Nhà ăn số hai của Đại Học A nổi tiếng với các loại đồ ăn nhẹ, vừa tan học sinh viên của các khoa khác đều thích đến đây, bàn thường xuyên bị chiếm kín, người ngồi khắp nơi.
Hoặc nói chuyện to tiếng, hoặc thì thầm tin đồn.
Đột nhiên một góc hướng đông nam bộc phát ra một tiếng cười to.
"Ha ha ha ha, trình độ văn hóa quá kém?"
La Tử Minh vỗ bàn cười điên cuồng: "Lão tam, Triệu lão sư thật sự nói như vậy sao? Ha ha ha ha!"
Cuối tháng hai nhưng thời tiết trong thành phố vẫn rất lạnh, Quách Nguyên Châu mặc một chiếc áo bông thật dày, trên đầu đội mũ, cả người uể oải tựa vào ghế.
"Ông ấy nói để cho mình học văn hóa tri thức thật tốt, nếu học kỳ sau lại như vậy thì sẽ để cho mình trực tiếp cút đi."
Thành tích học cao trung năm hai của Quách Nguyên Châu kém đến thái quá, dựa vào một tay mạnh mẽ phá giải kỹ thuật mới quen biết được đám bạn hiện tại, vì muốn học cùng một trường với bọn họ, mất hai năm mới có thể phát huy được thành tích tốt nhất, thi đậu đại học A.
Cậu ta học khoa học, mỗi ngày đều đắm chìm trong đề thi, hoàn toàn là một cỗ máy chải điểm, nền tảng văn hóa quả thật kém đến thái quá.
Đổi lại là trường khác cũng coi như xong, nhưng đây chính là đại học A, là ngôi trường đứng đầu trong nước, học sinh có thể vào đều là đứng đầu về mọi mặt, cũng khó trách lão sư sẽ tức giận thành như vậy.
"A, vậy cậu xong rồi, Triệu lão sư nổi danh nói một không hai." La Tử Minh vui sướng khi người gặp họa nói, "Xem ra cậu lại phải bắt đầu lại con đường học tập một lần nữa."
Quách Nguyên Châu sống không còn gì luyến tiếc: "Chẳng lẽ lên đại học không nên làm chuyện mình thích? Học tập là cái gì..."
Bản chất của cậu ta chính là học tra.
La Tử Minh lớn hơn so với Quách Nguyên Châu một năm, chính vì vậy cậu ta càng hiểu biết đại học A hơn: "Không phải là mấy ngày nay đang chọn môn học sao? Không bằng cậu chọn môn học của Khương Chính Minh lão sư."
"Dễ dàng cho qua sao?" Quách Nguyên Châu mở máy tính của mình ra hỏi.
"Cũng được, chăm chú nghe giảng thì cơ bản có thể vượt qua."
"Cậu đã chọn qua?" Quách Nguyên Châu không ngừng tay, quay đầu nhìn cậu ta, "Trình độ văn hóa của cậu cũng thấp?"
La Tử Minh chậm rãi lộ ra một nụ cười: "Năm đó điểm thi môn ngữ văn của anh đây khá cao."
Trong lúc nói chuyện, Quách Nguyên Châu đã tra được tư liệu của vị Khuông Chính Minh lão sư này, một đống tác phẩm danh hiệu nhìn đến hoa cả mắt, nhưng mà ánh mắt của Quách Nguyên Châu lại dừng ở cột sở thích kia.
—Đam mê nghiên cứu sáng tác tiểu thuyết diễm tình.
Quách Nguyên Châu cũng chậm rãi lộ ra một nụ cười: "Khuông lão sư có giảng đến sáng tác của ông ấy hay không?"
Ánh mắt hai người giao nhau trên không trung, cuối cùng Quách Nguyên Châu mở ra hệ thống chọn lớp.
Hệ thống chọn lớp vẫn thối rữa trước sau như một, Quách Nguyên Châu ha một hơi, lại xoa xoa tay, mười ngón tay như bay lạch cạch trên bàn phím, trực tiếp vòng qua quản trị viên, tiến vào trong hệ thống, chọn cho mình môn học của lão sư Khuông Chính Minh.
"Lão đại cậu muốn chọn lớp nào?" Quách Nguyên Châu ngẩng đầu nhìn người đối diện.
"Tùy tiện." Từ lúc bọn họ bắt đầu nói chuyện Tô Vãn vẫn chưa dừng bàn tay đang gõ bàn phím, hiện tại cũng chưa ngước mắt lên, ánh mắt vẫn dừng trên màn hình notebook.
"Có muốn mình giúp cậu chọn không?"
"Tùy ý."
"Chậc, là ai lá gan lớn như vậy?" La Tử Minh dựa vào nhìn thoáng qua, bộ dáng bi thương.
Quách Nguyên Châu cũng muốn tiến lại gần xem, trực tiếp chiếu theo thời khóa biểu của mình mà chọn cho Tô Vãn một lần, lại lặng yên không một tiếng động vòng trở về, không lưu lại bất kỳ dấu vết gì.
Sau khi chọn xong lớp mới cùng nhau tiến đến bên Tô Vãn, xem cô hoàn toàn ngược đãi người bên kia máy tính.
"Lợi hại, cư nhiên có thể chống đỡ thời gian dài như vậy ở trên tay lão đại." Quách Nguyên Châu híp mắt nhìn một hồi nói, "Đây không phải là người đã mời cậu chiến đấu hơn một năm rồi sao?"
Lúc này trên màn hình màu đen xuất hiện một con số 0 màu trắng lớn.
La Tử Minh đặt tay trên lưng ghế phía sau Tô Vãn, lắc đầu, "Còn tưởng rằng nhân vật lợi hại gì đó."
Tô Vãn một tay 'ba' khép máy tính lại: "Đi thôi."
......
Một tuần sau Tô Vãn mới nhớ tới môn tự chọn của mình, cô và Quách Nguyên Châu cùng học một chuyên ngành, trước khi lên lớp lại đối chiếu lịch học một lần nữa.
"Toàn bộ đều giống với cậu?"
"Đúng vậy, cậu nói tùy tiện."
Tô Vãn nhìn chằm chằm lịch học trên điện thoại di động một hồi sau đó cất đi.
----Lão sư tới.
Năm nhất khoa máy tính, cho dù là môn chuyên ngành cũng không thể giảng dạy những bài khó, rất nhiều sinh viên không có cơ sở nhưng dù sao cũng là đại học A, tiến độ nhanh hơn gấp đôi so với các trường đại học bình thường.
Mặc dù vậy nhưng Tô Vãn vẫn thất thần ở phía dưới, những tiết học này đối với cô mà nói không có tác dụng quá lớn.
Quách Nguyên Châu ngược lại muốn thất thần, đáng tiếc từ lần trước cậu ta "nổi bật" liền bị lão sư theo dõi, thỉnh thoảng muốn hỏi nhưng đều bị nói lái sang tri thức văn hóa.
Chuông tan học vang lên, Quách Nguyên Châu nằm liệt ở trên bàn thấp giọng oán giận: "Những thứ này thì liên quan gì đến chuyên ngành của chúng ta, lão sư đây là cố ý chỉnh mình."
"Nên đi học viện văn học." Tô Vãn ném sách vào trong túi, sau đó đứng dậy.
"Cũng không phải tất cả mọi người đều là toàn tài, năng lực chuyên môn mạnh không phải là được sao?" Quách Nguyên Châu cùng Tô Vãn sóng vai đi, còn đang oán giận.
Tô Vãn đã thức mấy đêm, tâm tình không tốt, bên cạnh còn có một người lải nhải không ngớt.
Cô nhàn nhạt liếc mắt nhìn Quách Nguyên Châu một cái, đối phương lập tức cảm nhận được sát khí, nhanh chóng gắt gao đóng miệng lại.
Bọn họ đến coi như sớm, trong phòng học lớn không có nhiều người, lấy phong cách học tập của đại học A, hàng đầu đã bị chiếm đầy.
Tô Vãn trực tiếp đi về phía hàng cuối cùng, cô có chút muốn ngủ.
Hai người chọn góc trong nhất ngồi xuống, Tô Vãn nhắm mắt lại dựa lưng vào tường dán gạch men màu trắng, xúc giác lạnh như băng từ thái dương truyền đến nhưng cô không dời đi. - app TYT tytnovel.com -
"Nhiều người như vậy?" Quách Nguyên Châu nhìn đoàn người lục tục tiến vào, nhanh chóng đem toàn bộ phòng học lớn lấp đầy, có chút cảm thán nói.
Tô Vãn không có phản ứng cậu ta, Quách Nguyên Châu cũng không để ở trong lòng.
Trên cơ bản sinh viên của các khoa đều chạy tới, trong phòng học có chút ồn ào, nhưng mà trong nháy mắt đột nhiên trở nên an tĩnh lại.
Quách Nguyên Châu cho rằng là lão sư đến nên ngẩng đầu nhìn về phía cửa, sau đó huýt sáo một tiếng.
Trước kia khi còn học cao trung, không ít lần cậu ta huýt sáo với nữ sinh xinh đẹp.
Vốn dĩ Tô Vãn không có ý định mở mắt, chỉ là nghe thấy Quách Nguyên Châu huýt sáo nên theo bản năng quay đầu nhìn cậu ta.
"Người ở cửa kia bộ dạng có chút đẹp." Quách Nguyên Châu nháy mắt với Tô Vãn.
Tô Vãn cho rằng là nữ sinh học khoa nào đó, tùy ý giương mắt nhìn lại, lúc này mới phát hiện không phải.
Người đứng ở cửa thân hình thon dài, trên người mặc một chiếc áo len màu trắng gạo, mặt mày sạch sẽ, giống như người đi ra trong bức tranh thủy mặc, vô cùng tuấn tú. Nhưng mà đôi mắt đào hoa hơi nhíu lại mang theo độ ẩm ướt cùng màu môi quá mức diễm lệ làm cho anh mang theo một cỗ hương vị quyến rũ không rõ ràng.
Đâu chỉ là có chút đẹp mắt, rõ ràng là quá mức đẹp mắt.
Một bên nam sinh đi vào trong phòng học, một bên cùng nữ sinh bên cạnh nói chuyện, môi hơi nhếch lên, dường như đang nói chuyện gì đó rất thú vị.
Tô Vãn khoanh tay, khẽ ngửa ra sau tựa lưng vào ghế, nhìn chằm chằm nam sinh đang đi qua hàng đầu tiên.
Chỉ còn vài phút nữa là đến giờ học, trong phòng học lớn đã tràn đầy người, còn lại vài chỗ ngồi nhưng đều là một chỗ trống, không có hai chỗ ngồi liền kề.
Nam sinh kia và nữ sinh bên cạnh đứng ở hàng thứ ba nhìn một hồi, lại giương mắt nhìn về phía sau, tựa hồ nhận ra người nào đó, lại đi ra phía sau, đi thẳng đến hai hàng phía trước Tô Vãn thì dừng lại, khom lưng thấp giọng nói chuyện với một nữ sinh đeo kính.
Sau đó nữ sinh đeo kính đỏ mặt thu dọn sách vở trên bàn, đứng dậy đi đến một chỗ trống phía trước, mà hàng này lập tức trống hai chỗ.
Nam sinh quay đầu cười dịu dàng với nữ sinh đang đứng phía sau, để cho cô ấy ngồi vào trước.
Trong phòng học lớn có một chút yên tĩnh, không ít ánh mắt đều rơi vào trên người nữ sinh này, nữ sinh này rất xinh đẹp, tóc dài xõa ngang vai, thuộc loại dung mạo mà phần lớn nam sinh đều thích.
Hai má nữ sinh nổi lên màu hồng nhạt, ôm sách đi qua ngồi xuống, đối với loại ánh mắt này cô ta cũng không xa lạ, thậm chí còn hưởng thụ, chẳng qua lần này vẫn có chút bất đồng, dưới ánh mắt của người trong phòng học, cô ta có loại cảm giác như chúng tinh phủng nguyệt.
Sau khi hai người ngồi xuống, ánh mắt của rất nhiều người cũng đều thu hồi, phòng học lớn lại bắt đầu ồn ào.
Cho đến khi giáo sư Khuông Chính Minh bước vào.
Khác với trong tưởng tượng của rất nhiều người, tuy rằng vị này có không ít tác phẩm, là một giáo sư nổi tiếng, nhưng chỉ từ cách ăn mặc mà hình dung, chỉ có thể nói là một lão già xấu.
Một thân âu phục quá rộng bị giặt đến nỗi sắp bạc trắng nhăn nhúm treo trên người, tóc cũng không biết đã bao nhiêu ngày không chải qua, nói là ổ gà cũng có chút vũ nhục gà.
Nhưng mà một khi mở miệng thì lại dí dỏm hài hước, logic trôi chảy, tất cả các loại điển tích lịch sử đều có thể hạ bút thành văn.
Quả thật chỉ cần đứng trên bục giảng là có thể tỏa sáng.
Ngay cả Quách Nguyên Châu hoàn toàn không có hứng thú với cái gì gọi là văn hóa cũng nghe say sưa, sớm đem cái gì mà tiểu thuyết diễm tình quên đến không còn một mảnh.
Tô Vãn còn ôm cánh tay, ngửa đầu tựa vào lưng ghế, nhìn hai hàng người phía trước, hiển nhiên tâm tư của hai người kia không ở trên lớp, thỉnh thoảng nhìn nhau cười, thỉnh thoảng nam sinh lại cúi đầu viết cái gì đó trên giấy, từ mặt bàn đẩy qua, sau khi nữ sinh xem qua, trên mặt lại lộ ra nụ cười.
Công khai tán tỉnh ve vãn nhau trong lớp.
Tô Vãn cắm tay vào trong túi, sờ đến nút bấm Switch quen thuộc, từng chút từng chút ấn.
Đây là một cái móc khóa trục nhựa do cô đặc biệt thiết kế, mỗi lần ấn một cái đều phát ra tiếng gõ thanh thúy.
“...... Lão đại?" Quách Nguyên Châu ngồi bên cạnh có chút hoảng sợ quay đầu nhìn lại, lần trước nghe được cô ấn cái này, là khi bọn họ thi đấu cùng với một đội nước ngoài.
Tô Vãn cũng không để ý tới Quách Nguyên Châu, cúi đầu lấy điện thoại di động ra, đi vào diễn đàn trường học.
Giáo sư trên bục giảng vẫn đang giảng bài như cũ, rất nhanh Quách Nguyên Châu đã bị hấp dẫn qua, không chú ý tới Tô Vãn bên cạnh đang làm gì.
Phong Dương, hai mươi tuổi, sinh viên năm nhất khoa mỹ thuật, am hiểu tranh sơn dầu, độc thân, rất nhiều người theo đuổi...
Tô Vãn lướt qua từng tấm ảnh này đến tấm ảnh khác, tất cả đều là Phong Dương cùng với những người khác nhau, mỗi một tấm anh đều có thể cười đến vô cùng thâm tình, cô nhìn chằm chằm câu 'Rất nhiều người theo đuổi' được tổng kết ra, lại bắt đầu chậm rãi ấn nút Switch.
Quách Nguyên Châu: "..."
Không biết vì cái gì mà hôm nay người bên cạnh lại đặc biệt lạnh.
Tô Vãn không nhìn nổi nữa, 'Ba' một tiếng đem điện thoại di động đặt trên bàn.
“...... Nhiều lý do tạo ra sự phức tạp của nhân vật, và chính xác sự phức tạp bên trong này mang lại cho anh ta sự quyến rũ độc đáo, thu hút độc giả từ thời cổ đại đến ngày nay để tìm hiểu về anh ta. Các bạn cùng lớp có lẽ sẽ cảm thấy người này quá lãng đãng, thực tế ... Vị sinh viên đang ngồi ở góc cuối cùng, không bằng bạn nói một chút cảm nghĩ của mình về anh ta?" Khuông Chính Minh khẽ cười nói, "Đúng vậy, chính là vị bạn học vừa rồi ném điện thoại di động kia. ”
Tất cả các bạn cùng lớp ở hàng phía trước đều nhìn theo ngón tay của giáo sư, quay đầu nhìn về phía hàng cuối cùng.
Ngay từ đầu Quách Nguyên Châu có chút hoảng sợ, cho rằng mình lại bị hỏi, chờ nghe được một câu sau của Giáo sư Khuông thì mới thở phào nhẹ nhõm, giả vờ gọi Tô Vãn: "Lão sư gọi cậu."
Loại vấn đề này đối với cô mà nói hẳn là một đĩa thức ăn vặt, Quách Nguyên Châu nghĩ thầm, Tô Vãn vẫn là tương đối lợi hại, cho dù là mã số hay là phương diện khác, năm đó cậu ta chính là dựa vào việc được Tô Vãn dạy kèm mới có thể thi được vào đây.
Tô Vãn mặt không chút thay đổi đứng lên: "Cho vào lồng heo."
"Cái gì?" Cho dù là vị giáo sư Khuông Chính Minh này không quá đi theo con đường bình thường này, nhưng trong lúc nhất thời cũng không phản ứng lại lời nói của vị bạn học này.
Trong phòng học lớn đã có người thấp giọng nở nụ cười, hiển nhiên là phản ứng trước so với giáo sư, có một người cười, những người khác cũng bắt đầu cười rộ lên, cuối cùng Khuông giáo sư cũng hiểu được.
Tô Vãn liếc về phía người mới bắt đầu cười, anh quay đầu nhìn cô cười, khuôn mặt sạch sẽ thuần khiết ngoài ý muốn, dường như là anh đơn thuần cảm thấy buồn cười, đôi môi quá mức diễm lệ cũng nhẹ nhàng cong lên.
Một tay anh đặt trên mặt bàn, áo len có chút lớn, tay áo trượt xuống lộ ra một đoạn cổ tay trắng như tuyết, cùng cười với người xung quanh, đôi mắt hơi cong lên nhìn về phía cô nhưng cũng không nhìn cô.
---Giống như hồ tiên tu hành ở nơi núi hoang, chính mình đang câu dẫn người nhưng lại không tự biết.
App TYT & Cá Voi team