Ô Đào không hiểu rốt cuộc đã sai ở chỗ nào, thế nhưng vừa rồi nghe giảng cô cũng đã cố hết sức. Nhưng nếu cứ như thế, lỡ như mình không theo kịp, khảo thí không tốt, không chừng mẹ sẽ tức giận không cho mình học nữa.
Cô vội cầm sách giáo khoa, đi ra ngoài tìm vị thầy Hồ kia, thế nhưng hỏi qua mới biết, thầy Hồ hình như đã rời khỏi trường học.
Cô lại đi tìm giám đốc, nhưng văn phòng chủ nhiệm cũng đã khóa.
Không còn cách nào khác, cô lại cầm sách về, trở về thì đã vào lớp toán rồi.
Cũng may lớp toán chủ yếu là phép cộng trừ, cô bình thường hay bán lõi than tính tiền nên cũng đã tính quen, cầm tiền cũng có thể biết được số lượng trên đó. Cho nên phép cộng trừ đối với cô mà nói cũng không quá khó khăn, ngược lại cũng có thể theo kịp.
Lớp toán kết thúc xong, mấy đứa trẻ con vây quanh bày mưu tính kế cho cô, Mạnh Sĩ Huyên tỏ vẻ: "Cậu ở lại nơi này được mà, tớ thấy cậu học toán rất tốt."
Ô Đào: "Chủ yếu là ngữ văn, tớ không biết chữ, tớ sợ ngữ văn không theo kịp."
Mạnh Sĩ Huyên: "Học thôi mà, có cái gì khó, tớ dạy cho cậu!"
Mấy đứa trẻ bên ngoài cười vang: "Cậu á, Mạnh Sĩ Huyên, cậu biết mấy chữ? Cậu thi được có ba điểm!"
Mạnh Sĩ Huyên lập tức giận lên: "Nói bậy, tớ thi ba điểm nhưng tớ không gian lận, các cậu gian lận mới thi được bốn điểm!"
Ô Đào rất là mê mang, cô không ngờ mình vất vả lắm mới được đi học, vậy mà lại gặp phải loại chuyện này. Bây giờ nghĩ lại, hẳn là do vị hiệu trưởng kia không kia giao phó rõ ràng với giáo viên kia, mà giáo viên kia nghe đến tuổi tác của mình thì đương nhiên sẽ đưa mình lên lớp hai rồi.
Hiện tại thì hay rồi, đến cả sách giáo khoa cũng phát.
Nếu như mình đòi về lớp một, không biết có phải là bọn họ sẽ đòi lại tiền cuốn sách giáo khoa lớp hai này hay không?
Lòng Ô Đào tràn đầy phiền muộn, nhưng mà lúc này cũng không có cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục nghe giảng bài.
Tiết thứ ba cũng là tiết thể dục, ra ngoài thao trường, đầu tiên là chạy, sau đó là nhảy cao.
Ô Đào ở lớp hai, trẻ con trong lớp không khác cô là mấy, nhưng cô vẫn hơi thấp nên chỉ có thể đứng hàng trước nhất.
Nhưng mà lúc chạy nhanh, Ô Đào rất là nổi bật, cô vắt chân lên cổ liều mạng chạy, kết quả bỏ lại các bạn học phía sau một khoảng xa, khiến các bạn học đều giật nảy cả mình, cũng có người cười ha ha.
Đến nhảy cao, Ô Đào biểu hiện rất tốt, người khác không nhảy qua được, cô lại có thể nhẹ nhõm nhảy qua.
Giáo viên cũng khen Ô Đào, bạn học đều than thầm.
Ô Đào rất là vui sướng, hài lòng nghĩ thầm. Mặc dù ngữ văn cô không biết chữ, nhưng thể thao cô lại không tệ, đây chính là kỹ năng cô luyện được lúc nhặt lõi than chạy khắp nơi.
Đến lúc này, cô lại không muốn đổi sang lớp một nữa.
Cô phát hiện mình tính toán cũng không tệ, có thể đuổi kịp, những cái như là thêm mấy chục, giảm mấy chục, lúc mua đồ bán lõi than cô đều đã hiểu rõ. Đương nhiên, phép nhân cô không quá biết, nhưng chỉ cần học thuộc là được rồi. Về phần âm nhạc, hình như không phải là môn học quan trọng, thể thao cô càng không sợ.
Nói cách khác, cô chỉ cần tranh thủ học chữ, biết đọc sách viết chữ là được rồi.
Chuyện này khiến cô rất phấn chấn, có thể một hơi lên lớp hai, cô cũng coi như là không để lãng phí thời gian.
Cô nghe người già trong đại viện nói, trước kia tiểu học được phân là tiểu học sơ cấp và tiểu học toàn cấp, tiểu học sơ cấp là một hai ba năm tư, tức là bốn năm, tiểu học toàn cấp là năm sáu, lớp năm phải hai năm. Nếu như có thể học xong tiểu học thì ít nhất cũng có văn hóa nhất định, chí ít là không phải người không có văn hóa.
Đương nhiên, mục tiêu của cô là lên trung học, thậm chí ——
Cô muốn lên đại học.
Đây là mộng tưởng cô chôn ở trong lòng, không dám nói ra.
** ** ** ** ** ** **
Sau khóa thể dục là tiết âm nhạc, chủ yếu là ca hát. Việc này rất dễ làm, Ô Đào không hiểu nhiều, nhưng cũng bắt chước mọi người hừ hừ mấy cậu, thế này là đi học sao, rõ ràng là chơi, dễ dàng vô cùng.
Lớp âm nhạc còn chưa kết thúc, đã có không ít bạn học chạy ra ngoài. Ô Đào hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, Mạnh Sĩ Huyên bên cạnh bèn giải thích: "Đây là đi lấy hộp cơm."
Hộp cơm?
Ô Đào vẫn không hiểu.
Mạnh Sĩ Huyên lúc này mới nói: "Giữa trưa chúng ta sẽ ăn ở chỗ này, tất cả mọi người phải tự mình chuẩn bị hộp cơm, rồi đưa hộp cơm qua nhà ăn. Đến lúc đó bọn họ sẽ dùng lồng hấp lớn để hấp, tiết thứ tư là chúng ta có thể đi qua lấy hộp cơm của mình." - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .
Ô Đào giật mình, nhưng mà cô không mang theo cơm nên đương nhiên là không có hộp cơm của cô.
Mạnh Sĩ Huyên: "Tớ cũng không thích ăn cơm bọn họ hấp cho, cái mùi lồng hấp rất khó ngửi. Ta ra ngoài ăn đi, đi thôi, tớ dẫn cậu đi."
Ô Đào nghĩ nghĩ: "Thôi, tớ tùy tiện ăn một chút gì đó, ngày mai tớ sẽ mang hộp cơm."
Mạnh Sĩ Huyên vẫn không từ bỏ: "Đi thôi, tớ nói với cậu nè, tiệm cơm phía ngoài trường học chúng ta rất là rẻ, còn rẻ hơn cả Nhị Huân quán. Một Mao năm một phần sốt thịt, một Mao một phần cải trắng xào dấm, lại thêm chút cơm, hai người góp lại, một người một Mao năm là đủ rồi, hơn nữa cũng không cần phiếu. Bọn họ trốn ở trong ngõ, cũng không ai tra ra bọn họ, chúng ta cứ vụng trộm qua đó là được rồi."
Ô Đào nghe đến chỗ mỗi người cần tận một Mao năm liền nghĩ, trước kia cô nhặt lõi than vất vả một ngày cũng chỉ được có ba Mao, sao có thể tùy tiện tiêu được. Cho nên cô lập tức liền cự tuyệt, chỉ nói dối là đã có chỗ ăn rồi. nghe truyện tốt hơn trên app TYT .
Mạnh Sĩ Huyên thấy vậy, cũng không nói gì nữa, tìm bạn học khác kết nhóm đi ra ngoài.
Khi các bạn học đều đi hết, Ô Đào liền chạy về nhà. Kỳ thật nơi này cách nhà cô cũng không xa, cô chạy về nhà, trong nhà lạnh nồi lạnh lò, đương nhiên cũng không có gì ăn. Mở ra, trong tủ quầy có hai quả trứng gà, nhưng mà cô đương nhiên không dám động vào, cuối cùng lật đến non nửa khối bánh cao lương và một miếng khoai lang nhỏ, cô liền cầm đặt lên trên lò nướng, nướng đến lúc hết lạnh rồi liền ăn với nước.
Ăn xong, cô vắt chân lên cổ chạy về phía trường học.
Sau khi chạy đến trường học, cũng không bị trễ, các bạn học phần lớn đã ăn cơm xong và đang thu dọn đồ đạc. Trong phòng học tản ra mùi lồng hấp đồ ăn, Mạnh Sĩ Huyên cũng ăn no trở về, cười híp mắt nói: "Tớ vừa rồi không đi gọi món ăn, ăn ba khô dầu và một bát sữa đậu rang muối nành! Nóng hầm hập!"
Ô Đào: "Thật là rất tốt, tớ vừa rồi đã trở về nhà, trong nhà của tớ cũng có đồ ăn."
Mạnh Sĩ Huyên: "Vậy thật phiền phức, về sau cậu cũng mang đồ đến đi, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau ăn."
Ô Đào: "Ừm, tớ cũng nghĩ như vậy."
Đột nhiên, Ô Đào hỏi Mạnh Sĩ Huyên chuyện đồ dùng học tập, cô không có đồ dùng học tập nên cần phải mua.
Mạnh Sĩ Huyên nghe xong, kéo Ô Đào nói: "Đi, tớ dẫn cậu đi."
Ô Đào liền đi theo Mạnh Sĩ Huyên, đây là một tiệm đồ dùng học tập trong ngõ hẻm bên cạnh trường học. Chim sẻ tuy nhỏ nhưng ngũ tạng đều đủ, cái gì cũng có, lúc giữa trưa, còn có mấy học sinh ở nơi đây mua đồ.
Ô Đào nhìn một chút mà đã hoa mắt, muốn nhìn kỹ, nhưng mà cách quầy hàng, người bán hàng rất là hờ hững lạnh lẽo, cô cũng không tiện hỏi.
Vẫn là Mạnh Sĩ Huyên giúp cô nghĩ kế, cuối cùng mua được một cái thước gỗ tử hai xu, một cái tẩy hai xu năm, hai cái bút chì tám xu, còn một hộp đựng bút và bốn quyển vở, cuối cùng hết thảy bỏ ra ba Mao sáu xu.
Ô Đào cảm thấy hơi đau lòng, cô cảm thấy mình cũng không cần hộp đựng bút, nhưng mà lại nghĩ đến, nhặt lõi than một ngày cũng kiếm được số tiền như vậy, mà hộp bút cô cũng có thể dùng rất lâu.
Cầm hết đồ xong, cô liền không nhịn được mở cái hộp bút kia ra, phía trên hộp bút kia là màu họa màu xanh da trời, phía trên có hai đứa trẻ dân tộc thiểu số ăn mặc khác nhau đang khiêu vũ, rất là đẹp.
Mạnh Sĩ Huyên giúp cô đặt tất cả những thứ vừa mua vào trong hộp bút của cô rồi nói: "Dao gọt bút chì cậu không cần mua, tớ có, dù sao cái đó cũng không phải ngày nào cũng cần dùng, cậu cứ dùng của tớ là được rồi."
Ô Đào vô cùng cảm kích trong lòng, cô cảm thấy may mắn lớn nhất khi vào được lớp hai chính là gặp được Mạnh Sĩ Huyên. Nếu như không có Mạnh Sĩ Huyên, có lẽ cô sẽ hoàn toàn không biết nên làm thế nào, cái gì cũng không hiểu.
Cất hộp đựng bút kia đi, Ô Đào và Mạnh Sĩ Huyên ra ngoài. Lúc này còn có rất nhiều học sinh cũng đến mua đồ dùng học tập, người cũng không phải ít. Lúc từ hẻm đi ra ngoài, khóe mắt Ô Đào trong lúc vô tình đã nhìn thấy một bóng người.
Tim của cô hơi dừng một chút, quay đầu lại, tìm kiếm thân ảnh kia.
Quả nhiên là Vương Á Tương.
Mấy ngày nay trời lạnh, Vương Á Tương mặc một bộ áo bông vải màu xanh da trời, trên đầu ghim cái nơ con bướm, trước cổ là khăn quàng cổ màu hồng nhạt, trên tay còn mang theo găng tay bông vải. Một bộ quần áo rất mới, đặc biệt là khăn quàng cổ màu hồng nhạt, lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng noãn của cô, trông thật là dễ nhìn.
Lúc Ô Đào nhìn thấy Vương Á Tương, Vương Á Tương cũng nhìn thấy Ô Đào, cô ta hình như hơi kinh ngạc, hơi nghi hoặc một chút rồi lại có chút khó hiểu nhìn Ô Đào.
Ô Đào vô thức cười với cô, sau đó thu hồi ánh mắt, đi theo Mạnh Sĩ Huyên trở về phòng học.
Mạnh Sĩ Huyên: "Cậu biết cậu ta à?"
Ô Đào: "Không biết, chỉ là cảm thấy cậu ấy thật đẹp mắt, quần áo cũng đẹp."
Mạnh Sĩ Huyên: "Nhà cậu ta ở Đông lâu, tớ biết cậu ta, nhưng mà không tiếp xúc nhiều."
Ô Đào: "Đông lâu là có ý gì?"
Lúc nói ra lời này, cô mới phát hiện mình thật sự là không hiểu gì hết.
Quá ngu, tưởng là học tập cho giỏi thì sẽ có thể cải biến số phận, nhưng kỳ thật cô không biết, xuất thân của mình cũng khiến cho mình kém người khác không biết bao nhiêu lần.
Mạnh Sĩ Huyên vẫn rất kiên nhẫn giải thích cho cô: "Cậu thấy trường học chúng ta không, nơi đó có không ít học sinh cũng ở tòa nhà An Môn, trong tòa nhà đó phân Đông lâu Tây lâu. Tớ ở Tây lâu, khi còn bé chúng tớ đều phân bang phái, khiêu chiến với bọn họ, không hợp thì thôi, hợp thì sẽ chơi với nhau."
Ô Đào giờ mới hiểu được, không nhịn được hỏi: "Trường học chúng ta cũng có học sinh ở tòa nhà An Môn à? Vậy học sinh bình thường giống tớ, có phải sẽ không thích hợp tới trường học này hay không?"
Mạnh Sĩ Huyên phì cười: "Có cái gì mà phù hợp với không phù hợp, lớp trưởng lớp chúng ta, cha cậu ấy còn là người cào than mà. Cậu xem người ta đi, vẫn là lớp trưởng đấy thôi!"
Chuyện này khiến Ô Đào an tâm hơn không ít, cô không nhịn được nói với Mạnh Sĩ Huyên: "Các cậu lên lớp lâu như vậy, tớ thì mới đến đi học, cái gì cũng không hiểu, may là có cậu."
Mạnh Sĩ Huyên: "Đấy đã là cái gì chứ. Cậu xem, lúc cậu còn chưa đến, hàng cuối cùng chỉ có tớ và hai tên nam sinh kia, rất là chán. Cậu đến, tớ cũng có người ngồi cùng bàn!"
Ô Đào nghe xong, không nhịn cười được.
Kể từ sau khi biết đến bộ phim phóng sự đó, trong nội tâm của cô vẫn luôn bị một khối đá chặn lấy, cảm thấy đời này của mình rất khó khăn, muốn rạch ra một con đường cũng không dễ dàng. Nhưng mà lúc này mới có mấy ngày, cô đã cảm thấy, hết thảy hình như đều đang phát triển theo hướng tốt.
Mẹ cô thậm chí đồng ý cho cô đi học dù cô không hoàn thành nhiệm vụ mười đồng kia, mà cô đi vào cái trường học toàn là trẻ con tòa nhà An Môn mà không có bị kỳ thị xa lánh, còn gặp một người bạn ngồi cùng bàn tốt bụng là Mạnh Sĩ Huyên.
Hết thảy đều rất may mắn.
App TYT & Cirad team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT