Tam Hỏa

Chương 2


1 năm

trướctiếp

Bầu không khí im lặng mất mấy giây.

Tống Tịnh Vãn nhận ra Lâm Sân trước, gật đầu chào hỏi: “Chào anh, tôi tên Tống Tịnh Vãn. Tống Hoài Quân là chú tôi, chú bảo tôi ở đây chờ anh.”

Nói xong mục đích của mình, Tống Tịnh Vãn đứng yên tại chỗ, bình tĩnh nhìn Lâm Sân. Gió ngoài cửa sổ thổi vào đống giấy trắng trên bàn, phát ra thanh âm sột soạt rất nhỏ. Ánh mắt Tống Tịnh Vãn dần hiện lên vẻ khó hiểu, không biết vì sao anh nhìn cô mà không nói gì.

Anh rất cao, ngũ quan thâm thúy, mặc dù dáng dấp đẹp mắt nhưng toàn thân tản ra một loại cảm giác áp bách người khác. Vốn cô không lo lắng, nhưng bị anh nhìn một cách chăm chú nên trong phút chốc cả người bỗng trở nên căng cứng.

Cũng may sự xấu hổ không duy trì lâu, Tống Hoài Quân đã cười đi tới.

“Lâm Sân đến rồi đấy à, nào để tôi giới thiệu với cậu một chút, đây là giáo viên tôi tìm cho cậu, cháu gái tôi Tống Tịnh Vãn.” Anh không nhận ra sự khác lạ của bạn mình, tiếp tục quay sang hướng cô, “Đây là Lâm Sân, đề cập với cháu rồi, bạn tốt của chú.”

Thấy Tống Hoài Quân vô cùng nhiệt tình, Tống Tịnh Vãn lễ phép chào lại: “Chào chú Lâm ạ.”

Không biết có phải do ảo giác của cô hay không, sau khi cô nói 2 chữ “chú Lâm”, cái vẻ bức người kia giảm đi không ít.

Lâm Sân bị chữ chú này làm cho dở khóc dở cười, nói chuyện cũng nhẹ giọng hơn: “Không cần khách khí như thế, cứ gọi tên tôi là được rồi.”

Gọi thẳng tên là không được, Tống Tịnh Vãn nghiêm túc giải thích: “Chú là bạn chú nhỏ, xưng hô như vậy không hợp cấp bậc lễ nghĩa.”

Tống Hoài Quân thấy Tống Tịnh Vãn chuẩn bị lên giọng phép tắc, vội vàng lên tiếng hóa giải tình huống, “ Ôi chao, gọi chú thì là chú đi, đây là cháu gái tôi, cậu là bạn tôi, gọi chú cũng hợp lý cả.”

Lâm Sân nhìn thoáng qua Tống Hoài Quân, lại liếc mắt nhìn Tống Tịnh Vãn đang khẽ cúi đầu không nói gì. Có một số việc rất nhanh đã hiểu rõ, Lâm Sân ra hiệu ánh mắt với Tống Hoài Quân, anh liền hiểu ý, bèn dặn Tống Tịnh Vãn ngồi chờ ở đây một lúc, đi theo Lâm Sân ra khỏi văn phòng.

Cách nhau một khoảng, Lâm Sân nặng nề hỏi: “Có phải do tôi nói không rõ ràng nên cậu hiểu lầm chuyện gì không?”

Anh không có ý kì thị nhưng sự thật là Tống Tịnh Vãn còn rất trẻ.

Một cô gái thế này sao có thể trị được đắm oắt con kia, sau lại khóc lóc giống mấy cô thực tập sinh chạy đến chỗ anh... mách?

Tống Hoài Quân nhận thấy được ý nghĩ của Lâm Sân, chắc hẳn những người khác cũng cảm thấy như vậy. Nhưng anh đã đưa Tống Tịnh Vãn đến là đã có sự chắc chắn, không phải anh không hiểu rõ.

“Cậu thật sự mời cô ấy đến dạy bọn nhóc kia?” Mặc dù mấy tên oắt tổ 5 đều do Lâm Sân mời về, tuy anh không quản được hết, nhưng bọn họ là kiểu người nào anh vẫn hiểu rõ.

Mục đích chính không phải lên lớp, mà là để cảnh cáo. Cho nên ai đến dạy không quan trọng, có dạy bọn họ cũng không nghe, vấn đề là người lên lớp kia có thể kiên trì bao lâu.

“Cậu không hiểu rõ cháu gái tôi, nếu như nó không phải thích phục chế đồ cổ, lão già nhà tôi còn định hết lòng bồi dưỡng cho nó đấy, con bé đó học tập, nghiên cứu đều vô cùng nghiêm túc, chăm chỉ, cậu không tin lời tôi thì cũng phải tin tưởng bố tôi chứ?”

Ông Tống Mộ Lễ là người rất có sức ảnh hưởng với giới học thuật.
Thấy Lâm Sân không nói gì, anh tiếp lời: “Chưa kể từ lúc bé tôi chưa gặp ai chọc tức được tới nó, đến lớn cũng chưa từng thấy nó khóc. Đầu óc nó thuộc dạng có cơ bắp đấy, so gan lì với con bé chưa chắc ai hơn ai đâu. Nếu không tôi cá với cậu, nếu như mấy tên oắt kia có thể chọc tức được Tống Tiểu Oản, tháng sau tôi không cần tiền lương nữa.”

Lâm Sân liếc anh: “Cuối năm vẫn phải chia hoa hồng.” Tiền lương mới có bao nhiêu chứ.

“Ơ này, đừng nghiêm túc thế chứ.” Cứ nói đến tiền hoa hồng, tình cảm liền sứt mẻ.

Lâm Sân không có ý định nói nhảm với Tống Hoài Quân, anh chuẩn bị tìm Tiểu Trịnh lại không biết từ nơi nào xuất hiện, bèn gọi cậu: “Tần Thời tới chưa?”

Tiểu Trịnh gật đầu: “Tới rồi ạ.”

Tống Hoài Quân nghe xong thì biết Lâm Sân đã đồng ý. Nghĩ đến chuyện mình còn chưa làm xong, nói với anh một tiếng: “Bên Viễn Phương xảy ra chút vấn đề nên tôi phải qua nhìn xem, buổi trưa chưa chắc đã quay lại, cháu gái tôi giao cho cậu đấy, để ý nó tí nhé, xong việc đưa nó về giúp tôi.”

Lâm Sân hơi dừng một chút, cũng không đáp lại, nện bước rời đi.

Tiểu Trịnh nhìn bóng dáng lão đại, rồi khẽ đảo mắt, cảm thấy hình như có lý do gì ẩn sâu trong chuyện này, trong lòng có chút bứt rứt, không kìm lòng muốn tìm người chia sẻ.

Không đến mười phút sau, mọi người trong công ty cũng đều biết hết việc lão đại tìm cháu gái phó tổng Tống đến giảng đạo cho đám người tổ 5.

“Tôi thấy cháu gái Tống tổng cứ nhẹ nhàng yếu đuối thế nào ấy, chắc chẳng làm được việc.”

Lúc phó tổng Tống dẫn người vào, mọi người còn tưởng cô là thực tập sinh mới tới, dáng vẻ trông rất xinh đẹp khí chất, nhìn đã biết phải đặc biệt đối tốt với người ta.

“Tôi đoán nhé, cái đám tổ 5 kia sẽ chẳng thương hoa tiếc ngọc đâu.”

“Ôi cô gái dịu dàng như vậy bị bắt nạt đến khóc thì khổ thân lắm.”

Đám người nghị luận ầm ĩ, Tiểu Trịnh cười nhạt một tiếng: “Được hay không, cứ chờ một thời gian sẽ biết ngay thôi ý mà.”

Chút nữa bọn họ sẽ đi nhìn lén để hả giận một chút, mong lão đại sẽ giải thích được vấn đề này.
Phía bên ngoài thì vô cùng náo nhiệt, bên trong căn phòng lại rất yên tĩnh.

Lâm Sân quay lại, thấy Tống Tịnh Vãn đang ngồi lịch sự trên ghế, ưỡn lưng thẳng tắp, cử chỉ vô cùng nhã nhặn, phảng phất như đang ngồi trên chiếc ghế cổ chứ không phải sô pha.

Do dự một chút, anh không đóng cửa.

Lâm Sân không tiếp xúc nhiều với con gái trạc tuổi này, Tống Tịnh Vãn cũng không phải thực tập sinh trong công ty.

Nghe thấy tiếng động, Tống Tịnh Vãn ngẩng đầu nhìn anh bằng cặp mắt trong suốt, anh khẽ hắng giọng giải thích: “Chú của cháu có việc ra ngoài rồi.”

“Vâng.” Tống Tịnh Vãn đáp nhỏ nhẹ, không có biểu cảm thất thố nào.

Yên lặng mấy giây, Lâm Sân đi đến phía chiếc salon đơn bên cạnh cô rồi ngồi xuống. Để thay đổi bầu không khí, anh cố gắng nhẹ giọng: “Chú cháu gọi cháu là Tiểu Vãn, vậy tôi cũng gọi cháu như thế nhé?”

Tống Tịnh Vãn khẽ gật đầu: “Được ạ.”

Lại trùng xuống một lúc, Lâm Sân không tìm ra được lời nào khách sáo, đành trực tiếp nói vào chủ đề chính: “Tình huống ở chỗ tôi chắc cậu ấy đã giới thiệu qua cho cháu rồi, nếu không còn vấn đề gì, bây giờ bọn họ đã tới, tôi dẫn cháu sang.”

Tống Tịnh Vãn nghiêm túc suy nghĩ một hồi: “Chú Lâm, trước kia cháu chưa từng dạy học thêm cho ai cả, mặc dù chú nhỏ đã nói chỉ cần dạy chút ‘phép tắc’ là được, nhưng vẫn sợ bọn họ không nghe vào đầu, đã không đem lại tác dụng gì thì giúp cũng như không.”

Tính cách và việc giáo dục đều liên quan tới nhau, không phải một sớm một chiều có thể khắc phục được, trẻ con còn dễ, bọn họ đều là người trưởng thành rất khó có thể thay đổi, cô thấy khóa học này chưa chắc đã mang đến ý nghĩa lớn.

Lâm Sân thấy Tống Tịnh Vãn nghiêm túc nói ra lo lắng của chính mình, liền mỉm cười một cái, “Không sao cả, để chúng học khóa học này không phải để thay tính đổi nết, mà là để đám nhóc đó hiểu được 1 đạo lý.”

“Đạo lý gì cơ ạ?” Tống Tịnh Vãn nghi hoặc.

“Bị người khác coi mình như mấy thằng ngốc đều không dễ chịu chút nào.”

Lâm Sân nhìn cô gái nhỏ đang hơi sửng sốt thì không nói thêm gì nữa, dẫn người đi đến căn phòng u ám kia.
Rất nhanh Tống Tịnh Vãn đã hiểu ý trong lời nói của Lâm Sân.

Bước chân vào căn phòng này, hai hàng lông mày liền cau lại thật chặt, cô cảm thấy da đầu mình bắt đầu run lên, cố gắng đè nén cảm giác khó chịu xuống.

Thật khổ sở.

Tống Tịnh Vãn đứng với Lâm Sân chỉ đến đầu vai anh, ghé mắt nhìn lại, thấy gương mặt anh vẫn vô cùng bình tĩnh, chênh lệch rõ ràng với đám người bên trong.

“Lão đại, anh có ý gì đây?” Lê Tố bừng bừng sát khí, ngoại trừ Tần Thời, những người khác cũng đều có biểu cảm như vậy.

“Anh đang coi thường chúng tôi sao?” Vương Lai vốn hay im lặng hôm nay lại tỏ ra giận dữ, chỉ có đồ ngốc mới cần giáo viên.

“Anh còn tìm đến một con nhóc cơ đấy!”

“Bịch” một tiếng, không biết ngoài cửa ai đang nghe lén rồi phát ra âm thanh không nhỏ.

Lâm Sân lạnh lùng, nghiêm túc uốn nắn: “Đây là cô giáo Tống!”

Ánh mắt anh vẫn chăm chú quan sát người đang không nói lời nào – Tần Thời, cuối cùng hạ mệnh lệnh: “Từ hôm nay trở đi, trước tan sở 1 tiếng đều là thời gian cô Tống dạy học cho các cậu, tôi không cho phép ai vắng mặt. Hôm nay cô Tống đã đến đây, chúng ta không thể làm chậm trễ thời gian của người ta, tranh thủ thời gian học tập đi. Vương Lai kéo rèm ra, Tần Thời, Lê Tố mang bảng trắng vào đây.”

Bầu không khí tràn ngập mùi thuốc súng, người bên ngoài đều nín thở dõi theo.

Một giây, hai giây, ba giây... Thời gian trở nên chậm chạp lạ thường, tim Tiểu Trịnh đập thình thịch liên hồi, lo lắng một giây sau sẽ nổ tung.

Không biết qua bao lâu, vang lên âm thanh cái ghế bị kéo xê dịch, “Lê Tố, đi thôi.”

Là giọng Tần Thời.
Cậu ta giống như chẳng bị ảnh hưởng chút nào, vẫn bình tĩnh đứng lên rồi đi ngang qua Tống Tịnh Vãn đang đứng cạnh Lâm Sân.

“Cô giáo Tống à?” Cậu ta nhìn Tống Tịnh Vãn một chút, ý cười trong mắt không rõ, chữ ‘à’ cuối câu thêm phần trào phúng.

“Chào cậu.” Tống Tịnh Vãn như không nghe được tiếng à kia, chỉ chào hỏi khách sáo.

Lâm Sân thấy vẻ lạnh nhạt trong ánh mắt Tống Tịnh Vãn thì cười thầm trong lòng.

Cô gái nhỏ này rất bình tĩnh.

Rèm cửa được kéo ra, sự lộn xộn bên trong gian phòng hiện ra rõ mồn một dưới ánh mặt trời, Lâm Sân không để thời gian cho bọn họ dọn dẹp, kéo cái ghế ngồi vào 1 góc.

Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, sau khi Tống Tịnh Vãn giới thiệu ngắn gọn, cô viết lên bảng trắng 1 chữ “Lễ” nước chảy mây trôi, rất tinh tế.

“Chữ “lễ” bắt nguồn từ đâu? Vốn nói: Đời người có tham vọng, muốn mà không toại... Chuyện trên trời, dưới phàm phu không cần phải luận bàn, cho nên “lễ” là chuẩn tắc từ tổ tiên đời trước hay vua đều phải tuân theo. Chữ “lễ” cũng hướng tới ba thứ….. “

Giọng điệu êm ái đọc từng chữ cổ văn khó hiểu, Lâm Sân khoanh tay dựa người vào thành ghế, bất đắc dĩ suy nghĩ, đúng là chưa từng dạy học có khác, chất giọng đọc bình bình không có điểm nhấn, nếu giảng bài cho trẻ con, có khi chúng đã ngủ say sưa được một giấc.

Tình hình bây giờ cũng không kém gì mấy. Người thì đang ngủ, người chơi điện thoại di động, người thì ngơ ngẩn. Đoán chắc là do bức tượng Lâm Sân vẫn ở đây nên bọn họ đều không tỏ ra khó xử, ai nấy cũng lựa chọn coi thường.

“Người vô lễ thì không thành công, không thể vô phép tắc, đất nước không có lễ cũng không yên ổn nổi...”

Tối hôm qua Lâm Sân ngủ không được ngon giấc, chỉ chốc lát đã có cảm giác buồn ngủ ập đến, anh ngẩng đầu thấy Tống Tịnh Vãn vẫn đang nghiêm túc thao thao bất tuyệt.

Đúng là đã có chút giống thầy cô giáo trước đây đứng trên bục giảng rồi.

Tống Tịnh Vãn biết mình mà dạy sẽ thất bại, thế nên ở trong lòng nghiêm túc suy nghĩ, tìm kiếm lí do làm sao để uyển chuyển đề nghị Lâm Sân tìm một giáo viên tốt hơn. Không phải cô không nguyện ý giúp việc này mà là có lòng nhưng vô lực.

Nội dung vốn đã rất khô khan, bởi vì cô giảng nên càng buồn tẻ.

Tống Tịnh Vãn rất nhạy cảm, cô thấy đám người Tần Thời có ý đối nghịch. Chú ý tới Lâm Sân chân thành nghe từ đầu đến cuối, chỉ là qua đôi mắt bất động kia không biết đang nghĩ gì, sau đó lại rất nhanh đưa mắt tập trung trên người cô.

Anh ép bản thân chuyên chú, hóa ra lại làm điều đó cực kì tốt.

Bởi vì không quy định thời gian, Tống Tịnh Vãn cảm thấy giảng được kha khá liền dừng lại. Bọn Tần Thời chẳng có chút phản ứng nào, ai nên đi ngủ thì ngủ, ai nên chơi thì ngồi lại chơi. Lâm Sân đứng lên nhìn thoáng qua đồng hồ trên cổ tay.

Mới qua... 30 phút sao?

“Bài học hôm nay đến đây là hết, còn việc chưa làm xong thì làm tiếp đi...” Nhớ tới công việc được bố trí gần đây nhất đã hoàn thành, anh lại nói thêm một câu, “Không có việc thì mang nội dung bài giảng của cô giáo Tống ra ôn tập cho tốt.”

Câu nói sau cùng khiến mấy thanh niên bất mãn, Tống Tịnh Vãn phát hiện mấy ánh mắt không thiện chí hướng đến mình.

Đối diện với chuyện này, Tống Tịnh Vãn cảm thấy bình thường, lịch sự chào “Hẹn gặp lại”, khuôn mặt vô cảm chạy theo Lâm Sân rời khỏi căn phòng lộn xộn này.

Anh đi đằng trước, Tống Tịnh Vãn đi phía sau, không khí vô cùng trầm lặng.

Lâm Sân cảm thấy bất đắc dĩ, thả chậm tốc độ bước chân chờ cô đi ngang hàng mình, sau đó theo tiết tấu chậm rãi của cô.

Cũng giống như anh đang dẫn theo một tùy tùng nhỏ vậy.

Lúc Tống Tịnh Vãn định bày ra ý nghĩ đã ấp ủ trước đó, Lâm Sân đã cất tiếng phá vỡ không khí xấu hổ giữa họ: “Công ty chúng ta 6 giờ tan tầm, ngày mai 5 giờ cháu có thể đến, chỗ này với cháu hẳn chưa quen, đến lúc đó tôi sẽ cho người đi đón, cháu ở chỗ nào? Chỗ của chú nhỏ hay là hoa viên Lâm Giang? “

“Không cần đâu ạ. ” Tống Tịnh Vãn không ngờ anh vẫn đồng ý cho mình đến, liền nhẹ nhàng từ chối, “Chú Lâm, không thì chú vẫn cứ nên tìm người khác đi, cháu giảng quá kém, không phù hợp, cháu có thể hỏi bố, ông ấy dạy học ở trường, hẳn sẽ có người quen biết.”

“Tôi cảm thấy cháu rất thích hợp.” Lâm Sân cúi đầu nhìn cô nói.

Bị coi thường mà còn có thể giữ vững cảm xúc như không hề bị ảnh hưởng, còn chân thành nói ra vấn đề của bản thân, chỉ cần hai điểm này là đủ rồi.

Mặc dù, lúc giảng thật sự ……. buồn tẻ, nhưng cái này không quan trọng lắm.

“Cháu thay đổi tiết tấu giảng là được rồi, đám nhóc đó hôm nay coi như khá ngoan, về sau chúng sẽ nói hoặc làm gì đó hơi quá phận, cháu cứ chuẩn bị tâm lí thật tốt.”

Tống Tịnh Vãn thấy Lâm Sân kiên trì, cũng không từ chối nữa, nghe thấy anh nói thì cúi đầu suy nghĩ: “Họ còn mắng người ạ? Mắng chửi thì không sao, cháu không bị ảnh hưởng lắm. Nhưng có điều, chân tay cháu không nhanh nhạy, đánh không lại ai…. Chạy cũng rất chậm.”

Lâm Sân sửng sốt một chút, nhìn khuôn mặt nghiêm túc của Tống Tịnh Vãn, nhất thời phân biệt không rõ cô đang nói đùa hay thật.
Vẫn còn việc phải làm, Lâm Sân tìm một người đưa Tống Tịnh Vãn về, cho nên cô không biết chuyện sau khi mình đi, trong công ty liền sôi trào.

Tất cả mọi người nói đây là lão đại có chủ ý muốn chỉnh đám người tổ 5, ai nấy nghe được đều hân hoan, vỗ tay ăn mừng, không khí sung sướng lan tràn đến tận cửa phòng làm việc của họ.

Thậm chí có người cầu nguyện: “Hi vọng cháu gái Tống tổng kiên trì nhiều chút, không nên bị dọa sớm bỏ chạy.”

“Ha ha, kiên trì hai ngày thôi cũng được, thấy dáng vẻ kinh ngạc của bọn nhóc đó tôi đã thấy thỏa mãn.”

Lê Tố nghe phía bên ngoài có người đang cười, cậu ta kéo rèm cửa ra, bóng tối lần nữa bao trùm căn phòng, “Lão đại vậy mà lại đối xử với chúng ta kiểu đó!”

Đó là một con nhóc chỉ biết lải nhải, lẩm bẩm cũng dám đứng trước mặt bọn họ tự xưng làm cô giáo, thật mất mặt!

Vương Lai cũng rất tức giận, “Ngày mai có nói gì tôi cũng không học.”

“Các cậu tức cái gì.” Chỉ có Tần Thời giống như chưa từng có chuyện gì xảy ra, “Không phải cứ dạy là xong, ai dạy ai còn chưa biết đâu.”

Tống Hoài Quân từ bên ngoài trở về, nhìn thấy từng người một như lên cơn, hết sức buồn cười hỏi: “Hóng chuyện người ta không may thì vui vẻ hả? Có biết tổ năm người ta giải quyết bao nhiên vấn đề hay không?”

“Tống tổng, chúng tôi ở đây ân oán rõ ràng. Trong công việc bọn tôi bội phục đám nhóc đó, cũng khiêm tốn chấp nhận sự phê bình, nhưng…”

Bên cạnh lập tức có người đang hào hứng tiếp nhận nốt, “Nhưng! Dù chúng tôi không có thông minh thể so sánh, thì trong công việc chúng tôi rất chăm chỉ mà, sao họ lại xem thường cơ chứ? Công việc là công việc, không ngăn được sự thật đám người đó không ai ưa. Giám đốc Văn người ta cũng lợi hại như thế, sao vẫn tốt tính đấy thôi. ”

“Ồ, các cậu phân định thật rõ ràng.” Tống Hoài Quân cười một tiếng liền đi.

Bàn việc với Lâm Sân xong đã đến lúc tan làm, Tống Hoài Quân vươn vai một cái, hỏi sự việc ngày hôm nay.

Lâm Sân ký xong phần văn kiện cuối cùng, nhớ tới ánh mắt Tống Tịnh Vãn trong veo và khuôn mặt nghiêm túc, hững hờ nói một câu: “Cháu gái của cậu rất thú vị.”

“Ừ, thật sự thú vị.” Tống Hoài Quân không nghiêm túc cợt nhả, “Đầu gỗ vô lương tâm, trắng trẻo coi như có bộ dáng đẹp mắt giống tôi. Về sau ai mà lấy nó sẽ khổ sở lắm đây, một chút tình thú cũng không có. “

“Cậu là chú người ta, cô ấy ở cùng bạn trai thế nào làm sao cậu biết được, tỏ vẻ đáng yêu còn phải báo cáo cậu à?” Lâm Sân đang nghỉ ngơi liền tiếp chuyện bạn tốt.

“Nũng nịu? Tống Tiểu Oản đó?” Tống Hoài Quân giống như nghe được chuyện gì khó tin lắm, “Tôi nói thế này đi, con bé đó cho dù trời sập cũng không có khả năng làm nũng.”

Sau đó còn nói, “Bạn trai nó có cũng không chỉ bảo nổi.”

Lâm Sân cười: “Người chú này, chuyện cậu biết còn nhiều nhỉ, có khi cô ấy không muốn nói cho người khác biết đâu, ai lại nguyện ý trò chuyện với người trong nhà về vấn đề đó chứ.”

“Người khác tôi không biết, Tống Tiểu Oản thì tôi hiểu rất rõ, liếc mắt một cái cũng biết nó muốn yêu ai.”

Tống Hoài Quân rất có lòng tin vào điều này, không mang sự tích cháu gái có người theo đuổi hai năm, kết quả ăn cùng người ta vài bữa cơm liền dọa người chạy mất tích, nói với bạn tốt.

Lâm Sân nhiều bạn bè, anh còn đang trông chờ sau này nếu lỡ con bé đó không ai lấy thì nhờ cậu ta giới thiệu cho vài người đấy.
Những chuyện này Tống Tịnh Vãn một chút cũng không biết, cô là người làm việc rất nghiêm túc, nếu đã đồng ý làm việc sẽ nghĩ biện pháp tốt nhất.

Mặc dù Lâm Sân nhiều lần nói qua không quan trọng nội dung bài giảng, nhưng cô vẫn cố gắng hết mình, tránh cho việc lên lớp buồn tẻ, vì thế gọi điện cho bố, thỉnh giáo một chút phương pháp.

Hiệu quả là... Lâm Sân càng nghe bài giảng của cô càng cảm thấy như bị thôi miên.

Vì biểu hiện của anh với chuyện này vô cùng để tâm, trong hai ngày, Lâm Sân ngày nào cũng tới dự thính, ai mà nghĩ được điều đó biến thành một nhiệm vụ có chút vất vả.

Bởi vì, nghe Tống Tịnh Vãn giảng bài, thật sự... rất buồn tẻ, mà anh không thể biểu hiện ra ngoài.

Mấy tên nhóc trong đám Tần Thời cũng hiếm khi nén lại tức giận như vậy, tiếp tục lấy thái độ bất mãn của mình trưng ra, không làm chuyện gì quá đáng.

Hai bên đều bày ra trạng thái yên lặng, so xem ai có thể giữ đến cùng. Những nhân viên khác đều đang đánh cược xem ai sẽ phá vỡ cục diện bế tắc này trước.

Tiểu Trịnh cảm thấy bàn về tính nhẫn nại, chắc chắn ông chủ nhà mình là nhất, có hai lần cậu vụng trộm ở cửa nghe giảng 2 lần, nói thế nào nhỉ? Cậu rất xúc động, thì ra thời điểm thanh âm dễ nghe ấy khi nói chuyện cũng có thể khiến người khác nghe không vào. Cho nên, không thể nào đánh giá thấp cháu gái Tống tổng trong trận chiến tranh giành công lao được.

Tóm lại, không biết xuất phát từ loại nguyên nhân nào, mấy người tổ năm không có lựa chọn đánh mà coi thường chiến.

“Cô giáo Tống, cô vừa mới giảng sai.”

Tống Tịnh Vãn dừng lại, nhìn người vừa nói khiêm tốn xin chỉ bảo: “Chỗ nào sai vậy?”

“Lễ đối với người, nhân đạo cũng hướng đến. Nhưng phạm vào lễ, không đủ lễ, gọi là không cách nào hướng tới dân; noi theo lễ, đạt đến lễ, gọi là hướng đến kẻ sĩ (1).” Tần Thời ung dung mở miệng ánh mắt lại không nhìn bất kì ai, “Cô vừa mới đem phương pháp hướng tới dân nói thành phương pháp hướng tới những kẻ sĩ.”

(1) kẻ sĩ ở đây ý chỉ những người trí thức, làm quan, đi theo con đường đèn sách

Tuổi trẻ một chút đã không giữ nổi bình tĩnh, Lâm Sân cười nhẹ một cái, lẳng lặng ngồi trong góc nhìn về phía Tống Tịnh Vãn.

“Là tôi nói sai rồi.” Anh thấy cô gật gật đầu, nhận lỗi của mình “Thật xin lỗi.”

“Cô không cần nói xin lỗi, có sai cũng rất bình thường, chỉ là, tôi cảm thấy ngày mai cô giáo không cần tới nữa.”

“Cô thấy thế nào?”

Tống Tịnh Vãn không vì đối phương ngạo mạn mà tức giận, chậm rãi nói: “Thế nhưng tôi không cảm thấy như vậy.”

Tần Thời từ trên mặt bàn bừa bộn sách vở tìm thấy hai quyển sách, đặt ở trước mặt, “Cô giáo Tống nếu đã không cảm thấy thế, vậy thì chúng ta có thể thảo luận một chút.”

“Hai ngày này cô giáo Tống chủ yếu giảng về hai cuốn sách luận lễ “Tuân Tử” và “Lễ Ký”, xin hỏi cô đã bỏ ra thời gian bao lâu để đọc xong và nhớ kĩ nó?”

Tống Tịnh Vãn nghiêm túc trả lời: “Tôi không thể cho cậu một con số chính xác, nhưng đó không phải thời gian ngắn.”

“Thế thì tôi và cô giáo Tống đây không giống nhau lắm, hai quyển sách này tôi đã thuộc rồi.” Ngón tay Tần Thời gõ nhẹ lên cuốn sách một chút, lại nói “Cô giáo Tống đã đến đây để giảng về cái này, tôi đều đã biết, cô cũng không cần tới. Chúng ta không giống nhau, cô có lẽ phải học thật lâu, nhưng chúng tôi không cần, cho nên dựa theo tiến độ của cô là đang lãng phí thời gian. Đương nhiên, cô Tống cảm thấy chúng tôi nên đọc sách nào đó thì cứ viết thành một danh sách, chúng tôi nhất định chăm chỉ đọc xong, một chữ cũng không sót, về sau dù cho cô có quên nó, chúng tôi có thể nhắc cô từng chữ.”

Tống Tịnh Vãn trầm mặc, mấy người khác phát ra tiếng cười khẽ. Lâm Sân không nói gì, đúng lúc chuẩn bị lên tiếng thì nghe thấy cô cất lời.

“Vậy sao? Thế thì cậu thật lợi hại. Tôi vẫn rất luôn hâm mộ những người có trí nhớ tốt, lúc học thuộc lòng không cần khổ sở “

Ngữ khí bình tĩnh đến mức không bị ảnh hưởng, “Có điều, có thể học thuộc không có nghĩa đã đọc hiểu được, ông nội có nói với tôi, đọc sách, là phải từ từ đọc. Có lẽ cũng bởi vì cậu đọc quá nhanh nên mới không để ý nhiều đến đạo lý trong đó “

Lâm Sân im lặng nở nụ cười, không mở miệng ngắt lời bọn họ.

Tần Thời khe khẽ hừ một tiếng: “Cổ hủ không chịu nổi đạo lý, tôi không cần hiểu điều này.”

“Hoàn toàn chính xác, có chút cổ hủ. Cho nên những cái không đúng kia tôi đã giảng tôi đều không nhớ, khả năng của cậu thật thông minh, nhìn qua liền không thể quên, thật ra kiểu đó cũng sẽ ảnh hưởng tới việc cậu hấp thụ kiến thức có hữu dụng hay không.”

“...”

Lâm Sân thấy ánh mắt Tần Thời trở nên trì trệ, cảm thấy sự việc này thật thú vị. Từ khi Tống Tịnh Vãn bắt đầu lên lớp, một số người sẽ thỉnh thoảng vô tình đi ngang qua cửa phòng tổ 5. Trong một tiếng tan tầm cuối cùng, công việc của họ cũng đã hoàn thành gần xong nên việc “đi qua đi lại” đó cũng không phải không thể.

“Ác liệt lắm đó!” Một “người qua đường” vô cùng hào hứng, vội quay về tám chuyện với mọi người.

Không đến một phút sau, phía trước cửa phòng tổ 5 lại thêm rất nhiều bóng “người qua đường” nữa.

Âm thanh rõ ràng từ bên trong truyền đến, tất cả mọi người đều vểnh tai nín thở lắng nghe, sợ mình sẽ bỏ qua điều gì đó.

“Cô giáo Tống, cô không cảm thấy mấy lời cô nói ra đều rất dối trá à. Mặt ngoài thì ra vẻ thanh cao, đằng sau lưng lại chửi mắng người khác, rõ ràng cảm thấy đối phương vô cùng ngu ngốc mà mình phải giả vờ như không biết, đây là sự lễ phép mà cô dạy sao?”

Khóe miệng Tần Thời cười nhếch, “Trên đời này ai cũng có quyền lựa chọn cách sống và quyền lợi cho riêng mình, tôi vốn thẳng thắn, lời nói ra tuy không dễ nghe nhưng đều là sự thực cả. Các người có thể không tán đồng, nhưng cũng đừng lấy suy nghĩ của mình ra để ép buộc tôi chứ. Giống như cô đang ra vẻ: miệng thì phun đầy mấy lời triết lý đạo đức, nhưng chỉ cần người khác không làm theo ý mình, liền dùng cái thứ đạo đức đó đi phê phán người khác. Công bằng ở đâu? Cái tên gọi quy củ đạo đức là do ai đặt ra hả? Nói cho cùng, vẫn chỉ là một kẻ ích kỷ hẹp hòi mà thôi.”

Mấy từ “Ra vẻ thanh cao”, “Ích kỷ hẹp hòi”, cũng là lần đầu tiên Tống Tịnh Vãn nghe thấy người ta nhận xét về mình thế này.

Cô im ắng một hồi, sau đó nhẹ nhàng đáp: “Cậu nói mỗi người đều tự lựa chọn cách mình sống và quyền lợi là đúng. Thế nhưng nếu cậu có, người khác cũng sẽ có, chúng ta đều tự cho rằng sự lựa chọn của mình là chính xác, giống như việc chỉ trích người khác là sai. Bởi vì chúng ta đều đứng trên lập trường của mình để giải quyết vấn đề, cậu xem có đúng không?”

Tần Thời nhìn cô không nói lời nào.

Tống Tịnh Vãn hơi ngừng lại rồi mới tiếp tục, “Tôi thấy chúng ta cũng không thể tuỳ tiện phán xét một vấn đề nào cả. Trên thực tế, vào ngày đầu tiên tôi tới đây, mọi người đều bảo các cậu không dễ ở chung. Mặc dù tôi đã nghe họ nói nhưng cũng không dám tin tưởng ngay, cho nên mỗi ngày tôi đều tỉ mỉ quan sát một chút. Cuối cùng tôi nhận ra, bọn họ nói như vậy có chút đúng đấy chứ.”

“Ha.” Tần Thời cười khinh một tiếng, “Không dễ ở chung? Cô Tống này, cô có thể nói thẳng chúng tôi tự cao tự đại, ngạo mạn vô phép tắc, không cần sợ làm tổn thương chúng tôi. Chúng tôi cũng chẳng quan tâm đến suy nghĩ, cảm nhận của người khác đâu. Vậy nên ấy, làm người thì đừng dối trá như thế.”

“Được thôi, tôi nhắc lại vấn đề này nhé, các cậu là những người thích tùy tiện phán xét người khác.” Tống Tịnh Vãn bất đắc dĩ hít sâu một tiếng, “Và các cậu không dễ ở chung.”

Cô chậm rãi nói tiếp, “Hôm qua có cô gái tới lấy tài liệu, cô ấy chỉ hỏi một vấn đề, vậy mà cậu liền bảo người ta ngu ngốc hơn cậu.”

“Chuyện này chẳng lẽ không phải sự thật sao? Vấn đề đơn giản như vậy cũng hỏi, chứng tỏ cô ta không thông minh chút nào.”

“Ở phương diện này cô ấy có thể không bằng cậu, nhưng tôi nghĩ chắc chắn có phương diện khác cậu không thể giỏi bằng cô ấy. Cho dù trong công việc cô ấy làm chưa tốt nhưng không có nghĩa là đáng để cậu coi thường. Tôi thấy nguyên nhân các cậu không có được sự hòa thuận khi giao tiếp với mọi người là do các cậu không biết tôn trọng người khác.”

Tống Tịnh Vãn không chờ Tần Thời trả lời, “Cậu bảo ra vẻ tử tế là dối trá, nhưng có khi người ta không muốn làm tổn thương lòng tự trọng của cậu nên mới không nói đấy.”

Đôi mắt Lâm Sân càng trở nên thâm thúy, khóe miệng bất giác cong lên một đường. Sự việc phát sinh đến tận bây giờ, là chuyện nằm ngoài dự liệu của anh.

Cô tiếp tục dùng giọng điệu nhu hòa nói tiếp, “Nếu như người ta có lòng tốt nên không chọn nói thật, cậu cũng coi đó là giả dối sao? Tôi thì không cảm thấy như vậy. Có lẽ cậu thích theo đuổi sự thật, nhưng lại đi lấy sự thật đó để đâm vào lòng tự trọng của tất cả mọi người, không màng tới người khác, vậy thì chỉ có mỗi cậu là ‘kẻ thật lòng’ hả?”

“Cái ý nghĩ về ‘sự thật’ của cô là gì cơ? Đúng là dối trá tìm cớ.” Tần Thời không hề tỏ ra lo sợ, “Cô Tống nói nhiều như vậy, cũng là do cô đứng ở góc độ của mình mà nói. Tôi vẫn nghĩ chúng ta sẽ chẳng bao giờ tìm được quan điểm chung đâu, cho nên cô đừng nói lý nữa.”

Tần Thời thấy cô đang im lặng liền lộ ra nụ cười đắc ý, quay người về phía Lâm Sân: “Lão đại, anh muốn nghĩ thế nào thì nghĩ, tôi vẫn giữ vững quan điểm của mình, mỗi câu tôi thốt ra đều là sự thật, trừ khi có thể chứng minh điều tôi nói là sai, nếu không có giảng đạo lý với tôi cũng đều vô dụng.”

Lâm Sân không buồn bực chút nào, chỉ mỉm cười lạnh nhạt, phủi phủi mấy hạt bụi rơi trên áo rồi đứng lên, “Cậu vẫn đang không hiểu vì sao tôi bắt các cậu học khóa học này à?”

“Thôi được, nếu cậu thích nói chuyện ‘sự thật’, vậy thì chúng ta dùng ‘sự thật’ để nói nhé.” Anh nhanh chân bước lên phía trước, đi đến bên cạnh Tống Tịnh Vãn liền dừng lại. Cô cảm thấy giống như một bóng ma vừa ùa tới, trong phút chốc sự xa lạ không thể ngăn cản ấy đang bao phủ lấy cô.

“Mở cửa ra giúp tôi.” Đột nhiên anh cúi người thấp giọng, rút ngắn khoảng cách, khiến cô hơi sửng sốt. Sau khi bình tĩnh lại cô mới gật đầu rồi đưa tay kéo cửa.

“Ha ha... Chúng tôi chỉ thuận tiện đi ngang qua... thuận tiện thôi...” Ngoài cửa đám người ưa náo nhiệt vẫn chưa kịp trốn đi, đành phải giả bộ ngại ngùng cười nói.

Tống Tịnh Vãn mỉm cười khách sáo với họ.

“Biết tại sao trước kia tôi không thèm để ý tới các cậu không?” Tống Tịnh Vãn đứng cạnh cánh cửa, ngẩng đầu nhìn Lâm Sân đột nhiên đang nói.

Góc mặt hoàn mĩ không thể bắt bẻ, kết hợp với khí chất trên người anh càng thêm nổi bật, “Trước kia tôi thấy các cậu tự cao tự đại nhưng vẫn còn có chút tài năng. Còn Tần Thời, cậu thích nói thật nhỉ? Vậy tôi sẽ nói. Việc cậu xúc phạm, chễ giễu đàn anh Cảnh Đông Ngô là việc mà lính mới cũng sẽ không dám phạm phải. Tôi không biết ai đã nói với cậu, cái ngày Cảnh Đông Ngô cho ra mắt sản phẩm là sản phẩm do chính tay anh ấy làm. Nhưng thực tế, đàn anh Ngô mới trở về từ Mỹ tối hôm trước, anh ấy tới chỉ để đứng tên, thay mặt mà thôi. Cậu không nhận ra được tình huống khiến anh ấy khó xử trước mặt nhiều người như thế nào, vậy mà sự thật người ta không muốn giải thích là không thèm chấp nhặt với một thằng oắt con như cậu.”

Giọng Lâm Sân dù không lớn nhưng bầu không khí lập tức lặng ngắt như tờ: “Tần Thời, cậu đang cảm thấy đàn anh Ngô giả dối sao?”

Cậu thanh niên không phục: “Nếu anh ta chính miệng giải thích, tôi sẽ xin lỗi.”

“Tôi đang hỏi cậu, cậu thấy anh ấy giả dối sao?” Giọng Lâm Sân càng thêm nghiêm túc.

Tần Thời mím chặt môi không nói lời nào.

“Các cậu tự thấy bản thân rất giỏi, tự thấy không gì mình không làm được. Tuổi trẻ có thể ngông cuồng nhưng phải là người có năng lực mới có thể ngông cuồng. Tôi nói cho các cậu biết, dù ở ngay trong công ty này, các cậu cũng chưa phải là người tài năng nhất, xét về kỹ thuật bọn họ không bằng các cậu, vậy phương diện khác thì sao? Cô giáo Tống nói rất đúng, có lẽ do mọi người đã quá khoan dung với các cậu. Các cậu không phải thích nghe nói thật à, được thôi, tôi sẽ để cả nhóm các cậu nghe những lời thật lòng.”

Ánh mắt anh chuyển hướng về phía “quần chúng ăn dưa”, “Tôi muốn cho mọi người một cơ hội nói thật.”

Tống Tịnh Vãn thấy tất cả mọi người đều đang nhìn nhau mà không dám nói chuyện, cô đứng ở chính giữa, sự nghiêm khắc của Lâm Sân không cẩn thận lướt đến cô. Vì không muốn ngăn anh “hô gió gọi bão”, cô lẳng lặng xê dịch bước chân đến chỗ không đáng chú ý...

Sau bầu không khí gượng gạo, trong đám người xuất hiện “dũng sĩ” thứ nhất.

“Có một câu tôi đã nhẫn nhịn rất lâu rồi, Vương Lai này, phong cách quần áo của anh rất giống bố tôi...”

“Lê Tố, thật ra mặt cậu rất giống em bé, mỗi lần tức giận đều không dọa người chút nào, ngược lại có chút tấu hài...”

“Tần Thời, mặc dù cậu đẹp trai đấy nhưng nếu không chịu thay đổi tính cách, về sau sẽ chẳng tìm được bạn gái đâu...”

Tiểu Trịnh cầm sổ bút ghi lại khoảnh khắc đáng giá của ngày hôm nay, đợi đến khi công ty lớn mạnh về sau, đây là lịch sử không thể không nhắc tới với lứa nhân viên sau này.
Sau khi tan sở, mọi người trong công ty chậm rãi rời đi.

Hàng ngày Tống Tịnh Vãn chờ Tống Hoài Quân đưa cô về nhà, hôm nay Tống Hoài Quân lại có việc ra ngoài, cô vốn định tự mình về, nhưng không biết Tống Hoài Quân từ đâu nghe được chuyện công ty đã xảy ra hôm nay, vui vẻ đòi Lâm Sân khao ăn.

Lúc đầu Lâm Sân cũng đã dự tính như vậy, kết thúc việc phải mời Cô giáo Tiểu Tống ăn cơm cảm ơn. Cho nên sau khi tan sở bèn gọi người lên xe mình, “Chú cháu đang chờ bên nhà hàng rồi.”

Tống Tịnh Vãn chỉ có thể ngoan ngoãn lên xe.

Trong xe rộng rãi dễ chịu, nhưng hai người không có lời nào để nói.

Lâm Sân thấy cô ngồi yên vị, đang chằm chằm quan sát phía trước, nhẹ giọng hỏi: “Vừa nãy không dọa sợ cháu chứ?”

“Không ạ.” Cô lắc đầu, mặc dù lúc anh giáo huấn người ta rất nghiêm khắc, nhưng cô không cảm thấy chút sợ hãi, “Chú Lâm, cháu thấy chú là người tốt.”

Lâm Sân cũng bị câu nói này khiến cho bản thân cười cũng không xong.

Cô chưa tiến vào xã hội nhưng tự biết bây giờ phần lớn công ty chỉ coi trọng lợi ích, dạng người phí hết tâm tư để dạy bảo nhân viên giống Lâm Sân hẳn là rất ít.

Lâm Sân không biết đáp lại thế nào, hai người lại im ắng suốt dọc đường đến nhà hàng.

Không ngờ tới Tống Hoài Quân còn gọi thêm bạn bè khác, khi Lâm Sân dẫn Tống Tịnh Vãn vào, mọi người đều tỏ ra bất ngờ: “Con mẹ nó, cây gỗ Lâm Sân nở hoa rồi? Từ lúc nào đã có bạn gái xinh đẹp như vậy, còn không mau giới thiệu đi chứ!”

Tống Hoài Quân bội phục con mắt của đám người này: “Mắt mũi các cậu kiểu gì đấy, hai người này đứng chung một chỗ mà trông giống yêu nhau sao? Mau biến đi, đây là cháu gái tôi, đừng có gán ghép lung tung.”

Mọi người còn kinh ngạc hơn: “Mẹ kiếp chứ Tống Hoài Quân, cháu gái cậu lớn thế này rồi á?”

Lâm Sân đối mặt với mấy lời tục tĩu cũng không bất ngờ, vì tránh làm cô gái nhỏ kinh sợ, anh đưa cô đến một chỗ yên tĩnh ngồi xuống, Tống Tịnh Vãn cứ như vậy ngồi bên cạnh anh.

Đám người này có cả nam cả nữ vô cùng ồn ào, náo nhiệt, Tống Hoài Quân bị một người đẹp mặc váy đỏ quấn lấy, cũng có chút ý tứ với cô nên không thèm quan tâm đến Tống Tịnh Vãn.

Tống Tịnh Vãn đối mặt với tình huống lạ lẫm này thì không thoải mái lắm, Lâm Sân cũng không thể buông tay mặc kệ, chỉ đành để ý chút một, khi thì gắp thức ăn cho cô, khi thì hỏi thăm xem cô cần gì, cứ như vậy suốt cả bữa cơm.

Tống Tịnh Vãn lúc ăn không có thói quen nói chuyện, đối mặt với câu hỏi của Lâm Sân, phần lớn đều chỉ gật đầu hoặc lắc đầu.

Ăn được nửa thời gian, không hiểu sao Lâm Sân sinh ra một loại cảm giác khác thường, nhìn cô gái nhỏ ngoan ngoãn cúi đầu, anh tự hỏi một vấn đề.

Cuối cùng đây là cháu gái ai?


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp