Ô Đào không dám tin, sao Ninh Diệu Hương lại đột nhiên cho mình đi học.

Cả người cô cảm thấy như bay lên, cảm giác như mình đang giẫm ở trên mây, đến cất bước cũng không nỡ. Loại trạng thái này vẫn luôn tiếp tục đến tối, lên giường, chui vào chăn, cô lại nhớ lại mấy lời vừa rồi Ninh Diệu Hương nói, trái tim giống như kíp nổ, một tiếng ầm vang, bùng.

Tâm hoa nộ phóng!

Cô có thể đi học, cô có thể đi học!

Mẹ trực tiếp lấy ra mười đồng, nói là cô ngày mai đi báo danh!

Cô cao hứng nắm chặt nắm đấm, nắm đấm cũng đang phát run.

Sao đột nhiên lại có thể đi học?

Cô cười đem tất cả số tiền mình kiếm được đưa cho mẹ: "Mẹ, vậy chút tiền này của con sẽ đưa cho mẹ trước!"

Ninh Diệu Hương: "Còn không mau ngủ, ngày mai mà bị muộn, đời này con đừng nghĩ tới việc đi học!"

Ninh Diệu Hương không có chút hảo khí nào, nhưng mà Ô Đào vẫn cao hứng, vội nói: "Con sẽ đi ngủ ngay đây!"

Bên cạnh, Thanh Đồng phì cười: "Bớt nói nhảm, mau ngủ đi."

Ô Đào cũng liền vội vàng nhắm mắt lại đi ngủ, thế nhưng cô làm thế nào cũng ngủ không được. Vì quá hưng phấn, hết thảy đều không thể tưởng tượng nổi, sao cô lại đột nhiên có thể đi học được chứ, vốn tưởng là không có cái gì trông cậy được vào.

Cô nhớ ra dáng vẻ mẹ làm việc vừa rồi, không biết tại sao, bộ dáng nhìn tiều tụy hơn hẳn so với bình thường.

Cô liền cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

Kỳ thật mẹ không cho cô đi học, cô cũng sẽ không hận mẹ, bởi nhà cô cũng rất khó khăn.

Hiện tại mẹ lại cho cô đi học, cô nên hiểu chuyện mới đúng. Về sau đi học xong phải làm một chút việc nhà, còn phải đi nhặt lõi than kiếm tiền, nhặt lõi than kiếm tiền trở về sẽ làm bài tập.

Khi nghĩ đến ba chữ "Làm bài tập", trong lòng Ô Đào liền dâng lên một cỗ cảm giác kỳ diệu không thể tưởng tượng nổi, tựa như lần đầu tiên ăn kẹo đường pha lê, vô cùng ngọt ngào.

Cô vậy mà cũng có thể làm bài tập!

Chuyển một cái ghế nhỏ, ngồi ở trên bậc thang, cầm bút chì cúi đầu làm bài tập, bút chì ma sát trên giấy phát đi âm thanh sàn sạt, thỉnh thoảng viết sai còn dùng tẩy để lau đi.

Ô Đào nghĩ đến cảnh tượng này, đã cảm thấy đẹp đến mức không chịu được.

** ** ** ** ** ** ***

Ngày hôm sau, Ninh Diệu Hương cơm nước xong xuôi nhưng không đi làm, mà mang theo Ô Đào đi đến trường học báo danh. Lúc đi, bà dặn dò: "Mẹ phải nói với con trước, sau khi tan học con phải đi nhặt lõi than."

Ô Đào vội gật đầu: "Mẹ, con biết rồi, buổi sáng con sẽ đi nhặt, nhặt xong mới đi học, buổi tối trở về cũng nhặt."

Ninh Diệu Hương: "Trường học hiện tại khá là khác với bình thường, con đi học ngoan ngoãn chút, đừng gây chuyện. Nếu như gây ra chuyện gì, mẹ sẽ đá con ra cửa!"

Ô Đào: "Con đương nhiên không dám gây chuyện, con chỉ học tập văn hóa tri thức thôi."

Ninh Diệu Hương lúc này mới không nói gì nữa, Ô Đào bận bịu cõng một cái bao bố nhỏ, đó là cặp sạch trước kia Ninh Diệu Hương làm cho Thanh Đồng, dùng mấy miếng vải lẻ ghép lại. Thanh Đồng nghỉ học hai năm xong thì không đi học nữa, Ô Đào vừa vặn có thể lấy ra dùng.

Ô Đào không có đồ dùng học tập, nên cô mới lấy đá trơn bỏ vào, cái thứ đó có thể dùng làm bút để viết chữ, cô còn bỏ vào trong túi xách một chút giấy nháp.

Ninh Diệu Hương dẫn cô đi đến trường tiểu học Chức Nhiễm Cục, nhưng mà cửa tiểu học đã đóng, đại môn rỉ sét và trên tường dán đầy giấy, trên giấy đều là mấy chữ lớn. Ô Đào từng thấy nó rồi, mấy người đeo băng đỏ trên tay cũng có mấy chữ đó.

Tiểu học vắng tanh, bên trong cũng không có tiếng động, trước cửa chỉ có một người đàn ông trung niên râu ria lôi thôi đang quét rác.

Ô Đào nhìn thấy, ông ấy có mang theo kính mắt, cô bèn đánh giá ông thêm vài lần.

Trong lòng cô, người đeo kính đều là người làm công tác văn hoá.

Ninh Diệu Hương nghe ngóng, biết người của trường đều đi ra ngoài tham gia một hoạt động gì đó rồi. Ninh Diệu Hương thấy vậy, cũng không dám hỏi nhiều, thời đại này cái gì cũng không thể hỏi nhiều, tự mình hiểu là được rồi.

Từ trường tiểu học Chức Nhiễm Cục đi ra, Ô Đào không nhịn được nói: "Cái người quét rác vừa rồi có thể là một thầy giáo."

Sắc mặt Ninh Diệu Hương lập tức thay đổi: "Miệng con sao tùy tiện như vậy chứ, nghĩ gì nói đó? Chuyện người ta mắc mớ gì tới con?"

Ô Đào lập tức sợ hãi, không dám nói gì nữa.

Ninh Diệu Hương tức giận, trừng cô một cái, lại đi qua trường tiểu học Hắc Chi Ma. Trường tiểu học Hắc Chi Ma cách trường tiểu học Chức Nhiễm Cục chỉ mấy bước đường, cũng dán rất nhiều giấy viết có chữ lớn. - đọc

Đi qua đó xong, liền hỏi, người ta nói là hiệu trưởng hôm nay không có ở đây, không ai phụ trách việc chiêu sinh.

Ô Đào liền lo lắng, vất vả lắm mẹ mới đồng ý, không thể không có trường học nào được, nhưng mà cô lại không dám nói thêm cái gì, chỉ sợ lại bị mắng.

Ninh Diệu Hương kỹ càng hỏi hỏi, thế mới biết được, năm trước tiểu học không chiêu sinh, năm ngoái cũng không chiêu sinh, mùa xuân năm nay lại gấp gáp tuyển, sau đó thì chuyện trường học không có ai quản, cái gì cũng được, lại còn có một nửa giáo viên được đào tạo không tốt lắm, cho nên hiện tại giáo viên trường học cũng thiếu, cứ như vậy miễn cưỡng duy trì.

Ô Đào cũng trợn tròn mắt, vậy người khác thì sao, người khác sẽ đi học ở chỗ nào?

Cô nhớ tới cậu con trai Hồng Thắng Lợi của nhà Hồng biên tập, cậu ta hình như học ở trường tiểu học bên cạnh đơn vị làm việc mà cha cậu ta làm việc thì phải?

Vậy chị Tịch Mai thì sao? Ô Đào cố gắng nghĩ lại lời chị Tịch Mai nói.

Ninh Diệu Hương: "Con cũng nhìn thấy đây, trường học căn bản không khai sinh. Con làm ầm ĩ cái gì, đi học nào có dễ dàng như vậy!"

Ô Đào không tin: "Chúng ta đi hỏi chị Tịch Mai xem? Chị Tịch Mai cũng học ở chỗ này đúng không?"

Ninh Diệu Hương: "Tịch Mai thì học hành cái gì, ngày nào cũng đi cùng một đám mang băng tay màu đỏ làm loạn, hỏi nó thì biết được gì!"

Ô Đào lại nhỏ giọng cầu khẩn: "Còn có nhiều trường học khác mà, mẹ thử thêm một lần nữa đi?"

Ninh Diệu Hương cũng không hiểu, bình thường cũng không chú ý tới cái này, bà liền hỏi giáo viên trường học, giáo viên nói ở đằng sau cao ốc An Môn có một trường tiểu học, là trường tiểu học Hoàng Hóa Môn, hẳn là còn ở thiếu mấy khóa, bảo hai người đi thử xem.

Ô Đào nghe xong, cũng hơi ngơ ngác.

Tòa nhà An Môn kia chắc chắn sẽ ở ngay cạnh trường tiểu học Hoàng Hóa Môn, cô cũng không muốn đi đến đó, cô luôn cảm thấy đó là một thế giới khác.

Ninh Diệu Hương: "Vậy qua đó xem một chút đi."

Ô Đào không muốn đi đến tiểu học ở An Môn, nhưng mà cũng không có cách nào khác, tiểu học bên này không thể học, cô sợ không học được nên chỉ có thể đi theo qua trường tiểu học Hoàng Hóa Môn.

Trường tiểu học Hắc Chi Ma ở phía đông phố Tịch Khố, mà trường tiểu học Hoàng Hóa Môn ở phía tây phố Tịch Khố. Đi rất là xa, trên mặt đất còn lưu lại tuyết, đường không dễ đi, Ninh Diệu Hương dẫn Ô Đào đi gần hai mươi phút mới đến.

Bên ngoài trường tiểu học Hoàng Hóa Môn cũng dán rất nhiều giấy, nhưng mà bên trong trường có truyền ra tiếng đọc sách, xem ra là vẫn đang tiếp tục học, chuyện này khiến Ô Đào nhẹ nhàng thở ra.

Trước cửa không có người nào, Ninh Diệu Hương dẫn cô vào cửa. Vừa vào cửa đối mặt là một hàng tường gạch màu xám, ở giữa là một cánh cửa mặt trăng, tiến vào sân trường.

Trường học này rõ ràng đã được xây rất nhiều năm rồi, chắc chắn là xây trước giải phóng, trông cũng khá được chú trọng. Phòng xá gạch xanh ngói xám, xen vào nhau tinh tế, cửa sổ là gỗ màu nâu, có vẻ vô cùng trang trọng.

Ô Đào vừa tiến đến đã bị trấn trụ, cô mặc kệ bên ngoài dán một đống giấy, cũng mặc kệ người ta nói này nói kia, dù sao cô cũng muốn đọc sách, muốn đi học. Cô cảm thấy trường học này rất được, vừa tiến vào, trong không khí đã lộ ra hương vị, chính là hương vị học vấn.

Ninh Diệu Hương nghe ngóng một lát, rồi liền dẫn Ô Đào qua phòng làm việc của hiệu trưởng, hiệu trưởng cũng không ở đó, nhưng mà có một giám đốc. Ninh Diệu Hương hỏi tình huống, rồi liền điền vào một tờ biểu, đóng học phí, sau đó nhìn thời gian, đã đến lúc làm việc, cô căn dặn Ô Đào phải nghe lời thật tốt rồi kín đáo đưa cho Ô Đào một đồng tiền để cô mua đồ dùng học tập, sau đó liền đi.

Người chủ nhiệm kia hỏi tuổi tác Ô Đào, rồi liền hơi lúng túng nói: "Em có cơ sở gì chưa?"

Ô Đào không hiểu: "Cái gì là cơ sở ạ?"

Giám đốc nhíu mày: "Em bây giờ đi học sẽ rất là khó khăn, hai năm rồi bên trường không chiêu sinh, đầu năm nay lại nhận một đợt bổ khóa, học được nửa năm, đến mùa thu năm nay sẽ trực tiếp lên lớp hai. Em lẽ ra cũng phải lên lớp hai, nhưng em chắc chắn sẽ theo không kịp nên chỉ có thể đi theo lớp một, nhưng em cho dù đi theo lớp một thì các em đó cũng đã học được một học kỳ, em và các em đó sẽ không giống."

Ô Đào hơi ngỡ ngàng, lại có chút ảo não, nghĩ thầm. Nếu như mình đầu năm đã làm loạn lên là muốn lên học thì có lẽ cũng đã được lên lớp hai rồi, hiện tại chỉ có thể đi theo lớp một. Lớp một nhỏ hơn mình một tuổi, mấu chốt là mình còn chưa nhất định có thể đuổi theo được lớp một.

Cô không thể làm gì khác hơn, bèn nói: "Vậy em sẽ đi theo lớp một học, em nhất định sẽ cố gắng, tranh thủ đuổi theo."

Giám đốc nhìn cô bé đứng nghiêm, lúc nói chuyện, hai cái sừng trâu lắc lắc, cả người tràn đầy nhiệt tình, bèn cả cười: "Kỳ thật cũng không có gì, hiện tại cũng không có mấy ai chăm chỉ học tập, lòng người bàng hoàng, tất cả đều mơ hồ như nhau."

Giám đốc lại hỏi Ô Đào mấy vấn đề, cuối cùng liền dẫn cô qua phòng học.

Xuyên qua một chỗ tiểu viện trồng đinh hương và Tử Đằng, xuyên qua một chỗ cửa mặt trăng thì đã đến trước phòng học. Tiếng đọc sách trước kia Ô Đào nghe được chính là truyền ra từ nơi này.

Lúc này, vừa vặn có người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn đi tới, hô to hai chữ chủ nhiệm, nói là có việc. Giám đốc vừa nhìn, bèn chỉ một vị giáo viên đi qua phòng học bên cạnh, rồi trực tiếp nói: "Thầy Trần, đây là học sinh hôm nay vừa mới báo danh, chào hỏi nhau trước đi."

Nói xong, liền vội vàng đi theo người có kiểu áo Tôn Trung Sơn kia.

Thầy Trần nhìn Ô Đào: "Em bao nhiêu tuổi?"

Ô Đào: "Bảy tuổi ạ."

Thầy Trần: "Sinh tháng máy?"

Ô Đào không hiểu tại sao lại phải hỏi, nhưng mà vẫn ngoan ngoãn mà trả lời: "Tháng tám ạ, tháng tám năm 1961."

Thầy Trần: "Được, đi cùng tôi đến đây."

Ô Đào vội gật đầu.

Thế là thầy Trần liền dẫn Ô Đào đến một gian phòng học, ở trong đó có một giáo viên đang dạy học, thầy Trần liền giao Ô Đào cho vị giáo viên kia.

Giáo viên kia họ Hồ, thầy Hồ dạy ngữ văn, cũng là chủ nhiệm lớp. Thầy hỏi tên Ô Đào, rồi liền giới thiệu Ô Đào cho bạn học trong lớp, cuối cùng bảo Ô Đào xuống ngồi ở chỗ ngồi cuối cùng ở phòng học.

Ô Đào cảm thấy con mắt tất cả học sinh trong lớp đều đang chăm chú nhìn mình, trên mặt cô nóng lên, cảm thấy mình giống như một thứ gì đó kì lạ, nhưng mà cô vẫn cố gắng để cho mình bình tĩnh trở lại.

Ngày đầu đi học, cô không muốn quá mất mặt, bèn ngẩng đầu ưỡn ngực đi qua hàng cuối cùng phòng học rồi ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, liền thấy chân dung Mao Chủ Tịch ở phía trên bảng đen, hai bên chân dung là những chữ lớn nền trắng màu đỏ. Ô Đào không biết chữ, nhưng cũng biết trong đó một cái là "Trên", một cái là "Trời" .
- đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .
Loại chữ này quá đơn giản, cô bình thường từng thấy qua ở trên giấy dán tường, chậm rãi nghe người ta giảng là biết.

Bàn học đã được sửa chữa, trên vân gỗ hiện đầy vết cắt, còn có vết tích bút chì bút máy lướt qua, từng tầng từng tầng, niên đại xa xưa.

Ô Đào buông "túi xách" của mình xuống, bên phải có hai nam sinh, còn đang tò mò dò xét cô, cô đành phải nhìn sang phía đối phương mỉm cười, coi như là chào hỏi. Hai nam sinh kia lại có chút xấu hổ, liền quay mặt qua chỗ khác, còn đỏ mặt.

Giáo viên rất nhanh đã bắt đầu giảng bài, Ô Đào đương nhiên là nghe không hiểu, hoàn toàn nghe không hiểu. Hơn nữa Ô Đào ngày đầu tiên đến nên còn chưa có sách giáo khoa.

Nhưng mà Ô Đào vẫn rất thích, thích nhất là giáo viên bảo bạn học đọc bài khoá, cô liền chuyên chú nghe.

Ngồi cùng bàn bên trái của cô là một nữ sinh, bím tóc sừng dê, con mắt lóe sáng, nữ sinh kia nhẹ nhàng đụng vào cánh tay của cô: "Chúng ta cùng xem đi."

Ô Đào lập tức vô cùng cảm kích, nhỏ giọng nói: "Cám ơn cậu."

Lúc này lại có một bạn học khác bắt đầu đọc bài khoá, Ô Đào cùng nữ sinh ngồi cùng bàn đọc sách, nhưng mà nhiều chữ như vậy, cô căn bản không phân rõ được chỗ nào là chỗ nào.

Nữ sinh chỉ chỉ trên sách: "Đang nói ở chỗ này."

Ô Đào liền nghe theo giọng đọc chậm, cố gắng đối chiếu với chữ.

"Anh nhẹ nhàng đi qua, gỡ đống cỏ ra nhìn vào, đúng là một con dế lớn. Anh dùng tay bắt, không bắt được. Dế nhảy một cái, lại tiến vào bụi cỏ..."

Ô Đào trước kia từng nhìn thấy những chữ dán trên tường nên miễn cưỡng biết được chữ "Lớn", "Một" và "Không", cô liền dựa vào mấy chữ này, cố gắng tìm nội dung bạn học đang đọc, sau đó dùng con mắt quét qua, từng chữ từng chữ nhìn xuống.

Nhìn sách như vậy đương nhiên là gian nan, từ hai đoạn sau cô cũng đã có chút loạn, nhưng mà cũng may đằng sau lại xuất hiện một phần "Tiểu Văn", cô vội vàng tìm "Tiểu Văn” ở trên sách, quả nhiên tìm được, như vậy lại tiếp tục theo dõi được.

Đọc xong bài khoá, giáo viên liền bắt đầu giảng giải.

Những chữ này thật là khó, Ô Đào căn bản không biết, đành phải liều mạng nhớ kỹ, nghiêm túc nghe giảng.

Một tiết khóa kết thúc, Ô Đào khẩn trương đến mức phía sau lưng cũng chảy mồ hôi.

Tiếng chuông tan học vang lên, Ô Đào mới nhẹ nhàng thở ra, cô nghĩ thầm, đi học thật đúng là không nhẹ nhõm hơn so với nhặt lõi than.

Có lẽ là bởi vì Ô Đào mới tới nên mấy bạn học đều vây tới, tò mò nói chuyện cùng cô, bạn ngồi cùng bàn kia của cô cũng tự giới thiệu mình, tên bạn ấy là Mạnh Sĩ Huyên.

Lúc này tất cả mọi người đều lao nhao, hỏi cô từ chỗ nào chuyển tới, còn hỏi nhà cô ở chỗ nào. Đang ầm ĩ thì thầy Hồ cầm một chồng sách mới tinh, còn tản ra mùi mực in tới chỗ cô.

"Đây là sách giáo khoa, em xem trước một chút, có cái gì không hiểu thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm giáo viên để hỏi, cũng có thể hỏi bạn học."

Nói xong thầy Hồ liền đi.

Ô Đào lúc này mới trả lời các bạn học, nói là mình chưa từng đi học, nhà ở phố Tịch Khố.

Mọi người kinh ngạc nói: "Cậu chưa từng đi học, mà lại trực tiếp học lớp hai sao?"

Mạnh Sĩ Huyên nói: "Cũng không có gì ly kỳ. Nhà tớ, bố mẹ đều có văn hóa, trong nhà đã sớm dạy rồi!"

Ô Đào nghe xong, ngơ ngác: "Chúng ta là lớp mấy vậy?"

Mạnh Sĩ Huyên: "Lớp hai, vậy cậu nghĩ là lớp mấy?"

Ô Đào lúc này mới trợn tròn mắt: "Lớp hai..."

Học kỳ này đã sắp kết thúc, vậy cô đã trực tiếp mất đi hơn một năm rưỡi rồi sao?

App TYT & Cirad team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play