Xóa bài viết chỉ là một khúc nhạc đệm, ba người ngồi trước máy tính mỗi người làm việc của riêng mình, không ai phát hiện ra cửa kính phía người bị đẩy ra một cánh cửa.
"Tôi muốn Coca-Cola."
"Nơi này chỉ có pepsi."
"Vậy mà lại có tủ lạnh, vậy tôi muốn soda."
Một đám nam sinh cao trung mặc đồng phục sinh viên từ cửa nghênh ngang đi vào, một người trong đó đi tới trước tủ lạnh, vô cùng tự nhiên cầm lấy mấy chai nước giải khát, cuối cùng đứng trước tủ lạnh nhìn trái phải, không thấy mã thanh toán.
"Thật tuyệt vời!" Nam sinh mặc đồng phục vẽ đầy hình sờ sờ máy tính, "Tiệm net này thật cao cấp, máy tính đều là cấu hình cao. "
"Chậc chậc, bàn phím này chơi tuyệt đối đủ sức!"
Hai người còn lại vừa sờ bàn phím vừa kéo ghế ngồi xuống, nam sinh mặc áo đầy hình vẽ đứng nhìn xung quanh: "Quản lý tiệm net đâu?"
Không nhìn thấy quầy bar, nam sinh kia đi đến bên cạnh Quách Nguyên Châu vỗ vỗ cậu ta, lớn tiếng hô: "Anh bạn, nơi này nộp phí mạng ở đâu?"
Nam sinh nói xong thì nhìn màn hình máy tính của Quách Nguyên Châu, lại theo bản năng nhìn thoáng qua La Tử Minh bên cạnh, đều là các loại số hiệu giống như thiên thư, nhỏ giọng nói một câu: "Ngầu~"
Quách Nguyên Châu vừa ngẩng đầu: "..."
"Fuck! Lão nhị, vì sao nơi này lại có người!" Quách Nguyên Châu vội vàng quay đầu đi gọi La Tử Minh.
La Tử Minh không hiểu cái gì nhìn qua, đưa tay tắt nhạc của mình, đứng lên: "Người từ đâu ra."
Trong lòng nam sinh kia phát hiện có cái gì không đúng, nhưng vẫn kiên trì nói: "Xin hỏi nộp phí mạng ở đâu?"
La Tử Minh: "?"
Quách Nguyên Châu nhìn về phía cửa lớn, phát hiện cửa bị đẩy ra một nửa, còn có một nam sinh ôm đồ uống của bọn họ đi về phía này.
"Ở đây là địa bàn tư nhân, không phải tiệm net." Quách Nguyên Châu đứng dậy đoạt lại đồ uống từ trong ngực nam sinh, "Những thứ này... Là của tôi!"
Mấy nam sinh kia nghe thấy thì bất giác đứng dậy: "Đây không phải là tiệm net mới mở sao?"
Bọn họ cố ý vòng qua trường học, đi ngang qua nơi này thì nhìn thấy bên trong từng dãy máy tính nên còn tưởng rằng là tiệm net.
Một đám sinh viên cao trung nhìn nhau, một người trong số bọn họ nói xin lỗi, sau đó lập tức gọi đồng bọn của mình chuồn đi.
La Tử Minh: "..."
Quách Nguyên Châu cúi đầu nhìn nhìn đồ uống trong ngực, đặt hai bình ở trên bàn mình, lại cho La Tử Minh một chai, sau đó đi đến chỗ Tô Vãn bên kia, đem một bình cuối cùng đặt ở trên bàn của cô.
Tô Vãn nhìn chằm chằm màn hình máy tính: "Bảo lão nhị đổi cửa thành cửa cuốn điện tử."
"Đã biết." Quách Nguyên Châu nhìn màn hình của cô, "Đây là hệ thống của Vian?" - app TYT tytnovel.com -
"Ừm." Đầu ngón tay Tô Vãn gõ như bay, cũng không có tính toán giải thích.
Quách Nguyên Châu cũng không để ý, đi đem cửa ra vào khóa lại từ bên trong, lại một lần nữa trở lại chỗ ngồi: "Lão đại bảo cậu đổi thành cửa cuốn."
"Được, có muốn làm một bảng hiệu của công ty chúng ta không?"
"Sau này người khác tới tìm cũng thuận tiện." La Tử Minh đang chơi trò chơi nhỏ do mình làm, một bên phân tâm nói.
"Vậy cậu gọi người cùng làm."
......
Gần đây khi Phong Dương đi trên đường, thường xuyên sẽ có người đánh giá, cũng không phải là chú ý đến vẻ ngoài của anh giống như trước đây mà là luôn xì xào bàn tán với người bên cạnh.
Anh ôm sách nhíu nhíu mày, quyết định xem nhẹ mấy chuyện này.
Sáng nay còn có một tiết lịch sử mỹ thuật Trung Quốc và nước ngoài, buổi chiều còn có lớp phối cảnh phải đến học, là viện trưởng tự mình làm mẫu nên rất khó có được cơ hội.
"Bạn học Phong."
Phong Dương nghe thấy giọng nói, quay đầu lại nhìn thấy một nữ sinh, là bạn học thuộc khoa sơn dầu của bọn họ.
"Cùng đi học đi." Nữ sinh kia mặc quần jeans rách, nửa người trên mặc quần áo màu sáng bóng, mái tóc nửa xanh nửa đỏ, không phải trên dưới mà là trái phải, trang điểm màu khói.
Đi bộ trong khuôn viên trường, nữ sinh này chính là một cảnh quan 'độc đáo', rất phù hợp với hơi thở của khoa nghệ thuật.
Trên thực tế, đối với các sinh viên khác thì sinh viên khoa nghệ thuật luôn chói mắt, nhỏ thì là tóc, quần áo và đồ trang sức, lớn thì là các loại hình xăm trên người.
Ngược lại Phong Dương ngoại trừ tướng mạo, những phương diện khác lại cực kỳ giống những sinh viên bình thường.
"Buổi chiều viện trưởng sẽ tới đây giảng bài." Tống Nhã Chân tiện tay châm một điếu thuốc, đặt ở trong miệng hít một hơi, cố ý vô tình thổi về phía Phong Dương, "Bọn tôi muốn đi Định Thành thực tế, cậu đi không?"
Ngửi được mùi thuốc lá, cả người Phong Dương theo bản năng nghiêng về phía bên kia, nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhợt nhạt: "Còn chưa quyết định."
"Cơ hội hiếm có, đã lâu Vương lão sư không dẫn sinh viên đi ra ngoài, năm ngoái lão sư mới từ nước ngoài trở về, có thể đi đều là những người giỏi nhất trong khoa chúng ta." Tống Nhã Chân nhếch đôi môi đỏ mọng phất phất tay với Phong Dương, lập tức đi đến phòng học bên cạnh, "Tôi ở trong đội chờ cậu."
Thời điểm Phong Dương đi vào lớp học, có vài người chào hỏi anh, nam nữ đều có.
Phong Dương đi đến hàng cuối cùng ngồi xuống, do đó bớt đi được phần lớn ánh mắt nhìn chằm chằm.
Không biết có phải là ảnh hưởng của Tô Vãn đối với anh, hay là những người trên đường nhìn thấy anh thì chỉ chỉ trỏ trỏ mà Phong Dương cũng đã quen với những ánh mắt như vậy.
......
Oday: Buổi chiều có đi phố ăn vặt không? Có quán chân vịt nướng mới mở, hương vị tuyệt vời.
Root: Mình không thành vấn đề, hỏi lão đại.
Oday: @zero, cậu có đi không?
Trong lớp học, lão sư mang theo bọn họ đến phòng máy để thực hành, hiện tại là hoạt động tự do.
Những thứ này bọn họ không thể thuần thục hơn được nữa cho nên mở cửa sổ nói chuyện phiếm, một bên đi làm việc khác.
La Tử Minh học cao hơn bọn họ một lớp, cấu hình máy tính trong phòng máy đã không còn đủ để cho bọn họ lên lớp, trực tiếp mang theo máy tính của mình đi học, giảng viên đứng trên bục giảng, cậu ta thì ở phía dưới nói chuyện phiếm với đám người Tô Vãn.
Zero: Ngoại trừ chân vịt nướng thì còn cái gì?
Oday: Hải sản, tất cả đều ngon.
Root: Lão đại, cậu đói sao?
La Tử Minh có chút kỳ quái, thường ngày Tô Vãn rất kén chọn ăn uống, mặc dù đi theo Nguyên Châu đến phố ăn vặt nhưng cũng không thấy cô ăn qua mấy thứ này.
Zero: Có lẽ.
Ngay cả loại từ mơ hồ này cũng đã nói, xem ra là thật sự đói bụng, La Tử Minh vuốt cằm nghĩ.
......
Hơn ba giờ chiều, phố ăn vặt đã bắt đầu có đông người, ba người Tô Vãn đứng trước một cái xe đẩy bán chân vịt nướng.
"Mùi có thơm không?" Quách Nguyên Châu đứng ở bên cạnh, nước miếng đều sắp chảy ra.
Ông chủ đeo găng tay phết mật ong lên một hàng chân vịt, lửa than phía dưới lập tức nướng chín mật ong, thấm vào mấy vết cắt trên chân vịt, có mấy chỗ da vịt bị nướng đến đến hơi cháy, dầu bị chảy ra nhỏ giọt lên lên lửa than, mùi thịt mang theo hương thơm ngọt ngào của mật ong tản ra chung quanh.
"Thoạt nhìn rất ngon." La Tử Minh ôm tay, liếc mắt nhìn vào trong bếp nói.
"Ông chủ, cháu muốn hai cái cay." Quách Nguyên Châu lấy tay làm ra hiệu 'hai' cái.
"Một cái." La Tử Minh quay qua hỏi Tô Vãn, "Lão đại, cậu muốn mấy cái?"
"Một cái trước." Tô Vãn đứng ở trước xe đẩy, nhìn bốn phía, cảm giác vệ sinh của mấy người bán hàng rong bên cạnh đều không đạt tiêu chuẩn.
Ba người đứng ở xe bán chân vịt nướng chờ một hồi lâu, ông chủ mới lần lượt đưa cho bọn họ.
"Cái chân vịt này thật sự rất tuyệt." Quách Nguyên Châu nhận lấy, cũng không để ý nóng mà trực tiếp cắn một miếng lớn cả da lẫn thịt.
La Tử Minh thổi thổi xong mới cắn một ngụm nhỏ, thử hương vị, cảm giác không tệ, liền nói với Tô Vãn: "Rất ngon."
Lúc này Tô Vãn mới nếm thử, không tính là kinh diễm, nhưng quả thật rất ngon.
"Lấy thêm một cái giúp cháu." Tô Vãn nói với ông chủ.
"Mình đã nói ngon mà, bình thường chúng ta nên đi dạo nơi này nhiều hơn, đến tối cũng ăn được nhiều hơn." Quách Nguyên Châu hưng phấn nói.
La Tử Minh cắn chân vịt nhìn Tô Vãn, cậu ta quen cô mười mấy năm, loại đồ ăn dầu mỡ này, từ trước đến nay cô ăn không nhiều lắm.
Ông chủ dùng túi giấy bỏ chân vịt xuống, chuẩn bị đưa cho Tô Vãn.
"Cho cháu một cái túi." Tô Vãn chỉ chỉ vào túi nilon bên cạnh.
La Tử Minh nhướng mày nhìn cô: "Muốn mang cho ai ăn sao?"
Tô Vãn không nói lời nào, cúi đầu buộc chặt túi nilon: "Mình đi trước."
"Ai, mới chỉ ăn một cái chân vịt đã muốn đi?" Quách Nguyên Châu có chút đáng tiếc nói, "Còn có rất nhiều đồ ăn ngon. "
"Hai người các cậu đi dạo, mình có việc." Tô Vãn đem xương vịt còn lại mà mình ăn ném vào thùng rác, phất phất tay nói với người phía sau.
Quách Nguyên Châu đứng ở phía sau nói: "Gần đây lão đại có chút kỳ quái."
"Có thể có cái gì kỳ quái." La Tử Minh nhìn thoáng qua chân vịt trong tay mình đã bị gặm sạch sẽ, xoay người bảo ông chủ cho thêm một cái nữa, "Cậu ấy đi tìm Phong Dương."
"Sao cậu biết? "
"Người bị cậu ấy theo dõi, bình thường đều không có kết cục tốt đẹp."
Lời này Quách Nguyên Châu không đồng ý: "Cậu nói đó là đối thủ."
"A, hẳn là vậy đi."
Mang theo một cái chân vịt, Tô Vãn đi tới khoa mỹ thuật, căn cứ vào lịch học của Phong Dương cho thấy, chiều nay anh có một tiết học phối cảnh.
Tô Vãn đi về phía lớp học đã được đánh dấu trên lịch học, cô đến sớm hơn một chút, bọn họ vẫn đang ở trong lớp.
Đứng bên ngoài lớp học, Tô Vãn xuyên qua cửa sổ nhìn vào trong, một đống sinh viên đang đứng, ở giữa có một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đứng trước giá vẽ, tay cầm bút vẽ không ngừng vẽ, đối diện ông ấy là một người mẫu nữ khỏa thân.
Rất nhiều người bên trong, có lẽ là các lớp học chung với nhau.
Tô Vãn nhìn trước nhìn sau nhưng không thấy bóng dáng của Phong Dương.
Có lẽ là ở trong đám người đang quay lưng lại với cô?
Tô Vãn quan sát người trong phòng học qua lại nhưng vẫn không phát hiện bóng lưng quen thuộc nào.
"Cậu làm gì ở đây?"
Tô Vãn quay đầu lại, nhìn thấy Phong Dương đứng ở phía sau cô.
"Cậu không đi học?" Tô Vãn nhìn Phong Dương đang tâm tình không tốt, thuận miệng hỏi.
Căn cứ vào tư liệu cho thấy, Phong Dương hẳn là sinh viên giỏi, chưa từng thiếu một tiết học.
"Liên quan gì đến cậu?" Phong Dương nói chuyện đặc biệt hung hăng.
"Không liên quan đến tôi." Tô Vãn hoàn toàn không thèm để ý giọng điệu của anh, đang muốn đưa chân vịt nướng trong tay qua đã nghe thấy chuông tan học vang lên.
Bức tranh trong lớp học cũng đã được hoàn thành, sinh viên đứng bên trong cũng thả lỏng hơn.
Chờ Tô Vãn quay đầu lại nhìn, Phong Dương đã đi vào phòng học thu dọn đồ đạc của anh.
Người mẫu khỏa thân mặc quần áo, người đàn ông vẽ tranh nói vài câu rồi rời đi, người trong lớp cũng đã rời đi không sai biệt lắm.
Phong Dương mím môi thành một đường, trầm mặc thu dọn dụng cụ vẽ tranh của mình.
Tiết học này anh mới nghe giảng được mười phút đã bị cố vấn học tập gọi đi, nguyên nhân là vì có người vì anh mà xảy ra tranh chấp.
Bài giảng khó có được của viện trưởng cứ như vậy mà bỏ lỡ.
Tô Vãn tựa vào cửa sau, một tay xách túi, một tay nhanh chóng tìm kiếm tin tức.
Trên thực tế ở thời đại này, đặc biệt là trong mạng lưới khuôn viên trường học, xảy ra chuyện gì cũng đều có thể căn cứ vào dấu vết mà tra ra.
Vấn đề vẫn nằm ở trên người nữ sinh trước đó trước tỏ tình không được ở phòng tranh, cô ta tranh cãi cùng với một nữ sinh khác.
Vị này là thành viên của câu lạc bộ tổ chức báo chí của trường, trưởng ban câu lạc bộ tổ chức báo chí là học trưởng cao trung của cô ta, sau khi bài viết bị xóa, cô ta lại mượn lực lượng của bộ phận này mà lan truyền scandal khắp nơi, bị một nữ sinh khác tìm tới cửa, hai người xảy ra tranh chấp rồi gây xôn xao.
Không thể không nói sinh viên đại học A ngu xuẩn càng có lực sát thương lớn hơn so với các sinh viên ở trường khác.
Phong Dương thu dọn đồ đạc xong, vốn định đi từ cửa sau nhưng thấy Tô Vãn đứng ở đó, liền xoay người muốn rời đi từ một cửa khác.
Tô Vãn bỏ điện thoại vào túi: "Chờ một chút."
App TYT & Cá Voi team