Từ sau khi Phong Dương quay đầu lại nhìn thấy Tô Vãn liền lập tức xoay người không nhìn cô nữa, nhưng tầm mắt sau lưng vẫn luôn ở đó, hai tay anh nắm lại đặt trên mặt bàn, đôi môi thường xuyên mang theo nụ cười cũng mím thành một đường.   

Không phải Phong Dương chưa từng gặp qua tầm mắt theo dõi, thậm chí cao trung năm ba có một nữ sinh cùng lớp thường xuyên theo dõi anh sau khi kết thúc tiết tự học buổi tối.   

Anh đã tập mãi thành quen với những loại người như vậy, nhưng mà người sau lưng ... Nếu nói là theo dõi thì cũng không giống.   

Rõ ràng là quang minh chính đại nhìn chằm chằm anh nhưng cũng không lộ ra ánh mắt si mê dính nhớp giống như những người bình thường.   

Phong Dương không biết cô muốn làm gì.   

Hai tay anh đan chéo, ngón tay trái bị nắm đến trắng bệch.   

......   

Giáo sư Khuông đứng ở trên bục giảng thao thao bất tuyệt nói về chuyện lịch sử, sinh viên hàng đầu đều nghe vô cùng nhập thần, Quách Nguyên Châu cũng không ngoại lệ, cậu ta ngồi ở hàng thứ sáu, thắt lưng thẳng tắp, hai mắt nhìn chằm chằm trên bục giảng, ánh mắt nhiệt tình như lửa.   

Rất nhanh giáo sư đã đưa ra vấn đề, hỏi xem có ai nguyện ý trả lời hay không, lúc này Quách Nguyên Châu lại uể oải, cậu ta nghe hiểu giáo sư giảng bài nhưng phát biểu ý kiến của mình thì vẫn là quên đi.   

Cậu ta không giơ tay lên, trong phòng học lớn có người giơ tay lên, trước sau trái phải hầu như đều có người giơ tay lên, hy vọng có thể thảo luận cùng giáo sư.   

"Vị bạn học này." Giáo sư chỉ vào một người bạn cùng lớp ngồi ở hàng sau giơ tay lên.  

Quách Nguyên Châu theo bản năng theo tay giáo sư quay đầu nhìn lại, là một nữ sinh hơi mập, kích động đến nỗi mặt đều đỏ lên, vừa đứng lên đã đĩnh đạc nói khiến cho cậu ta nghe được mà sửng sốt.   

Nữ sinh nói xong, Quách Nguyên Châu đang muốn quay đầu lại đột nhiên phát hiện mình ngồi ở hàng ghế trước Tô Vãn.   

Quách Nguyên Châu: "?" Lúc trước còn nói sẽ không ngồi ở phía trước.   

Cậu ta nháy mắt với Tô Vãn, ý đồ hấp dẫn sự chú ý của cô nhưng mà Tô Vãn hoàn toàn không nhìn Quách Nguyên Châu một cái, cô đang nhìn...   

Phong Dương?   

Quách Nguyên Châu thăm dò nhìn về phía hàng của mình, quả nhiên thấy Phong Dương đang ở trong tầm mắt Tô Vãn.   

Đổi chỗ ngồi là vì muốn nhìn Phong Dương?   

Trong lòng Quách Nguyên Châu dấy lên bát quái, nhưng rất nhanh lại bị lời nói của giáo sư đang đứng trên bục giảng hấp dẫn.   

Một tiết học miễn cưỡng tính là xong, giữa giờ được nghỉ ngơi mười phút, Phong Dương không nhịn được quay đầu lại nhìn cô, lại một lần nữa hỏi: "Xin hỏi cậu có việc gì không?"   

Tầm mắt Tô Vãn dừng lại ở đuôi mắt của Phong Dương, có lẽ là nhịn suốt một tiết nên tâm tình dao động lớn, làn da lại quá trắng nõn, đuôi mắt anh có chút ửng đỏ.   

Tô Vãn nhìn chằm chằm đuôi mắt anh đến xuất thần, ngón tay lại ấn nút Switch trong túi.   

Thấy cô một lần nữa nhìn mình xuất thần, sắc mặt Phong Dương lạnh xuống, đang muốn nói cái gì đó.   

"Mình là Quách Nguyên Châu, đây là bạn của mình Tô Vãn, chúng tôi đều ở khoa máy tính." Vừa ra chơi, Quách Nguyên Châu đã từ đầu kia của mình vòng đến chỗ Tô Vãn bên này, tay nửa đặt trên vai cô, nhiệt tình nói với Phong Dương: "Cậu đừng nghĩ nhiều, Tô Vãn chính là muốn làm quen với cậu."   

"Muốn làm quen với tôi, vậy có thể nói thẳng." Phong Dương nhíu mày nhìn về phía Tô Vãn, "Tôi không thích có người nhìn chằm chằm vào tôi."

"Ừm." Tô Vãn có lệ mà đáp một tiếng.   

Phong Dương: "..."  

"Tô Vãn." Tô Vãn đưa tay chủ động nói câu thứ hai đối với Phong Dương.   

Phong Dương mím môi, cuối cùng vươn tay nắm lấy tay cô: "Phong Dương."   

Tay hai người vừa chạm đã tách ra, Tô Vãn cũng không có động tác nhỏ trong cái bắt tay, Phong Dương vừa muốn thở phào nhẹ nhõm, giương mắt đã phát hiện cô lại bắt đầu nhìn chằm chằm bàn tay đang đặt trên lưng ghế của mình.   

"Cậu..." Phong Dương vừa định nói chuyện đã bị tiếng chuông lớp cắt đứt, dứt khoát trực tiếp xoay người, không muốn nhìn thấy Tô Vãn.   

Trong lúc lên lớp, tầm mắt mãnh liệt sau lưng vẫn không biến mất, Phong Dương cúi đầu lấy điện thoại di động ra, muốn đi diễn đàn lục soát cái tên 'Tô Vãn', vừa mới đánh ra đã nhảy ra một đống, anh lập tức đánh thêm tên khoa phía sau.   

Bài viết chỉ còn lại rất ít.   

Không thấy bất kỳ thông tin hữu hiệu gì, sạch sẽ giống như đã bị người ta xóa qua.   

Phong Dương thu hồi điện thoại di động, cố ý bỏ qua tầm mắt sau lưng, tay phải chống mặt nghe giáo sư giảng bài trên bàn, nhưng một lát sau anh lại chậm rãi đem tay áo đang trượt xuống khuỷu tay kéo cao lên, che đi làn da đang bị lộ ra.   .

.....   

Cuối cùng cũng chịu đựng được đến lúc tan học, Phong Dương quyết định tuần sau mình phải ngồi ở hàng cuối cùng, ngăn chặn tầm mắt của Tô Vãn.  

Anh đứng dậy chuẩn bị rời khỏi phòng học, không ngờ lại bị Tô Vãn ngăn lại: "Tôi mời cậu ăn cơm."   

Phong Dương có chút không kiên nhẫn nói: "Xin lỗi, chúng ta hẳn là không quen." Dứt lời liền trực tiếp vòng qua cô rời đi.   

Tô Vãn sững sờ tại chỗ, không rõ vì sao anh tức giận, căn cứ vào tư liệu mà cô tìm được, chỉ cần không phải tỏ tình thì từ trước đến nay cái gì Phong Dương cũng không cự tuyệt, đặc biệt là đối với nữ sinh có vẻ ngoài xinh đẹp.   

Tô Vãn đưa tay sờ sờ mặt mình, như có điều suy nghĩ: Vẻ ngoài của cô không đẹp sao?   

"Lão đại, cậu định làm gì?" Quách Nguyên Châu thu dọn xong sách vở đi lại đây thì nhìn thấy cô đang đứng bất động tại chỗ.   

"Vẻ ngoài của tôi thế nào?" Tô Vãn nhấc mí mắt lên hỏi cậu ta.   

Da, vẻ ngoài?   

"Lão đại cậu... Hỏi cái này làm gì?" Quách Nguyên Châu gãi gãi đầu nói, "Nếu bộ dạng của cậu không tốt, vậy đại khái nữ sinh của trường này cũng không đẹp mắt."

"Cậu ta không muốn." Tô Vãn đứng ở lối đi nhíu mày.   

"Ai không muốn?" Quách Nguyên Châu không hiểu ra sao, đột nhiên nhớ tới vừa rồi Phong Dương ở đây, "Phong Dương sao? Cậu ta không muốn cái gì?"

"Ăn cơm." Tô Vãn là một người có tư duy dựa trên dữ liệu cực kỳ khoa học, tương đối không nghĩ ra vì sao Phong Dương lại không muốn.   

Quách Nguyên Châu thở dài một hơi: "Lão đại, chúng ta làm máy tính, bọn họ học nghệ thuật, nói chuyện với bọn họ thì phải uyển chuyển, không thể quá trực tiếp. Những sinh viên nghệ thuật kia chịu không nổi cậu thẳng thắn như vậy, làm gì cũng phải vòng vo mấy vòng mới được."

Không nghĩ tới lão đại cũng sẽ thích người khác, Quách Nguyên Châu không khỏi ở trong lòng cảm thán, chính là quá trực tiếp một chút.   

"Ăn cơm còn phải uyển chuyển như thế nào?" Tô Vãn lớn như vậy nhưng chưa bao giờ uyển chuyển với ai.   

"Đương nhiên trước tiên phải xây dựng quan hệ tốt với cậu ta, làm bạn bè của cậu ta, quan tâm cậu ta, đừng nhìn chằm chằm cậu ta." Giờ phút này Quách Nguyên Châu cảm giác hình tượng của mình cao lớn lên, "Mình cảm thấy tính tình của Phong Dương kia cũng được, cậu nhìn chằm chằm cậu ta như vậy nhưng cậu ta vẫn còn nguyện ý bắt tay với cậu."

"Ừm." Tô Vãn cho rằng Quách Nguyên Châu nói cũng có chút đạo lý, quyết định tạm thời sửa đổi kế hoạch của mình.   

"Lão đại." Quách Nguyên Châu đột nhiên nghiêm túc, "Về sau đừng thường xuyên 'ừm', mỗi lần cậu như vậy bộ dáng đều rất kiêu ngạo, đặc biệt là một tiếng "ừm" đối với Phong Dương trong giờ học vừa nãy.”

Tô Vãn híp híp mắt: "Kiêu ngạo?"   

Quách Nguyên Châu lập tức giải thích: "Đương nhiên mình không thèm để ý, nhưng đối với loại người mẫn cảm làm nghệ thuật này, tốt nhất là thái độ rõ ràng một chút."



Tô Vãn lấy được một tờ thời khóa biểu học kỳ này của Phong Dương, trên thực tế cô không dùng thủ đoạn gì mà là do những thứ này đã được truyền khắp diễn đàn của trường học.  

Cô mua một bộ màu vẽ thủ công Hà Lan cũ, xách theo một cái hộp lớn đi đến phòng vẽ tranh tìm Phong Dương.   

Theo thông tin trên diễn đàn, anh thích ngồi ngốc ở phòng vẽ tranh vào chủ nhật.   

Tô Vãn đứng ở cửa sau quả nhiên nhìn thấy Phong Dương, anh ngồi trên ghế, tay cầm bút vẽ không ngừng bôi lên vải vẽ, đối với phương diện này cô hoàn toàn không có hứng thú, chỉ có thể nhìn ra từng mảng màu sắc tươi sáng.   

Cô đưa tay gõ cửa, Phong Dương không để ý tới, cho rằng nữ sinh ở đâu muốn tới đây để thổ lộ.   

Tô Vãn thấy anh không quay đầu lại liền mang theo hộp màu trực tiếp đi vào, phòng vẽ tranh có mấy cái ghế, cô kéo qua một cái, sau đó ngồi bên cạnh Phong Dương.   

Tô Vãn nhìn chằm chằm sườn mặt của anh, đến giây thứ mười Phong Dương quay đầu nhìn cô, trong mắt không có một tia kinh ngạc.   

Đại khái loại tầm mắt không giải thích được này cũng chỉ có một mình Tô Vãn.   

"Có việc?" Thấy là Tô Vãn, Phong Dương đem lễ phép quen thuộc của mình vứt bỏ, lạnh nhạt hỏi.   

"Đưa cậu." Tô Vãn đẩy đẩy hộp màu về phía chân Phong Dương.  

Phong Dương rũ mắt nhìn thấy cái hộp có thể nói là "khổng lồ", liếc mắt một cái đã nhận ra là thương hiệu nào.   

"Không cần, cám ơn." Phong Dương cự tuyệt.   

"Cậu không thích?" Tô Vãn nhớ tới lời Quách Nguyên Châu đã nói nên có chút khắc chế ánh mắt của mình, không nhìn chằm chằm Phong Dương trong thời gian dài nữa, "Cậu thích thương hiệu gì?"

"Tôi không cần cậu đưa." Phong Dương cầm lấy bút vẽ một lần nữa, lấp đầy khoảng trống cuối cùng trên bức tranh.   

“...... Được rồi. "Tô Vãn đáp một tiếng, tiếp tục ngồi bên cạnh nhìn, cũng không lên tiếng.   

Chẳng qua lúc này thứ cô nhìn là bức tranh mà không phải là Phong Dương.   

Phong Dương hạ xuống một nét cuối cùng, không nhận thấy được tầm mắt quen thuộc thì có chút kinh ngạc quay đầu, lập tức thấy Tô Vãn không chớp mắt nhìn chằm chằm bức tranh của mình.   

"Cậu vẽ rất đẹp." Nhìn nửa ngày, Tô Vãn nhảy ra một câu.   

Là người thì đều thích được khen ngợi, những lời này của cô hẳn là có thể lấy được hảo cảm của Phong Dương.   

Chỉ là Tô Vãn không rõ lời khen cứng rắn của mình rơi vào trong tai Phong Dương có bao nhiêu có lệ.   

Xuất phát từ lễ phép, Phong Dương cũng đồng dạng đáp lại một câu có lệ: "Cảm ơn."   

Anh bắt đầu thu dọn dụng cụ vẽ tranh, không muốn ngồi ngốc tại đây với người này.   

"Đốc đốc đốc" ——

Cửa sau lại truyền đến tiếng gõ cửa, một nữ sinh tóc dài đứng ở bên kia, nhẹ giọng nói với Phong Dương: "Bạn học Phong, có thể nói mấy câu với cậu không?"    - app TYT tytnovel.com -

Ánh mắt của Tô Vãn dừng lại ở bàn tay thỉnh thoảng lại vén tóc dài lên của nữ sinh, bên tai nữ sinh kia đỏ ửng, cô quay đầu nói với Phong Dương: "Cô ấy muốn tỏ tình."   

Chủ động quan tâm√

Phong Dương: "..."   

May mà nữ sinh đứng ở cửa sau không nghe thấy.   

Anh đứng dậy nhìn về phía Tô Vãn: "Cậu đừng đi theo."   

"Ừm." Tô Vãn lộ nguyên hình ra, lại là giọng điệu không chút để ý.   

Phong Dương cảnh cáo nhìn thoáng qua Tô Vãn, lúc này mới đi ra ngoài, quên mang theo dụng cụ vẽ tranh.   

Tô Vãn không ra khỏi phòng vẽ tranh, cô tựa vào cửa sổ nhìn hai người đứng cách đó không xa, lại là tình cảnh tỏ tình điển hình.   

Nữ sinh tóc dài xõa vai nói xong liền cúi đầu, hai tay quấn lại với nhau, bộ dáng ngượng ngùng mười phần sau khi tỏ tình.  

Tô Vãn chỉ liếc mắt xẹt qua nữ sinh kia một cái, sau đó lập tức cách cửa sổ thủy tinh, không kiêng nể gì rơi vào trên mặt Phong Dương.   

Anh trầm mặc một hồi, khi nữ sinh tóc dài cúi đầu thì trên mặt là một mảnh hờ hững, sau đó lập tức lại hiện lên một tầng ôn nhu mỉm cười nhạt nhẽo, nói ra một câu.   

Tô Vãn tựa vào bên cửa sổ híp mắt, cô không thích nụ cười của anh, bởi vì rất khó coi.   

Nữ sinh tóc dài đối diện Phong Dương nghe được thì ngẩng đầu nhìn anh, dường như có chút khó có thể tin, nhanh chóng hỏi cái gì đó, hai tay kìm lòng không được kéo quần áo của anh.   

Phong Dương lập tức lui ra phía sau, thậm chí còn vung mạnh tay của nữ sinh tóc dài, động tác có chút lớn, giống như nữ sinh kia là mãnh thú hồng thủy gì đó.   

Nữ sinh tóc dài sửng sốt, hiển nhiên không rõ vì sao Phong Dương từ trước đến nay ôn nhu với mình lại đột nhiên ghét bỏ mình như vậy.   

Nữ sinh kia không khóc lóc rời đi giống như nữ sinh trước đó ở nhà ăn, ngược lại bắt đầu chất vấn Phong Dương đang đứng đối diện.   

Nhìn động tác chân tay của nữ sinh tóc dài, Tô Vãn trực tiếp đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài, vừa đến gần, nữ sinh kia liền vung tay tát một cái về phía Phong Dương.   

Tô Vãn cầm lấy tay nữ sinh, liếc về phía cô ta: "Điều 43 Luật Xử phạt hành chính về an ninh trật tự, cố ý gây thương tích cho người khác thì bị tạm giữ từ năm ngày đến mười ngày."   

Tâm tình của nữ sinh tóc dài dao động rất lớn, cô ta dùng sức thu tay lại, nhìn Tô Vãn oán hận nói: "Cô đừng tưởng rằng cậu ta đối xử tốt với cô thì chính là thích cô."   

Tô Vãn lại cắm tay vào túi áo: "Cậu ấy không thích cậu."   

Từ trước đến nay giọng điệu nói chuyện của cô đều lộ ra một cỗ thờ ơ cùng đương nhiên, dùng lời của Quách Nguyên Châu chính là kiêu ngạo.   

Nữ sinh tóc dài tức giận đến mức phun ra một câu: "Cẩu nam nữ!"   

Tô Vãn: "?"

App TYT & Cá Voi team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play