Editor: Jane Tran
Ánh mắt Bùi Thầm cũng không nhìn quá lâu đôi mắt kia.
Anh thu hồi ánh mắt, quay người đi về phía lớp học.
Mạnh Tư Duy khập khiễng đuổi theo.
Cô đuổi sát theo sau lưng Bùi Thầm, sau khi giành được giải vô địch, cuối cùng cô cũng đủ tự tin để chính thức tỏ tình với anh.
“Bùi Thầm, cậu có xem tớ thi đấu không?”
“Bùi Thầm, chờ một chút.”
“Bùi Thầm, tớ thích. . . . . .”
Đáng tiếc, dường như người phía trước không nghe thấy lời cô nói, cũng không vì cô đuổi theo mà đi chậm lại.
Không kịp đợi Mạnh Tư Duy nói hết câu, thiếu niên kia đã đi xa, cô không thể đuổi kịp, cũng không nghe cô nói gì.
Mạnh Tư Duy vịn lan can đứng ở hành lang, nhìn theo bóng lưng xa dần của Bùi Thầm.
Tại thời điểm đó, cô chợt nhận ra Bùi Thầm đã thay đổi cô, sau khi xem trận đấu của cô, đó dường như là suy nghĩ mơ hồ của cô từ trước đến nay.
. . . . . .
Trong lớp học, Từ Đạt Long đang nằm dài bên cửa sổ và nhìn thấy toàn bộ quá trình theo đuổi của Mạnh Tư Duy.
Vậy nên, khi Mạnh Tư Duy vừa quay lại lớp học, không thể tránh khỏi những tiếng la ó vang lên.
Trên bàn là tờ giấy kiểm tra với số điểm thê thảm của cô.
Cơn sốt của giải khúc côn cầu trên băng kết thúc, tất cả mọi người đều là học sinh, chỉ có việc học mới xuyên suốt một năm của bọn họ, mỗi ngày mỗi khắc.
Tuy nhiên, Lão Hàn mới thông báo với học sinh toàn trước một tin tức có liên quan đến kỳ thi tuyển sinh cao đẳng và đại học.
Bởi vì các chuyên ngành thể thao của sinh viên cũng được chia ra thành nhiều hạng mục, ví dụ như chuyên ngành điền kinh được các trường đại học tuyển sinh nhiều hơn, bóng rổ, bóng đá, bắn súng và một số chuyên ngành khác thì các trường đại học lựa chọn theo điều kiện riêng của họ, một số trường đại học chỉ tuyển sinh viên võ thuật.
Mà khúc côn cầu là chuyên ngành có tỷ lệ tuyển sinh thấp nhất, nên chỉ có một số Trường Đại học Sư phạm bình thường ở tỉnh G mới tuyển sinh chuyên ngành khúc côn cầu trên băng.
Hàng năm, đều có học sinh của Trường trung học Trường Nghi đến Trường Đại hcọ Sư phạm của tỉnh G để tham gia những kỳ thi này, nếu như vượt qua kỳ thi tuyển sinh đại học, bạn có thể biết được số điểm trực tiếp mà không cần phải lên mạng tra điểm như những người thi bình thường khác.
Ở thành phố C, đội khúc côn cầu của một số trường hàng năm đều có học sinh trúng tuyển vào Trường Đại học Sư phạm, đặt biệt là Trường trung học Sùng Đức và Trường trung học Minh Anh, những học sinh nữ chọn chuyên ngành này, hầu hết đều chọn thi tuyển vào Trường Đại học Sư phạm.
Vì vậy, hàng năm để hỗ trợ những học sinh tham gia kỳ thi Khúc côn cầu trên băng của Trường Đại học Sư phạm tỉnh G thì một số trường của thành phố C sẽ cùng nhau tổ chức các đợt luyện tập đặc biệt.
Đợt tập luyện này sẽ mời thêm giáo viên chuyên nghiệp và nó là đợt đào tạo để chuẩn bị cho kỳ thi, học sinh muốn tham gia phải đăng ký. Tuy nhiên, vì mời giáo viên bên ngoài và đợt luyện tập này tập trung ăn, ở một chỗ và khép kín nên học sinh phải tự chi trả chi phí tham gia đào tạo.
Sau khi Lão Hàn thông báo tin tức này, ông gọi Mạnh Tư Duy một mình ở lại để nói chuyện.
Học kỳ tới, cô sẽ được lên lớp mười hai. Với trình độ và thành tích hiện tại của cô trong giải đấu này thì chỉ cần cô tham gia đợt huấn luyện và chăm chỉ thì khả năng rất cao cô có thể đậu vào Trường Đại học Sư phạm trong đợt tuyển sinh lần này.
Sau khi nói xong, Lão Hàn vỗ vỗ vai Mạnh Tư Duy, cười bảo cô về nhà trao đổi với mẹ cô về vấn đề này.
Vào cuối tuần, Mạnh Tư Duy và Chung Ý làm nhân viên bán hàng bán thời gian trong siêu thị, cùng nhau tiết kiệm tiền để mua vé xem concert của thần tượng Superboys.
“Chuyện Lão Hàn nói, cậu đã nói với mẹ chưa?” trong khu vực văn phòng phẩm, Chung Ý vừa sắp xếp bút chì lên kệ vừa hỏi.
Cô biết điều kiện gia đình Mạnh Tư Duy không khá giả lắm, chi phí của đợt huấn luyện này tốn kém hàng chục nghìn tệ, đối với gia đình cô chắc chắn không phải là một khoản tiền nhỏ.
“Vẫn chưa.” Mạnh Tư Duy lấy một tấm bản đồ ra và hỏi Chung Ý: “Cậu có đi không?”
Chung Ý suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Có thể.”
“Chủ yếu là do tớ sợ tớ không đậu kỳ thi, đi học lãng phí tiền bạc.” Cô bĩu môi.
Mạnh Tư Duy không nói nữa, treo tấm bản đồ trong tay lên tường, nhìn những địa danh lớn nhỏ trên đó, đưa tay đo khoảng cách giữa tỉnh G và thành phố B.
“Xa thật đấy.” Cô cảm thán.
Chung Ý nhìn 2 nơi mà Mạnh Tư Duy đang đo, sau khi nhìn thấy tên của hai nơi đó, cô ấy mở to hai mắt như không thể tin: “Mạnh Tư Duy, cậu chưa bỏ cuộc à?”
Gần đây, Mạnh Tư Duy phát hiện ra rằng theo đuổi người yêu là chuyện vô ích, mỗi ngày, cô không còn nhắc đến Bùi Thầm, đi học không nhìn về phía Bùi Thầm, tan học cũng không tìm Bùi Thầm hỏi cái này cái kia nữa, Chung Y còn cho rằng cô đã nhận ra Bùi Thầm và cô, hai người không cùng một thế giới, có chơi khúc côn cầu trên băng tốt hơn nữa thì trong mắt Bùi Thầm cô cũng chỉ là một người luyện tập thể thao, không hiểu gì về toán học, kết quả cô phát hiện hình như mình đã tính toán sai.
Bởi vì với điểm số của Bùi Thầm thì việc anh thi vào các trường đại học tốt nhất của thành phố B chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Mà Mạnh Tư Duy lúc này đang đo khoảng cách từ tỉnh G đến thành phố B.
Chung Ý nghiến răng nghiến lợi, hận không thể luyện sắt thành thép: “Cậu và Bùi Thầm hoàn toàn không phải người cùng một thế giới, cậu thích Bùi Thầm làm gì?”
Mạnh Tư Duy nói: “Thậm chí cậu còn chưa nhìn thấy mặt của đội trưởng Superboys vậy thì cậu thích anh ấy cái gì.”
Chung Ý: “. . . . . .”
Thích một người là như vậy đấy, không nói rõ được.
Chung Ý nói: “Sau này cậu nhớ đừng hối hận.”
Mạnh Tư Duy: “Sau này cậu nhớ đến cũng đừng hối hận.”
Lương nhân viên bán hàng siêu thị tính theo giờ, Mạnh Tư Duy và Chung Ý làm đến hơn mười một giờ tối mới tan ca, nhà Chung Ý gần hơn nên sau khi Mạnh Tư Duy nhìn Chung Ý vào nhà, cô mới một mình về nhà.
Nhà cô là gia đình đơn thân, cô sống với mẹ, ấn tượng của Mạnh Tư Duy về bố không rõ ràng, là một người đàn ông nợ tiền cấp dưỡng hơn mười năm chưa trả.
Hiện tại, Mạnh Tư Duy và mẹ thuê một căn nhà trong khu phố cổ trong thành phố, thuận tiện cho việc đi làm của mẹ và cách trường cô học không xa lắm.
Mạnh Tư Duy không đi theo con đường bình thường cô vẫn hay đi về nhà vào ban đêm mà đi từ siêu thị về bằng một con đường nhỏ khác, con đường này ban ngày náo nhiệt, pháo hoa sặc sỡ, nhưng ban đêm lại có vẻ u ám, đèn đường lúc sáng lúc tối, trên đường đầy bướm đêm.
Tuy nhiên, Mạnh Tư Duy vẫn không sợ hãi, hai tay đút túi quần, trong đầu không ngừng nghĩ về những lời mà Lão Hàn đã nói về đợt tuyển sinh của Trường Đại học Sư phạm.
Cô đi ngang qua một con hẻm, loáng thoáng nghe thấy giọng nói của ai đó bên trong.
Mạnh Tư Duy tò mò liếc mắt nhìn vào bên trong, dưới ánh đèn đường mờ mờ, một vài người trông giống côn đồ đang bao vây một người đàn ông mặt quần jeans, chắc là tụ tập để giải quyết vấn đề “giang hồ” của họ.
Đối với chuyện này, Mạnh Tư Duy cũng không quá hứng thú, lúc rời đi thuận tiện liếc mắt nhìn vào bên trong một cái, đột nhiên cô dừng lại, mở to hai mắt.
Bởi vì cô nhìn thấy người đàn ông bị những tên côn đồ bao vây trong con hẻm . . . . … Là Bùi Thầm?!
Có khoảng sáu, bảy tên côn đồ, tên cầm đầu nói gì đó với Bùi Thầm, từng bước từng bước áo sát anh.
Trên mặt chàng thiếu niên không có chút gì là sợ hãi, đối mặt với tên cầm đầu biểu cảm của anh gần như là chế giễu.
Vì vậy, trong giây tiếp theo, một tay đàn em ở hàng đầu vung nắm đấm hướng về phía anh.
Mấy anh em còn lại của anh ta cũng đồng loạt xông lên.
Mạnh Tư Duy bị cảnh tượng trước mặt làm cho sợ hãi.
Cô không biết là mình đang bị sốc trước cảnh đánh nhau hay bị sốc bởi thái độ lạnh lùng của Bùi Thầm trong trường, anh đang mặc bộ đồng phục học sinh gọn gàng sạch sẽ lại có thể đánh nhau với mấy tên côn đồ ở chỗ này.
Lúc này Mạnh Tư Duy không suy nghĩ được vấn đề gì cả, không nghĩ đến việc gọi cảnh sát, phản ứng đầu tiên của cô khi thấy người mình thích đang đánh nhau bên trong, một mình anh đánh nhau với mấy người, có người còn chuẩn bị đánh lén anh từ phía sau, vì vậy não cô nóng lên, trực tiếp xông vào trong.
Sau khi Mạnh Tư Duy xông vào, cô lập tức kéo tên côn đồ đánh lén Bùi Thầm ra.
Cả hai bên đều dừng lại vì bất ngờ có một cô gái xông vào.
Khi xông vào trận chiến, Mạnh Tư Duy bắt gặp ánh mắt đen nhánh của Bùi Thầm cô khẽ la lên.
Chỉ là nhóm côn đồ không cho cô nhiều thời gian để phản ứng, sau khi xác định cô gái xông vào giúp đỡ Bùi Thầm, nhóm côn đồ lại tấn công thêm Mạnh Tư Duy.
Cuối cùng Mạnh Tư Duy trở nên lo lắng sau khi nhận ra cô hoàn toàn bị cuốn vào trận chiến.
Ở trường, cô chỉ đánh nhau với Từ Đạt Long, đối mặt với tình huống này cô hoàn toàn không có kinh nghiệm.
Nhưng không ngờ, kinh nghiệm đánh nhau của Bùi Thầm còn phong phú hơn cô rất nhiều.
Cuộc chiến kết thúc khi những tên côn đồ bỏ chạy trong tiếng chửi thề.
Mạnh Tư Duy tựa vào tường hít thở dồn dập, cảm nhận dường như mình không bị thương gì cả.
Cô nhìn về phía Bùi Thầm, cơ thể anh bị bức tường che khuất một nửa trong bóng tối, khóe môi có vài vệt máu đỏ.
Hiện tại chỉ còn hai người bọn họ đứng ở đó, Mạnh Tư Duy lo lắng hỏi: “Bùi Thầm, cậu không sao chứ.”
Lần này, anh không làm ngơ cô nữa, cũng không quay đầu bỏ đi mà nhẹ nhàng trả lời: “Không sao.”
Mạnh Tư Duy nhìn đi chỗ khác, thấy trên mu bàn tay anh có những vệt máu, vết xước rất lớn.
Mạnh Tư Duy lập tức nói: “Cậu chờ một chút.”- đọc truyện trên app TYT
Nói xong liền quay đầu bỏ chạy.
Mạnh Tư Duy chạy rất nhanh, muộn thế này chắc hiệu thuốc đóng cửa hết rồi, tối nay mẹ cô làm ca đêm, không có ở nhà, nên cô chạy về nhà mở tủ lấy hộp thuốc.
Học sinh thể dục thể thao thường va chạm nhiều, nên tủ thuốc của Mạnh Tư Duy luôn có đầy đủ các loại thuốc.
Cô mang theo hộp thuốc chạy như bay ra khỏi nhà, trái tim đập mạnh liên tục, cô sợ nếu mình đến trễ Bùi Thầm sẽ bỏ đi mất.
Cũng may khi cô quay trở lại thì anh vẫn còn đứng ở đó.
Bùi Thầm ngước mắt lên nhìn, anh nhìn thấy trong bóng tối xuất hiện một cô gái, trên tay cầm một chiếc hộp đi lại trước mặt anh.
Mạnh Tư Duy mỉm cười.
Hai người đi đến một bật thang để ngồi xuống.
Bùi Thấm dùng tăm bông thấm i-ốt để khử trùng chỗ vết thương, Mạnh Tư Duy đưa tay ra giúp nhưng anh nói: “Không cần.”
Vì thế, Mạnh Tư Duy đành ngồi bên cạnh nhìn Bùi Thầm xử lý vết thương.
Cô không hỏi anh tại sao tối nay lại đánh nhau với mấy tên côn đồ đó ở đây, anh cũng không chủ động kể với cô chuyện đã xảy ra.
Chỉ là đêm nay, bỗng nhiên Mạnh Tư Duy cảm thấy khoảng cách giữa cô và Bùi Thầm đã trở nên gần gũi hơn rất nhiều.
Người cô thích, hóa ra không phải chỉ có dáng vẻ như ở trường, ở lớp.
Đột nhiên Mạnh Tư Duy lên tiếng: “Tớ sẽ không nói với người khác.”
Nghe xong, Bùi Thầm dừng bôi thuốc.
“Cảm ơn.”
Mạnh Tư Duy ôm gối ngồi trên bậc thang, ngẩng đầu nhìn mặt trăng trên đỉnh đầu, nở nụ cười dịu dàng, sau đó nói ra câu nói vẫn giữ trong lòng lâu nay.
“Bùi Thầm, tớ thích cậu.”
Không khí rất yên tĩnh, chỉ có ánh sáng thưa thớt tỏa ra từ các tòa nhà cao tầng, cả thành phố như chìm vào giấc ngủ.
Cô nghe thấy chàng trai bên cạnh trả lời:
“Ừm.”
. . . . . .
Thứ hai, Trần Xuân Hồng nhìn thấy vết bầm tím trên mặt Bùi Thầm, còn cố ý hỏi hai câu.
Nhưng bà ta cũng không hỏi quá nhiều, bởi vì bà ta sẽ không nghĩ đến vết thương trên mặt Bùi Thầm là do đánh nhau, sau khi hỏi thăm Bùi Thầm xong, Trần Xuân Hồng ôm một chồng tài liệu đứng trên bục giảng, vẻ mặt có vẻ vô cùng tự hào.
Trần Xuân Hồng thông báo tin vui cho học sinh trong buổi họp lớp.
Đó là Bùi Thầm lớp của họ, người đã xuất sắc vượt qua kỳ thi để được tuyển vào Đại học P.
Sau khi tin tức được thông báo, cả lớp như nín thở, đồng loạt nhìn về một phía.
Bùi Thầm ngồi im tại chỗ, khuôn mặt không biểu hiện gì về việc anh đã vượt qua kỳ thi, như thể điều Trần Xuân Hồng thông báo chẳng liên quan gì đến anh.
Mạnh Tư Duy nhìn theo bóng lưng của chàng trai, vui mừng cho anh.
Đại học P nhé, có lẽ để cô có thể đậu vào đại học thì chỉ có cách đảo ngược số điểm 237 của mình mà thôi.
(*) Thang điểm của Trung Quốc là 750 điểm tối đa.
Sau đó, Trần Xuân Hồng thông báo thêm, Bùi Thầm vẫn sẽ học cùng lớp với mọi người trong những ngày tới mặc dù anh đã đậu vào Đại học P. Bà ta hi vọng mọi người sẽ noi theo tấm gương của Bùi Thầm. Dù không thể vào Đại học P nhưng họ phải chăm chỉ để thi vào trường đại học tốt nhất mà họ chọn.
Nghe Trần Xuân Hồng nói như vậy, Chung Y lặng lẽ quay đầu nhìn Mạnh Tư Duy hỏi nhỏ: “Chuyện huấn luyện thế nào?”
Mạnh Tư Duy không trả lời cô ấy, dùng ánh mắt ra hiệu rằng Trần Xuân Hồng đang nhìn bọn họ.
Chung Y vội vàng quay người trở lại.
Trần Xuân Hồng: “Có một số người không nhận thức được, sắp lên lớp mười hai, để tôi xem khi nào mới tỉnh ngộ.”
Chung Ý chỉ còn cách cúi đầu.
Buổi họp lớp kết thúc, Trần Xuân Hồng thực hiện thêm một hoạt động trước khi ra về, cho tất cả mọi người trong lớp viết ra trường đại học mong muốn của họ để bà ta thống kê, in ra rồi treo lên bức tường phía cuối lớp học làm động lực cho tất cả mọi người.
Sau khi tan học, những người ở hàng đầu tiên của mỗi nhóm thu lại giấy của từng người.
Chung Ý đưa tờ giấy ghi Trường Đại học Sư phạm tỉnh G, quay sang nói chuyện với Mạnh Tư Duy.
“Tớ đã nói chuyện với bố mẹ, họ đồng ý cho tớ tham gia đợt huấn luyện rồi.” Chung Ý nghịch cây bút trên bàn của Mạnh Tư Duy: “Dù sao thì chắc chắn không thể vào đại học nếu chỉ dựa vào điểm văn hóa, nên thử phòng trường hợp khác.”
Sau khi Chung Ý nói xong thì tỏ ra thần bí: “Mà này, hôm nay cậu có thấy vết thương trên mặt Bùi Thầm không, mọi người nói là bị đánh nhưng tớ không tin.”
“Tớ càng nhìn càng cảm thấy giống như là đánh nhau.”
“Cậu không đau lòng à?” Chung Ý trêu chọc hỏi Mạnh Tư Duy.
Mạnh Tư Duy gật đầu: “Bình thường.”
Chung Ý: “?”
Cô ấy nghi ngờ sự bất thường đột ngột hôm nay của Mạnh Tư Duy, định hỏi thêm Mạnh Tư Duy vài câu nữa thì Mạnh Tư Duy đã đưa cho cô ấy tờ giấy viết trường đại học mong muốn của cô.
Chung Y: “Cậu viết trường gì?”
Mạnh Tư Duy: “Cậu đoán xem.”
Chung Ý “hừ” một tiếng: “Tớ không thèm đoán.”
“Dù sao Trần Xuân Hồng cũng in và dán tất cả mà.”
Trần Xuân Hồng làm việc rất nhanh, mới buổi chiều lớp trưởng đã cầm một tấm bảng lớn mang vào lớp.
Tấm bảng lớn được treo lên bức tường cuối lớp, một nhóm học sinh chen chúc xung quanh để nhìn.
Tên của học sinh trên bảng được sắp xếp theo kết quả của kỳ trước, ngoại trừ Bùi Thầm vào Đại học P, bên dưới mọi người chọn rất nhiều trường đại học mong muốn.
Sau khi nhìn hết bảng các trường đại học mọi người mong muốn, còn lại là những người chọn một số trường đại học tư nhân.
Ngay cả như vậy, đây cũng là mục tiêu rất cao đối với bọn họ, dù sao tỷ lệ đậu đại học của Trường Nghi cũng chưa đến năm mươi phần trăm.
Mọi người đọc đến hàng cuối cùng, khi thấy trường của Mạnh Tư Duy thì vô cùng sửng sốt.
Trong số những trường đại học tư nhân được chọn ở hàng cuối cùng thì tên của trường đại học này dường như không phù hợp.
Mạnh Tư Duy viết trường đại học mơ ước. . . . . . Là Đại học P.
App TYT & Euphoria Team