Lần đầu tiên Tô Vãn bị người ta mắng là "cẩu nam nữ", nhìn bóng dáng nữ sinh mắng chửi xong bỏ chạy thì có chút ngây người, Phong Dương bên cạnh lại hoàn toàn không động đậy, nói một câu cảm ơn rồi xoay người đi vào phòng tranh lấy dụng cụ vẽ tranh của mình.   

Nữ sinh tóc dài vừa rồi kia là sinh viên của khoa nghệ thuật, học kỳ trước ban bọn họ cùng nhau tham gia lớp học bắt buộc nên có quen biết.   

Phong Dương cầm lấy dụng cụ vẽ tranh, trên mặt mang theo hờ hững, sau khi gặp mặt những người đó đều sẽ tỏ tình.   

Thấy Tô Vãn tiến vào, Phong Dương mang theo túi xách: "Mang đồ của cậu đi đi." Nói xong liền trực tiếp đi ra ngoài.   

Còn chưa đi được mấy bước đã nghe thấy phía sau truyền đến một tiếng 'Phanh——'.   

Phong Dương dừng bước, quay đầu nhìn lại, quả nhiên nhìn thấy Tô Vãn ném hộp màu vào thùng rác.   

Bởi vì hộp quá lớn nên không thể nhét vào thùng rác, chỉ có thể nằm ngang trên miệng thùng rác.   

Hết lần này tới lần khác cô giống như chỉ tiện tay ném đi một cái bao bì, không có gì to tát đứng bên cạnh nhìn anh.   

"Cậu vứt nó làm gì?" Phong Dương nhíu mày hỏi.   

Phàm là người học khoa mỹ thuật thì đều biết hộp màu vẽ sơn dầu kia rất đắt tiền.   

Hai tay Tô Vãn đút vào túi áo hoodie, thờ ơ nói: "Cậu không cần, tôi giữ lại cũng vô dụng."   

"Cậu có thể lấy về đi trả lại." Tầm mắt Phong Dương dừng ở chiếc hộp như thùng rác, lại nhìn về phía Tô Vãn hoàn toàn không quan tâm đang đứng bên cạnh, cô thật sự muốn vứt đi.   

"Phiền toái."  

Ánh mắt Phong Dương giãy dụa đứng tại chỗ, đau lòng vì hộp màu bị cô vứt đi, cuối cùng anh quay trở về, chuẩn bị cầm hộp lên nhét cho cô nhưng lại phát hiện trên hộp bị dính bẩn.   

Tô Vãn cúi đầu nhìn anh lấy khăn giấy ra, ngồi xổm xuống cẩn thận lau sạch vết bẩn dính bên ngoài hộp từng chút một, cô nhìn chằm chằm ngón tay sạch sẽ thon dài của anh một hồi, bỗng nhiên nói: "Giúp tôi vẽ một bức tranh, hộp màu làm thù lao."   

Phong Dương dừng tay lại, cuối cùng ngửa đầu nhìn cô: "... Cậu muốn vẽ gì?"

"Tùy cậu." Tô Vãn đây là muốn tìm cớ.   

Phong Dương rũ mắt lau sạch một chút vết bẩn cuối cùng trên hộp, đứng dậy xách nó lên: "Được."   

Hai người đứng đối diện không nói gì, qua một lúc lâu Phong Dương mới mở miệng: "Sau này đừng tặng tôi mấy thứ này."   

Từ lúc nhập học, ngẫu nhiên cũng sẽ có người đưa hộp màu, bình thường đều được đóng gói tinh xảo nhưng anh đều sẽ từ chối.   

Tô Vãn là người đầu tiên mang theo một cái hộp lớn trực tiếp tới, còn đem hộp màu này ném đi ở trước mặt anh.   

"Cậu có đói không?" Tô Vãn hoàn toàn không nghe lời anh.

"Cái gì?"   

"Cùng nhau ăn cơm."   

"Hiện tại mới bốn giờ." Phong Dương uyển chuyển cự tuyệt.   

Tô Vãn nhìn chằm chằm anh một hồi, chậm rãi nói: "Thương lượng chuyện vẽ tranh."   

Phong Dương: "..." Rõ ràng vừa mới nói là tùy anh.   

Cuối cùng Phong Dương chỉ có thể đồng ý, xuất phát từ yêu cầu của Tô Vãn, bọn họ đi đến nhà ăn số hai.   

Đây là lần đầu tiên Phong Dương tới nơi này, nhà ăn của trường phân biệt rõ ràng, không riêng gì phân chia ở từng khoa, mà mấu chốt chính là giá cả, nhà ăn số hai thuộc về nhà ăn thương mại hóa nhất Đại học A, đương nhiên giá cả đắt hơn những nhà ăn khác không ít.   

Nghe nói là do trước đây có một sinh viên trong trường ăn không quen đồ ăn ở nhà ăn của trường, chính vì vậy người nhà đã đặc biệt đấu thầu nhà ăn số hai, quyên góp vài tòa nhà chỉ vì muốn làm những món ăn cao cấp.   

Đây cũng là lý do vì sao nhà ăn số hai có ít người hơn, không phải tất cả sinh viên đều có thể đến đây.   

"Cậu muốn ăn gì?" Tô Vãn hỏi Phong Dương.   

"Tôi không đói." Phong Dương chỉ muốn nhanh chóng giải quyết chuyện vẽ tranh.   

Tô Vãn cũng không hỏi nữa, chỉ chỉ bàn gần cửa sổ tầng ba, bảo anh đi đến bên kia chờ.   

Phong Dương xách hộp ngồi xuống, đặt đồ vẽ sang một bên, hộp dựa vào ghế của mình.   

Anh dựa vào cửa sổ, xuất thần nhìn xuống dưới cầu thang.   

Một lát sau, Tô Vãn bưng một đống đồ ăn vặt tới liền nhìn thấy cảnh tượng giống như tranh sơn dầu này.   

Ánh mặt trời buổi chiều xuyên thấu qua thủy tinh chiếu lên người tựa vào cửa sổ, làn da trắng lạnh bị ánh sáng màu vàng kim bao phủ, mang theo cảm quang tinh tế.   

Có lẽ là ánh mặt trời còn có chút chói mắt, lông mi của anh hơi run rẩy, giống như con bướm vỗ cánh muốn bay.   

Tô Vãn đặt khay lớn lên bàn, đáy đĩa sắt đặt trên bàn gỗ phát ra một tiếng vang, Phong Dương theo bản năng quay đầu nhìn lại, một đôi mắt hoa đào vô tình lóe lên.   

—— Vô tâm câu người.   

"Ăn." Tô Vãn đẩy khay về phía Phong Dương.   

"Cậu muốn vẽ gì?" Phong Dương không để ý tới lời nói của cô, trực tiếp hỏi.  

Tô Vãn bỗng nhiên tựa lưng vào ghế, hai tay đặt ở trong túi áo, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Phong Dương một hồi lâu, cuối cùng chỉ vào đồ ăn vặt trên bàn: "Ăn xong rồi nói sau."   

Phong Dương không chấp nhận được chuyện cô vẫn luôn nhìn mình, lựa chọn lùi lại một bước.   

......   

Chờ anh ăn không sai biệt lắm, lúc này Tô Vãn liền muốn rời đi.   

"Cậu muốn vẽ gì?" Phong Dương nhíu mày đứng dậy hỏi.   

"Tùy cậu." Nói xong Tô Vãn phất phất tay với anh.   

Phong Dương: "..."   

Rõ ràng là Tô Vãn muốn tặng đồ cho mình, cuối cùng lại biến thành anh vì muốn giữ lại hộp màu này, không chỉ muốn vẽ cho cô một bức tranh mà còn muốn cùng cô ăn cơm?   

Phong Dương quay đầu nhìn hộp màu trên ghế, quyết định lần sau sẽ không để ý tới Tô Vãn nữa.   

"Lão đại, mình tìm được một chỗ thích hợp, tối nay có muốn cùng nhau đi xem không?" Tô Vãn vừa trở lại phòng ngủ liền nhận được điện thoại của La Tử Minh.   

"Mấy giờ?"   

"Chín giờ, chờ cậu ở cổng nam."   

Vừa đến chín giờ, Tô Vãn đã đi ra từ cổng nam của Đại học A.   

La Tử Minh lái một chiếc xe thể thao tao nhã, Quách Nguyên Châu ngồi ở ghế lái phụ, vừa nhìn thấy Tô Vãn hai người bọn họ lập tức phất tay: "Nơi này!"   

Tô Vãn mở cửa xe ngồi ở ghế sau: "Ở đâu?"   

"Số 27 đường Đông Viện, mình thuê tầng 1, bên cạnh là cục cảnh sát, mỗi tối công an nhân dân đều ở đối diện bảo vệ chúng ta, tương đối an toàn." La Tử Minh nói xong thì giơ ngón tay cái lên với gương chiếu hậu.   

Ba người bọn họ chuẩn bị mở một công ty an ninh, trước tiên tìm địa bàn làm văn phòng.   

La Tử Minh lái xe đến gần đường Đông Viện thì dừng lại, tiếng động cơ quá mức kiêu ngạo chọc cho một số người qua đường chú ý.   

Ba người xuống xe, La Tử Minh dẫn đường đi ở phía trước, cậu ta chỉ vào một tòa nhà tối đen cách đó không xa: "Thấy không, tòa nhà kia chính là địa bàn tương lai của chúng ta."   

"Không phải chỉ thuê một tầng sao?" Quách Nguyên Châu hoang mang hỏi.   

“...... Đương nhiên ba người chúng ta chỉ thuê một tầng, nhiều cũng vô dụng."La Tử Minh lại chỉ vào cục cảnh sát đối diện, "Cục cảnh sát! Thời thời khắc khắc đều bảo vệ an toàn cho chúng ta."

"Vì sao lại thuê ở đây?" Ánh mắt Tô Vãn dạo một vòng ở chung quanh, lấy vốn hiện tại của bọn họ thì hoàn toàn có thể thuê được một nơi tốt hơn.    - app TYT tytnovel.com -

"Nơi này hoàn cảnh tốt lại yên tĩnh, mình đã khảo sát qua, bình thường ban ngày chỉ có một ít bác gái đi mua đồ ăn, ở mãi xa kia mới có một trường học." La Tử Minh nói thêm, "Những tòa nhà văn phòng kia mỗi ngày đều phải lên xuống cầu thang quá phiền phức, vẫn là nơi này tốt, tổng cộng chỉ có mười ba tầng."

"Có người thuê ở đây không?" Quách Nguyên Châu ngửa đầu nhìn tòa kiến trúc mười ba tầng này, không có một ngọn đèn được sáng lên.   

"Không có." La Tử Minh thấp giọng nói, nhưng mà rất nhanh cậu ta đã phấn khởi, "Cho nên chủ nhà mới để cho chúng ta thuê rẻ."

Tô Vãn cùng Quách Nguyên Châu đồng loạt nhìn về phía La Tử Minh.   

"Không phải học kỳ trước chúng ta còn có một khoản tiền sao?" Lần đầu tiên Quách Nguyên Châu nghe thấy hai chữ 'giá rẻ' ở trong miệng La Tử Minh.   

La Tử Minh: "..."   

Theo lý mà nói, Tô Vãn cùng La Tử Minh đều là phú nhị đại điển hình, chính mình lại có thể kiếm tiền, hẳn là không quan tâm những thứ này, ngay cả Quách Nguyên Châu cũng không chưa bao giờ vì tiền mà phát sầu.  

Tô Vãn liếc về phía chiếc xe thể thao mới tinh bên cạnh, không nói gì nữa, trực tiếp đi về phía tòa nhà kia.   

La Tử Minh lập tức đuổi theo, cậu ta lấy chìa khóa ra: "Mình đã ký hợp đồng một năm, có ưu đãi, chủ nhà nói có thể tùy tiện trang trí."   

"Chúng ta thì có thể trang trí cái gì." Quách Nguyên Châu theo sát phía sau, "Có mạng cùng máy tính là đủ rồi."

Ba người đi vào, sau khi bật đèn mới phát hiện tầng một của tòa nhà chỉ có một màu trắng đơn giản. Tường được sơn màu trắng, mặt đất được dán gạch men sứ, quả thật bài trí ở bên trong rất đơn giản, không có một cái gì bên trong.   

Chỉ có một dãy bàn đặt máy tính ở giữa, đại khái có hơn mười chiếc máy tính, bên cạnh còn có một chiếc tủ lạnh lớn, bên trong chứa đầy các loại đồ uống.   

"Có phải đã mua hơi nhiều máy tính không?" Quách Nguyên Châu nhìn từng hàng máy tính thì sững sờ hỏi, bọn họ hẳn là không cần nhiều như vậy, tối đa mỗi người ba cái là được rồi.   

"Mua nhiều có ưu đãi, giữ lại dự phòng." Lần đầu tiên La Tử Minh thu xếp loại chuyện này, thậm chí còn cảm thấy mình đã chiếm được tiện nghi.   

Quách Nguyên Châu gãi đầu bất đắc dĩ nói: "Chúng ta lại không ăn máy tính, cậu đây là bị người bán lừa rồi."

"Phải không? Vậy lần sau cậu đi mua đồ cùng mình."

"Thử máy tính." Tô Vãn đi tới trước mặt một cái máy tính ở giữa, ngồi xuống ấn nút bật nguồn.   

"Mình đã thử qua, tính năng không tồi, mình cũng đã tạo một bức tường lửa trên trang web của công ty." La Tử Minh cũng ngồi xuống.   

"Để mình phá giải thử xem." Quách Nguyên Châu lập tức lấy lại tinh thần, kéo ghế máy tính ngồi xuống, đi đến trang web của công ty bọn họ ý đồ muốn phá vỡ tường lửa.   

Ba người tự làm chuyện của mình, La Tử Minh mở nhạc bật loa ngoài, ầm ĩ khiến Quách Nguyên Châu bên cạnh không thể không đeo tai nghe.   

Tô Vãn thử máy tính, mười ngón tay như bay gõ trên bàn phím, số liệu trên màn hình nhảy ra cực nhanh.   

"Lão nhị cậu xong rồi!" Quách Nguyên Châu bùm bùm gõ, tùy tiện kéo tai nghe một bên xuống, hô một tiếng đối với La Tử Minh bên cạnh.  

"Cái gì?" Âm thanh ở chỗ La Tử Minh rất lớn, ánh mắt không rời khỏi màn hình, hơi nghiêng đầu hỏi.   

Cuối cùng Quách Nguyên Châu ấn nút xác nhận, đem màn hình máy tính của mình dời về phía La Tử Minh, đắc ý nói: "Tường của cậu đã bị mình phá."   

"Fuck!" La Tử Minh nhìn thoáng qua, lại lên trang web, "Mình còn có một cái khác."

Hai người đối chiến lâm vào cục diện bế tắc, qua hơn nửa ngày, trang web của bọn họ mới được hoàn thiện lại.   

La Tử Minh thích lăn lộn trên diễn đàn trường học, thường xuyên giúp đỡ các học muội xinh đẹp đáng yêu ở trên đó, ví dụ như sửa chữa máy tính, trả lời nghi vấn, không ít bạn gái của cậu ta đều là quen biết như vậy.   

Sau khi trang web của công ty được hoàn thiện, cậu ta lập tức đi vào diễn đàn, kết quả nhìn thấy một tin hot.   

—— Tra nam lớp 818 của khoa sơn dầu.   

Chậc, khoa sơn dầu?   

Từ này vừa nói ra, La Tử Minh lập tức nhớ tới một người.   

Nếu là ngày thường nhất định cậu ta sẽ lập tức hưng trí bừng bừng điểm vào ăn dưa, nhưng mà...   

"Lão đại, có người bóc phốt Phong Dương ở diễn đàn trường học." La Tử Minh đứng dậy gõ gõ bàn máy tính của Tô Vãn đối diện, lớn tiếng hô.   

Tô Vãn giương mắt nhìn cậu ta: "Gửi bài viết cho mình."   

La Tử Minh ra dấu OK, ngồi xuống chuyển tiếp bài đăng cho Tô Vãn.   

Root: Tra nam lớp 818 của khoa sơn dầu.

Tô Vãn vừa mở ra đã thấy lâu chủ ở lầu một kể lại 'chân tướng sự tình'.   

Đại khái kể về tra nam mập mờ ôn nhu cùng cô ta suốt một học kỳ nhưng chậm chạp không tỏ tình, cuối cùng lâu chủ không nhịn được mà chủ động vứt bỏ mặt mũi của phái nữ để đi tỏ tình, kết quả chẳng những bị cự tuyệt mà còn bị ghét bỏ, chẳng qua chỉ nhẹ nhàng kéo quần áo của cậu ta nhưng lại bị dùng sức hất ra, thiếu chút nữa đã bị đẩy ngã.   

Lâu chủ: 【 Tra nam treo tôi một học kỳ, coi tôi như lốp dự phòng, kết quả có nữ sinh khác thì lập tức cự tuyệt tôi, ha ha ha, nữ sinh kia rất kiêu ngạo, nói tôi vi phạm pháp luật an ninh trị an gì gì đó. 】

Tô Vãn nhìn thấy bài viết này thì nhíu mày, dường như lập tức nhớ tới nữ sinh tóc dài vào hôm nay.   

1L: Khoa sơn dầu ... Nếu như là người mà tôi nghĩ, vậy hẳn là cậu ta không có bạn gái đi, hơn nữa có người nói cậu ta đối xử với nữ sinh đều rất ôn nhu, cũng cự tuyệt rõ ràng những nữ sinh tỏ tình, không có vấn đề gì a.   

Lâu chủ: Ha ha, lầu trên có ở chung với cậu ta sao, có biết cậu ta mập mờ đối với người khác đến mức nào không?   

Đại khái là Phong Dương quá mức nổi tiếng, mỗi một phút đều có người đăng tải bài viết về anh, tốt xấu một nửa, một nửa người cảm thấy anh quá cặn bã, một nửa lại cho rằng tính cách của anh chính là như thế.   

Đầu ngón tay Tô Vãn điểm một chút trên mặt bàn, nhớ tới một đôi mắt hoa đào mang theo hơi nước lấp lánh, lúc không cười đều giống như yêu tinh cực kỳ quyến rũ, anh tùy ý liếc mắt một cái đều mang theo thâm tình cùng dục khí.   

Nhìn lâu chủ còn đang không ngừng biên soạn chuyện ban ngày hôm nay, Tô Vãn trực tiếp hack quyền của quản trị viên, xóa bài viết, thuận tiện cấm ngôn tài khoản của vị lâu chủ kia 990 năm.   

Nữ sinh tóc dài đang chuẩn bị tiếp tục mãnh liệt mà vu khống Phong Dương, nhìn thấy chính mình nhận được thông báo cấm ngôn với lý do công kích người khác của quản trị viên: "..."

App TYT & Cá Voi team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play