Ngày đó Ô Đào về đến nhà, trong tay nắm chặt năm cây kẹo đường pha lê.

Một cây màu đỏ, một cây màu xanh lá, một cây màu xanh da trời, còn có hai cây màu tím.

Tịch Mai chị họ của Ô Đào nói, bảy màu sắc của kẹo đường pha lê chị ấy đều nếm qua rồi, màu tím là ngon nhất. Chị ấy nói thật đáng tiếc, Ô Đào hôm qua không đến nhà chị, nếu không chị sẽ cho em ăn một cây.

Chuyện này khiến Ô Đào tin là thật, cô luôn cảm thấy ngày đó nếu như cô đi tìm Tịch Mai chơi thì cô đã có thể ăn được kẹo đường pha lê màu tím.

Việc này khiến cô rất ảo não, cũng làm cho cô càng thêm suy nghĩ đến hương vị của kẹo đường pha lê màu tím. Từ đó về sau, Ô Đào luôn cảm thấy, tất cả kẹo đường pha lê đều không ngọt bằng màu tím, cô muốn ăn kẹo đường pha lê màu tím.

Hiện tại, cô đã có được hai cây kẹo đường pha lê màu tím.

Cô không nhịn được cười, nhưng mà lại cố gắng nhịn xuống, cẩn thận đặt năm cây kẹo đường vào trong túi áo bông của mình rồi mới đi vào cửa sân.

Lúc này đã là chạng vạng tối, các nhà trong tứ hợp viện đều đang nấu cơm, còn có mấy đứa bé đang chơi đập tam giác.

Bọn chúng gọi Ô Đào cùng đến chơi đùa, Ô Đào lắc đầu.

Ô Đào không có nói bí mật nhỏ của mình cho đám bạn cùng chơi biết, cô chỉ muốn giữ lại kẹo đường của cô cho mẹ và anh trai.

Ô Đào đi đến trước ống nước máy, gắng sức vặn ra, nước bên trong ống nước như bị kẹt rồi bỗng nhiên, chỉ sau một lát, nước đã xông phá trở ngại đột nhiên vọt ra.

Mùa đông, dòng nước mát lạnh băng lãnh chảy ở trên tay Ô Đào, xóa đi dấu vết than đá để lại, bàn tay nhỏ đỏ bừng, hơi có chút sưng.

Ô Đào lau khô tay, trở về nhà. Ninh Diệu Hương mẹ của Ô Đào đang nấu cơm, đồ ăn trong nhà rất đơn giản, cơm tối là dưa muối và bánh cao lương bột bắp, hết thảy có ba cái, mẹ, anh trai và Ô Đào mỗi người một cái. Nếu như không đủ ăn thì sẽ lấy dưa muối ăn cùng cháo bột bắp.

Đây là bữa tối mùa đông quen thuộc ở nhà Ô Đào.

"Sao muộn như vậy mới trở về, nhặt được bao nhiêu rồi?" Ninh Diệu Hương nhìn thấy con gái, giọng nói không có chút vui vẻ nào.

"Đổi được bốn Mao tiền." Ô Đào nói, từ bên trái trong túi móc ra bốn Mao tiền.

Có một tờ tiền giấy dúm dó, mấy cái khác đều là đồng xu.

Ninh Diệu Hương: "Cho vào trong hộc tủ đi."

Ô Đào nắm chặt số tiền kia, đặt vào ngăn kéo ở đầu giường.

Ô Đào đã bảy tuổi. Cái tuổi này ra ngoài học nghề cũng không được, thế là cô chỉ có thể lưng cõng giỏ nhỏ, cầm cái cào bằng sắt nhỏ đi ra ngoài nhặt lõi than.

Cái gọi là nhặt lõi than, chính là nhặt đống xỉ than còn lại bên trong đống tro tàn, mấy đại đơn vị nấu rượu còn thừa xỉ than đến cả mấy xe tải. Sư phụ sẽ đẩy xe nhỏ đến nơi đó đổ xuống, một đám trẻ con sẽ đến đó, bới tro tàn nhặt lõi than bên trong.

Một tay dùng cái cào nhỏ để gạt, một tay thấy được đồ tốt liền nhặt bỏ vào bên trong giỏ nhỏ của mình.

Ô Đào cắn môi, nhìn bóng lưng của mẹ cô, nhỏ giọng nói: "Hôm nay con đến bệnh viện An Môn nhặt, nơi đó ít người nhặt nên con mới nhặt được nhiều."

Sau khi nhặt được lõi than thì bình thường đều sẽ cầm lại bằng đồ gia dụng, như vậy thì trong nhà sẽ tiết kiệm được tiền mua than. Nhưng mà gần đây Ninh Diệu Hương lại nói trong nhà đã đủ than nên bảo cô bán đi, cô liền chạy qua chợ phế phẩm bán. Bình thường có thể bán ba Mao, nhưng mà hôm nay nhặt được nhiều nên bán được bốn Mao.

Nhưng mà Ninh Diệu Hương là chỉ "Ừ" một tiếng, bà đang bận bịu, cũng không muốn quay đầu nhìn Ô Đào một cái.

Ô Đào liền đưa tay luồn vào túi bên phải, trong túi là năm cây kẹo đường, hôm nay bất ngờ có được.

Cô vốn muốn đợi anh trai trở về sẽ lấy thêm ra, dù sao đây cũng là một chuyện lớn.

Nhưng mà bây giờ cô lại không thể chờ đợi được nữa, cô nhìn qua lưng mẹ: "Mẹ, hôm nay con đi ngang qua An Môn đã gặp được một người."

Cô vừa mới nói xong, Ninh Diệu Hương đã bắt đầu đẩy bột phấn tro bếp ra, thu vào hốt rác: "Đi, đổ."

Ô Đào giật mình, gật đầu, vội bưng lên. nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Ninh Diệu Hương: "Lớn như vậy rồi mà không hiểu chuyện chút nào, chỉ biết ngây ngốc đứng đấy!"

Ô Đào bưng hốt rác đi đổ rác, lúc đi ra, đụng phải Huân Tử. Huân Tử sống bên cạnh bọn họ, lớn hơn Ô Đào một tuổi, bình thường có chuyện gì đều sẽ giúp đỡ Ô Đào.

"Ô Đào, anh phát hiện một chỗ, nơi đó có rất ít người nhặt lõi than, để mai anh dẫn em đi!" Huân Tử còn tận lực hạ thấp giọng.

Ô Đào cám ơn Huân Tử, lại nhìn xung một chút, kín đáo đưa một cây kẹo đường cho Huân Tử: "Anh Huân Tử, ăn kẹo đi."

Nói xong, cũng không đợi Huân Tử nói cái gì, cô liền đi về.

Đổ rác xong, anh trai Ô Đào cũng đã về.

Anh trai Ô Đào tên là Thanh Đồng, lớn hơn Ô Đào ba tuổi, năm nay mười tuổi, làm công nhân tạm thời ở bộ phận ba của một công ty sản phẩm địa phương gần nhà. Thật ra tuổi của cậu quá nhỏ, kể cả học việc cũng không đủ tư cách, nhưng mà Ninh Diệu Hương đã xin ông nội và bà nội, cộng thêm công ty sản phẩm địa phương đó cũng thực sự thiếu nhân thủ nên đã nhét được cậu vào. Người ta một tháng cho cậu mười đồng, còn cho cậu ăn cơm trưa. Đối với trẻ nhỏ như vậy đã là rất không tệ.

Thanh Đồng gầy yếu, nhưng mà cũng rất nhanh trí, bình thường rất thích nói chuyện tào lao với mọi người trong đại viện. Nhưng mà bây giờ trên người cậu bẩn thỉu, mặt cũng mặt ủ mày chau. - đọc, nghe truyện tốt hơn trên app TYT .

Công ty sản phẩm địa phương cũng không dễ làm, nồi bát bầu bồn chổi, những vật tư này đều do Thanh Đồng làm. Phân lượng mặc dù không lớn, nhưng mà lại phức tạp cực kì, một ngày làm việc cũng rất là mệt.

Ninh Diệu Hương thấy Thanh Đồng trở về, bảo cậu đi tắm một cái rồi liền ăn cơm.

Ô Đào ăn vào, cảm thấy bột bắp bên trong bánh cao lương giống như có trộn lẫn một cái gì khác, rất là cợn ở cuống họng. Cô đoán hẳn là bột cao lương, nghe nói bột cao lương không dễ ăn, nhưng mà rẻ hơn so với bột bắp.

Bánh cao lương ăn không đủ no thì liền ăn canh, ăn canh no xong thì dọn dẹp phòng ngủ. Ninh Diệu Hương bắt đầu làm đế giày, hiện tại trời rất lạnh, trẻ con trong nhà chỉ đi mỗi cái dép, Ninh Diệu Hương muốn làm hai cái giày bông vải, lúc ăn tết có thể cho bọn trẻ con đi.

Thanh Đồng ngồi ở nướng lò than sưởi ấm tay, tay cậu bị đông cứng đến mức còn nứt ra, bị lô hỏa nướng lên tạo thành một vệt máu.

Ở điểm này Ô Đào tốt hơn cậu nhiều, mùa đông cô cũng bị nứt, nhưng bôi Vaseline lên thì sẽ tốt hơn. Không hề giống như Thanh Đồng, cứ lặp đi lặp lại mà không khỏi.

Ô Đào cẩn thận lấy một chút vaseline, làm nó tan chảy, rồi nhỏ vaseline hòa tan trong suốt nóng hổi lên bên trên vệt máu nứt ra. Ô Đào hình như còn nghe được ở miệng vết thương phát ra âm thanh xèo xèo.

Thanh Đồng đau đến mức nhe răng trợn mắt: "Nhẹ thôi, đau chết mất!"

Ô Đào nhìn mẹ bên cạnh đang may vá dưới ánh đèn, cuối cùng vẫn mở miệng: "Hôm nay em đi nhặt lõi than trở về đã gặp được một người."

Có lẽ là lời dạo đầu của cô quá mức bình thản nên mẹ và anh trai đều không có ý tò mò.

Ô Đào đành phải nói tiếp: "Người kia mang theo máy chụp ảnh, nói là chụp ảnh cho em, không cần tiền."

Thanh Đồng: "Đừng ngốc, ai lại không cần tiền mà chụp hình chứ, nhất định sẽ cần tiền."

Ninh Diệu Hương vẫn không ngẩng đầu.

Ô Đào: "Người kia nói, không cần tiền mà vẫn sẽ chụp ảnh cho bọn em, còn có thể đưa bọn em đi ăn kẹo đường."

Ninh Diệu Hương ngẩng đầu nhìn một cái: "Bọn em? Ngoại trừ con còn có ai?"

Ô Đào: "Mấy người nữa, cũng vừa vặn đi qua An Môn, có một người trạc tuổi con, sống ở cao ốc An Môn, còn có hai nam sinh, con không biết là ở chỗ nào."

Nói đến đây, Ô Đào liền nhớ lại cô bé ở An Môn kia, cô ấy mặc áo khoác bông màu tím, mang theo găng tay bằng bông, buộc hai cái sừng trâu trên đầu, còn biện thêm búi tóc màu đỏ, người cũng trắng trẻo, dù sao thì trông cũng rất đẹp.

Thế là Ninh Diệu Hương liền hồ nghi: "Chụp hình cho người ta thì còn dễ hiểu, nhưng chụp hình cho con. Nghe đã thấy vô lý, con đen như thế, khác gì cục than đá đâu!"

Ninh Diệu Hương nói sự thật, Ô Đào ngày nào cũng ra ngoài nhặt lõi than, trở về thì đen nhẻm, đúng là không khác gì cục than đá.

Nhưng mà lời nói thật này lại khiến Ô Đào đau nhói.

Cô không nhịn được lớn tiếng nói: "Người ta nói, miễn phí chụp ảnh cho bọn con, mỗi người đều được chụp. Con đòi rửa mặt, người ta còn không cho con rửa, nói con như thế là thích hợp nhất! Sau đó mỗi người bọn con đều được chụp!"

Thanh Đồng ‘phụt’ một tiếng bật cười: "Hóa ra người ta thích bộ dáng nhặt lõi than của em, đúng là mở rộng tầm mắt!"

Mặt Ô Đào đỏ lên, tức giận trừng mắt nhìn Thanh Đồng: "Anh đương nhiên là không hiểu, người ta là nhiếp ảnh gia, không phải anh! Người ta còn cho em kẹo đường pha lê, anh và mẹ nhìn xem!"

Vốn là định nói với ngữ khí trịnh trọng nghiêm túc để tuyên bố cái tin tức trọng đại này, nhưng mà Ô Đào vẫn không nhịn được lấy ra kẹo đường của mình cho mọi người nhìn.

Quả nhiên, sau khi Ô Đào lấy bốn cây kẹo đường ra, cả Ninh Diệu Hương và Thanh Đồng đều không nói gì.

Ánh đèn mười lăm oát mờ nhạt, nhưng mà chiếu vào giấy gói kẹo của bốn cây kẹo đường kia thì cũng phản xạ ra ánh sáng nhạt nhỏ vụn.

Một cây là màu xanh da trời, một cây là màu đỏ, còn có hai cây là màu tím.

Thanh Đồng kinh ngạc: "Thật sự chụp ảnh cho em à, ảnh chụp đâu?"

Ô Đào thấy anh trai không còn hoài nghi mình thì trong lòng cũng đã thư thản, cô liền kể lại từ đầu chí cuối câu chuyện ra: "Người ta nói, đến đúng thời gian sẽ cho bọn em đi đến tiệm chụp ảnh Phong Thái để lấy."

Cái này làm Ninh Diệu Hương cũng hơi kinh ngạc ngẩng đầu.

Tiệm chụp ảnh Phong Thái, tất cả mọi người đều biết.

Chủ tiệm của tiệm chụp ảnh Phong Thái là một danh nhân, đây cũng là tiệm chụp ảnh đầu tiên mở ra ở Trung Quốc trước giải phóng. Sau này còn tự tay làm một bộ phim, chiếu ngay ở lầu chiếu phim lộng lẫy trước cửa. Nghe nói đó là lần đầu tiên Trung Quốc làm phim điện ảnh. Sau giải phóng, công tư hợp doanh, hẳn là nên thuộc về quốc gia. Mà ông chủ cũ mất, chủ tiệm mới lại kinh doanh cũng không bằng trước kia nên thanh danh cũng không còn bằng lúc trước. Nhưng mà Ninh Diệu Hương từng nghe lão bối nhắc tới lầu phim trước cửa năm đó, cho nên mới biết một chút về nó.

Ninh Diệu Hương hỏi kỹ càng một lượt, mới biết rằng người đó đúng là người của tiệm chụp ảnh Phong Thái, nhưng cũng chỉ là tùy tiện chọn mấy đứa trẻ con vô tình đi qua An Môn mà thôi.

Ninh Diệu Hương lớn tuổi, cũng được thấy nhiều: "Không phải làm gì cả, đến đó nhìn một chút, hỏi cụ thể một chút là được."

Ô Đào: "Dù sao người ta cũng không lấy tiền của con, còn cho con kẹo đường. Cho dù không có ảnh chụp thì cũng không phải là chuyện gì xấu."

Cô vừa nói xong, Ninh Diệu Hương và Thanh Đồng lại tiếp tục chú ý lên mấy cây kẹo đường đặt ở trong lòng bàn tay Ô Đào.

Ninh Diệu Hương: "Trẻ con ăn nhiều đường không tốt, rất hại cho răng, các con một đứa chỉ được ăn một cây."

Một đứa một cây nghĩa là, hai cây còn lại sẽ phải giao nộp cho Ninh Diệu Hương.

Ô Đào cũng không có ý kiến với cái này, Thanh Đồng đương nhiên cũng vui vẻ.

Thế là Ô Đào giữ lại cây màu tím, Thanh Đồng tùy tiện chọn cây màu xanh da trời, còn thừa lại một cây màu tím và một cây màu đỏ, Ninh Diệu Hương thu lại, đặt ở trong cái tủ trước giường.

Ô Đào trịnh trọng cẩn thận lột giấy gói kẹo ra, lúc lột ra động tác vô cùng chậm.

Cô không nhịn được nghĩ đến dáng vẻ Tịch Mai ăn cái kẹo màu tím này, chị ấy có phải cũng lột ra như vậy hay không, có phải cũng ăn như vậy hay không.

Ô Đào có một ý nghĩ, cô cho rằng lột giấy gói kẹo ra là một chuyện lớn, mà chuyện lớn này cần một nghi thức đặc biệt, thông qua nghi thức đặc biệt này thì kẹo được lột ra cũng sẽ vô cùng ngọt.

Tấm giấy kiếng cuối cùng màu tím đã bị lột ra, Ô Đào soi dướng ánh đèn, cẩn thận quan sát cây đường kia.

Đường óng ánh sáng long lanh, vừa nhìn đã thấy rất ngọt rất ngọt.

Ninh Diệu Hương bực mình: Tắt đèn đi, nhanh lên!"

Ninh Diệu Hương không nỡ dùng đèn điện, chỉ khi may vá mới dùng đến, làm xong lập tức tắt ngay, sau đó sẽ mò mẫm trong bóng tối làm việc hoặc là lên giường đi ngủ sớm một chút.

Ô Đào đành phải vội vàng cho kẹo đường vào bên trong miệng, sau đó lên giường chuẩn bị đi ngủ.

Cô hình như từng nghe người ta nói là trước khi đi ngủ không được ăn kẹo đường, sẽ hỏng răng, nhưng mà cô không để ý, dù sao cô cũng rất ít khi được ăn kẹo đường.

Cô định sẽ cứ ngậm như thế, để vị ngọt của đường chậm rãi tan ra ở trong miệng. Cô cảm thấy như vậy thì cả người sẽ tung bay trong hạnh phúc, đến cả giấc mộng cũng sẽ ngọt lịm.

Cô cứ như vậy ngủ thiếp đi.

Ngoài cửa sổ, gió đêm đông gào thét, thổi qua tường xám ngói đỏ, thổi qua cây Hải Đường trụi lá ngoài cửa sổ, thổi qua chiếc cửa sổ đầy vẻ cổ xưa.

Cửa sổ phát ra âm thanh kẽo kẹt, bên trong tiếng kẽo kẹt này, Ô Đào đi vào giấc mộng.

Một giấc mộng dài dằng dặc nhưng rất chi tiết.

Lúc tỉnh mộng, cô đột nhiên ngồi dậy, trừng to mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ngoài cửa sổ, đêm đang nồng, phong đang cuồng.

Tiểu Ô Đào mở miệng thở dốc, nhớ lại giấc mộng của mình.

Đường trong miệng vẫn chưa tan hết, thế nhưng cô lại không cảm thấy ngọt nữa rồi.

App TYT & Cirad team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play