Ngày đầu tiên đi học, Ô Đào rất là hoa mắt, cũng may là có Mạnh Sĩ Huyên đã giúp cô rất nhiều thứ. Có cái gì không hiểu, Mạnh Sĩ Huyên đều sẽ giải thích cho cô.

Ô Đào cũng rất nhanh đã quen biết với hai bạn nam sinh ngồi ở hàng cuối cùng cùng với Mạnh Sĩ Huyên, một bạn tên là Vương Vân Đức, một bạn là Trình Văn Siêu, hai cậu này khá nghịch ngợm, bình thường cũng không cố gắng học tập mấy.

Nghe bọn họ nói, điểm thi của trường là thang điểm năm, năm điểm là lớn nhất. Người giống như Vương Vân Đức, Trình Văn Siêu và Mạnh Sĩ Huyên thì sẽ được khoảng chừng ba điểm, còn ai mà chép bài gian lận, có thể làm đến bốn điểm.

Nhưng mà giáo viên đều một mắt nhắm một mắt mở cho qua, dù sao thì ở thời đại này, trẻ con nghịch ngợm gây sự giáo viên cũng không dám quản, tùy các người muốn làm gì thì làm. Dù đang học mà đi ra ngoài chơi cũng được, chỉ cần không ảnh hưởng đến bạn học khác, giáo viên cũng mặc kệ.

Sau khi tan học, Ô Đào đeo bọc sách về nhà. Trên đường đi, thật sự là rất lạnh, mặt bị gió thổi, lạnh như bị kim đâm. Cô lúc này mới nhớ ra, hình như trong phòng học không lạnh, vô cùng ấm áp.

Thế là cô liền nhớ lại, ở trước phòng học, ngay bên cạnh bục giảng hình như có một cái lò, cái lò kia đốt than đá, đốt rất nhiều, hèn chi lại ấm áp như thế.

Cô liền bắt đầu cảm thấy thích thú, nghĩ thầm đi học thật tốt. Đi học thì sẽ có thể hưởng thụ phòng học ấm áp, không cần lo lắng mùa đông lạnh.

Cô nghĩ như vậy rồi bước nhanh về đến nhà, lúc này trong viện đã có người trở về nhà bắt đầu nấu cơm. Trong bầu không khí khô lạnh, khói bếp nổi lên bốn phía, đồ ăn thơm từ các nhà bay ra, điều này khiến bụng Ô Đào kêu lên ọt ọt.

Cô lập tức bắt tay vào nấu cơm, bữa nay cô sẽ làm món “cạc cạc.”

Món “cạc cạc” là một món làm từ bột bắp, vào lúc trời lạnh ăn cái này là thích hợp nhất. Ô Đào nhớ kỹ mấy năm trước mình còn nhỏ, thành Bắc Kinh lạnh đến mức chết cóng cả người, cô nhặt lõi than trở về, vô cùng ngóng trông ăn một bát “cạc cạc” nóng hổi.

Cô trước tiên múc bột bắp thô ra khỏi hũ sứ, múc khoảng hai bầu rưỡi bột bắp, sau đó cho thêm mấy muỗng nhỏ bột mì, rồi liền lấy phích nước nóng đổ nước vào bên trong, dùng nước nóng để nhào trộn bột. Cô chậm rãi dùng đũa trộn, chờ hết nóng, bột liền rắn lại. Cô múc cục bột ra, cho lên trên thớt, dùng dao chặt thành lát mỏng, sau đó liền dùng sống dao để đập.

Cô sức yếu, nhưng mà rất có kinh nghiệm đập, hai cánh tay nắm chặt cái dao dùng sống dao đập.

Đập “bộp bộp bộp”, đập đến khi nào bột chắc chắn, phần mặt bóng loáng trơn trượt thì coi như là đập xong.

Cô lại bắt đầu dùng dao để thái, thái thành những sợi rất nhỏ. Bột bắp này vốn vàng óng ánh, bây giờ thái thành những sợi nhỏ nhìn cũng vàng óng ánh, trông rất là đẹp mắt. Ô Đào lại rải một ít bột bắp lên, đặt vào chậu sứ, ôm chậu bắt đầu lắc. Cô lắc rất phí sức, nhưng mà cũng không cảm thấy mệt mỏi.

Sau khi lắc xong, cô không vội làm, chỉ đặt vào chỗ cũ. Chờ mẹ và anh trai trở về, cho cái này vào nước sôi, đun sôi bỏ ra, xào cùng hoa hẹ và đậu rang muối rán là có thể ăn rồi.

Cô lại quét dọn nhà cửa một lượt, sau đó liền xách giỏ trúc lên ra ngoài nhặt lõi than.

Lúc ra cửa liền gặp được Phan gia.

Phan gia là một lão đầu bếp làm ở Cục điện lực, làm đã rất nhiều năm, có không ít đệ tử. Gia cảnh ông cũng tốt, nhưng mà ông không con không cái, thân thể bà Phan lại không ổn, luôn cảm thấy già rồi mà không có ai nương dựa. Cho nên tiền bạc được dùng rất kĩ lưỡng, bình thường một phân tiền đều tách ra thành hai bên để tiêu.

Hiện tại Phan gia đã tan việc, đang đứng ở ngay trước cửa sân hút thuốc, nhìn thấy Ô Đào, thuận miệng hỏi: "Hôm nay Ô Đào đi học hả? Thành người văn hóa rồi chứ gì?"

Ô Đào nhếch môi, cười nói: "Mới học một ngày ạ, con chẳng hiểu gì hết, phải chậm rãi học ạ."

Phan gia gật đầu: "Rất tốt, rất tốt, học văn hóa, về sau sẽ có tiền đồ."

Bên cạnh, mẹ của Thuận Tử đang ở trong sân giặt quần áo, nghe lời này bèn nhếch miệng: "Đây không phải là làm loạn sao, sắp tiết đến nơi rồi còn đưa đi học? Lãng phí không ít tiền! Theo cháu thấy, mẹ Ô Đào cũng vờ ngốc mà thôi! Còn ngại cuộc sống không đủ khổ hay sao?"

Ô Đào nghe xong liền nói: "Thím, cháu ngày nào cũng nhặt lõi than, chậm rãi tích lũy, mẹ cháu sẽ không phải gánh vác quá nhiều. Chờ về sau cháu biết chữ, cháu còn có thể đi đến nhà máy chế tác, so với không biết chữ còn có khả năng kiếm được nhiều tiền hơn."

Bình thường cô sẽ không dám mạnh miệng nói với trưởng bối trong viện như thế, nhưng mà Ô Đào biết, trong sân rộng nhiều người nhiều miệng, mọi người cái gì cũng sẽ nói, mẹ mình nghe nhiều, khó tránh khỏi sẽ bị ảnh hưởng, cho nên cô mới không nhịn được mạnh miệng.

Mẹ của Thuận Tử nghe xong, đương nhiên là không vui. Ai lại muốn bị một con nhóc con dạy bảo chứ, chỉ ngoài cười mà trong không cười, nói một câu: "Được, mới học có một ngày, mà có bản lĩnh phết đấy!"

Nói xong, liền cầm mấy cái quần cộc mới giặt xong, cố tình rũ rũ làm bắn nước về phía Ô Đào.

Ô Đào không để ý tới.

Thuận Tử lớn hơn Ô Đào sáu tuổi, là một người anh cả rất tốt, Ô Đào rất thích anh ấy. Nhưng mà cô thật sự không thích mẹ của Thuận Tử, những đứa trẻ khác trong viện cũng không thích, dùng lời của anh Huân Tử để nói thì là “Người lớn và trẻ con không thể hòa thuận được đâu" .

Cô lại tiếp tục đeo giỏ trúc trên lưng đi nhặt lõi than.

Trời càng lạnh hơn, gió lạnh chui vào từng khe hở trong áo bông, chui thẳng vào tận bên trong, nhưng mà Ô Đào lại không cảm thấy khó chịu.

Cũng là nhặt lõi than, nhưng hôm nay nhặt lõi than và hôm qua nhặt lõi than hoàn toàn không giống nhau.

Nếu như hôm nay cô nhặt lõi than, ngày mai còn phải nhặt lõi than, cứ như vậy nhặt lõi than cả một đời, cô cảm thấy mình còn không bằng chết đi cho xong.

Thế nhưng nếu như hôm nay cô nhặt được lõi than, kiếm được tiền thì có thể đi học, tương lai cũng không cần nhặt lõi than nữa, cô sẽ cảm thấy mình như có thể được sống lại.

Lúc nhặt lõi than, cô liền không nhịn được nhớ tới phim phóng sự kia, cũng nhớ tới việc hôm nay nhìn thấy Vương Á Tương.

Vương Á Tương vậy mà lại học cùng trường với cô, chuyện này khiến nội tâm cô nổi lên một cảm giác khác thường, giống như thông qua cố gắng của mình, khoảng cách của cô và Vương Á Tương sẽ không còn xa vời như vậy nữa, giống như mình đã cải biến được số phận đã sớm định ra của mình vậy.

Ở trước mặt Vương Á Tương, cô xấu hổ, hâm mộ, ngưỡng mộ, nhưng lại cảm thấy tràn ngập hi vọng.

Lúc nhặt lõi than, cô lại đụng phải đám người Cửu ca, cô nhìn thấy họ liền vội trốn đi. Đám người Cửu ca kia hình như cũng thấy cô, còn nhìn cô nói cái gì đó.

Nhưng mà cũng may, bọn họ cũng không muốn đối phó với cô, có lẽ là Huân Tử đã đi gặp bọn họ nói chuyện, chuyện này coi như là chấm dứt.

Cô nhặt được hơn phân nửa giỏ trúc lõi than rồi mới đi về nhà, mặc dù cũng không nhiều, nhưng mà cũng đủ để nhà cô đốt trong hai ba ngày, nếu như tiết kiệm chút, chậm rãi tích lũy thì còn có thể lấy ra một chút để bán.

Lúc cô về đến nhà, Ninh Diệu Hương đang may vá, Thanh Đồng không ở nhà.

Ninh Diệu Hương thả tay xuống, đứng dậy chuẩn bị nấu cơm, thuận miệng hỏi: “Ngày đầu đi học, có thể theo kịp không?"

Ô Đào gật đầu: "Tạm được ạ, môn toán không có vấn đề, thể thao cũng được, âm nhạc cũng không có gì quan trọng. Chỉ là ngữ văn có chút khó, người khác biết đọc chữ nhưng con thì không biết, con còn phải nỗ lực nhiều hơn, nghĩ biện pháp để theo kịp."

Ninh Diệu Hương mở nắp lò, dùng gậy thọc vào lò, tro bếp kêu lên xì xèo xì xèo, lò liền được đốt cháy rừng rực, bà vừa dùng sức đâm vừa nói: "Con đã muốn đi học, vậy thì phải học cho tốt, nếu như không theo kịp thì về nhà mà làm việc."

Không biết vì sao, Ô Đào cảm thấy giọng của bà hơi suy yếu, liền vụng trộm nhìn bà một cái, quả nhiên thấy sắc mặt bà có chút tái nhợt, không biết là làm sao.

Cô muốn hỏi, nhưng mà trong lòng lại e ngại, cũng không dám nói thêm cái gì, chỉ nói: “Vâng, con biết rồi, con chắc chắn sẽ nghĩ biện pháp học chữ."

Ninh Diệu Hương: "Người khác đã học được nửa năm, con đương nhiên là sẽ khó khăn hơn! Nhưng cũng là do chính con tự chọn, hiện tại biết khó thì cũng đừng kêu ca gì! Con xem con đi, lớp một đã tốn sức như vậy, về sau mà không ra gì thì còn tệ hơn!"

Ô Đào cẩn thận mà nhìn Ninh Diệu Hương, khẽ nói: "Mẹ, con học lớp hai."

Ninh Diệu Hương kinh ngạc: "Lớp hai? Con trực tiếp chuyển lên lớp hai?"

Ô Đào gật đầu: "Con cũng không biết chuyện gì xảy ra, tự dưng thầy dẫn con vào lớp hai."

Ninh Diệu Hương nhíu mày: "Nếu con không theo kịp thì phải làm sao bây giờ, quá là lãng phí tiền."

Ô Đào: "Mẹ, hiện tại người khác đang đọc bài khoá, con sẽ cố gắng nhớ kỹ, lúc đi học con sẽ căn cứ vào từng chữ từng chữ của bài khoá để học theo, như vậy sẽ có thể nhớ kỹ chữ. Mẹ cho con thời gian mấy tháng, con sẽ đuổi kịp, sẽ không lãng phí tiền đâu."

Nhưng mà Ninh Diệu Hương hiển nhiên là lười nghe những thứ này, bà hơi phí sức đứng dậy, lấy nồi sắt ra, lột mấy hạt cây thầu dầu bỏ vào trong nồi.

Ô Đào cảm thấy hôm nay mẹ có chút kỳ quái, nhưng lại nói không ra chỗ nào là kỳ quái, cô cũng không biết phải hỏi như thế nào, nhớ tới anh trai, liền thuận miệng hỏi: "Mẹ, anh đâu, sao còn chưa về?"

Ninh Diệu Hương: "Bọn nó đến cửa hàng bán lẻ thay phiên trực ca đêm, hiện tại bộ phận của nó cần ba người, mà không có ai, hôm nay để nó làm."

Ô Đào nghe vậy, cũng không hiểu lắm, chỉ gật đầu một cái, cô nhớ tới sách giáo khoa và đồ dùng học tập của mình.

Cô không kịp chờ đợi muốn mau nhìn quyển sách giáo khoa kia, nhưng mà bây giờ trong nhà chỉ còn một ngọn đèn dầu, rất tối, có lẽ sẽ không thấy rõ được chữ trên sách. Chờ lát nữa mẹ thêu thùa may vá, bật đèn điện lên, cô sẽ có thể cùng xem sách rồi.

Lúc này cây thầu dầu tử đã được đun sôi, ở trong chảo nóng vang lên tiếng lốp bốp, bao nhiêu dầu tràn ra. Trong nhà không có dầu nên bình thường đều dùng cái này.

Ninh Diệu Hương cho hành thái vào, lại cho mấy con tép vào nồi, trong nồi liền phát ra tiếng rào rào, mùi thơm của tép truyền vào cái mũi Ô Đào. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Ô Đào nuốt một ngụm nước bọt.

Ninh Diệu Hương cắt nửa củ cải trắng ngày hôm qua còn sót lại, cải trắng giòn tan trắng nõn nà liền bị thái thành từng miếng nhỏ, ném vào trong nồi. Cải trắng bên trong hòa vào cùng chảo nóng, trong nồi vang lên tiếng xèo xèo, đó là một âm thanh khiến người ta thèm nhỏ dãi.

Sau đó, Ninh Diệu Hương cho nước vào bên trong khẽ đảo, nước đổ vào dầu nóng, làm hành thái, tép và cả cải trắng nổi lên, kèm theo một chút giọt dầu đọng lại.

Ô Đào ngồi xổm ở một bên, dựa vào ngọn đèn yếu ớt nhặt lõi than, nuốt nước miếng, nhớ lại nội dung bài học hôm nay.

Ninh Diệu Hương liền kéo đèn điện lên, sau một loạt âm thanh "xẹt xẹt" thì căn phòng liền sáng lên.

Ninh Diệu Hương bắt đầu làm đáy giày, Ô Đào cũng lấy sách ra, ở dưới đèn chậm rãi đọc.

Cô vừa rồi đã nhớ lại nội dung, hiện tại dựa vào mấy chữ đơn giản cô biết kia, nên cũng có thể đối chiếu được.

Cô dùng ngón tay chỉ vào, đọc một lượt, sau khi đọc xong lại lấy đồ dùng học tập ra.

Nhất thời nhớ tới tiền thừa, cô liền đưa số tiền còn lại cho Ninh Diệu Hương, lại giao phó tình huống tiêu tiền hôm nay.

Ninh Diệu Hương đếm, nhận những tiền hào kia, để lại một hào tiền cho Ô Đào: "Cái này giữ lại, lỡ như gặp phải chuyện gì thì có thể dùng đến."

Ô Đào mím môi, gật đầu: "Vâng ạ."

Lúc này nước trong nồi đã sôi, tiếng òng ọc vang lên, Ninh Diệu Hương để lộ nắp nồi, hơi trong nồi liền lan ra khắp phòng. Bà đổ món “cạc cạc” Ô Đào làm vừa nãy vào, sau đó dùng thìa khuấy lên, nấu nước nóng hôi hổi.

Ninh Diệu Hương lẩm bà lẩm bẩm: "Có hai người trong đơn vị của mẹ xảy ra chuyện, không biết làm sao."

Ô Đào đã viết được hai nét, vô cùng hài lòng với cái bút chì của mình, nghe thấy câu này, mờ mịt ngẩng đầu: "Xảy ra chuyện gì ạ?"

Ninh Diệu Hương không phản ứng.

Ô Đào cũng không hỏi nữa, cô chỉ chú ý đến tiếng òng ọc trong nồi, ngửi mùi thơm kia, ánh mắt không thể rời khỏi.

Cô không ăn điểm tâm, giữa trưa chỉ ăn một củ khoai lang nướng và nửa cái bánh cao lương, hiện tại rất là đói bụng, bụng kêu gọi liên hồi.

Lúc này, Ninh Diệu Hương cho vào trong nồi một cây cải bẹ, một chút sợi củ cải, sau đó cho vào hai bát, cho vào phía trên mỗi bát một chút đậu rang muối.

Bên ngoài trời rất lạnh, Ô Đào lại rất đói, mùi thơm của món “cạc cạc” nóng hổi thật là mê người.

Ô Đào bưng bát lên, uống một ngụm canh, lại ăn một khối miếng “cạc cạc”.

Bột bắp ép rất chắc chắn, đun sôi xong có tư có vị, còn hơi dai dai.


App TYT & Cirad team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play