cũng không có mấy người, chủ yếu là tên công thần Tần Thời cùng mấy người bạn đồng nghiệp đang miễn cưỡng ngồi bên cạnh chơi game, ánh mắt tỏ ra thờ ơ. Người khác cũng không dám đến quấy rầy, trong con mắt bọn họ cũng không để tâm người nào khác, mọi người xung quanh đều không phù hợp với họ.

Tiểu Trịnh ngồi bên cạnh Diệp Tử, chú ý tới cô gái hướng nội đang dè dặt nhìn về phía bên kia, nhớ đến khi cô ấy từng bị bắt nạt đến khóc, bèn quyết định nói cho cô ít tin tức tốt: “Tiểu Diệp này, đừng để tâm, bọn họ không hung hăng được bao lâu đâu.”

Diệp Tử mơ hồ nhìn lại cậu, Tiểu Trịnh uống một hớp rượu, lộ ra hai chiếc răng cửa trắng bóng: “Lão đại tức giận rồi.”

Khác với lúc trước, lần này lão đại thật sự phát hỏa.

Diệp Tử không rõ vì sao Lâm Sân phải tức giận, công ty nhận được hạng mục lớn như thế, những công ty khác hâm mộ còn chẳng kịp.

Khi tất cả mọi người còn đang trong phòng chơi đùa chúc mừng, Lâm Sân không nói một lời đứng trong sân, ánh mắt vô cùng bình tĩnh, không biết đang suy nghĩ gì.

Xế chiều hôm nay Tống Hoài Quân đưa cháu gái đến hoa viên Lâm Giang, lúc rời đi từ nhà cô lại đúng vào giờ cao điểm, trên đường xe cộ đông nghịt. Vừa vào đến sân đã thấy bạn tốt đứng dưới cây hoa quế, anh nhẹ nhàng bước nhanh đến, “Không ở bên trong, ra ngoài đứng làm gì thế?”

“Không có việc gì, tôi muốn yên tĩnh thôi.” Anh hờ hững trả lời, nghe giọng bạn mình cũng không thèm nhìn người ta lấy một cái.

Tống Hoài Quân nhận ra điểm khác thường, lúc này cậu ta muốn yên tĩnh, bảo đảm đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng anh không quan tâm, dù sao cũng không phải chuyện của mình, mặc kệ bạn tốt rồi bỏ vào trong ăn cơm.

Tống Hoài Quân vừa đi, Tiểu Trịnh liền ra ngoài tìm anh, cười tươi rói: “Lão đại, bà chủ bảo chỉ cần cho cô ấy Wechat của anh, đơn ngày hôm này của chúng ta hoàn toàn miễn phí.”

Nhà hàng này bọn họ thường xuyên đến, bà chủ ở đây có ý với lão đại bọn họ không phải một hai ngày, nhưng mỗi lần đáp án của Lâm Sân đều giống nhau.

Lâm Sân lạnh lùng liếc Tiểu Trịnh, nụ cười trên mặt cậu càng thêm nịnh nọt: “Được rồi, em hiểu rồi, em đi lấy hóa đơn đây.”

Hỏi thăm là giả, thăm dò là thật. Vừa nãy Tiểu Diệp Tử còn không chịu tin cậu, nhìn biểu hiện của lão đại vừa rồi, cậu đã nắm chắc tám phần.

Đám người tổ 5 sắp không xong.
Cuối tuần, Tống Hoài Quân đi thăm xem Tống Tịnh Vãn ăn ở thế nào. Thấy cô đã trang trí căn nhà muôn hình muôn dạng, bèn đặt cái bản tính chú già xuống, xin ăn nhờ một bữa cơm.

Lúc Lâm Sân gọi điện thoại tới, anh còn đang mải chê bai tài năng nấu nướng của Tống Tịnh Vãn: “Tống Tiểu Oản, cháu làm món cá gì thế, mùi cứ lạ lạ sao ấy.”

Tống Tịnh Vãn nghĩ lần này tự làm đồ ăn là một sự sai lầm, ngoảnh mặt làm ngơ với chú nhỏ, bình thường ăn cơm cô sẽ không nói chuyện, Tống Hoài Quân cũng không mong vào việc cô sẽ trả lời anh, điện thoại kêu 1 tiếng, anh lập tức nhấc máy.

Lâm Sân nhờ anh tìm một giáo viên.

Những người khác có lẽ không biết nhưng Lâm Sân rất rõ, bố Tống Hoài Quân là Tống Mộ Lễ – một thầy giáo tôn sùng Nho học, việc này đối với Tống Hoài Quân cũng không phải khó khăn gì.

Anh cũng đoán được đại khái lý do Lâm Sân muốn tìm giáo viên, nhưng cụ thể không nắm chắc, trong miệng nhai cơm, hỏi thăm không rõ: “Cậu muốn tìm giáo viên gì?”

Yêu cầu Lâm Sân rất đơn giản: “Kiểu giáo viên đứng lớp có không?”

Trong đầu Tống Hoài Quân lập tức xuất hiện một hình tượng sinh động.

“Dạy bảo đám nhóc con phải tôn sư trọng đạo, kính trọng lễ phép.”

“Được thôi, không có vấn đề gì,” Xác nhận được yêu cầu xong, Tống Hoài Quân liền đồng ý, “Thời gian?”

“Thứ hai, cậu mời người ta đến công ty hoặc nói cho tôi địa chỉ, tôi tự mình đến gặp.”

Tống Hoài Quân nhìn thoáng qua Tống Tịnh Vãn đang chăm chú ăn cơm, nói với bạn tốt: “Tôi sẽ dẫn người đến công ty.”
Thứ hai, Tống Hoài Quân chở Tống Tịnh Vãn đến bãi đỗ xe công ty.

“Chờ một lúc nhé, chú đưa cháu đi gặp Lâm Sân trước, chính là cái tên mà chú hay nhắc tới đấy, sau đó nghe cậu ta sắp xếp cụ thể.” Tống Hoài Quân xuống xe cùng với cháu gái, vừa đi vừa nói.
“Công ty của chú có mấy tên nhóc con, nói thế nào nhỉ, bọn nó có chút làm loạn, không hiểu nhiều phép tắc. Hai ngày trước động chạm đến phía đàn anh nên Lâm Sân rất tức giận. Dù sao người ta cũng là người đi trước, dù có sự cạnh tranh nhau giữa 2 công ty nhưng quan hệ bên ngoài vẫn rất tốt, vốn người ta lịch sự chào hỏi rồi giao lưu kỹ thuật, mà lại hiểu nhầm ý tốt đi vạch trần điểm yếu, nhiều người trong nghề ở đó như vậy, cũng nên chừa cho người ta chút mặt mũi, tên oắt con kia không để lại cho họ chút thể diện nào, kẻ mới vào nghề cũng không dám phạm sai lầm như vậy, để người ta rất xấu hổ, về sau chúng ta còn phải tự mình đi xin lỗi.”

Thang máy đến, Tống Hoài Quân ấn chọn tầng rồi nói tiếp, “Mấy tên nhóc kia rất thông minh cũng rất lợi hại, ngược lại thì không biết tôn trọng với khiêm tốn chút nào. Cho nên, mời cháu đến để dạy cho bọn chúng tiếp thu được phép tắc cư xử.”

Chuyện này Tống Tịnh Vãn lại rất thích hợp, từ nhỏ cô đã đọc thuộc lòng nhiều tác phẩm của nho giáo, được ông bà nội dạy bảo, hoàn toàn có thể đạt yêu cầu mà Lâm Sân đưa ra.

Thang máy dừng ở tầng 16, bây giờ “Trạch Quang” đã có chút quy mô, ngoại trừ tầng này và tầng dưới, tất cả đều là khu vực bọn họ làm việc.

Tống Tịnh Vãn theo chú nhỏ đến chỗ tiếp tân, từ nhỏ cô đã được dạy dỗ đến nơi xa lạ cũng không được nhìn lung tung, cứ lẳng lặng đi sau lưng Tống Hoài Quân, nghe thấy chị gái tiếp tân chào cô, bèn lễ phép tươi cười đáp lại.

Cách giờ vào làm còn hơn hai mươi phút, người trong công ty tới khá đúng giờ, ai nấy đều bận rộn nhanh chóng vùi đầu vào công việc. Tống Hoài Quân vừa vào cửa, Tiểu Trịnh thấy Lâm Sân chưa đến, bèn sắp xếp đưa Tống Tịnh Vãn đến văn phòng chờ anh, Tiểu Lý vội vàng đi tới: “Tống tổng, sáng nay Viễn Phương gọi báo tài liệu được gửi đến có vấn đề, nhờ anh hồi âm lại điện thoại...”

Sự việc có chút gấp gáp, Tống Hoài Quân tạm thời không để ý tới Tống Tịnh Vãn, bảo Tiểu Lý dẫn Tống Tịnh Vãn đến văn phòng Lâm Sân chờ, chút nữa anh sẽ đến.
Văn phòng Lâm Sân rất lớn.

Tiểu Lý đưa cô đến chỗ sofa, “Cô ngồi đây trước nhé, cô uống gì để tôi bảo Tiểu Bạch mang tới?”

“Cho tôi 1 cốc nước là được rồi.” Tống Tịnh Vãn nhẹ giọng cảm ơn, ngoan ngoãn ngồi chờ.

Tiểu Lý cũng phải làm việc, dặn dò xong liền đi trước.

Không bao lâu thì “Tiểu Bạch” trong miệng Tiểu Lý bưng nước tới.

Một khối tròn tròn màu trắng nói chuyện với cô bằng giọng điệu đáng yêu: “Chào chị, em tên Tiểu Bạch, đây là của nước của chị, chị cứ thong thả uống nhé.”

Lần đầu tiên Tống Tịnh Vãn nhìn thấy người máy ở khoảng cách gần thế này, ánh mắt bình tĩnh dần hiện lên vẻ thích thú.
Hôm nay Lâm Sân đến hơi muộn.

Khi đến thấy cửa phòng làm việc đang mở, anh tưởng Tiểu Trịnh ra vào quên đóng. Vừa mới đóng lại, thì nhìn thấy một cô gái.

Tống Tịnh Vãn nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại, chạm phải ánh mắt thâm thúy kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play